Edit: Du Quý phi.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Thính Phong các được mọi người tặng rất nhiều tổ yến, mỗi ngày đều dựa theo lời dặn của thái y mà lấy một lượng vừa đủ để hầm cho Thôi Cẩn dùng. Khắp Thính Phong các đều tỏa ra mùi thuốc, lượng thuốc Thôi Cẩn uống cũng ngày càng tăng.
Phía Thụy Phi có vẻ thu liễm rất nhiều, cũng không làm loạn khắp nơi, chỉ là mỗi ngày đều mời đại phu bắt mạch như là sợ bị mắc phải bệnh gì.
Thôi Cẩn ngồi ở đầu giường, trong tay cầm một chén thuốc uống từng ngụm, mày đẹp nhíu chặt lại. Vị đắng khiến nàng cảm thấy ghê tởm và buồn nôn, sau khi uống được mấy ngụm thì nàng thật sự không thể nuốt trôi nữa.
Nàng nhăn mày đẩy chén qua một bên, cung nữ bên cạnh nhìn nàng uống thuốc lập tức đưa đĩa mơ nhỏ tới. Thôi Cẩn vội vàng cho hai viên vào trong miệng, vị ngọt lập tức lan ra át đi vị đắng, ngọt và đắng hòa vào nhau khiến nàng rơi cả nước mắt.
Chén thuốc trong tay cung nữ vẫn còn mấy ngụm nữa.
“Tuệ Tần à, người hãy uống hết mấy ngụm còn lại đi! Thái y nói thuốc này cần phải dùng đúng giờ đúng lượng thì mới được!” Cung nữ kia cầm chén thuốc đẩy đẩy trước mặt nàng, mùi thuốc nồng đậm lại lần nữa truyền tới khiến mũi Thôi Cẩn bị hun đến phát chua, nàng lắc đầu, đôi tay không ngừng đẩy ra, cảm giác bài xích ngày càng rõ ràng.
“Thuốc này hình như đắng hơn mấy ngày trước rất nhiều, vì sao thái y phải thay đổi phương thuốc vậy?” Mày Thôi Cẩn vẫn nhíu chặt, vẻ mặt nàng vô cùng không kiên nhẫn.
Phương thuốc lúc trước cũng không có đắng như vậy, chỉ là trước đây mấy ngày nghe nói phải đổi thuốc, bây giờ uống mới biết là rất đắng. Ngay cả người không sợ đắng như nàng khi gặp thuốc này cũng cảm thấy sợ.
“Thái y nói thân thể người cần điều dưỡng nhiều, mấy ngày trước bệnh tình cũng có chút biến hóa cho nên mới điều chỉnh phương thuốc.” Cung nữ kia thấy nàng không thích uống thuốc nhưng cũng không chịu thỏa hiệp, trái lại còn đường hoàng giải thích, chén thuốc trong tay cứ hết lần này tới lần khác đưa tới trước mặt Thôi Cẩn.
Thôi Cẩn không có cách nào khác, tuy trong lòng phiền muộn nhưng cũng không phát hỏa với cung nhân bên cạnh, nàng chỉ có thể tiếp nhận chén thuốc, nín thở ngửa cổ lên rồi nhanh chóng đổ vào trong miệng. Nàng hy vọng như vậy có thể bớt đắng một chút, kết quả lại hoàn toàn trái ngược. Lúc nãy vừa mới ăn mơ, vị ngọt đã thấm vào tâm can, giờ lại tiếp nhận vị đắng nên khó mà chịu nổi.
“Oẹ ―” một tiếng, nàng trực tiếp cúi người ra bên ngoài giường, phun hết thuốc trong miệng ra. Cảm giác ghê tởm càng lúc càng nghiêm trọng, nàng bắt đầu không ngừng nôn mửa. Khó khăn lắm mới uống xong chén thuốc giờ lại nôn hết ra, thậm chí còn nôn ra cơm trưa đã ăn trước đó.
Thôi Cẩn bò đến mép giường rên rỉ ra tiếng, cả người đều vô cùng khó chịu, dạ dày co thắt từng đợt, cảm giác nôn mửa cũng không giảm bớt. Nàng có quỳ thủy đã mấy ngày, có lẽ là bởi vì bệnh tình chuyển biến xấu nên quỳ thủy mấy ngày nay cũng không được bình thường, lượng ra đặc biệt nhiều, chỉ cần vừa động là sóng gió mãnh liệt. Việc này làm cho nàng luôn nằm trên giường, dù muốn cử động cũng không dám.
Dáng vẻ hiện tại của nàng thật sự tiều tụy, than dưới không ngừng run rẩy, cả người run bần bật. Mấy cung nữ nhìn thấy trong lòng đều cảm thấy sốt ruột và hoảng sợ. Thân thể của Tuệ Tần ngày càng sa sút, hơn nữa quỳ thủy đến không đúng lúc lại càng thêm dậu đổ bìm leo.
Cung nữ bên cạnh đưa tới một ly nước ấm cho Thôi Cẩn uống, lại lấy một chiếc khăn gấm từ ống tay áo ra tỉ mỉ lau khóe miệng dính bẩn của nàng.
“Đỡ bổn tần đứng lên đi!” Thôi Cẩn súc miệng xong mới cảm thấy khá hơn một chút, nhỏ giọng ra lệnh một câu.
Cung nữ kia nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay nàng, dùng sức muốn nâng nàng lên. Chỉ là khi ánh mắt lướt qua lại thấy một chỗ đỏ tươi, động tác của cung nữ hơi khựng lại, đến lúc nhìn kĩ phát hiện ra đó là thứ gì thì toàn thân đều kinh sợ.
Một mảng đỏ tươi ở đó toàn bộ đều là máu. Hơn nữa là từ dưới thân Thôi Cẩn chảy ra, sắc mặt cung nữ trở nên tái nhợt như tờ giấy, môi cũng run run lên.
“Tuệ Tần, người chảy máu kìa, rất rất nhiều máu!” Cung nữ kia đỡ Thôi Cẩn ngồi xong thì đột nhiên lui về phía sau vài bước, rõ ràng là bị kinh hãi.
Mấy cung nữ khác cũng vội vàng nhìn sang. Được nhắc nhở như vậy, Thôi Cẩn dường như mới phát hiện bụng mình vô cùng đau, nàng theo bản năng xốc chăn gấm lên rồi cúi đầu nhìn thử.
Mùi máu tươi nồng đậm truyền đến, dường như hun nàng muốn ngất đi, một mảng màu đỏ chói mắt kia làm nàng thật sự kinh hãi.
“Còn thất thần cái gì, đi gọi thái y mau!” Thôi Cẩn lập tức vội vàng nâng cao giọng hô, nhưng khi nàng dùng một chút lực thì thân dưới lại “ào” ra một chút, máu trên giường lại nhiều hơn.
Cả người nàng sợ tới mức chấn động, không những thân thể đau đớn mà còn có nhiều máu chảy ra như vậy dường như làm nàng cảm thấy tuyệt vọng.
“Quay lại, trực tiếp đi tìm Đỗ Viện phán, nói bỗng nhiên bổn tần chảy rất nhiều máu, kêu ông ta tới cứu mạng mau!” Đầu óc Thôi Cẩn nhanh chóng vận chuyển như là nghĩ tới chuyện gì, vội vàng gọi cung nữ chạy tới cửa đại điện kia trở về, gấp gáp dặn dò.
Tiểu cung nữ gật gật đầu, vẻ mặt cũng mang vài phần hốt hoảng, thấy Thôi Cẩn không còn phân phó gì khác liền vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.
Bởi vì mất máu quá nhiều nên Thôi Cẩn cảm thấy hơi choáng váng, ý thức đã không còn thanh tỉnh, sau đó nằm xuống giường mặc cho dưới thân máu nhiễm hồng chăn gấm, mùi tanh hôi từng đợt tràn ngập nội điện. Mấy cung nữ túc trực bên cạnh nhìn dáng vẻ thở thoi thóp của nàng thì hốc mắt đỏ lên, rõ ràng là vô cùng sợ hãi, toàn thân run bần bật.
Đến khi Đỗ Viện phán mang theo hòm thuốc vội vàng chạy tới thì nhìn thấy cảnh tượng như vầy: trong nội điện văng vẳng truyền đến âm thanh nức nở của nữ tử, mấy cung nữ người thì tái đi, người lại đau khổ, có chung một nét mặt giống như phụ mẫu chết đi. Mà Thôi Cẩn nằm trên giường không hề đắp chăn, một mảng đỏ au dưới thân thì chỉ cần liếc mắt đã cảm thấy ghê người.
Khắp phòng tỏa ra mùi máu tươi thật sự gay mũi. Đỗ Viện phán vội vàng kêu người mở cửa sổ ra, ông nhanh chóng ngồi xuống ghế nhỏ bắt mạch cho Thôi Cẩn. Tỉ mỉ chẩn trị một lúc, vẻ mặt ông bỗng nhiên kinh sợ rồi dần dần trở nên khó coi.
“Chủ tử của các ngươi đã uống thuốc gì vậy?” Ngữ điệu của Đỗ Viện phán có chút trầm thấp, mày cũng nhíu chặt.
“Chính là thuốc do Thái Y viện kê, bên ngoài còn một ít thuốc, nô tỳ lập tức mang đến!” Một đại cung nữ đến gần vài bước rồi thấp giọng trả lời.
Cung nữ thấy Đỗ Viện phán tới thì khá an lòng, dù sao xưa nay ông ấy nổi danh là diệu thủ hồi xuân, vậy thì tỷ lệ khỏi bệnh của Thôi Cẩn sẽ lớn thêm một chút.
Đỗ Viện phán nhận chén thuốc rồi cẩn thận dùng chóp mũi ngửi ngửi, vẻ mặt ông vô cùng kinh ngạc. Ông hơi khó hiểu hỏi: “Rõ ràng chính là đến kỳ quỳ thủy, tại sao bên trong còn có thuốc cảm, không xuất huyết mới là việc lạ đó!”
Mấy cung nữ bị ông hỏi thì ‘hòa thượng quá cao, sờ không tới đầu’[1], mấy thứ dược lý này làm sao nô tài bọn họ có thể hiểu được. Cho dù hiện giờ Đỗ Viện phán có hỏi các nàng thì cũng sẽ không có câu trả lời.
Đỗ Viện phán khẽ nhíu mày một chút, ông không nhiều lời vô nghĩa nữa mà trực tiếp mở hòm thuốc ra bắt đầu cứu người. Ông lấy một chiếc bình ngọc nhỏ đổ ra một viên thuốc rồi để cung nữ cho Thôi Cẩn dùng, đó là viên thuốc cứu mạng, hiện giờ tình huống nguy cấp cũng chỉ có thể dùng thuốc mạnh thôi.
Ông lại lấy một túi vải dưới đáy hòm thuốc, mở từng lớp vải ra thì thấy vô số ngân châm lớn nhỏ không giống nhau, thì ra là ông muốn dùng châm cứu người.
Nhưng ông lại không thể cởi xiêm y của Thôi Cẩn ra nên chỉ có thể phái người tới Tư Dược ti tìm cung nữ hiểu huyệt vị, sau đó dùng bình phong che chắn lại rồi mới từ từ hướng dẫn.
Mãi một lúc lâu sau mới xem như tìm đủ huyệt vị, máu ở thân dưới của Thôi Cẩn cuối cùng cũng ngừng. Thấy máu ngừng chảy Đỗ Viện phán mới thở phào nhẹ nhõm, ông vội vàng đến chiếc bàn cạnh đó cầm bút bắt đầu viết phương thuốc.
“Đúng rồi, lần trước giúp chủ tử ngươi chẩn trị là vị thái y nào?” Đỗ Viện phán cho cung nữ đi xuống bốc thuốc, rồi giơ tay gọi một tiểu cung nữ khác nhỏ giọng hỏi.
“Bẩm Viện phán đại nhân, là Thôi thái y, tuổi rất lớn, dường như lỗ tai cũng không được tốt lắm! Vì người khác nói ông ấy là thái y lâu năm, chẩn trị rất chính xác nên mới mời ông ấy đến!” Tiểu cung nữ kia mồm miệng rất lanh lợi, dăm ba câu đã giải thích rõ ràng, đối mặt với Đỗ Viện phán cũng không sợ hãi mà nói hết tất cả.
Đỗ Viện phán vừa nghe xong thì vẻ mặt lập tức xấu đi, ông thấp giọng “à” một tiếng rồi sau đó thở dài.
“Ngày hôm trước Thôi thái y này mới vừa cáo lão hồi hương đãlập tức mang theo một nhà già trẻ rời kinh đô. Chỉ sợ chủ tử các ngươi bị tính kế rồi!” Đỗ Viện phán bắt mạch cho chủ tử lớn nhỏ trong hậu cung đã vài chục năm, đã sớm luyện được một đôi hoả nhãn kim tinh có thể thấy rõ tiên cơ.
Tư lịch của Thôi thái y so với ông còn nhiều hơn, đúng là cũng tới lúc cáo lão hồi hương, vậy nên mấy ngày trước ông ta xin từ chức thì ông lập tức đồng ý. Quá trình xảy ra rất nhanh, ban đầu ông còn muốn mời lão già này đi uống một chén, ai ngờ lúc đưa thiếp mời tới thì nhà người ta đã trống trơn rồi. Rõ ràng chuyện này là do Thôi thái y cố ý, hơn nữa đường lui cũng đã trải thảm xong xuôi.
Tiểu cung nữ kia vừa nghe ông nói như vậy thì vẻ mặt lập tức dao động. Y thuật của Đỗ Viện phán ở Thái Y viện rất giỏi, nghe nói lúc tuổi còn trẻ đã từng phiêu bạc bên ngoài, vang danh trong dân gian, từng được gọi là “Thần y”, sau đó không biết vì chuyện gì mà vào cung làm thái y, rồi thành Viện phán. Người trong hậu cung mời ông đến bắt mạch nhiều không kể xiết. Thôi Cẩn chỉ ở Tần vị mà thôi, hơn nữa lâu nay chưa được sủng hạnh, tất nhiên không dám tùy tiện mời Đỗ Viện phán đến.
Lúc này mới để người chui chỗ trống!
“Viện phán, chỗ Tuệ Tần đã sắp xếp xong, ngài thử chẩn trị lại xem sao! Nô tỳ nhìn sắc mặt người vẫn rất khó coi!” Cung nữ Tư Dược ti đi tới, nhẹ nhàng hành lễ với ông rồi nhỏ giọng kiến nghị.
Đỗ Viện phán cũng không hề chần chờ, lập tức đứng lên khỏi ghế rồi đi đến mép giường bắt mạch cho Thôi Cẩn, cẩn thận chẩn trị. Đôi mắt Thôi Cẩn nhắm chặt, trên mặt không ngừng đổ mồ hôi, thậm chí thấm vào vạt áo, đầu tóc đen nhánh đều ướt đẫm. Khuôn mặt nàng trắng bệch, dường như là mất máu quá nhiều làm cho cả người đều run rẩy, nhìn rất đáng thương.
- --
[1] Nguyên văn 丈二和尚摸不着头脑 (Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não): đây là 1 yết hậu ngữ, hay câu nói bỏ lửng, là một loại hình ngôn ngữ đặc biệt được người dân sáng tạo nên trong quá trình hoạt động thực tiễn. Nó được cấu thành bằng hai bộ phận, nữa phía trước thường ví von bằng những hình tượng, như là vế đố, phía sau thì giải thích, nói rõ, như là lời giải, rất tự nhiên mộc mạc. Câu nói trên dùng để nói sự không rõ ràng, mù mờ, không hiểu được tình hình.