[*] 龟毛: quy mao. Ý chỉ một người hay xoi mói để ta đến từng chi tiết nhỏ một cách thái quá, thường khiến người bên cạnh muốn phát điên lên
Edit: Chang Phi.
Beta: Vy Chiêu dung.
"Bổn cung tự biết hôm qua cảm xúc không tốt, cho nên lần này tới thỉnh tội. Mong rằng các vị công công châm chước một chút." Thẩm Vũ thu hết biểu tình của mấy tiểu thái giám vào mắt, vẻ mặt ôn hoà, ngữ khí cũng trở nên cực kỳ ôn nhu.
Minh Âm thấy Thẩm Vũ cũng đứng ra, lại còn hạ thấp tư thái như thế, liền cảm thấy tự tin hẳn lên, nghiêng mặt quét mắt nhìn một loạt tiểu thái giám, ý bảo cho bọn họ đi vào.
Mấy người kia cúi đầu, mặc niệm một câu "tội lỗi", trong lòng yên lặng thắp một cây nến cho chính mình.
"Thục phi nương nương, không phải bọn nô tài không cho ngài đi vào. Hoàng thượng có nói, nếu ngài tới thỉnh tội thì mời ngài ——" Lúc này, vẫn là thái giám đứng ở giữa lên tiếng, hắn khẽ thở dài một hơi, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, âm thầm mặc niệm một câu "Ta không vào địa ngục thì ai vào".
Chẳng qua hắn mới nói được một nửa, trong lòng cũng càng thêm nhút nhát, nuốt nuốt nước miếng, mới thấp giọng nói: "Mời ngài quỳ ở đây cho đến lúc Hoàng thượng thấy vừa lòng mới thôi!"
Thẩm Vũ hơi sửng sốt, nàng không ngờ Hoàng thượng sẽ để nàng quỳ ở bên ngoài. Phạt quỳ ngoài cửa cung, cung nhân tới tới lui lui nhất định có thể nhìn thấy, danh tiếng thịnh sủng của nàng cũng sẽ bị giảm đi.
Chẳng qua nàng cũng không phải là người thích làm ra vẻ, Hoàng thượng trong tối ngoài sáng đều đưa bậc thang cho nàng, không có khó khăn cũng tạo ra khó khăn để nàng tới cửa cầu xin. Vậy quỳ thì cũng có sao!
Minh Âm cau mày, trong lòng có mấy phần xúc động muốn đi vả vào cái miệng rộng kia hai cái, đương nhiên nàng không dám vả đầu sỏ gây tội là Hoàng thượng, chỉ có thể nghĩ cách hành hạ nhóm tiểu thái giám này thôi!
Còn không đợi Minh Âm rối rắm xong thì đã nghe thấy tiếng "phịch" vang lên, Thẩm Vũ đã quỳ xuống. Muốn thái độ có thái độ, muốn tư thế có tư thế.
Minh Âm yên lặng lùi đến phía sau nàng, cùng Minh Tâm liếc mắt nhìn nhau một cái, vén vạt áo cung trang lên, hình như cũng muốn quỳ xuống.
"Từ từ, hai vị tỷ tỷ, Hoàng thượng có nói, chỉ cho một mình Thục phi nương nương quỳ, không cho người khác quỳ cùng!" Tiểu thái giám ở giữa không dám để Minh Âm quỳ xuống, vội vàng vươn tay ra muốn kéo nàng đứng dậy, lại nói thêm mấy lời Hoàng thượng đã phân phó.
Lúc này Minh Âm thật sự tức rồi, nàng lập tức đứng thẳng người, đôi tay vung làn váy, dùng sức chải vuốt lại. Hừ lạnh với thái giám nói chuyện kia một tiếng, hơi nâng cao giọng: "Nói cái gì không thể nói hết một lần luôn sao? Hoàng thượng để mấy người các ngươi làm có chút chuyện như vậy thôi mà cũng làm không xong, khó trách Hoàng thượng có đôi lúc mặt rồng giận dữ, tất cả đều là do các ngươi tự mình gây ra! Mới vừa rồi nếu không phải lỗ tai ta còn tốt, có khi ta đã quỳ xuống rồi, đến lúc đấy chẳng phải là đã vi phạm lời Hoàng thượng phân phó à! Cả đám các ngươi đang mang cái tâm tư gì đây!"
Minh Âm tuy rằng nâng cao giọng nhưng cũng không dám la to, chỉ là làm cho mấy tiểu thái giám nghe thấy có chút khí thế thôi. Nơi này dù sao cũng là Long Càn cung, Minh Âm cũng không phải người thích tìm chết, nàng cũng chỉ ỷ vào lúc trước mình ở nơi này tích chút dâm uy nho nhỏ mà ra oai một chút thôi. Có người để nàng mắng xả giận, không mắng chính là đồ ngốc!
"Đúng đúng đúng, tỷ tỷ đừng nóng giận. Đều là bọn nô tài tự mình làm!" Tiểu thái giám đứng ở giữa tính nết cũng tốt, nhìn thấy Minh Âm tức giận nhưng vẫn trưng ra một gương mặt tươi cười liên thanh phụ họa theo.
Mấy tiểu thái giám khác cũng vội vàng gật đầu, vẻ mặt chân thành nhìn Minh Âm. Cơn giận của Minh Âm cũng giảm bớt rồi, đứng ở bên cạnh xoay đầu nhìn Thẩm Vũ đến phát ngốc.
Tư thế của Thẩm Vũ cực kỳ khiêm tốn, nàng không phải Phỉ An Như, cũng không phải Hứa Khâm, không cần quỳ với Hoàng thượng mà còn thẳng sống lưng. Nàng là Thẩm Vũ, tất cả đều theo đuổi thứ có lợi cho mình! Lúc đối mặt với Hoàng thượng, tự tôn thể diện cái gì, đều có thể ném sang một bên, ít nhất ở trong mắt Hoàng thượng là phải vứt bỏ hết tất cả. Nếu dùng cái này có thể đổi lấy thì dù sao quỳ cũng đã quỳ, đơn giản phủ phục trên mặt đất, cái trán đụng vào mặt đất, cả người co thành một cụm, nhìn từ xa thấy rất đáng thương.
Tề Ngọc ngồi trước điện, nghe nói Thẩm Vũ tới, còn đang phát hỏa.
"Chẳng qua là một từ nhất phẩm Thục phi, ngươi nói nàng dựa vào cái gì quát trẫm! Dựa vào cái gì dám phản bác trẫm! Dựa vào cái gì ——" Hoàng thượng đang vỗ cái bàn quở trách Thẩm Vũ, Lý Hoài Ân khom lưng uốn gối mà đứng bên cạnh nghe hắn dong dài, thỉnh thoảng gật cái đầu tỏ vẻ tán đồng và thấu hiểu.
Chỉ là Hoàng Thượng nói đến "dựa vào cái gì" lần thứ ba thì hình như không nghĩ ra từ nào nên lập tức dừng lại. Lý Hoài Ân không khỏi đánh bạo ngẩng đầu lên nhìn nhìn, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Hoàng thượng. Chỉ thấy Tề Ngọc đột nhiên nâng tay lên vỗ mặt bàn, lạnh giọng quát: "Dựa vào cái gì!"
Lý Hoài Ân tiếp tục lộ ra vẻ mặt "ta hiểu", thuần túy chỉ là dựa vào cái gì! Tóm lại hôm đấy Thục phi nương nương gây gổ với Hoàng thượng, chính là hoàn toàn sai lầm rồi.
"Trẫm nhất định phải cho nàng quỳ đủ hai canh giờ, chân què đến nằm liệt, cũng sẽ không cho nàng đứng dậy!" Tề Ngọc tiếp tục vỗ mặt bàn, trên mặt lộ ra vài phần căm giận.
Lý Hoài Ân gật đầu như gà con mổ thóc, chỉ là ngẫu nhiên hắn sẽ quét mắt nhìn đống tấu chương chồng chất như cái núi nhỏ ở trên bàn. Những tấu chương vốn nên được phê duyệt lại bị Hoàng thượng đẩy đến góc bàn, sắp bị quét rơi xuống đất rồi. Nhưng Hoàng thượng lại hoàn toàn bỏ qua chúng nó, trong lòng trong miệng đều là "Thục phi Thục phi".
Lý Hoài Ân tiếp tục lộ ra vẻ mặt "ta hiểu, cái gì ta cũng hiểu", Hoàng thượng đã trúng độc quá sâu, loại độc này gọi là "Thục phi".
"Người đâu, dọn cái bàn này ra trước cửa đại điện cho trẫm, trẫm không nhìn thấy Thục phi quỳ!" Hình như bây giờ Tề Ngọc mới phản ứng lại, hắn cũng chưa nhìn thấy bóng người Thẩm Vũ đâu.
Hắn vừa dứt lời, lập tức có mấy tiểu thái giám bước tới, thật cẩn thận nâng góc bàn, di chuyển bàn tới cách cửa điện không xa. Tề Ngọc liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thẩm Vũ, hôm nay nàng mặc váy dài phết đất màu xanh lam, chậc, màu sắc thuần tịnh như vậy không hợp với nàng.
Đợi hắn nhìn kỹ mới phát hiện tư thế quỳ phủ phục sát đất của Thẩm Vũ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tức giận.
"Lý Hoài Ân, đi bảo Thục phi ngồi dậy, đầu chạm đất là thế nào. Trẫm cũng không bảo nàng làm mất mặt như vậy, hôm nay nhất định là đầu óc nàng bị nước vào, bị úng nước!" Tề Ngọc vội vàng vẫy tay về phía Lý Hoài Ân, trong giọng nói lộ ra mấy phần vội vàng.
Vốn dĩ quỳ trước công chúng đã đủ mất mặt, Thẩm Vũ còn làm như vậy, Tề Ngọc vô thức không muốn để nàng khiêm tốn như vậy trước mặt một đám nô tài.
Lý Hoài Ân lập tức duỗi dài cổ ra nhìn, chậm rãi đi ra ngoài điện trong sự lải nhải của Hoàng Thượng.
"Nhanh một chút, chân chó của ngươi thiếu đòn có phải hay không?" Phía sau lại truyền đến tiếng gầm gừ tức muốn hộc máu của nam nhân, lúc này Lý Hoài Ân không dám trì hoãn thêm, lập tức rảo bước chạy ra ngoài.
Ai mẹ nó là đồ miệng tiện lại còn thích hành người khác, chắc chắn là Hoàng thượng rồi!
Xa xa nhìn thấy Lý Đại tổng quản chạy tới phía này, sau khi chạy tới nơi thì mệt như chó, le lưỡi ra mà thở hổn hển.
"Nương, nương nương, Hoàng thượng bảo ngài thẳng, thẳng eo dậy, không được nằm sấp xuống dưới đất." Lý Hoài Ân thở hổn hển, đến nói cũng nói không rõ, nhưng vẫn phải cưỡng ép đại não đang bị thiếu dưỡng khí chuyển động, chậm rãi nói ra.
Hoàng thượng đang ở bên kia nhìn chằm chằm, nếu Thục phi nương nương ngồi dậy hơi chậm một chút, hắn trở lại sẽ bị tra tấn một trận.
Thẩm Vũ hơi ngẩng đầu dậy, nhìn thoáng qua cửa đại điện, nhưng không có ngồi dậy, vừa nhìn đã biết là còn đang do dự.
"Phịch" một tiếng, Lý Hoài Ân trực tiếp quỳ xuống trước mặt nàng, cản tầm mắt của Hoàng thượng.
"Nương nương, ngài ngồi dậy đi! Nô tài không muốn lại phải chạy thêm một chuyến nữa, đường xa như vậy, nô tài tuổi cũng không còn nhỏ nữa, thật sự không chịu nổi đâu! Ngài coi như thương xót nô tài một chút, ngồi dậy quỳ đi!" Lý Hoài Ân một bộ muốn than thở khóc lóc, dùng giọng điệu vội vàng mà cầu xin nàng.
Thẩm Vũ cúi đầu, khóe miệng hơi có ý cười, lúc thẳng eo ngẩng đầu lên, ý cười trên mặt đã biến mất. Lý Hoài Ân thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, đi từng bước một trở về.
Vẫn là Thục phi nương nương thông tình đạt lý, nếu là tính cách của Hoàng thượng chó má kia, nhất định sẽ vươn dài cổ nằm sấp xuống đất ngay.
Lý Hoài Ân trở vào trong điện với tâm tình rất tốt, Hoàng thượng ngay cả một ánh mắt tán thưởng cũng không cho hắn, vẫn dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm về phía Thẩm Vũ.
Lý Hoài Ân không khỏi bĩu môi, dù sao hắn cũng bị Hoàng thượng xem nhẹ đến thành thói quen rồi.
"Lý Hoài Ân!" Nhưng còn chưa đợi hắn thở xong, bên kia Hoàng thượng lại gọi hắn nữa. Đầu Lý Hoài Ân bắt đầu "thình thịch" nhảy dựng lên, hắn rất muốn chọn một chỗ gần Hoàng thượng một chút mà đâm đầu, như vậy lúc óc bắn ra mới có thể bắn lên mặt Hoàng thượng được! Được rồi, lại đạt thêm được một kỹ năng mới!
Hắn yên lặng thả ba mươi hai cái phẫn nộ cho chính mình, đáng tiếc còn chưa làm xong, hỗn thế ma vương kia đã nói ra phân phó.
"Mắt chó của mấy người đó nhìn cái gì mà nhìn, ngươi đi xuống phân phó một tiếng, tất cả không được nhìn Thục phi! Cung nhân qua đường cũng không được, ai nhìn nhiều thêm một cái, liền móc mắt hắn xuống, đưa tới Ngự Thiện phòng lấy muối ướp xong làm đồ ăn nhắm rượu!" Tề Ngọc vung tay lên, liền chỉ thẳng ra bên ngoài.
Lý Hoài Ân không khỏi nhìn lướt theo hướng hắn chỉ, ồ, bầu trời thật xanh! Bên ngoài Long Càn cung đen nghìn nghịt một đống cung nhân cùng thị vệ đấy? Nếu hắn nghe theo lời Hoàng thượng phân phó, đi ra ngoài hạ mệnh lệnh, bên ngoài lại không được lớn tiếng ồn ào, cả đám như vậy đều phải đi qua đó mà truyền lời cũng có thể chết người đấy được không!
Hắn hơi tuyệt vọng nhìn con đường xa như vậy, trong lòng nôn một ngụm máu. Hắn cẩn thận tưởng tượng, trên mặt bỗng nhiên lộ ra vài phần thâm trầm: Đúng rồi, vừa rồi không phải đạt được một kỹ năng hạng nhất sao? Hiện tại nên thử một chút xem sao? Thật muốn nhìn óc trắng đỏ bắn lên mặt Hoàng thượng nha!
"Vậy nô tài liền đi thông báo cho đám mắt chó đó!" Cuối cùng hắn khom lưng uốn gối mà hành lễ, lại lần nữa bước chân chạy ra ngoài.
Ha ha, kỹ năng mà hắn phải chết trước mới có thể làm bẩn mặt Hoàng thượng, mua bán lỗ vốn như vậy, không làm!
Đợi Lý Hoài Ân kéo dài hơi tàn mà đi thông báo cho mấy người, lại bảo bọn họ thông báo cho nhau, hơn nữa còn căn dặn mấy người đặc biệt giám sát, hắn mới một bước thành ba lung lay mà đi trở về.
Hắn không muốn trở vào chút nào, lại phải đối mặt với cái mặt gấu kia của Hoàng thượng sao? Hoàng thượng quy mao như vậy, sau khi trở vào nhất định lại có một đống phân phó cho hắn! Hắn cảm thấy cả người đều không thoải mái nổi!