Edit: Cảnh Thục viện.
Beta: Thư Thục nghi.
Thẩm Vũ thấy dáng vẻ vô cùng quan tâm này của nàng ta, nàng nở nụ cười nhạt, chậm rãi đi tới ghé bên tai Thanh Nhi, đè thấp giọng nói: “Đệ đệ của ngươi đã bị chủ tử đứng phía sau màn kia vứt bỏ rồi.”
“Không thể nào, ngươi nói dối, trước đó ta còn nhận được thư đệ đệ viết cho ta, nó vừa mới học viết chữ mà thôi!” Thanh Nhi lập tức gào lên, hiển nhiên là vô cùng kích động, vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy, rõ ràng đã bị lời của Thẩm Vũ dọa sợ.
“Phải không? Nhưng bổn cung phái người tra xét một chút, đệ đệ ngươi thật sự đã chết. Vừa đến Nghi Châu không bao lâu, đã bị ôn dịch bất ngờ lây bệnh, sau đó không trị khỏi nên liền bỏ mình. Vị chủ tử kia của ngươi vì để ngươi an tâm giúp nàng ta, mới bịa ra những thứ không có thật dụ dỗ ngươi, đáng thương cho ngươi vậy mà cũng nghe lời theo, ngay cả mạng của bản thân cũng từ bỏ!” Khuôn mặt Thẩm Vũ lộ ra nụ cười, một dáng vẻ không tim không phổi, như là đang đùa giỡn với một con mèo vậy.
Thanh Nhi bị lời nói của nàng làm cho sợ tới mức cứng người lại, sau đó giống như trong tâm nổi lên cuồng phong, bắt đầu điên cuồng giãy giụa. Nàng ta vừa giãy giụa vừa nghẹn ngào gào to lên: “Không thể nào, rõ ràng Hiền phi nương nương đã từng đồng ý với ta, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đệ đệ, để cho nó trở nên nổi bật, rạng rỡ tổ tông! Không làm thất vọng phụ mẫu đã mất...”
Thanh Nhi không chịu tin, liều mạng phủ quyết lời nói của Thẩm Vũ. Nàng ta giống như phát rồ, khóc lóc la hét, khiến cho người khác đau cả tai. Thẩm Vũ chậm rãi đứng lên, nụ cười đầy vẻ trêu chọc trên mặt của nàng biến mất không còn gì, đã biết được đáp án mà nàng muốn rồi. Cùng với đáp án trong lòng nàng thì hoàn toàn giống nhau như đúc.
Thẩm Vũ hơi mấp máy đôi môi đỏ, đôi mắt nheo lại, nhìn Thanh Nhi đang nổi điên.
“Nương nương, xử trí Thanh Nhi như thế nào?” Minh Âm duỗi tay chỉ chỉ vào Thanh Nhi đang hoàn toàn sụp đổ ở bên cạnh, vẻ mặt chán ghét, hiển nhiên nàng không có hảo cảm gì với loại bán chủ này, tuy rằng chính nàng đã hoàn toàn vứt bỏ Hoàng thượng mà nghiêng về Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ quay đầu liếc mắt nhìn, không khỏi nhíu nhíu mày, nàng cẩn thận suy nghĩ một chút mới nói: “Trước cứ trông chừng đã, lấy khăn vải bịt miệng nàng ta đi, đừng để cho nàng ta kêu la. Chờ cho Hoàng thượng bớt giận, thì mang nàng ta qua đó.”
Minh Âm thấy Thẩm Vũ đã có sắp xếp, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cũng may là Thục phi nương nương có ý nghĩ muốn dỗ dành Hoàng thượng, nếu không nàng nhất định phải sớm ngày bỏ gian tà theo chính nghĩa!
Khi Thẩm Vũ đang mang người đến nơi thì lại nhìn thấy Thẩm Uyển mặc áo choàng, hai cung nữ nâng hai tay nàng, miễn cưỡng mới có thể giúp nàng đứng vững vàng, run run rẩy rẩy mà muốn đi ra ngoài.
“Tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì?” Thẩm Vũ kinh ngạc, vội vàng bước chạy qua, vẻ mặt dò hỏi.
Thẩm Uyển vừa thấy nàng tới, dường như thấy cứu tinh vậy, vội vàng đi vài bước, như thể sắp nhào người đến. Thẩm Vũ thấy dáng vẻ lảo đảo của nàng thì trong lòng không ngừng kinh hãi, ngay cả bị đày vào Lãnh cung, Thẩm Uyển cũng không để ý đến, mà bây giờ lại kích động như vậy thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện nghiêm trọng.
“A Vũ, cứu cứu Đại Hoàng tử. Thái hậu đã từ bỏ rồi, muốn đưa Đại Hoàng tử đi. Bên ngoài lan truyền tin đồn nhảm nhí, muội nói Hoàng thượng có làm đúng như lời đồn hay không, đưa Đại Hoàng tử cho Hiền phi dưỡng dục?" Khi Thẩm Uyển tới trước mặt nàng thì lảo đảo suýt ngã, cũng may Thẩm Vũ nhanh tay lẹ mắt đỡ được.
Thẩm Vũ nghe Thẩm Uyển nói thì trong lòng cũng “lộp bộp” một chút. Không ngờ ngay cả một ngày mà Thái hậu cũng không kiên trì được, chẳng lẽ thật muốn cho Hiền phi được lợi?
“A Vũ, ta biết muội vì chuyện sinh nở này của ta mà đã làm loạn với Hoàng thượng. Nhưng mà lần này muội nhất định phải giúp ta, giúp tỷ tỷ của muội, hãy nói với Hoàng thượng đưa Đại Hoàng tử cho muội dưỡng dục, ta lập tức dọn vào Lãnh cung, tuyệt đối sẽ không trở ra gây phiền phức cho muội nữa. Vương gia và Vương phi cũng chỉ bồi dưỡng muội, mà muội thông minh như vậy, nhất định có thể nuôi dưỡng nó nên người, ngày sau bất kể là muội sắp xếp cho nó như thế nào, chỉ cầu muội có thể để cho nó bình an sống trên đời là được rồi!” Thẩm Uyển vừa nói vừa bắt đầu rơi lệ, âm thanh nức nở, nhìn thật đáng thương. Hai đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất.
Đôi tay nàng ấy bám chặt vào cánh tay của Thẩm Vũ, giống như bám lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy. Quan hệ huyết thống mẫu tử chính là thần kỳ như thế, lúc nàng còn chưa sinh con ra đời, có thể bởi vì nhất thời hồ đồ mà muốn loại bỏ nó. Nhưng sau đó lại ở chung chín tháng, khối thịt kia là từ trên người nàng rớt xuống, cho dù nàng chỉ mơ mơ hồ hồ nhìn thoáng qua, còn không nhìn thấy mặt của Đại Hoàng tử, cũng đã một lòng nghĩ cho đứa nhỏ rồi.
Thằng bé có thể không thông minh, thậm chí thân thể tàn khuyết, nhưng làm mẫu thân thì Thẩm Uyển cũng chỉ cần nó có thể sống sót là tốt rồi, chẳng sợ bị người khác bài bố.
Thẩm Uyển khóc đến đau lòng, đôi mắt đẹp sớm đã sưng đỏ húp cả lên. Trong ấn tượng của Thẩm Vũ, Thẩm Uyển luôn luôn hiếu thắng, trong các tỷ muội, quan hệ giữa bọn họ cũng không được tốt lắm, sẽ không khua môi múa mép gì trước mặt nhau, cũng sẽ không rơi lệ. Bây giờ lại quỳ xuống cầu xin nàng như vậy, tính khí cao ngạo trong xương cốt lúc trước, khi đụng phải chuyện của Đại Hoàng tử đã tự động biến mất.
Thẩm Vũ vội vàng dùng sức đỡ nàng ấy lên, nào biết Thẩm Uyển gần như là giằng co với nàng, không chịu đứng dậy. Trong miệng còn không ngừng cầu xin, như một con thú nhỏ bị thương vậy, thấp giọng nức nở.
Thẩm Uyển sợ mình gào khóc sẽ làm cho Thẩm Vũ phiền lòng dẫn đến phản tác dụng, lại sợ mình cầu xin chưa đủ hèn mọn, Thẩm Vũ sẽ coi thường. Tâm tư cẩn thận như thế này, là lần đầu tiên trong đời nàng.
“Tỷ tỷ, tỷ đứng dậy trước, muội giúp tỷ là được!” Thẩm Vũ khẽ thở dài, thấp giọng nói.
Thẩm Uyển thấy nàng gật đầu, mới chậm rãi đứng dậy. Thân thể loạng choạng suýt nữa lại té ngã, vẫn may có cung nữ phía sau kịp đỡ nàng lên.
“Nếu như trong cung này chỉ còn lại có mình ta là họ Thẩm, nói không chừng Vương gia và Vương phi sẽ từ bỏ, đến bất chấp tất cả. Chẳng qua ta mới vừa gây chuyện với Hoàng thượng, bây giờ đi cầu kiến hắn, cũng không biết còn có thể nhìn thấy hắn hay không. Tỷ tỷ cũng nên vì Đại Hoàng tử mà chăm sóc thân thể cho tốt mới được, đứa trẻ không có mẫu phi, sao có thể sống sót?” Thẩm Vũ thở dài, tự mình nâng nàng ấy đưa vào nội điện.
Thẩm Uyển vẫn luôn nắm tay nàng, Thẩm Vũ nói cái gì, nàng ấy đều nghe theo. Ngay cả một câu dư thừa cũng không có, chỉ có một đôi mắt tha thiết nhìn nàng, dáng vẻ muốn nói lại thôi làm cho người ta không đành lòng trách móc nặng nề.
Thẩm Vũ đưa tay lên vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, hai tỷ muội nhìn nhau một lát, xem như im lặng an ủi lẫn nhau. Thẩm Uyển dần buông lỏng tay ra, Thẩm Vũ xoay người rời đi.
Cỗ kiệu đi thẳng về phía Long Càn cung, trong lòng Thẩm Vũ tự dưng có chút khẩn trương. Hôm qua nàng khí phách hăng hái mà chạy ra ngoài, sau đó Hoàng thượng kêu nàng trở lại, nàng cũng không thèm để ý tới, hôm nay lại cầu tới cửa.
Trong lòng bàn tay nàng dần toát mồ hôi lạnh, cảm xúc lo lắng, nàng rơi vào dòng suy nghĩ miên man. Nếu lúc này Đại Hoàng tử và Thẩm Uyển cũng không giữ được, nghĩ đến việc Thẩm vương phủ sẽ trực tiếp từ bỏ, nói không chừng Thẩm Vương phi còn sẽ âm thầm giúp đỡ người khác, tới mưu hại Thẩm Vũ. Dù sao cái chết của Thẩm Kiều, mười thì đã có tám chín phần là đổ lên đầu nàng. Thẩm Vương phi không tìm nàng báo thù, thì tìm ai được chứ!
Thường lui tới thì lại cảm thấy đường xá quá dài, lúc này lại như đi vài bước vậy, nháy mắt đã thấy được cửa cung nguy nga. Trái tim Thẩm Vũ “thình thịch” mà nhảy không ngừng, nàng chậm rãi hít sâu, muốn giảm bớt tâm trạng khẩn trương của mình.
Thấy kiệu của nàng tới, tiểu thái giám canh ở bên ngoài cũng không đi vào báo, vẫn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà canh ở bên ngoài, như là không nhìn thấy Thẩm Vũ đến vậy.
Minh Tâm và Minh Âm theo phía sau của Thẩm Vũ, không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng cũng vô cùng bồn chồn. Bình thường lui tới Long Càn cung giống như tới chỗ không người vậy, lúc này nhìn tư thế như lại biến thành đầm rồng hang hổ, không dễ vào được.
Thẩm Vũ ho nhẹ một tiếng, nâng tay vuốt mái tóc lòa xòa trước trán, đáy lòng âm thầm cổ vũ bản thân. Cuối cùng đến cửa lớn kia, lại không ngờ mấy tiểu thái giám canh cửa lập tức đứng thành một hàng, chặn kín đường đi của nàng.
Thẩm Vũ hơi sửng sốt, không đoán được Hoàng Thượng an bài như vậy là có ý tứ gì.
“Công công, Thục phi nương nương cầu kiến Hoàng thượng, làm phiền ngài đi vào thông truyền một tiếng.” Minh Âm lập tức bước lên trước nửa bước, mặt đầy ý cười, tư thái hạ tới cực thấp.
Tiểu thái giám kia cùng lắm chỉ là người trông cửa, đối mặt với cung nữ có thân phận như Minh Âm, được gọi một tiếng "công công" kỳ thật không có đủ tư cách. Hơn nữa Minh Âm này đã hầu hạ trước mặt Hoàng thượng một khoảng thời gian, tiểu thái giám kia vô cùng sợ hãi, lại không dám biểu hiện ra mặt.
Lúc trước khi Hoàng thượng phân phó bọn họ, liền nói: “Nếu ai làm trẫm mất mặt, thì trẫm khiến cho hắn bỏ mạng! Nhất định phải chặn Thục phi lại, không cho nàng tiến vào!”
Mấy người kia trầm mặc một lát, nhưng vẫn còn tiểu thái giám lá gan lớn một chút, lên tiếng nói: “Vị tỷ tỷ này, không phải mấy người nô tài không cho Thục phi nương nương đi vào. Mà là Hoàng thượng lên tiếng, lần này Thục phi tiến đến, nếu tới thỉnh tôi, thì tất cả đều dễ nói. Nếu không phải tới thỉnh tội thì mời trở về đi, tạm thời Hoàng thượng không muốn nhìn thấy Thục phi nương nương!”
Tiểu thái giám kia vô cùng sợ, nhưng trên mặt giả bộ vẻ bình tĩnh thong dong, kỳ thật hai cánh tay đều không ngừng phát run, hai chân cũng run lên.
Ân sủng của Thục phi nương nương xưa đâu bằng nay, bây giờ Hoàng thượng đang cáu kỉnh, nâng thân phận bản thân lên, áp đảo nhuệ khí của Thục phi nương nương, vậy tất cả đều không có gì đáng trách. Dù sao Thục phi nương nương dám lớn tiếng với Hoàng thượng, như vậy là không đúng. Nhưng Hoàng thượng dùng cách này xử lý, đã làm cho cung nhân trong Long Càn cung cảm thấy như là sẽ làm hòa với nhau.
Sau này Thục phi lại được sủng ái, sẽ ra tay với bọn họ thì sao? Mấy tiểu thái giám đưa mắt nhìn, đều vô thức nhìn về phía Thẩm Vũ. Vẻ mặt Thẩm Vũ được coi là bình thản, cũng không có ý ghi hận bọn họ, mấy người kia liền thở phào nhẹ nhõm.
Thục Phi nương nương đã là từ nhất phẩm, tất nhiên sẽ không chấp nhặt với mấy hoạn quan như bọn họ. Chẳng qua bọn họ lại cảm thấy bên cạnh mới có ánh mắt hận ý hướng về phía này, theo bản năng nhìn qua, lập tức thấy trên mặt Minh Âm cười như không cười vậy.
Trời ạ, bọn họ thấy được Hắc Bạch Vô Thường! Saocó thể quên được vị đại cung nữ Minh Âm bụng dạ hẹp hòi tàn nhẫn độc ác này chớ! Đã từng có thái giám không có mắt, muốn cưỡng bách Minh Âm đối thực, lúc ấy nàng ta đã nói ra một câu tàn nhẫn: Nếu hoạn quan nào dám động nàng, thì nàng liều mạng biến hoạn quan kia thành sợi khói nhẹ bay!
Vốn dĩ có người không tin, mãi đến khi những người đó đắc tội Minh Âm, đều bị nàng sử dụng mưu kế để bọn họ phạm lỗi trước mặt Hoàng thượng, lập tức biến thành sợi khói thật.
Từ đây, không có bất kỳ thái giám nào dám nảy sinh ý xấu đối với Minh Âm nữa!