Edit: Thần Hoàng Thái phi.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Tiếng nhạc lập tức dừng lại, mãi đến khi thân ảnh Hoàng thượng hoàn toàn biến mất, trong điện mới vang lên tiếng đàn sáo một lần nữa. Bởi vì không có cửu ngũ chí tôn ở đây, cho nên bầu không khí có phần cứng nhắc, bức bối và câu nệ trước đó liền tiêu tán đi. Phi tần và quý phụ cũng thoải mái trò chuyện, gương mặt tràn đầy ý cười, trong điện là cảnh tượng ca múa mừng thái bình.
Hoàng thượng vừa mới ra cửa điện đã nhìn thấy Minh Âm đứng cách đó không xa, rõ ràng là đang chờ hắn.
"Dẫn đường!" Nam nhân không nói lời dư thừa, trực tiếp thốt ra hai chữ, giọng nói vẫn lạnh lẽo như vậy, vẻ mặt cũng mang theo vài phần âm trầm.
Minh Âm hành lễ với hắn, sau đó xoay người bước nhanh về phía trước, trong lòng nàng khó tránh khỏi thấp thỏm. Lần này Xu Dung hoa xem như là lõa thể để câu dẫn Hoàng thượng. Có điều nhìn sắc mặt Hoàng thượng, cảm thấy hắn không hứng thú cho lắm, không biết lát nữa Dung hoa dùng cách gì để có thể gợi hứng thú của Hoàng thượng đây.
Dọc theo con đường này, thỉnh thoảng sẽ gặp phải thị vệ tuần tra, bọn họ nhìn thấy Hoàng thượng, sau khi hành lễ liền vội vàng rời đi. Hiếm khi Tề Ngọc có vài phần kiên nhẫn, nhìn đoạn đường Minh Âm đi ngoằn ngoèo uốn lượn, cũng không mở miệng thúc giục. Ngược lại hắn muốn xem một chút, mấy ngày trước đây Thẩm Vũ còn lợi hại mà đắc tội với hắn, lần này nàng có thể giở thủ đoạn mánh khóe gì.
Minh Âm cũng không dẫn hắn đến chỗ nào khác, mà là tiến vào nơi trước kia các phi tần yêu thích nhất - Ngự Hoa viên. Nơi này vào ban đêm, thế nhưng lại hẻo lánh ít dấu chân người, Ngự Hoa viên to như vậy, cũng chỉ có ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống. Bên trong đình đài lầu các, hoa, chim, côn trùng, cá, đủ các chủng loại quý hiếm, đều chỉ có thể mơ hồ mà phân biệt đại khái hình dáng, nhìn như vậy, đúng là có một phong vị khác hẳn.
Lý Hoài Ân và Minh Âm đều vô cùng có ý tứ mà dừng bước, cung nhân phía sau cũng theo canh giữ bên ngoài Ngự Hoa viên. Hoàng thượng một thân một mình đi vào bên trong, đi chưa được bao xa, liền nhìn thấy Thẩm Vũ đưa lưng về phía hắn đứng trong một vườn hoa mẫu đơn. Hắn vừa mới đến gần, hương hoa liền truyền tới.
"Thẩm thị A Vũ." Nam nhân khẽ nhíu mày, lạnh giọng gọi một câu.
Thẩm Vũ chậm rãi xoay người lại, trên mặt mang theo vài phần ý cười xinh đẹp. Phía sau lưng nàng, mẫu đơn đại đóa đang trong lúc nở rộ nhất, hương thơm nức mũi, người còn yêu kiều hơn hoa.
"Tần thiếp tham kiến Hoàng thượng." Nàng vội vàng cúi người hành lễ, ý cười trên mặt vẫn không giảm. Khi nàng đứng lên, vừa lúc một cơn gió thổi qua, thổi bay tầng áo lụa mỏng trên người nàng. Ánh trăng chiếu xuống, dáng người nàng dần dần được phác họa ra đường nét đẹp đẽ.
Tuy ánh mắt Tề Ngọc dần dần trở nên thâm trầm, nhưng mà bước chân vẫn không nhúc nhích. Trong lòng hắn mắng thầm: Nữ nhân này vẫn thường sử dụng chiêu kia, cho dù đích thực là hắn yêu thích điểm đó nhưng lúc này hắn kiên quyết không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
"Hoàng thượng không cảm thấy cảnh tượng nơi này tuyệt đẹp, là lúc thích hợp để một lần đêm xuân sao?" Thẩm Vũ cũng không bị sự lãnh đạm của Tề Ngọc dọa lui, mà nàng bước nhanh lên trước vài bước, chậm rãi tới gần Tề Ngọc, cả người dán chặt vào hắn, hai tay hai chân cũng chậm rãi quấn lên cổ và đùi của hắn.
Hương thơm trên người nữ tử lập tức truyền đến, nhiễm một chút mùi hương của mẫu đơn. Thẩm Vũ nhẹ nhàng ngước mặt lên, cười duyên nhìn về phía hắn. Chung quy Tề Ngọc vẫn không nhịn được, dây cung vốn đang kéo căng trong lòng, ngay khi nhìn thấy Thẩm Vũ tươi cười quyến rũ, thì lập tức bị cắt đứt.
Thường nói mẫu đơn quốc sắc thiên hương, có điều mẫu đơn như vậy, ở trước mặt Thẩm Vũ, thì cũng đều tàn phai hương sắc.
"Ái tần chủ động như vậy có lý nào trẫm lại bỏ qua?" Trên mặt nam nhân hiện lên vài phần ý cười nhàn nhạt. Hắn chậm rãi cởi y phục trên người nàng xuống, đưa tay sờ sờ gò má nàng, cử chỉ thân mật, trong giọng nói cũng vô cùng tán đồng ý tứ của nàng.
Thẩm Vũ nhìn thấy bộ dáng của hắn như thế, lập tức trong lòng liền biết đã đạt được. Nàng còn lo phải tốn nhiều công sức mới có thể quyến rũ được Hoàng thượng đây này!
Chỉ là không đợi nàng đắc ý xong, Hoàng thượng đã mở miệng lần nữa.
"Nhưng mà chuyện ái tần trêu chọc trẫm trước đây, trong lòng trẫm vẫn nhớ rất rõ." Khóe miệng nam nhân khẽ nhếch lên, lộ ra mấy phần ý cười tà tứ, đôi mắt cũng lóe lên tia sáng.
Nụ cười Thẩm Vũ cứ như vậy mà đông cứng trên mặt. Bàn tay nam nhân chậm rãi vuốt ve gò má của nàng, bỗng nhiên hắn móc một đồ vật từ trong ống tay áo ra, nhanh chóng cho vào miệng mình.
Thẩm Vũ nhìn động tác của Tề Ngọc, có chút khó hiểu mà chớp chớp mắt. Nhưng mà không đợi nàng phản ứng, nam nhân đã vươn tay đột nhiên ấn vào gáy nàng, kề sát miệng vào, đầu lưỡi trực tiếp cạy hàm răng nàng ra, đồ vật kia được đầu lưỡi hắn đẩy mạnh vào khoang miệng nàng.
Ngọt! Hơn nữa rất ngọt, mang theo một mùi hương hoa quế, hiển nhiên là hoa quế đường.
Không đợi Thẩm Vũ tỉ mỉ nhấm nháp, đầu lưỡi nam nhân lại càn quét lần nữa. Đầu lưỡi nhẹ nhàng hất lên, liền mang khối đường kia đi. Đẩy vào, cuốn đi, cứ như vậy qua lại nhiều lần, có vẻ như nam nhân gặp được món đồ chơi mới, làm không biết mệt.
Một tay khác của hắn tất nhiên cũng không nhàn rỗi, trực tiếp kéo áo lụa trên người Thẩm Vũ xuống. Vạt áo trước ngực Thẩm Vũ theo tay hắn rơi xuống, hắn liền xoa bóp bộ ngực sữa. Viên đường cứ như vậy bị đầu lưỡi hai người không ngừng dây dưa mà tan ra, váy lụa của Thẩm Vũ cũng bị cởi ra.
Cuối cùng Hoàng thượng cũng buông tha đôi môi của Thẩm Vũ, lúc ấy nàng có chút không thở được. Đến khi không khí tràn đầy, nàng liền vội vàng thở dốc, há to miệng mà hô hấp.
Đôi môi nam nhân hôn lên ngực nàng, có điều hắn lại nhẹ nhàng ngước cổ lên, đôi mắt chuyên chú mà nhìn về phía mặt nàng. Thấy dáng vẻ nàng thở dốc, trên mặt hắn lộ ra vài phần ý cười nhàn nhạt. Bỗng nhiên hắn đưa tay sờ bên hông mình, chỉ mấy động tác liền kéo thắt lưng xuống, sau đó hắn nhẹ nhàng phủ lên gương mặt của Thẩm Vũ, hai tay cột nút thắt sau đầu nàng.
Thẩm Vũ hoàn toàn mất đi ánh sáng, chỉ còn lại một vùng tối tăm, cùng với xúc cảm khi có bàn tay nam nhân đang dạo chơi khắp người nàng.
Đột nhiên Tề Ngọc tách hai chân Thẩm Vũ ra, thúc mạnh phần hông về phía trước, cự vật giữa hai chân nam nhân cực nóng, lập tức cọ vào hạ thân Thẩm Vũ. Bởi vì bị bịt mắt, cho nên giác quan Thẩm Vũ trở nên cực kỳ rõ ràng và mẫn cảm. Thậm chí nàng có thể cảm thấy sự cứng rắn của cự vật giữa hai chân nam nhân.
"Xoẹt..." Không đợi nàng phản ứng, lý y và yếm trên người cũng bị nam nhân kéo xuống. Thân thể trần trụi bỗng nhiên tiếp xúc với không khí ban đêm, hơn nữa còn có chút lạnh, cho nên nàng không khỏi rụt cổ một cái.
Nam nhân nhân cơ hội đưa ngón tay vào giữa hai chân nàng, lập tức đi vào hết đốt ngón tay, tỉ mỉ cảm thụ, thậm chí có thể cảm giác được ướt át và ấm áp giữa hai chân nàng.
"Chẳng trách ái tần gấp gáp như vậy, thì ra đã chuẩn bị tốt rồi, chờ trẫm tới thưởng thức mỹ vị này của nàng!" Đâu phải Tề Ngọc không biết, hắn vô cùng rõ ràng, trước đó Thẩm Vũ đã chuẩn bị sẵn. Hắn khẽ cười nhạo một tiếng, nét mặt dần dần nhiễm sắc dục.
Thẩm Vũ cũng không cãi lại, nam nhân không hề khách khí, trực tiếp đưa vào ba ngón tay, động tác vô cùng thông thuận. Hắn lại không tập trung như lời đã nói, mà từ ống tay áo lấy ra một đồ vật khác, chậm rãi đưa tới bên miệng Thẩm Vũ, để trên đôi môi đỏ thắm của nàng.
"Lúc này ái tần nên làm cho trẫm ngọt rồi!" Thanh âm Tề Ngọc vẫn như cũ, không chút gợn sóng nào.
Thẩm Vũ dùng môi nhẹ nhàng cọ cọ, cảm thấy hình dáng giống với hoa quế đường vừa rồi, liền nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi chuẩn bị liếm để nếm thử mùi vị. Nào biết nàng vừa mới mở miệng, nam nhân liền thuận thế dùng sức nhấn đồ vật kia vào miệng nàng.
Đắng! Siêu cấp đắng! Cả người nàng đều co rúm lại. Theo bản năng nàng định há miệng phun ra, nào biết nam nhân kia đột nhiên đưa tay ra bịt miệng nàng lại, không để cho nàng dễ dàng nhúc nhích.
Nước mắt Thẩm Vũ trực tiếp bị ép chảy ra, cái này còn đắng hơn thuốc nàng uống trước kia nữa. Thậm chí đầu lưỡi cũng trở nên tê dại, toàn bộ khoang miệng đều dần dần tràn ngập loại đắng chát này. Đợi đến khi nàng định giãy giụa toàn thân, Hoàng thượng đã nâng cự vật nóng bỏng tiến thẳng vào, thúc một cái đến tận cùng. Hơn nữa, căn bản hắn không cho nàng thời gian để lấy hơi, trực tiếp mạnh mẽ vận động.
Miệng thì đắng, dưới thân truyền đến va chạm, làm nàng không biết là thống khổ hay là vui sướng nữa. Nước mắt như hạt châu đứt đoạn, chảy xuống chạm vào bàn tay nam nhân đang che miệng nàng, mang theo nhiệt độ cực nóng. Đôi mắt bị che lại, vì thế vị giác và cảm giác được khuếch trương trong nháy mắt, giống như là quanh quẩn giữa thiên đường và địa ngục vậy, không thể phân biệt rõ tình huống nữa.
Bởi vì quá mức đắng chát, cho nên thân thể Thẩm Vũ không kiềm chế được mà run lên, hạ thân theo đó cũng không ngừng co rút và run rẩy. Nam nhân chỉ cảm thấy so với ngày thường thì càng thêm sảng khoái, động tác cũng càng lúc càng nhanh hơn.
Đầu Thẩm Vũ không ngừng xoay qua xoay lại, ánh trăng chiếu xuống mặt nàng, biểu tình nhăn nhó liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một, không sót một chút gì.
"Ái tần, là hoàng liên, nuốt, nuốt xuống đi!" Rốt cuộc Hoàng thượng cũng phát thiện tâm, thời điểm đang nỗ lực vận động, còn phân tán sự tập trung nói cho nàng biết. Chỉ là trong giọng nói sớm đã không còn bình tĩnh như trước nữa, đều nhuốm đầy dục vọng, mang theo vài phần khàn khàn.
Đến khi hắn nói xong, lực đạo vòng eo lại tăng thêm lần nữa, bàn tay đang che miệng nàng chậm rãi di chuyển, đến cả mũi nàng cũng bị bịt kín. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không có cách gì thở được, cảm giác hít thở không thông đột kích. Nàng gần như không kiên trì được nữa, bị ép nuốt hoàng liên trong miệng xuống.
Có vẻ như nhận thấy động tác nuốt xuống của nàng, nam nhân liền buông tay ra, giữ chặt lại eo thon của nàng, chuyên tâm ra sức cày cấy.
"Ái tần, Ngự Hoa viên này kỳ hoa dị thảo rất nhiều, ngày thường trẫm không thường đến đây, không bằng nhân cơ hội này, bồi trẫm cùng đi dạo đi! Nói không chừng có thể nhìn thấy phong cảnh khác trước kia!" Nam nhân lại mở miệng lần nữa, trong thanh âm là tiếng thở dốc không ngừng, nhưng tràn đầy hưng phấn, hiển nhiên trong lòng hắn lại nảy ra thêm phương thức chơi đùa mới.
Thẩm Vũ vẫn còn đắm chìm trong đắng chát, căn bản không rảnh để tâm đến lời hắn nói. Không đợi nàng phản ứng, vòng eo đã bị người ta nhẹ nhàng nhấc lên. Nam nhân dùng tay kéo hai chân nàng bắt chéo lại sau thắt lưng hắn. Khắp toàn thân Thẩm Vũ từ trên xuống dưới đã cật lực ra sức, nên bây giờ chỉ còn cách ôm lấy cổ hắn, cùng với nơi hai người gắn kết hiện tại vô cùng chặt chẽ.
Tề Ngọc cứ ôm nàng như vậy, vừa vận động thần tốc, vừa chậm rãi đi đến phía trước. Không thể không nói, như vậy rất vất vả. Mỗi bước đi của hắn, vòng eo liền vận động càng thêm lợi hại, cự vật nóng bỏng trong cơ thể Thẩm Vũ cũng đâm vào càng sâu hơn. Tiến sâu xuất nông, tần suất dần dần giảm xuống, thế nhưng lại mang theo một loại khoái cảm càng dày vò người khác hơn nữa.
Thời khắc này cuối cùng Thẩm Vũ cũng rên rỉ ra tiếng, trong miệng vẫn đắng chát như cũ, chỉ là toàn bộ cảm quan đã bị động tác của nam nhân kia đoạt lấy, cho nên căn bản nàng không cảm thấy đắng, giống như người mới vừa ăn hoàng liên không phải là nàng vậy.
Bên tai truyền đến thanh âm rên rỉ kiều mị của nữ tử, Tề Ngọc như được khích lệ lớn, cho nên hắn dần dần không thỏa mãn với hình thức như vậy. Tuy tiến vào đến đủ sâu, nhưng mà tần suất quá chậm. Hắn từ từ kéo hai chân Thẩm Vũ thả xuống đất, để nàng đứng thẳng.