Nhận thấy được sự rung chuyển kịch liệt từ vụ nổ mạnh ở giữa Hoàn Đảo, trên mặt mười lăm người của cả ba phái đều hiện ra sự kinh ngạc.
Phải biết rằng ở giữa Hoàn Đảo này ngoài đám rừng cây dày đặc ra, còn có một Truyền Tống Trận để đi tới Chiêm Thai, nếu quả thật nó bị phá hủy, thì mọi người làm cách nào trở lại đây? Với trình độ tu vi Linh tịch kì của mười lăm người ở đây, muốn dùng năng lực của chính mình để vượt qua đám yêu thú ở Đông Hải này thì hiển nhiên là không thể được.
Huống chi, lấy linh khí ba động truyền đến từ giữa Hoàn Đảo thì có thể phán đoán uy lực của vụ nổ mãnh liệt, to lớn đến cỡ nào, chỉ có thể do chính tu sĩ Kết đan kì ra tay thì uy lực mới đạt tới mức kinh người như thế, nhưng không biết từ khi nào Hoàn Đảo này lại tập trung nhiều đại cao thủ đến vậy?
Cho nên ngay cả Hoàng Tà luôn luôn lãnh đạm thần bì, lúc này cũng nhịn không được, thần sắc khẽ biến. Sau khi chần chừ một lúc, liền lạnh lùng liếc mắt nhìn nhóm người Cửu Hoa Môn với Lục Hợp Môn một cái, sau đó vung tay lên, mang đám đệ tử Bát Hoang Điện hướng về giữa Hoàn Đảo, tức tốc bay đi.
- Thất Sắc Lộc trong tay các ngươi, qua một hồi nữa ta sẽ quay trở lại tìm.
Ngay lúc Hoang Tà mang theo bốn gã sư đệ bay về phía Hoàn Đảo, đột nhiên xung quanh mọi người vang lên một âm thanh lãnh đạm hờ hững của Hoàng Tà.
Trong lúc thân ảnh Hoang Tà dần biến mất, đương trường mười người đều không khỏi thở dài một hơi, mới vừa rồi uy lực cường đại của Hoang Tà quả thật đã gây áp chế quá khủng khiếp đến nỗi mọi người đều có cảm giác như không thở nổi.
Với trạng thái hiện tại của mọi người bây giờ, nếu phải đối mặt với uy lực kinh khủng từ tiếng rống của Hoang Tà, thì cho dù mười người có hợp lực, chỉ sợ cũng không có chút phần thắng nào.
- Từ sư huynh, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?
Kim Thanh Hàn sau khi nhìn thân ảnh của Hoang Tà biến mất ở chân trời, liền nhìn thoáng qua năm người bên Lục Hợp Môn, rồi nhẹ giọng hỏi bên tai Từ Thanh Phàm.
Sau một lúc trầm ngâm, trong mắt Từ Thanh Phàm hiện lên vẻ kiên quyết, nói:
- Chúng ta cũng nên qua Truyền Tống Trận thăm dò một chút, để xem rõ chuyện gì đã xảy ra.
Nghe Từ Thanh Phàm nói, đám người Kim Thanh Hàn không khỏi kinh ngạc, thấy được vẻ chần chờ trong mắt mọi người, Từ Thanh Phàm nhẹ giọng nói:
- Từ giữa Hoàn Đảo vừa rồi truyền lại linh khí ba động của vụ nổ quá sức mãnh liệt, không biết là chuyện gì đã xảy ra. Không nói đến việc người phương nào tạo ra linh khí ba động này, chỉ là việc Truyền Tống Trận có còn hoàn hảo hay không sẽ quyết định đến các phương án hành động của chúng ta về sau. Nếu như không biết rõ, thì hành động của chúng ta về sau sẽ giống như thầy bói mù đi xem voi, sợ rằng đến lúc rơi vào bẫy người khác rồi mà vẫn không hay biết.
- Nhưng vừa rồi Hoang Tà đã đi đến đó, nếu như chúng ta tiến đến mà gặp phải hắn, thì ắt hẳn sẽ có nhiều phiền toái.
Lữ Thượng Thanh chần chừ nói.
Nhưng Từ Thanh Phàm vẫn ung dung nói:
- Nếu như ta đoán không sai, các môn phái đệ tử bắt Thất Sắc Lộc bây giờ đều hướng về trung tâm Hoàn Đảo điều tra. Bọn họ đều hi vọng tại đây Bát Hoang Điện sẽ kiêng kị, không cướp đoạt Thất Sắc Lộc của người khác. Nếu như mọi người hợp lực lại, thì cho dù là Hoang Tà cũng không phải đối thủ, cho nên ở nơi đó hắn ngược lại sẽ không ra tay cướp đoạt.
Nghe lời nói của Từ Thanh Phàm, bốn người khác đều yên lặng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Nhưng Phượng Thanh Thiên lại hỏi:
- Theo phán đoán linh khí ba động truyền tới từ giữa Hoàn Đảo, hẳn là do cao thủ Kết đan kì ra tay, nếu như bọn họ đối với chúng ta bất lợi thì sao?
Từ Thanh Phàm cười khổ nói:
- Nếu như các đại cao thủ Kết đan kì này thực sự muốn gây bất lợi với chúng ta, thì cho dù chúng ta không đến đó, trốn đi thì bọn họ cũng đuổi bắt.
Nghe Từ Thanh Phàm nói, mọi người không có ý kiến nữa, đều tận lực sử dụng pháp khí, hướng về giữa Hoàn Đảo bay đi.
Trước khi đi, Từ Thanh Phàm thấy ánh mắt bọn người Đặng Thiên Nhai nhìn nhóm mình không ngừng lóe lên, liền cười lạnh nói:
- Đặng Thiên Nhai, với trạng thái lúc này của chúng ta thì sẽ chẳng có ai làm được gì ai cả, huống chi trên đảo xuất hiện dị biến. Cho nên chúng ta hãy tạm thời thu tay lại, đợi đến khi khôi phục hoàn toàn rồi sẽ tái đấu là tốt nhất.
Nghe thấy Từ Thanh Phàm nói, Đặng Thiên Nhai biết hắn đã có đề phòng, nếu muốn nhân cơ hội đánh lén nhóm người Cửu Hoa Môn trong khi họ bay đi thì chỉ sợ không được, cho nên lãnh đãm nói:
- Như thế cũng tốt.
Nghe được câu trả lời của Đặng Thiên Nhai, Từ Thanh Phàm hừ lạnh một tiếng, rồi dẫn bốn người Cửu Hoa Môn bay nhanh về vùng trung tâm Hoàn Đảo.
Mà sau khi Từ Thanh Phàm bay đi không lâu, Đặng Thiên Nhai thoáng do dự một chút, liền mang theo đám người Khâu Hiên bay về hướng trung tâm Hoàn Đảo, hiển nhiên ý nghĩ trong lòng cũng giống với Từ Thanh Phàm.
Bọn họ không biết rằng, lúc bọn họ bay về trung tâm Hoàn Đảo thì ở bầu trời trên đỉnh đầu, chợt xuất hiện ba gã tu sĩ đang âm thầm thở dài một hơi, bọn họ đúng là ba gã tu sĩ Khổ Tu Cốc đang thầm thủ hộ đám đệ tử Cửu Hoa Môn, Lục Hợp Môn và Bát Hoang Điện.
Vừa rồi trận chiến diễn ra kịch liệt, ba người bọn họ mấy lần suýt nữa nhịn không được muốn lập tức ra tay. Cho dù tu sĩ ba phái lúc này đã ngừng tranh đấu, nhưng trên mặt họ không có chút ung dung nào cả, thần sắc vẫn trang trọng, nghiêm túc, tiếp tục theo phía sau thủ hộ đám người đệ tử các môn phái, đang hướng tới giữa Hoàn Đảo bay đi, sự cấp bách trong lòng không lời nào tả nổi.
Hơn nữa cùng một lúc, Từ Vân Tự, Tố Nữ Cung, Ngũ Hành Tông, Thanh Hư Môn, tu sĩ bốn phái đang âm thầm thủ hộ bọn họ cũng đồng loạt hướng về phía trung tâm Hoàn Đảo rất nhanh đi tới.
Phong vân trên trời bất chợt thay đổi, mới vừa rồi vẫn hoàn toàn trong xanh, trong nháy mắt đã bị mây che kín. Cũng không biết có phải do linh khí ba động mãnh liệt của vụ nổ lớn mà thiên địa phải đổi sắc hay không.
Khi nãy ở giữa Hoàn Đảo đích thực đã phát sinh một vụ nổ cực kì lớn, chính là do Huyền Tiên tu sĩ phá giải “Thất cảnh huyễn sát trận”, khi linh khí chấn động đã phát sinh vụ nổ mạnh.
Sau vụ nổ mạnh đó, tại Hoàn Đảo lúc này, vùng rừng cây dày đặc đã bị phá hủy hơn phân nửa.
Trong rừng cây bị nát đó, hơn mười tu sĩ Khổ Tu Cốc đang lẳng lặng đứng yên, tạo thành một vòng, lúc trước bọn họ bị nhốt trong “Thất cảnh huyễn sát trận” cùng với Huyền Liên, Huyền Hàn. Nếu như không có Huyền Tiên ra tay tương trợ thì có lẽ đám người đó cũng khó có thể thoát khỏi “Thất cảnh huyễn sát trận”.
Nhưng lúc này chúng tu sĩ Khổ Tu Cốc không hề nói chuyện với nhau, mà cùng cúi đầu im lặng, nhìn vào một cỗ thi thể đang được các tu sĩ vây quanh, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng.
Một lúc lâu sau, ánh mắt Huyền Linh khẽ động, nhẹ giọng nói:
- Là hắn sao?
Huyền Tiên thở dài:
- Hẳn là hắn, trăm năm trước ta đã có lần gặp qua, sẽ không lầm đâu.
Nhưng Huyền Liên lại nói:
- Không có khả năng, hắn không thể xuất hiện tại Hoàn Đảo này, hắn vẫn còn ở Chiêm Thai mà.
Huyền Hàn chần chừ một lúc rồi nói:
- Có thể là có người dùng thuật dịch dung hoặc huyễn thuật biến hóa ra khuôn mặt…
Sau khi nói được một nửa thì Huyền Hàn cũng không nói nữa, trên đời này làm gì có thuật dịch dung hay huyễn thuật nào có thể che dấu được phần lớn các tu sĩ Kết đan kì ở đây chứ?
Huyền Linh cau mày nói: - Chẳng lẽ muốn nói phán đoán của chúng ta là sai lầm?
Huyền Hàn lắc đầu nói:
- Điều này ta còn không tin được, hoặc giả là có người vu oán giá họa.
Nhưng Huyền Linh lại nói:
- Vậy đối với hành vi vừa rồi của hắn nên giải thích như thế nào đây? Còn có mấy người đó mới bỏ trốn nữa chứ, đạo pháp thi triển rõ ràng là cùng môn phái với hắn.
Huyền Tiên nhìn thi thể trước mắt trầm tư một hồi rồi cau mày nói:
- Đệ tử các phái đều đã nhận thấy được sự dị thường ở Hoàn Đảo này, hiện tại đang chạy tới, bây giờ không phải là lúc thuận tiện để thảo luận. Chuyện này chưa cho phép chúng ta nói trước điều gì, hay là ta đợi chưởng môn các phái đến đây rồi bẩm báo, để cho bọn họ quyết định vậy.
Nghe Huyền Tiên nói, chúng tu sĩ Khổ Tu Cốc khác đều yên lặng gật đầu, bất chợt từ giữa đám người, một gã tu sĩ bước ra ôm lấy cỗ thi thể nọ, sau đó ngự phong bay đi, chân đạp hà quang tường vân, treo lơ lửng từ từ nâng lên, trong nháy mắt hướng về một phương khác trên Hoàn Đảo nhanh chóng bay đi.
Trong trận chiến vừa rồi linh khí của nhóm năm người Từ Thanh Phàm tiêu hao rất nhiều, nhất là Từ Thanh Phàm, trước sau đã phun ra hai ngụm tinh huyết, quả thật đã làm cho nguyên khí tổn thương nặng. Bất quá lúc trước phải cương ngạnh chống lại, để cho đám người Hoang Tà cùng Đặng Thiên Nhai trong lòng cố kị, cho nên lúc bay đến trung tâm Hoàn Đảo, tốc độ không thể chậm lại.
Đồng thời Từ Thanh Phàm cũng phân chia cho mỗi người một viên thuốc trị liệu nội thương cùng một khỏa linh đan giúp khôi phục linh khí của Dược Vương Cốc, sau một lúc tình hình của mọi người đã tốt hơn.
Tuy phải tốn lượng thời gian gấp mười lần so với bình thường, nhưng nhóm người Cửu Hoa Môn rốt cuộc cũng đã chạy tới rừng cây phụ cận trung tâm Hoàn Đảo, chỉ thấy cây cối vốn dày đặc nay đã bị phá hủy hơn phân nửa, trên mặt đất còn lưu lại một cái hố với vết rách trải rộng không bình thường, có thể cảm nhận được sự kịch liệt của trận chiến vừa rồi.
Cẩn thận quan sát một hồi lâu, sau khi đã xác định trong rừng cây không còn gì nguy hiểm, mọi người mới từ từ tiến tới vị trí Tryền tống trận.
Chỉ thấy chung quanh Truyền Tống Trận, lục đại thánh địa ngoài trừ Cửu Hoa Môn, đệ tử bốn phái đều đã có mặt, nhóm năm người Hoang Tà cũng đang lẳng lặng đứng ở đó, sắc mặt vô cùng khó coi. Sau khi thấy nhóm người Từ Thanh Phàm đến, chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, rồi tiếp tục nhìn về phía Truyền Tống Trận.
Sau khi Từ Thanh Phàm bước tới nhìn vào Truyền Tống Trận, tức thì sắc mặt trở nên khó coi, Truyền Tống Trận vốn của Huyền Diệu lúc này đã bị phá hỏng toàn bộ, không một chút lành lặn. Nhìn vào cỗ thi thể bên cạnh, Từ Thanh Phàm nhận ra đây là thi thể của đệ tử hai phái lúc trước không dám bước ra rừng cây.
- Là Hiên Thiên Môn và Hoàng Linh Sơn đệ tử.
Một gã tăng nhân tên là Từ Vân Tự nhẹ giọng nói:
- Bộ dáng xem ra chết đã lâu.
Đương lúc nói chuyện, năm người Đặng Thiên Nhai đã tiến đến xung quanh Truyền Tống Trận, thấy tình cảnh đó cùng với lời nói của Từ Vân Tự, khiến cho sắc mặt hắn trở nên khó coi vô cùng.
Sau khi nghe tăng nhân kia nói ra, mọi người đều yên lặng không thốt ra lời nào, phảng phất như đang chờ đợi cái gì đó.
Một lúc lâu sau, mọi chuyện vẫn như cũ, không có động tĩnh gì xảy ra.
Đột nhiên, Từ Thanh Phàm cười khổ cất tiếng:
- Bây giờ đã không còn người của các môn phái chạy đến nữa, nói như vậy là toàn bộ chúng ta đều đang ở đây?