Edit: Du Quý phi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Hậu cung Đại Tần dần rơi vào một loại không khí tương đối quỷ dị. Thái hậu nghẹn khuất, bà nằm ngang trên giường, nửa chết nửa sống điều dưỡng thân thể, trong lòng oán trách Hứa Khâm, tích tụ oán hận với Thẩm Vũ, chỉ chờ thân thể bà tốt hơn sẽ tìm kiếm cơ hội sửa trị.
Hoàng thượng cũng nghẹn khuất, hắn bị Thẩm Vũ hung hăng chơi một phen, kích thích chua cay ngày đó chung quy vẫn mang đến cho hắn ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng. Hắn thật không muốn nói ra, bụng hắn náo loạn suốt hai ngày, đến giờ vẫn còn nóng vô cùng. Cả người gần giống như mất nước, sức lực mắng chửi người cũng không còn.
Đến lúc thượng triều, những văn thần võ tướng như tắm mình trong gió xuân, cảm nhận được sự ôn nhu hiếm có của Hoàng thượng.
Còn trong lòng Thẩm Vũ thì lại đang nén một trận lửa, tuy rằng mới báo một ít thù với Hoàng thượng, nhưng dù sao cũng không liên quan gì đến lửa giận của nàng. Hứa Khâm và Thái hậu tính kế nàng còn chưa trả, chỉ âm thầm kìm nén, trong lòng nàng đã sớm bắt đầu ấp ủ, chờ thêm mấy ngày nữa, nàng phải khiến Hứa Khâm nhục nhã trước mặt mọi người!
Giỏ tre múc nước công dã tràng, lại còn rơi vào thân thể bẩn thỉu của Hứa Khâm, vô cùng khó chịu. Không khí hậu cung vẫn luôn có chút cứng nhắc, cho dù tiệc mừng thọ của Thái hậu đã tới rồi, nhưng vẫn luôn không có dấu hiệu tăng nhiệt.
Ngày tám tháng sáu, trải qua nhiều cam go, cuối cùng tiệc mừng thọ Thái hậu cũng bắt đầu rồi. Tuy Thái hậu có thể đứng dậy nhưng tinh thần vẫn chưa khôi phục được như trước kia, sắc mặt còn có chút tái nhợt. Lúc Xuân Phong trang điểm cho bà, đánh riêng thêm mấy lớp phấn, lại nhấn thêm một chút phấn mặt. Khi mặc cung trang bách điểu triều phượng màu đen, đầu đội mũ phượng cũng nhìn ra được chút uy nghi.
Tiệc mừng thọ tổ chức vào buổi tối, các mệnh phụ, cô nương rối rít vào cung mừng thọ, phi tần hậu cung cũng cẩm y hoa phục, trâm cài trang sức đầy người. Nhìn từ một chỗ, thật sự là y hương tấn ảnh, nơi nơi đều là tiếu lệ giai nhân.
Thẩm Vương phi mang theo Lục cô nương Thẩm Linh tới, sắp đến giờ khai yến, các mệnh phụ này đó ngồi vào vị trí. Đợi mọi người ngồi ổn định, nội giám đến tuyên nói: "Thỉnh Thái hậu và các vị nương nương vào điện ――"
Giọng nói bén nhọn của nội giám kéo dài, lúc này có vài phần nghiêm túc, Thái hậu mang theo chúng phi tần hoa hòe lộng lẫy nhập điện. Các mệnh phụ trong điện nhẹ nhàng cúi người hành lễ, không ít người đều lặng lẽ ngẩng đầu tìm kiếm cô nương nhà mình trong các phi tần đi theo phía sau Thái hậu.
Hiện tại Thẩm Uyển cũng đã có thai được năm tháng, Thẩm Vũ đi bên người nàng ấy, nhẹ nhàng nâng đỡ. Xiêm y trên người hai tỷ muội đều vô cùng hoa lệ, Thẩm Vũ lúc nào cũng khiến người khác lóa mắt, Thẩm Uyển cũng sửa thái độ bình thường, váy lụa làm tôn lên màu da trắng nõn mềm mại, nhìn thoáng qua không giống như người đang có thai.
"Chúc Thái hậu nương nương phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!" Người trong điện đều quỳ xuống, trăm miệng một lời chúc thọ Thái hậu.
Trên mặt Thái hậu lộ ra vài phần ý cười, Xuân Phong đỡ bà chậm rãi ngồi xuống chủ vị. Thái hậu khẽ cúi đầu nhìn phi tần mệnh phụ quỳ đầy đất, trong lòng lập tức nảy sinh loạt ý nghĩ. Sao Hoàng thượng lại không thích Hứa gia và bà, chỉ cần bà còn an ổn ngồi trên ghế Thái hậu này, những phi tần và mệnh phụ tự cho rằng thanh cao cũng phải ngoan ngoãn mà quỳ dưới chân bà.
"Đứng dậy đi, các vị đều có tâm!" Thái hậu nhẹ nhàng phất phất tay cho bọn họ đứng dậy.
Yến hội bắt đầu, đầu tiên các mệnh phụ dâng thọ lễ trong phủ của họ, phần lớn đều là bảo vật vô cùng hiếm lạ quý trọng, lúc lễ vật hiện ra, họ đều đem những từ mừng thọ hay nhất ra dùng. Bởi vì số người quá nhiều nên hạ lễ của các phi tần cũng không được đưa ra. Đây là dặn dò riêng của Thái hậu, bà sợ trước mặt nhiều người như vậy, Thẩm Vũ đưa một phần hạ lễ rồi làm ra chuyện xấu, hủy hoại một buổi tiệc mừng thọ tốt đẹp.
Lúc việc dâng hạ lễ sắp kết thúc thì Hoàng thượng mới trình diện. Trước điện cũng có thiết đãi yến hội quy mô nhỏ, lúc này Hứa gia vì nể mặt Thái hậu, xem như xuất máu khá nhiều.
Khi Hoàng thượng đến không khí có chút thay đổi, nữ tử trong điện đều trở nên rụt rè hữu lễ. Nhưng sắc mặt nam nhân kia lại không được tốt lắm, bị nhiều nữ nhân cùng nhìn như vậy, tất nhiên trong điện cũng quanh quẩn hương khí nồng nặc xông thẳng đến làm đầu hắn đau.
Hơn nữa hắn thoáng nhìn về phía phi tần, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Thẩm Vũ trang điểm xinh đẹp. Lập tức giọng nói và bụng liền đau lên, cả người không thoải mái, bắt đầu âm thầm nghiến răng.
Hôm nay Thẩm Vũ không chỉ ăn mặc hoa lệ khác thường, mà còn vô cùng gợi cảm. Trên áo ngoài khoác một lớp lụa trắng sợi nhỏ, mấy lớp xiêm y bên trong có chút nửa che nửa hở, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cái cổ trắng nõn cao dài kia, ngoài ra còn có da thịt trắng nõn của bộ ngực sữa, thậm chí trước ngực còn lộ ra chút khe rãnh, làm người ta mơ màng hết chuyện này đến chuyện khác.
Ngón tay Tề Ngọc dần nắm lại, trong lòng thầm hận: Nữ nhân phong tao [1] này, thật sự là kéo cừu hận! May mắn nơi này ngoại trừ hắn, không có người nam nhân thứ hai!
[1] Phong tao (風騷):Dáng dấp cử chỉ thanh tú đẹp đẽ.
Tất nhiên y phục, cách trang điểm của Thẩm Vũ đã sớm làm người chú ý, chỉ là những phu nhân ngày thường luôn tự giữ thân phận. Thẩm Vũ đang hoàn toàn bày ra dáng vẻ sủng phi phong tình vạn chủng, trong mắt bọn họ thì nàng không khác gì với thị thiếp trang điểm quyến rũ. Cho nên dù trong lòng ghen tuông ganh ghét thì ngoài miệng cũng không nói nhiều, sợ mất thân phận.
Chỗ ngồi của Thẩm Vương phi là ở trên, trên mặt vẫn duy trì ý cười điềm đạm hoàn mỹ, nhưng ở đầu gối nắm tay đã siết chặt. Bà đã sớm chú ý ba người Thẩm gia tham dự tiệc mừng thọ lần này, Thẩm Vũ xuất sắc, đương nhiên là không thể nghi ngờ, ngay cả Thẩm Uyển khí chất quanh thân cũng làm người khó có thể quên. Chỉ có mỗi Thẩm Kiều, muốn tức giận cũng không thể tức giận, dáng vẻ xuất sắc cũng không còn. Đứng giữa các phi tần, nàng ta thật sự bị lãng quên.
Hoàng thượng ngồi trên chủ vị, hắn bưng chén rượu, cùng người trong điện uống một ly, thái độ kính cẩn nói lời mừng thọ Thái hậu. Tất nhiên trên mặt Thái hậu lộ ra ý cười vui vẻ, lập tức sai người ca múa đêm nay lên.
Từ đây tiệc mừng thọ bắt đầu, biểu diễn ca múa, xiếc ảo thuật, cái gì cũng có.
Đã có thổ hào [2] Hứa gia giúp đỡ, lệnh riêng Tư Tán ti mở danh mục quà tặng phong phú một chút, tiết mục biểu diễn cũng trải qua tập luyện, hiển nhiên vô cùng hấp dẫn khiến nhóm mệnh phụ chú ý, dần dần ném mục đích ban đầu ra sau đầu, hết sức chuyên chú xem biểu diễn.
[2] Thổ hào (土豪): chỉ người giàu có. Thường được dùng châm biếm những địa chủ giàu có bất lương.
Thẩm Vũ và Thẩm Uyển ngồi chung một bàn nhỏ, trên bàn để đầy thức ăn và rượu ngon, nhưng nàng chưa ăn chút nào. Khi ánh mắt nàng quét qua khắp nơi, thấy những ánh mắt ban đầu chú ý đến nàng giờ đều dời đi, trên mặt nàng lộ ra vài phần ý cười nhàn nhạt.
Nàng vẫy vẫy tay với người bên cạnh, Minh Âm hầu hạ ở bên vội vàng đi tới, nửa ngồi xổm xuống để sát vào nàng, dường như muốn nghe rõ an bài của nàng.
Thẩm Vũ kéo tay nàng ấy qua, bỏ một vật vào lòng bàn tay, rồi ra dấu ánh mắt về phía Hoàng thượng bên kia. Minh Âm ngầm hiểu, dùng khăn gấm bao đồ vật trong tay lại, có chút cứng. Minh Âm dùng tay phác họa ra hình dáng của thứ này, rất quen thuộc, thì ra là ngọc bội của Hoàng thượng.
Lúc Minh Âm ở Long Càn cung, từng vô số lần gỡ xuống hoặc đeo ngọc bội này vào cho Hoàng thượng. Nàng thật cẩn thận mà đi nép vào tường đi đến vị trí song song với chủ vị. Đôi mắt Lý Hoài Ân vẫn luôn quét ở khắp nơi, lúc này thấy Minh Âm làm động tác vẫy tay về phía hắn, tất nhiên hắn nhìn thấy, hắn theo bản năng mà nhìn thoáng qua Hoàng thượng, thấy dáng vẻ nam nhân đang say mê xem ca múa, liền thật cẩn thận đi tới chỗ Minh Âm.
"Âm thầm đưa cái này cho Hoàng thượng, đừng để bị người khác phát hiện! Lý Tổng quản, Xu Dung hoa có xoay người hay không, thì phải nhờ vào hành động lần này!" Nàng kề sát bên tai Lý Hoài Ân, khẽ nâng ngữ điệu, giọng nói lại ép tới không cao không thấp, có tiếng nhạc che lấp, vừa đủ một mình Lý Hoài Ân nghe thấy.
Lý Hoài Ân tiếp nhận khăn gấm, trên mặt lộ ra vài phần ghét bỏ, cau mày tự hỏi một lát, rồi kề sát bên tai Minh Âm, đè thấp giọng nói: "Nếu Xu Dung phục sủng, ngươi ở trước mặt nàng ấy khuyên nhiều một chút, sau này đừng tự tìm đường chết nữa! Nô tài như chúng ta không chịu nổi đâu!"
Đối với oán giận của hắn, Minh Âm lộ ra mấy tia cười gượng, chuyện Thẩm Vũ dùng kế chơi Hoàng thượng ăn thức ăn chua cay đã sớm nghe Minh Ngữ kêu khóc qua vài lần, kén ở lỗ tai cũng đã dài ra.
"Biết rồi, nếu Lý tổng quản khuyên được Hoàng thượng, nhất định ta sẽ xử lý Dung hoa thật tốt!" Minh Âm cười như không cười mà ném xuống một câu, giơ tay vỗ vỗ bả vai hắn, rồi lập tức xoay người về bên người Thẩm Vũ.
Lý Hoài Ân âm thầm nói một tiếng "Đen đủi", hắn lén lút vò vò khăn gấm bọc đồ vật, sau khi biết được là gì mới yên lòng. Đúng là lần trước hắn đã bị món đông an tiểu kê chua cay làm cho sợ hãi, có thể nói Xu Dung hoa muốn trực tiếp ám sát Hoàng thượng, quả thực còn đáng sợ hơn độc dược. May mắn lần này đưa đồ vật đến, cuối cùng cũng có xu hướng tốt rồi.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: Cuối cùng Xu Dung hoa cũng phải dỗ Hoàng thượng, nhưng vẫn sẽ kéo đám nô tài đáng thương bọn họ xuống nước thôi.
Lý Hoài Ân đi đến phía sau Tề Ngọc, nhỏ giọng nói thầm bên tai hắn vài câu, hắn còn chậm rãi ngồi xổm xuống, quỳ phía sau Tề Ngọc, sau đó run rẩy lấy khăn gấm từ trong tay áo ra, lén lút để bên chân Tề Ngọc, rồi mới đứng dậy.
Thẩm Vũ vẫn luôn dùng dư quang nhìn chằm chằm bên kia, khi thấy Hoàng thượng khẽ nhăn mày lại, hơi hơi cúi đầu, dường như xem đồ vật được bao trong khăn gấm. Đến khi nhìn rõ ràng, hắn liền ngẩng đầu, vừa lúc đối mặt với Thẩm Vũ đang cười khẽ.
Thẩm Vũ lập tức quay đầu đi, bưng chén rượu trong tay lên, dùng ống tay áo che mặt đem rượu bên trong uống hết. Sau đó buông ống tay áo, lại lần nữa xoay đầu nhìn về phía Hoàng thượng, khẽ vươn đầu lưỡi hướng về phía hắn, liếm liếm khóe môi, sau đó lại ưỡn ngực nõn nà ra.
Ánh mắt Tề Ngọc tối đi, không đợi hắn đáp lại Thẩm Vũ đã quay đầu. Nàng thấp giọng nói vài câu với người bên cạnh, sau đó đứng dậy mang theo Minh Ngữ lặng lẽ ra cửa điện từ phía sau.
Trên mặt nam nhân lộ ra vài phần cười lạnh, hắn duỗi tay vẫy vẫy, dặn dò Lý Hoài Ân vài câu. Lý Hoài Ân lập tức phân phó tiểu thái giám đi ra ngoài làm việc, Tề Ngọc ở trong điện xem một nửa tiết mục, cho đến khi tiểu thái giám kia cầm đồ vật tiến vào, hắn mới quay đầu, thấp giọng nói với Thái hậu: "Mẫu hậu, người hãy xem từ từ, trẫm còn có chút chuyện muốn xử lý, nên cáo lui trước!"
Thái hậu đang xem vui vẻ, cũng không để tâm suy đoán ý nghĩa hành động của Hoàng thượng, chỉ nhẹ nhàng phất phất tay, cũng không nói thêm câu nào.
Tề Ngọc chậm rãi đứng lên, từ đại điện đi ra ngoài. Tuy hắn không gióng trống khua chiêng nhưng không ít ánh mắt của mệnh phụ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn.