Edit: Chang Phi.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Sau khi Đức phi trở về, quả nhiên là đổi mấy cung nhân đi, Lan Hủy cầm danh sách đưa cho nàng ta. Nàng ta cũng không chút khách khí, trực tiếp chọn lựa mấy người.
Đến buổi chiều, những cung nhân mới tuyển đã đến, sau khi sắp xếp công việc xong, liền hầu hạ ở bên người Đức phi, rõ ràng làm việc cẩn thận hơn rất nhiều. Bởi vì thay đổi mấy cung nhân mới tới đây, xung quanh tẩm cung giống như được rót vào một luồng không khí mới, các cung nhân vốn bởi vì chuyện nữ quỷ mà mất tinh thần, bây giờ tinh thần cũng trở nên tốt hơn một chút.
Chỉ là đến buổi tối, mấy cũng nhân mới tới kia liền bắt đầu khóc lóc gào la. Bọn họ chẳng qua mới đến ngày đầu tiên thôi, đã nhìn thấy cái gọi là nữ quỷ rồi. Đêm đó cung nhân ngủ ở trong phòng lân cận đều bị đánh thức, nhưng không dám đẩy cửa ra, chỉ trốn ở trong chăn của mình, không ngừng run rẩy.
Lại tới nữa, cho dù thay đổi bao nhiêu người, nữ quỷ này vẫn là âm hồn không tan. Rõ ràng vấn đề không phải là ở các cung nhân, mà là tẩm điện của Đức phi có vấn đề.
Nhưng Đức phi lại ngủ ngon cả một đêm, chẳng qua lúc nàng ta mở mắt ra, nhìn thấy mấy cung nữ chăm sóc giúp nàng ta mặc quần áo rửa mặt, đều là vẻ mặt tái nhợt tiều tụy, trong lòng nàng ta âm thầm kinh hãi. Đến lúc hỏi rõ ràng tình huống xong, nàng ta hoàn toàn luống cuống.
"Các ngươi đừng sợ, để bổn phi đi nói với Hoàng hậu muốn đổi một cung điện khác!" Đức phi vội vàng mở miệng lên tiếng, giọng điệu có vẻ rất gấp gáp, cũng không biết là muốn an ủi người hầu hạ bên người, hay là đang tự trấn an mình nữa.
Sau khi đi Phượng Tảo cung thỉnh an xong, Đức phi quả nhiên vẫn ở lại, đưa ra thỉnh cầu muốn đổi cũng điện khác với Thẩm Vũ. Thẩm Vũ đồng ý sẽ sắp xếp tốt nhưng bởi vì trong cung có nhiều việc quấn lấy, hơn nữa cung điện thích hợp cho phi tần từ nhất phẩm phi ở, còn phải sửa sang lại một chút nữa.
Đức phi được nàng đồng ý, nên cũng thấy an tâm hơn. Nhưng vẫn muốn Thẩm Vũ cho thêm nhiều người dọn dẹp để có thể dọn ra ngoài sớm hơn. Dù sao hai nữ quỷ kia cũng chưa từng tìm tới nàng ta, mà hai ba ngày nữa liền rời khỏi cái nơi đen đủi này rồi, chắc là nó cũng sẽ không tới tìm nàng ta đâu.
Đợi Đức phi đi rồi, Thẩm Vũ lập tức gọi Lan Hủy tới, nhỏ giọng hỏi một câu: "Đều thu mua xong hết rồi?"
Trong tay Lan Hủy cầm một danh sách, đúng là cái hôm qua Đức phi xem để chọn lựa người. Sau khi Thẩm Vũ mở ra, phía trên chi chít rậm rạp đều là tên người, làm nàng nhìn thấy choáng váng đầu óc.
"Xác định là cài người của chúng ta vào rồi sao? Đừng để hỏng việc đấy!" Thẩm Vũ quay đầu lại nhìn Lan Hủy, lại hỏi thêm một lần nữa.
Thật lâu trước kia, Thẩm Vũ đã cho Lan Hủy tìm kiếm chọn người, chuẩn bị đến lúc đó xếp vào bên cạnh Đức phi. Nhưng Đức phi trông giữ quá chặt chẽ, vừa lúc thừa dịp hôm qua Đức phi tới xin mời sư thái vào cung, Thẩm Vũ bèn đưa ra kiến nghị thay đổi người. Nhưng làm thế nào để xác định những cái tên trên danh sách này là người ban đầu bọn họ đã chọn được chứ.
Lan Hủy nghe nàng hỏi như vậy, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, đến gần Thẩm Vũ hơn, hạ giọng nói: "Những người đó đều là người lúc trước đã dự bị tốt, chọn một ít cung nhân không nổi bật, sau khi nô tỳ dạy dỗ qua, cũng có thể có tác dụng. Còn cái tên trên danh sách, nô tỳ cũng đã động tay chân qua. Cho dù Đức phi nương nương chọn cái tên nào, thì cung nhân tiến vào trong cung nàng ta đều là mấy người ban đầu nô tỳ đã chọn lựa, sẽ không có bất cứ thay đổi gì!"
Thẩm Vũ nghe xong, ánh mắt sáng ngời, tâm tình lập tức trở nên tốt hơn. Nàng chớp chớp mắt về phía Lan Hủy, ngữ khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Không hổ là Lan Hủy cô cô, bổn cung thụ giáo!"
Sau khi Đức phi hồi cung, liền báo chuyện Thẩm Vũ đã hứa hẹn cho người trong cung biết, những cung nhân đó đã sớm giống như chim sợ cành cong, lúc nghe nàng ta nói xong, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.
Lại một đêm nữa đến, những cung nhân đó căn bản là không ngủ được, một bộ phận lớn người đều ở lúc nửa đêm mở cửa ra đã nhìn thấy nữ quỷ, cũng có người vẫn luôn không mở cửa, thì cửa sổ bị gõ không ngừng mãi đến lúc sắp hừng đông mới thôi. Mỗi người đều bị tra tấn đến suy nhược thần kinh, trốn trong chăn bông run bần bật, mắt cũng không dám mở ra, vì sợ nhìn thấy cái gì không nên nhìn.
Chỉ là buổi tối hôm nay cung nhân ở đình viện này trước sau đều rất yên tĩnh, Minh Âm cùng Minh Ngữ đã nằm trên giường ngủ rồi. Bắt đầu từ buổi tối hôm nay hai người các nàng đã hoàn toàn được giải phóng rồi, không bao giờ phải đợi đến nửa đêm chạy đi hù dọa người nữa. Đặc biệt là Minh Âm phải giả dạng thành cung nữ bị độc chết, còn phải bôi lên trên người một ít đồ vật kỳ kỳ quái quái, mới có thể bày ra cái màu da xanh đen này.
Gió lạnh phơ phất, Đức phi đang ngủ ở trên giường, bỗng nhiên cảm thấy bên người có gió lạnh thổi vù vù, nàng ta bị lạnh đến tỉnh cả ngủ. Đầu óc vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ chưa tỉnh táo hẳn. Nàng ta chậm rãi mở to mắt, nhìn nhìn xung quanh mới phát hiện cửa sổ mở rộng ra, gió lạnh bên ngoài thổi thẳng vào, gương mặt bị thổi đến đau rát.
"Người đâu!" Nàng ta thấp giọng gọi một câu mới phát hiện giọng nói của mình bị nghèn nghẹn, hiển nhiên là bị gió lạnh thổi làm đau cổ họng.
"Người đâu!" Đức phi lại gọi một câu nữa, lúc này nàng ta nâng cao giọng lên, trong giọng nói rõ ràng lộ ra mấy phần không kiên nhẫn. Cửa sổ nội điện mở rộng ra, thế mà lại không có ai phát hiện ra! Gọi lâu như vậy mà cũng không có ai để ý tới nàng ta!
Nàng ta liên tục gọi vài tiếng, trả lời lại vẫn là tiếng gió gào thét thổi qua. Nàng ta bị lạnh đến chịu không nổi, mí mắt vừa nâng lên, mới phát hiện than lửa cũng bị dập tắt rồi. Cảm xúc không kiên nhẫn trong lòng Đức phi càng tăng thêm, nàng ta thề ngày mai nhất định phải đánh chết cẩu nô tài trực đêm nay, để giải nỗi giận trong lòng!
Lúc này cũng không rảnh lo càu nhàu, nàng ta vội vàng xuống giường đi giày vào, đi thẳng tới bên cửa sổ, vươn tay muốn đóng cửa sổ lại. Nào ngờ bỗng nhiên có một bóng người đứng ở ngoài cửa sổ, cách nàng ta rất gần, nàng ta thấy mái tóc đen che trên mặt người kia, chỉ có đầu lưỡi vươn ra, vô cùng khủng khiếp.
Bởi vì khoảng cách quá gần, nàng ta thậm chí còn có thể cảm giác được khí lạnh phát ra từ trên người người kia. Còn không đợi nàng ta hô lên tiếng, bóng người trước mặt vụt qua, trực tiếp bay lên cửa sổ. Đức phi bị dọa đến ngồi phịch trên mặt đất, tiếng quát tháo gần như khàn cả giọng truyền ra.
Ở bên trong thâm cung vô cùng yên tĩnh, có vẻ đặc biệt quỷ dị. Đáng tiếc hiện tại lại không có ai để ý tới nàng ta!
"Nương nương, nô tỳ chết thật là thảm!" Lúc này bỗng nhiên bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng khóc bi ai của nữ tử, thanh âm run rẩy có chút mờ ảo, lộ ra mấy phần cảm giác không chân thật.
Đức phi che lỗ tai lại, cả người đều đang run rẩy, muốn đuổi thanh âm kia đi ra ngoài. Nhưng từng tiếng kêu to kia, giống như là có linh hồn vậy, vang lên trong phòng, ngay cả một cái góc cũng không buông tha. Thanh âm kia xuyên qua bàn tay Đức phi, trực tiếp chui vào trong lỗ tai nàng ta.
Nàng ta nhắm mắt lại, nhưng thanh âm này lại càng lúc càng lớn, lúc nàng ta mở to mắt ra, bóng người ở cửa sổ đã đổi thành một nữ nhân khác. Vẫn là đầu tóc tán loạn, chỉ là bên ngoài da thịt đều hiện ra một màu xanh đen, ngay cả móng tay cũng là màu đen, nàng duỗi hai tay ra tựa như muốn xuyên qua cửa sổ, sờ đến trên mặt Đức phi vậy.
"A ——" lúc này Đức phi kêu gào càng thêm điên cuồng, nàng ta chống chân lên, nhưng lại mất khống chế. Hai chân nhũn ra, hiển nhiên là không đứng lên nổi.
Đức phi kêu điên cuồng như thế nhưng vẫn không có người tới. Cho dù ở hậu viện có người nghe thấy được, nhưng cũng không có ai dám đi ra, dáng vẻ này của Đức phi, rõ ràng chính là gặp quỷ, ai dám đi lên con đường tìm chết chứ.
Đợi Đức phi kêu to đã lâu, ngay cả giọng nói cũng nghẹn ngào, mới phát hiện xung quanh đã không có động tĩnh. Nàng ta chậm rãi ngẩng đầu lên, cửa sổ đã không có một bóng người, chỉ có một vầng trăng non không tính là sáng treo ở chân trời.
Nàng ta dùng hết sức bú sữa ra để từ bò lên khỏi mặt đất, cuống quýt chạy vọt ra ngoại thất, ngay cả giày bị rơi cũng không rảnh đi nhặt lại. Chỉ là sau khi nàng ta ra ngoài mới phát hiện bên ngoài không có một bóng người. Bởi vì lời đồn gặp quỷ gần đây nên Đức phi sắp xếp riêng ba cung nữ trực đêm ở ngoại thất, còn có bốn thái giám trông ở ngoài phòng. Nhưng lúc nàng ta lao ra ngoài cửa, ngay cả bóng dáng bốn tên thái giám cũng không thấy đâu.
Toàn tiền điện cũng chỉ có một mình nàng ta!
"Người đâu, người đâu rồi!" Đức phi không dám trì hoãn, sợ lại có quỷ hồn tới tìm, nên nàng ta trực tiếp đẩy cửa điện xông ra ngoài.
Bên ngoài vừa lúc có thị vệ thay phiên công việc đi qua, nhìn thấy bộ dáng quần áo không chỉnh tề của nàng ta như vậy, đều theo bản năng mà né tránh. Đức phi lại liều mạng chạy tới chỗ có người, hiện tại nhu cầu cấp bách của nàng ta là nơi có hơi người.
Nhìn bóng dáng kinh hoảng thất thố của Đức phi, mấy người mới thả cây thang từ trên nóc nhà xuống, cẩn thận leo xuống. Động tác của mấy người nọ rất nhanh, sợ Đức phi gọi người tới, mới vừa đặt chân lên mặt đất, bọn họ lập tức chạy tới chỗ lúc trước đã chuẩn bị tốt.
Động tĩnh bên này của Đức phi, tất nhiên là kinh động đến cung điện gần đó, cho nên cũng có người vội vàng chạy đến. Lại nhìn thấy bộ dáng tiểu tiện mất khống chế của Đức phi, lúc ấy liền sững sờ tại chỗ. Một loạt thị vệ cũng đứng cách Đức phi rất xa, hiển nhiên là sợ Đức phi đến gần quá, đến lúc đó Hoàng thượng trách tội xuống, sẽ bị diệt khẩu.
Dù sao dáng vẻ này của Đức phi, thật sự là làm mất thể diện của hoàng gia.
"Nương nương, bên kia xảy ra chuyện rồi, Đức phi gặp phải quỷ!" Thẩm Vũ đang ngủ ngon lành, lại bị Lan Hủy nhỏ giọng đánh thức.
Thẩm Vũ lập tức mở mắt ra, nghe được là chuyện có quan hệ với Đức phi, tinh thần của nàng lập tức tỉnh táo. Lan Hủy khẽ gọi một tiếng, Minh Âm lập tức dẫn người tiến vào giúp nàng rửa mặt chải đầu.
Lúc nàng tới nơi, đã có không ít người vây quanh ở bên ngoài, tình huống của Đức phi rất chật vật. Nàng ta để chân trần, quần áo không chỉnh tề, thậm chí còn có thể nhìn thấy được bộ ngực sữa miêu tả sinh động nữa, chẳng qua trên áo trong màu trắng chỗ giữa hai chân đã ướt đẫm, hơn nữa mấy cung nhân cách nàng ta tương đối gần, đều nhao nhao che miệng mũi lại, hẳn là do ngửi thấy mùi khai của nước tiểu.
"Còn thất thần làm cái gì, mau đưa Đức phi vào trong điện đi, ở bên ngoài mất mặt xấu hổ, các ngươi đều muốn rơi đầu sao?" Thẩm Vũ trầm giọng lên tiếng, lập tức có mấy thái giám có sức lực đi lên trước, giữ chặt cánh tay Đức phi, muốn đưa nàng ta đi vào nội điện.
Không ngờ Đức phi còn đang đắm chìm ở trong nỗi sợ gặp quỷ, căn bản là không chịu ngoan ngoãn phối hợp, không ngừng la hét. Mày Thẩm Vũ nhíu càng chặt, Lan Hủy ở bên cạnh vội vàng tiến lên, gấp giọng thúc giục vài câu.
Những thái giám này ở hậu cung cũng có mấy năm, nhìn thấy thái độ này của Hoàng hậu nương nương, tất nhiên hiểu rõ ý của nàng, lập tức dùng thêm sức, trực tiếp nửa kéo nửa túm mà đưa Đức phi vào trong cung điện của nàng ta.
Vừa đi vào cửa điện thì nhìn thấy mấy cung nhân nằm tứ tung la liệt trên mặt đất ở bên ngoài đình viện, hiển nhiên đều là cung nhân gác đêm đêm nay, nhưng không biết vì sao lại nằm ngã ở chỗ này.
Thẩm Vũ vô thức nhìn thoáng qua Lan Hủy ở phía sau, chỉ thấy Lan Hủy khẽ gật gật đầu, trên mặt nàng hiện lên mấy phần ý cười rất nhẹ. Bên trong những người này hiển nhiên là có người lúc trước Lan Hủy sắp xếp vào, trò hay này chỉ vừa mới bắt đầu thôi!