Edit: Phương Thục viện.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
"Mau đánh thức những người này, hỏi thử xem mọi chuyện là thế nào?" Lan Hủy chậm rãi phất tay, nhẹ giọng phân phó.
Cung nhân lập tức tiến lên, đánh thức những người đang nằm trên mặt đất. Những người này giống như vừa ngủ dậy, bị tát vài cái vào mặt, ai nấy đều mở trừng mắt, có điều ánh mắt lại vô cùng mê mang, giống như không biết mình đang ở chỗ nào.
"Ưm, lúc nãy còn gác đêm trong điện, sao bây giờ lại nằm trên đất rồi?" Một cung nữ trong đó bỗng phản ứng lại, nàng ta vẫn chưa thấy Thẩm Vũ, chỉ kinh ngạc thốt lên một câu.
"Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương." Mãi đến khi nàng ta ngẩng đầu mới thấy Thẩm Vũ, lập tức quỳ rạp trên đất, kinh sợ hành đại lễ.
Vì một lời này của nàng ta, những cung nhân vừa tỉnh lại cũng lập tức phục hồi tinh thần vội vàng quỳ rạp trên đất.
Thẩm Vũ không nói gì, còn Đức phi vẫn đang liều mạng kêu to, giọng nói bén nhọn, từ ngữ cũng vô cùng khó nghe, làm màng tai người khác vô cùng đau đớn.
Minh Âm dẫn cung nhân từ trong điện bước ra sau khi kiểm tra xong. Nàng đứng trước mặt Thẩm Vũ, giọng nói chầm chậm dương cao: "Nương nương, người vẫn nên đừng bước vào, bên trong vô cùng bừa bãi, hơn nữa còn có một mùi vô cùng lạ." Tuy rằng Minh Âm không nói rõ nhưng mọi người đều biết hẳn là thứ mùi do Đức phi mất "khống chế" mà ra. Thẩm Vũ chậm rãi gật đầu, nheo mắt đánh giá những người ở đây.
"Đức phi nói rằng nàng gặp quỷ, hẳn các ngươi đã nghe nói rồi. Các ngươi ở bên ngoài gác đêm như vậy, có nghe được âm thanh kỳ quái nào không?" Thẩm Vũ hỏi, ngữ khí vô cùng lạnh lùng, vô hình mang theo áp lực.
Ai nấy đều lắc đầu, trong đó có một người có vẻ là đại cung nữ bên người Đức phi mở miệng: "Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tỳ không biết. Ban đêm rất lạnh, vậy nên chúng nô tỳ mới tụ lại uống ly trà nóng, không ngờ còn chưa uống xong đã ngất lịm đi, không nhìn thấy quỷ, cũng không nghe thấy cái gì, lúc tỉnh lại thì đã ở đây."
Nét mặt đại cung nữ đó có chút kinh nghi bất định[1], nàng ta căn bản không rõ vì sao mình lại té xỉu ở chỗ này.
[1] Kinh nghi bất định (惊疑不定): kinh ngạc khó hiểu.
"Không không... Không được tới đây. Các ngươi là đám nô tài đê tiện, chết rồi thì cũng là mạng chó, đừng tới tìm bổn phi!" Giọng Đức phi tiếp tục truyền đến, nét mặt trở nên vô cùng dữ tợn, hiển nhiên thần trí đã mơ hồ.
"Trước tiên các ngươi đưa Đức phi vào nội điện, trông giữ cẩn thận, đợi đến ngày mai bổn cung thương lượng với Hoàng thượng xong sẽ định đoạt!" Đôi mày Thẩm Vũ nhíu chặt lại, nàng phất tay, nhẹ giọng để lại những lời này, sau đó xoay người rời đi.
Cung nhân còn tỉnh táo trong điện tay chân luống cuống vội vàng chạy vào, trực tiếp kéo giữ Đức phi. Những người còn lại thấy Hoàng hậu nương nương vẫn chưa đưa ra quyết định, liền biết chừng mực mà lui xuống.
Lúc Thẩm Vũ lên kiệu trở lại Phượng Tảo cung, tiến vào nội điện đã thấy Tề Ngọc nằm trên giường. Hắn khép hờ mắt giống như đã ngủ say, ngay cả xiêm y cũng chưa cởi ra.
Thẩm Vũ nhìn bầu trời vẫn chìm trong bóng tối, mùa đông ban ngày ngắn, có lẽ đã sắp đến giờ thượng triều. Thẩm Vũ cởi áo ngoài và giày thêu ra, cẩn thận bò lên giường. Hoàng thượng đã chiếm hết phần bên ngoài, vậy nên nàng chỉ có thể nằm vào trong, đang nâng chân bước qua người, cánh tay Tề Ngọc liền đưa lên, cầm lấy bàn chân đang nâng lên của nàng.
Bàn tay dán lên gan bàn chân, truyền độ ấm của mình cho nhau. Thẩm Vũ mới trở về từ bên ngoài, cả người vẫn còn hơi lạnh, còn Hoàng thượng đã nằm trên giường một lúc lâu, vậy nên bàn tay vô cùng ấm áp. Sự chênh lệch nhiệt độ làm cả hai không khỏi run rẩy.
Cả người Thẩm Vũ nghiêng ngả, hiển nhiên một chân không thể nào làm thân thể đứng vững. Tề Ngọc lại đưa tay khác lên nắm lấy tay Thẩm Vũ, giúp nàng ổn định cơ thể. Động tác của hai người có chút quái dị, Thẩm Vũ giật giật cái chân đang bị hắn cầm, giống như muốn thoát ra khỏi bàn tay hắn. Nhận ra ý đồ của nàng, bàn tay nam nhân càng nắm chặt lại, rõ ràng không muốn nàng làm như vậy.
"Hoàng thượng tới lúc nào vậy?" Cuối cùng Thẩm Vũ đành từ bỏ việc giãy giụa, nhỏ giọng hỏi. Nàng cứ như vậy mà đứng một chân, tư thế cực kỳ quái dị.
Hai tay Hoàng thượng đều nâng lên, một tay cầm chân nàng, một tay áp vào tay nàng, giúp nàng đứng vững.
Nghe tiếng nàng nói chuyện, nam nhân nằm trên giường cuối cùng cũng chịu mở mắt. Ánh mắt hắn vô cùng tỉnh táo, không hề mê mang khi người bình thường vừa tỉnh dậy, ngược lại giống như hắn đã sớm tỉnh, đặc biệt chờ Thẩm Vũ trở về.
"Trẫm vừa tới không lâu. Lý Hoài Ân nói có người gặp quỷ, vậy nên mới chạy nhanh tới đây nhìn một chút. Ai ngờ nàng đã sớm chạy đi thu xếp cục diện rối rắm!" Tề Ngọc thấp giọng nói. Giọng nói của hắn vang vọng trong không gian yên tĩnh, vừa trầm thấp lại vừa có vẻ lạnh nhạt.
Mặt Thẩm Vũ lộ ra nụ cười nhạt, cố nâng cái chân đang dần tê dại lên. Nàng giật giật chân thêm lần nữa, hy vọng Hoàng thượng có thể buông ra. Nhưng Tề Ngọc nhìn tư thế vặn vẹo này của nàng, trong lòng lại dâng lên vài phần vui vẻ, vậy nên vẫn cầm chặt không chịu buông ra.
Thẩm Vũ nhìn hắn, nét mặt có chút giận dữ. Tề Ngọc thấy vậy chỉ cho nàng một nụ cười nhạt, lộ ra vài phần vô lại. Thẩm Vũ không còn cách nào, đành dùng một tay khác của mình chống lên ngực Tề Ngọc, hai đùi mượn lực từ cánh tay chậm rãi hạ thấp xuống, trực tiếp ngồi lên bụng Hoàng thượng.
Sau khi Thẩm Vũ ngồi xuống, cánh tay Hoàng thượng áp vào tay nàng giúp nàng đứng vững dường như đã mất hết sức lực, buông tay đặt trên eo thon của nàng.
"Lúc thần thiếp đến, Đức phi đã sớm nói năng lung tung, thần trí không được tỉnh táo. Thẩm Vũ nhẹ nhàng mở miệng, đôi mày thanh tú nhướng lên, nét mặt có chút buồn rầu".
Tề Ngọc duỗi tay dùng sức, áp Thẩm Vũ ghé sát vào người hắn. Ngực và bụng hai người dán vào nhau, Thẩm Vũ thậm chí còn cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của nam nhân.
"Thình thịch, thình thịch..." Tiếng tim đập làm thần kinh nàng thả lỏng, hơn nữa ghé sát vào thân thể ấm áp này của Hoàng thượng làm nàng cảm nhận được vô vàn cảm giác an toàn.
"Trước tiên cứ cấm túc nàng ta, nếu không được thì biếm thẳng vào lãnh cung!" Tề Ngọc căn bản không hề hỏi điều gì, trực tiếp đưa ra mệnh lệnh.
Thẩm Vũ cứ như vậy dựa sát vào người hắn. Thân thể nam nhân thật sự ấm áp hơn nữ nhân rất nhiều. Có lẽ vì quá mệt mỏi, nàng đã ngủ say. Tề Ngọc cũng nhắm mắt lại nhưng không tài nào ngủ được. Ngực như có một cục đá lớn đè lên, làm hắn không thể hít thở được. Cuối cùng hắn thật sự không chịu được, đành ôm Thẩm Vũ xuống, để nàng nằm cạnh bên người mới từ từ tiến vào mộng đẹp.
Buổi thỉnh an sáng ngày hôm sau, vị trí của Đức phi bỏ trống. Nửa đêm hôm qua náo loạn lớn như vậy, nhất định sáng nay sẽ bị lấy ra bàn tán. Không ít người cảm thấy chuyện Đức phi gặp quỷ vô cùng kỳ quặc, đương nhiên cũng có không ít người lo sợ không yên, sợ người tiếp theo gặp quỷ là chính mình.
"Hoàng hậu tỷ tỷ, Đức phi tỷ tỷ bị ma quái hù dọa như vậy, không bằng ngài bàn bạc với Hoàng thượng một chút, mời sư thái ở am ni cô tiến cung niệm kinh siêu độ, coi như cho Đức phi tỷ tỷ một chút an ủi." Giai Tần uyển chuyển mở miệng. Hôm nay nàng ta mặc một chiếc váy sam màu hồng cánh sen, dáng vẻ vui mừng.
Chỉ là nàng ta vừa dứt lời, một tràng tiếng cười khinh miệt đã truyền đến. Nhiên Mỹ nhân cười lạnh nhìn Giai Tần, lạnh lùng nói: "Bàn tính này của Giai Tần thật đúng là tính toán hay nhỉ. Ngươi nói thì Hoàng hậu nương nương phải làm sao? Ngươi đau lòng Đức phi tỷ tỷ như vậy, sao không tự mình nói với Hoàng thượng?"
Ngày đó, sau khi tranh đoạt danh ngạch xuất cung, tuy rằng hai người đều tiến vào vòng thứ ba, hơn nữa còn đồng bệnh tương liên nhưng dường như quan hệ giữa bọn họ ngày càng xấu, không ngừng phân đo cao thấp.
"Ta không có ý này!" Giai Tần thấy Nhiên Mỹ nhân trực tiếp gọi phong hào mình, giống như Giai Tần đã bò đến đầu nàng, giọng nói liền trở nên lạnh lẽo, sắc mặt vô cùng cứng ngắc khó coi.
"Được rồi, không tranh cãi nữa. Hoàng thượng vốn vô cùng kiêng kị quỷ thần. Vốn có câu cửa miệng: Bình sinh không làm chuyện gì trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ ma gõ cửa. Các ngươi chỉ cần cảnh giác một chút là được. Còn Đức phi, theo như ý của Hoàng thượng, trước cứ cấm túc nửa tháng, nếu vẫn còn tin đồn nhảm nhí, đành biếm thẳng vào lãnh cung." Thậm Vũ phất tay, cao giọng chặn lời các nàng.
Mọi người nghe quyết định này thì có hơi sửng sốt. Lúc nãy còn tranh luận không thôi, bây giờ đã trở nên an tĩnh đến lạ.
Theo như tin tức truyền đến tối qua, Đức phi bị hù dọa không hề nhẹ, chỉ cho thời gian nửa tháng, không biết liệu có thể khôi phục lại hay không. Hơn nữa Hoàng thượng đưa ra quyết định như vậy không khỏi làm mọi người thất vọng buồn lòng. Đức phi tốt xấu gì cũng đã theo Hoàng thượng nhiều năm, nói biếm lãnh cung liền biếm lãnh cung, một chút mặt mũi cũng không lưu lại.
Đức phi quả nhiên bị cấm túc nửa tháng, tuy nhiên thần trí vẫn mơ hồ, vậy nên hiển nhiên sẽ không cho truyền thái y. Thẩm Vũ cũng không có động tĩnh gì, hơn nữa một vài cung nhân bên người Đức phi còn cố tình chậm trễ, vậy nên tình trạng của Đức phi ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Hết nửa tháng, nàng ta cứ như vậy bị biếm vào lãnh cung.
Trong lòng mọi người không ngừng run sợ, Đức phi có thể bò đến vị trí một trong tứ phi, hơn nữa trong tình huống Hoàng thượng chán ghét như vậy vẫn có thể bảo toàn địa vị của mình, đủ thấy nàng ta không phải chỉ có một mình. Nhưng vị Đức phi căn cơ thâm hậu này vẫn bị biếm vào lãnh cung như vậy, có không ít người suy đoán, khẳng định Đức phi đã đắc tội người nào đó, mới dẫn đến tình trạng ngày hôm nay.
Lãnh cung là nơi như thế nào, Thẩm Vũ đã sớm hiểu rõ, chắc chắn ngày tháng Đức phi sống trong đó sẽ không tốt đẹp gì.
Đến tháng tư, Nhị hoàng tử đã có thể tự mình bước đi, hơn nữa còn vô cùng vững vàng. Còn tật xấu tùy tay lấy đồ chơi bỏ vào miệng cũng được khắc phục hoàn toàn. Bỏ đi lớp quần áo dày nặng, thằng bé giống như chú ngựa hoang vừa thoát cương, cả ngày dùng hai chân nhỏ chạy tới chạy lui.
Đương nhiên chuyện nó thích làm nhất chính là vừa chạy vừa túm tay Đại Hoàng tử, muốn Đại Hoàng tử cùng chạy theo mình. Lúc này bà vú đành chạy ra ngăn cản. Mỗi lần thấy Đại Hoàng tử chống nạng đi ra, nó đều tò mò mở hai mắt nhìn theo.
Tề Ngọc ngồi trên ghế, nhìn hai thằng nhóc đã có thể đi có thể nói ở bên ngoài, khoé miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
"Năm nay chuyện xuất cung tránh nóng bắt đầu sớm một chút, thời gian ở bên ngoài cũng dài hơn một chút, để hai đứa nhỏ có thể trông thấy quang cảnh ngoài cung." Ngón tay Tề Ngọc vuốt vuốt chén trà, giọng nói có chút trầm thấp.