Edit: Thần Hoàng Thái phi.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Lần này Đỗ Viện phán bắt mạch khá lâu, lông mày ông nhíu chặt, rõ ràng là đang băn khoăn điều gì đó. Lúc ông rút tay về thì thở dài một hơi nhưng lại không đưa ra bất cứ kết luận gì về bệnh tình.
“Ta kê phương thuốc thích hợp cho chủ tử các ngươi, đợi chủ tử các ngươi tỉnh rồi lại gọi ta đến!” Đỗ Viện phán vừa nói vừa quay lại bàn ngồi xuống, nhấc bút lên viết.
Một nơi đặc biệt xa hoa trong cung điện, Thụy Phi nằm trên ghế quý phi, thản nhiên đong đưa, ngắm nghía một chiếc ngọc ban chỉ trong tay. Bỗng nhiên một cung nữ đi lên trước, kề vào tai nàng, nhỏ giọng nói mấy câu.
Vốn vẻ mặt Thụy Phi đang hứng thú dạt dào, sau khi nghe cung nữ bẩm báo xong thì sắc mặt lập tức trở nên cứng đờ.
Đột nhiên nàng từ trên ghế quý phi ngồi dậy, vẻ mặt mang theo vài phần khó tin. Nàng đưa tay gạt chung trà trên bàn nhỏ bên cạnh xuống đất, giọng nói và sắc mặt âm ngoan: “Được lắm Đỗ Viện phán, cái đồ lão bất tử này! Vậy mà lại đi trị liệu giúp tiện nhân kia, làm hỏng chuyện tốt của bổn cung!”
Vẻ mặt Thụy Phi mang theo vài phần dữ tợn, mấy cung nữ hầu hạ trong điện đều vội vàng quỳ rạp xuống đất, cúi đầu xuống không dám nhiều lời một câu.
Thụy Phi tốn không ít ngân lượng mới mua được Thôi Thái y, lại giúp một nhà già trẻ của ông ta an bài chu toàn mới đổi được tin tức khi nào Thôi Cẩn tới quỳ thủy, lại để cho Thôi Thái y kê thuốc hạ nhiệt. Lúc này mới khiến cho Thôi Cẩn rong huyết, vốn tưởng rằng nàng ta chắc chắn phải chết, không ngờ thế mà lại được cứu sống, toàn bộ nỗ lực đều uổng phí rồi!
Lúc Thôi Cẩn tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau. Nàng vẫn vô cùng yếu ớt như trước, hơi cử động một chút thì giống như là muốn chết ngay lập tức. Sau khi nàng được đút một bát thuốc thì lại ngất đi tiếp.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, vừa mở mắt ra thì nàng đã nhìn thấy Đỗ Viện phán ngồi ở ghế đối diện. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, vừa lúc chiếu vào người ông, vậy mà ông ấy lại dựa vào lưng ghế ngủ một giấc, nhìn không còn vẻ ngoan cố không thay đổi của ngày thường nữa.
“Tuệ Tần tỉnh rồi, nô tỳ giúp người uống nước ấm!” Cung nữ đứng ở đầu giường phát hiện nàng tỉnh lại trước tiên, vội vàng bưng một chén trà tới, từ từ nâng nàng ngồi dậy dựa vào đầu giường.
Nhìn cung nữ bưng trà đến, Thôi Cẩn mới có chút hậu tri hậu giác phát hiện cổ họng của mình rất khô. Theo bản năng nàng lè lưỡi liếm môi một cái, mới phát hiện trên môi cũng đã tróc da, khô nứt đến nỗi thậm chí có thể cảm nhận được mùi máu tươi. Nếm thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, Thôi Cẩn nhíu mày, cảnh tượng chảy máu ồ ạt ngày hôm qua lại lập tức hiện ra trong đầu.
Đỗ Viện phán bị động tĩnh bên này đánh thức, chậm rãi mở mắt nhìn Thôi Cẩn uống hết chén nước. Thôi Cẩn biết Đỗ Viện phán có chuyện muốn nói với nàng nên quay về phía cung nữ bên cạnh nhẹ nhàng phất phất tay.
“Ngày hôm qua đa tạ ân cứu mạng của Viện phán đại nhân.” Nàng chỉ nói một câu như vậy mà đã bắt đầu thở dốc.
Đỗ Viện phán vung tay ngăn lời nàng muốn nói lại, khẽ nói: “Tuệ Tần khách sáo rồi, đây là điều lão thần nên làm. Ít nhất trước khi Hoàng thượng hồi cung, để đảm bảo an toàn tính mệnh của các chủ tử trong hậu cung thì lão thần sẽ dốc hết sức lực cứu chữa. Thuốc của người bị bỏ thêm hoàng liên, sinh địa hoàng, những thứ này đều là dược liệu hạ nhiệt, cho nên nước thuốc mới đắng như vậy, vừa lúc đến kì quỳ thủy lại bỗng nhiên uống thuốc hạ nhiệt, tất nhiên là gây nên rong huyết rồi!”
Ngữ điệu của Đỗ Viện phán vô cùng kiên định, lời của ông vừa nói ra thì Thôi Cẩn lập tức cau chặt mày lại, lâm vào sâu trong suy nghĩ.
“Lão thần cáo lui, Tuệ Tần cũng cần tĩnh dưỡng mới phải.” Ông thấp giọng nói một câu rồi chậm rãi lui ra ngoài.
Đỗ Viện phán nhất bộ tam diêu (đi một bước lắc lư 3 bước) mà trở về Thái Y viện, trước khi vào cửa ma xui quỷ khiến thế nào mà ông lại ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, rõ ràng vẫn là ban ngày ban mặt nhưng lúc này mây đen dày đặc, trông có vài phần âm u bi tráng.
“Lại trở trời rồi!” Đỗ Viện phán theo bản năng khẽ hừ một tiếng rồi đi vào điện, trong miệng thản nhiên khẽ hát tiểu khúc, khuôn mặt mang theo vài phần ý cười nhẹ nhàng.
- --
Lúc tới hành cung Lạc Dương, buổi tối hôm đó Thẩm Vũ vẫn ở cùng một chỗ với Hoàng thượng. Tuy cung phi đi theo có năm người nhưng Hoàng thượng vẫn luôn triệu hạnh Thẩm Vũ, bốn người kia giống như để trang trí vậy, không ít thần tử đã chú ý đến, xem ra lời đồn Xu Tu nghi thịnh sủng quả không sai.
Mấy người kia còn xem như là trầm ổn, riêng Thẩm Kiều lại gấp đến độ dậm chân. Về chuyện nàng từ chính nhị phẩm rớt xuống vị trí cuối cùng thuộc tòng nhị phẩm, nàng vẫn luôn cảm thấy canh cánh trong lòng. Biết rằng lần này khi Hoàng thượng tránh nóng có mang nàng đi theo, đáy lòng của nàng lại dấy lên vài phần hy vọng. Nàng phải dựa vào hành trình tránh nóng lần này, chuẩn bị xuất hiện trước mặt Hoàng thượng để đoạt lại phi vị.
Nào biết rằng Hoàng thượng căn bản là hoàn toàn mê mẩn Thẩm Vũ, chỉ vây quanh một mình nàng ta, đối với những người khác thì đều xa cách.
Trong lòng Thẩm Kiều tức nghẹn đến mức khó có thể kiềm chế, dọc theo đường đi luôn nhìn về phía Thẩm Vũ với ánh mắt không tốt cho lắm. Lần này đi theo Hoàng thượng ra ngoài tránh nóng, Thẩm vương phủ cũng báo danh ngạch, có điều lại không phải là Thẩm Vương gia, mà là Thế tử Thẩm An Lăng, hơn nữa Hoàng thượng còn vui vẻ đồng ý.
Thật ra Thẩm Vương phi không đồng ý, nhưng Thẩm Vương gia muốn ở lại do nếu đi tránh nóng thì phải rời khỏi kinh đô gần một tháng. Ông ta sợ thời gian quá dài, đợi đến khi trở về thì đầu bảng Như Yên các mà ông ta khó khăn lắm mới dụ dỗ được sẽ quên mất mình. Vì thế ông ta bèn giao trọng trách này cho trưởng tử, cho dù Thẩm Vương phi không ngừng lải nhải nhưng Thẩm Vương gia đều trực tiếp bỏ qua.
Thỉnh thoảng Thẩm Vương phi hơi quá đáng thì Thẩm Vương gia sẽ lấy cái chết của Thôi Tú ra quở trách bà ta một hồi, lập tức bốn phía liền thanh tĩnh trở lại.
Trong lòng Thẩm Kiều âm thầm cân nhắc, nếu Thẩm Vương gia đến đây thì nàng còn có thể phái người âm thầm liên lạc để kể khổ, để cho Thẩm Vương gia liên hợp với triều thần có lòng can gián Hoàng thượng, đừng quá thiên vị sủng ái Thẩm Vũ. Nhưng người tới đây lại là Thẩm An Lăng, chính là sinh ra từ trong cùng bụng mẹ với Thẩm Vũ, có thể thấy căn bản là sẽ không giúp nàng.
Thẩm Kiều nghĩ thế nào cũng cảm thấy nghẹn khuất trong lòng, cuối cùng dứt khoát phái người mời Thẩm Vũ đến đây. Thẩm Vũ đang suy nghĩ bữa tối hôm nay nên đưa ra thực đơn gì cho phòng bếp nhỏ thì thấy cung nữ thiếp thân của Thẩm Kiều tiến vào.
“Tỷ tỷ.” Thẩm Vũ đẩy cửa đi vào, giọng nói mang theo vài phần tò mò.
Nàng mặc váy lụa màu hồng cánh sen, bởi vì không cần đi ra ngoài cho nên toàn bộ trang dung đều giản dị, búi tóc cũng tương đối đơn giản. Đối mặt với Thẩm Vũ như vậy, trong lòng Thẩm Kiều dâng lên một tia ghen ghét. Thẩm Vũ trông rất xinh đẹp, lại trang điểm mộc mạc như vậy, có thể dùng một câu “Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức” [1] để hình dung. Nếu đổi thành bản thân Thẩm Kiều nàng, chỉ sợ nếu không có một lớp son phấn thật dày che phủ thì khuôn mặt gần như là không thể gặp người rồi.
[1] Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức (清水出芙蓉, 天然去雕饰): cái gì để tự nhiên vẫn là đẹp nhất.
Hơn nữa nàng còn lớn hơn Thẩm Vũ năm tuổi, nữ nhân hậu cung hai mươi tuổi, cùng với thiếu nữ kiều diễm mười lăm tuổi, là không thể đánh đồng với nhau!
“Muội muội đến rồi, ngồi đi. Xem tỷ bây giờ tuổi tác cũng lớn, thời gian lâu như vậy, chờ đến ngủ thiếp đi rồi!” Thẩm Kiều nằm nghiêng trên giường, trên mặt lộ ra vài phần ý cười tự giễu, vẻ mặt mệt mỏi giống như là thật sự ngủ thiếp đi vậy.
Thẩm Vũ cười khẽ một chút, trên mặt hiện lên một tia trào phúng nhưng lại nhanh chóng biến mất không thấy. Nghe lời dạo đầu này liền biết tiếp theo Thẩm Kiều không có lời gì tốt đẹp để nói rồi.
Cung nữ bên cạnh vội vàng bước đến rót trà, Thẩm Vũ bưng chung trà bên cạnh lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhìn về phía Thẩm Kiều chỉ cười mà không nói.
Thẩm Kiều hơi chớp chớp mắt, khuôn mặt hiện lên vài phần lúng túng. Nàng hoàn toàn không ngờ Thẩm Vũ sẽ không nói tiếp, bình thường kiểu tình huống như như thế này không phải Thẩm Vũ đều khách khí mà an ủi vài câu sao? Thẩm Vũ không nể mặt mũi như vậy, Thẩm Kiều không biết nên làm thế nào để thốt ra lời đáy lòng muốn nói.
Thẩm Kiều không mở miệng, Thẩm Vũ vẫn luôn cúi đầu uống trà, bộ dáng thảnh thơi kia thực sự khiến người ta căm hận.
“Đã nhiều ngày ngồi xe ngựa, thân thể này của tỷ thực sự là không chịu nổi rồi. Váng đầu hoa mắt, cũng không biết có thể nhìn thấy Hoàng thượng hay không?” Thẩm Kiều nghẹn một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng.
Căn bản Thẩm Vũ chính là xương cứng, cực kì khó gặm. Thẩm Kiều muốn đối phó với nàng cũng chỉ có thể dùng chiêu da mặt dày này mà thôi.
Thẩm Vũ thấy nàng ta trực tiếp mở miệng hỏi như vậy thì khóe môi hơi nhếch lên, trên mặt lộ ra vài phần ý cười, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ không cần lo lắng, đợi lát nữa nếu ta gặp Hoàng thượng thì bảo người đừng lật thẻ bài của tỷ, để tỷ tĩnh dưỡng vài ngày cho tốt mới được!”
Thẩm Kiều nghẹn một hơi trong cổ họng, khiến cho ngực nặng nề, vô cùng đau khổ. Thẩm Vũ trả lời như vậy, thế nhưng lại khác xa một trời một vực so với suy nghĩ của nàng ban đầu!
“Tỷ không phải có ý này, đã mời thái y đi theo đoàn khám qua, uống phương thuốc thái y kê, trong người đã tốt hơn. Chỉ là đã nhiều ngày Hoàng thượng vẫn luôn ở chỗ của muội muội, tỷ tỷ cũng muốn hưởng chút vẻ vang. Dù sao chúng ta cũng là tỷ muội ruột thịt, không giống như ba người kia không có liên quan gì. Nếu như muội muội niệm tình tỷ muội, không bằng trước mặt Hoàng thượng đề cử tỷ. Cũng không phải tỷ muốn tranh sủng với muội muội, một tháng này cho dù Hoàng thượng chỉ tới một hai đêm, thể diện của tỷ nói ra còn có thể nghe được, lại càng không làm mất thể diện của Thẩm gia. Muội nói có phải hay không?” Thẩm Kiều khẽ nhíu mày, âm thầm cân nhắc một hồi mới mở miệng lần nữa.
Nói một hơi dài như vậy, ít nhiều gì thì nàng cũng có thể làm cho vẹn toàn rồi.
Thẩm Kiều vừa dứt lời, Thẩm Vũ liền “Phì” cười ra tiếng. Đây là Thẩm Kiều lại tái phát bệnh cũ, đỏ mắt khi nàng được sủng ái, lấy tình tỷ muội ra ép buộc nàng tiến cử giúp nàng ta. Xem ra hai lần xử phạt trước đây nàng ta còn chưa biết đủ!
Đối với việc Thẩm Vũ đột nhiên cười lớn như vậy Thẩm Kiều có chút đắn đo không chắc chắn, không biết rốt cuộc vị thứ muội này lại muốn làm cái gì.
“Nói hay lắm, tối hôm nay ta liền giúp tỷ nói tốt vài câu trước mặt Hoàng thượng. Tỷ tỷ nói rất đúng, dù sao chúng ta cũng là tỷ muội ruột thịt!” Thẩm Vũ thong thả ngồi ngay ngắn lại, tươi cười trên mặt vẫn không thay đổi, nhanh chóng đồng ý mà không hề có chút do dự nào.
Thẩm Kiều thấy Thẩm Vũ đồng ý sảng khoái như thế thì trong lòng lại hơi do dự. Suy cho cùng từ sau khi Thẩm Vũ vào cung, vẫn luôn đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, chưa từng chịu thiệt thòi. Mà những phi tần soi mói chuyện Thẩm Vũ được sủng ái, thì từng người từng người đều nhận lấy sự trách phạt. Tất nhiên Thẩm Kiều cũng là một trong số đó, mới ra mặt liền bị Hoàng thượng bắt được, lần này cũng không biết Thẩm Vũ có lén đâm sau lưng nàng hay không.
“Thì tỷ tỷ chỉ nói như vậy thôi, nếu muội không muốn thì cũng không sao, đừng để cho tâm tình không tốt!” Thẩm Kiều làm bộ làm tịch khéo léo cự tuyệt nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Thẩm Vũ một chút nào, giống như đang thăm dò phản ứng của nàng vậy.
“Chẳng qua chỉ là mấy câu nói thôi, tỷ tỷ ở đây chờ tin tốt đi!” Thẩm Vũ nhẹ nhàng phất phất tay, sắc mặt lộ ra vài phần thờ ơ, giống như đối với chuyện chia bớt sự sủng ái này nàng chẳng để tâm một chút nào vậy.
Nhìn bóng dáng Thẩm Vũ lay động uyển chuyển, trong lòng Thẩm Kiều hỗn tạp giống như ngũ vị, cũng không biết là vui mừng hay là bi thương nữa.