Tiên Đạo Cầu Tác

Quyển 3 - Chương 26: Dị Biến



Từ Thanh Phàm cho tới bây giờ cũng không nghĩ chỉ một tiếng rống mà uy lực lại mạnh mẽ như vậy.

Những từ ngữ như “Vang vọng thiên địa”, “ Chấn động tâm phách” chỉ là mô tả đơn giản, không thể diễn tả được cái uy thế kinh khủng của tiếng rống này.

Tiếng rống đó có bao nhiêu uy lực, được thể hiện ngay trên tuyệt học trấn phái của Lục hợp môn “Quỳ vũ kết giới”. Dưới uy thế cường đại của tiếng rống, kết giới có lẽ không duy trì được bao lâu.

Sau khi tiếng rống vang lên, bên trong “Quỳ vũ kết giới”, lam vũ chợt dừng lại, thủy linh khí nồng nặc trong thời gian ngắn đã tiêu tán không thấy. Đưa mắt nhìn lại, trên mảng màu lam không thấy bờ bến đang dần dần xuất hiện rất nhiều vết nứt nhỏ, nhanh chóng lan rộng, tiếp theo tựa như thủy tinh vỡ vụn thành từng mảng tách rời rơi xuống, hóa thành những đạo thủy linh khí nguyên thủy tiêu tán vào thiên địa.

Mặc dù kết giới chỉ do ba gã đệ tử tu vi vừa đạt tới Linh tịch kì tạo thành, không thể phát huy một phần trăm uy lực chính thức của nó, nhưng một phần trăm uy lực đó cường đại như thế nào, đám người Từ Thanh Phàm rõ ràng nhất. Thế mà lúc này chỉ dựa vào một tiếng rống đã có thể phá nát nó, uy lực của tiếng rống kinh khủng thế nào hẳn ai cũng có thể tưởng tượng được.

Nghe được tiếng rống, bên trong “Quỳ vũ kết giới” sắc mặt mọi người đại biến, trong mắt đều nghĩ tới sự tình ngày hôm qua trên đảo. Hơn nữa khi tiếng rống phát ra ai cũng màng tai đau nhức, tâm tạng nhộn nhạo, đó là vẫn cón có “Quỳ vũ kết giới” ngăn cản, nêu không kết quả ai cũng không dám nghĩ tới.

Thấy “Quỳ vũ kết giới” bị phá nát sau tiếng rống, sắc mặt của Đặng Thiên Nhai trở lên trắng bệch, hiện tại linh khí trong người hắn tiêu hao không ít, “Quỳ vũ kết giới” là chỗ dựa lớn nhất của hắn, kết giới bị phá, hắn không nắm chắc có thể lưu lại đám người Từ Thanh Phàm, như vậy việc hắn âm thầm tu luyện “Tử cung xa” sẽ bị bại lộ. Nghĩ đến lúc sau khi các vị sư môn trưởng bối biết chuyện sẽ sử dụng môn quy đối với mình, thần sắc Đặng Thiên Nhai mới khôi phục bình tĩnh trong chốc lát đã đầy tuyệt vọng.

Mà đám người Từ Thanh Phàm thấy kết giới bị phá nhưng không hề biểu lộ ra bất cứ sự vui mừng nào, bởi vì hiện giờ họ không biết người phát ra tiếng rống là địch hay bạn. Nếu như người đó không có ác ý thì việc kết giới bị phá đương nhiên là việc tốt, ngược lại, nếu người đó có ác ý, với tình trạng của bọn họ hiện tại khó có khả năng chống cự.

Phát hiện dị biến phát sinh, Khâu Hiên và ba người Kim Thanh Hàn đang chiến đấu cũng dừng tay, đều rất nhanh trở lại bên cạnh đồng môn của mình.

Khâu Hiên hai mắt vẫn nhắm chặt như cũ, thần sắc thong dong, lạnh lùng, không hề có vẻ chật vật, uể oải sau một trận kịch đấu, thậm chí quẩn áo trên người cũng không có một nếp nhăn. Mà ba người người Kim Thanh Hàn, Lữ Thanh Thượng, Vương Tuấn Tú lại cực kỳ chật vật, không chỉ có vô số vết thương trên người mà sắc mặt còn tái nhợt, linh sủng Tiêu Kim của Kim Thanh Hàn hai cánh đã bị thương rũ xuống, vô lực bay lên, hiển nhiên trong lúc chiến đấu đã ở thế hạ phong.

- Tên mù này tu luyện phong hệ đạo pháp rất lợi hại, khả năng khống chế đạo thuật tốt nhất mà ta từng thấy, chúng ta không có bất cứ biện pháp nào cả.

Lữ Thanh Thượng ngữ khí ủ rũ nói với Từ Thanh Phàm.

Từ Thanh Phàm nghe xong chỉ hơi gật đầu, hai mắt vẫn chăm chú không rời về chỗ kết giới bị phá vỡ. Sau khi “Quỳ vũ kết giới” bị phá, đệ tử Lục Hợp Môn không cách nào vây khốn đám người Cửu Hoa Môn. Cho dù hiện tại mọi người linh khí đều đã cạn kiệt nhưng vẫn có khả năng chạy thoát. Hiện giờ việc Từ Thanh Phàm quan tâm nhất chính là người phát ra tiếng rống là thần thánh phương nào.

Thấy bộ dạng của Từ Thanh Phàm, mọi người đều cùng hướng mắt về phía “Quỳ vũ kết giới”

Sau khi “Quỳ vũ kết giới” bị phá vỡ, linh khí chấn động, xung quanh mọi người sương khói bốc lên dày đặc, nhưng bảy người trong kết giới không hề để ý sương khói dày đặc quanh người, chỉ chăm chú tìm kiếm người phát ra tiếng rống.

Giữa màn sương khói tràn ngập, đột nhiên nổi lên ba tiếng xé gió, tiếp theo ba gã đạo sĩ mặc trang phục Lục Hợp Môn đồng loạt ngã nhào xuống trước mặt mọi người, hôn mê bất tỉnh, hiển nhiên là bị người ta ném tới sau khi đã chế trụ.

Sau đó, năm bóng người dần dần từ trong sương khói hiện ra, theo sương khói dần tan đi, rốt cuộc mọi người cũng thấy rõ hình dáng của họ.

Mặc dù có đến năm người xuất hiện, nhưng mọi người không có ai ngoại lệ, đều chăm chú nhìn đầu lĩnh đứng ở trung tâm, người này mặc dù tản ra uy áp vô cùng mạnh mẽ, nhưng vóc người lại như hài đồng, khuôn mặt có chút dơ bẩn, tứ chi đeo đầy kim hoàn, mỗi bước đi đều phát ra tiếng kim loại va chạm leng keng.

Bốn người phía sau trang phục giống như thế nhân bình thường, mặc dù đều có tu vi Linh tịch kì, nhưng lại không hề có chút phong phạm của cao thủ, trước mặt người có dáng vẻ hài đồng đều tỏ ra sợ hãi, cẩn thận, thậm chí còn không dám tới gần.

Năm người này chính là đệ tử Bát Hoang Điện tham gia tỉ thí lần này, tiếng rống vừa rồi hiển nhiên do người có dáng vẻ hài đồng ở giữa phát ra.

Nghĩ tới đây, ánh mắt đám người Phượng Thanh Thiên không khỏi đánh giá người này một chút, tựa hồ không rõ thân hình hắn gầy yếu như vậy, làm thế nào lại có thế phát ra tiếng rống kinh khủng đến thế, tiếp đấy lại nhìn về phía Từ Thanh Phàm, liên tưởng tới truyền thuyết “Hào thiên tộc” mà hắn đã nói.

Cảm nhận được ánh mắt của bốn người, Từ Thanh Phàm sắc mặt ngưng trọng, khẽ gật đầu.

Năm người Bát Hoang Điện đi tới cách đệ tử Cửu Hoa Môn khoảng ba trượng thì ngừng lại,môn nhân của ba phái hiện đang đứng thành một hình tam giác.

Sương khói xung quanh rốt cuộc tiêu tán hết, cảnh sắc Hoàn Đảo một lần nữa lại hiện ra trước mắt.

Mặc dù lần nhìn thấy cảnh sắc Hoàn Đảo lần cuối chỉ cách có hơn một khắc, nhưng đám người Từ Thanh Phàm cảm giác như đã lâu lắm rồi.

- Hoang Tà, ngươi tới đây làm gì? Tự dưng phá hủy chuyện tốt của ta, ngươi quên rằng hai môn phái chúng ta đang là liên minh sao?

Trong mắt Đặng Thiên Nhai tràn đầy lửa giận, nhưng dường như đối với Hoang Tà rất cố kỵ, cho nên ngữ khí vẫn hòa hoãn như cũ.

Mà ba gã đệ tử Lục Hợp Môn không biết đã được cứu tỉnh lúc nào, hiện tại đứng ở phía sau Đăng Thiên Nhai, nhìn Hoang Tà với ánh mắt sợ hãi. Nhưng đối với khuôn mặt già nua của Đặng Thiên Nhai lại không có chút dị sắc.

Nghe lời nói của Đặng Thiên Nhai, Từ Thanh Phàm liền trở lên ngưng trọng, không nghĩ tới Lục Hợp Môn và Bát Hoang Điện lại trở thành liên minh, như vậy không chỉ đe dọa tới vị trí thánh địa của Cửu Hoa Môn tại tu tiên giới, hơn nữa tình thế hiện tại của nhóm người mình cũng càng trở lên nguy cấp.

- Đem Thất Sắc Lộc của các ngươi giao cho ta.

Hoang Tà căn bản không hề để ý đến lời nói của Đặng Thiên Nhai, lãnh đạm nói.

- Ngươi......

Nghe lời nói không chút khách khí của Hoang Tà, Đặng Thiên Nhai chỉ vào Hoang Tà, không nói lên lời, thần sắc cực kỳ tức giận.

Mặt Hoang Tà không chút thay đổi, liếc nhìn Đặng Thiên Nhai một cái, đang định làm cái gì đó, đột nhiên sắc mặt hắn hơi đổi, nhìn về giữa Hoàn Đảo.

Ngay sau khi sắc mặt Hoang Tà có sự biến đổi, ánh mắt tất cả mọi người tại trận cũng đều hướng về giữa Hoàn Đảo nhìn lại, nơi đó chính là rừng cây nơi có truyền tống trận nối liền Hoàn Đảo và Chiêm Thai.

Lúc này, mọi người đều cảm nhận được, tại đó xuất hiện linh khí ba động mãnh liệt, giống như có hơn mười tu sĩ Kết đan kỳ toàn lực ra tay.

Sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên tại trung tâm của Hoàn Đảo, uy lực còn lớn hơn so với tiếng rống của Hoang tà. Một đám mây thật lớn hình cây nấm từ đó bay lên.

Thấy được dị biến này, sắc mặt mọi người đại biến, phải biết rằng, nơi tiếng nổ phát sinh không chỉ có đại lượng linh khí bị nổ, quan trọng hơn nơi đó có truyền tống trận để trở lại Chiêm Thai.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv