Edit: Dương Thục nghi.
Beta: Vân Chiêu nghi.
Lý Hoài Ân nhỏ giọng vâng mệnh rồi lại liếc mắt nhìn chiếc diều rách nát đang trôi nổi trên mặt nước, cuối cùng hắn không ra tay được nên nói với hai tiểu nội giám đang đứng chờ ngoài đình: "Dọn dẹp hết đống này đi. Không phải e ngại ánh mắt của Hoàng thượng và Xu Tu nghi!"
Nói hai câu đó xong, hắn cũng không quan tâm hai tiểu nội giám có nguyện ý đi hay không mà sải chân đi ra ngoài. Đối mặt với chiếc diều thảm như vậy, hắn thực sự không nỡ nhìn. Bị Hoàng thượng và Xu Tu nghi thay phiên ngược đãi sẽ trở nên như vậy sao? Dường như nó đã biểu thị kết cục của tất cả cung nhân Long Càn cung và Cẩm Nhan điện, đợi lát nữa ra ngoài phải nói cho đám Minh Ngữ biết để bọn họ chúc mừng vận mệnh bi thảm của mình sớm một chút mới được!
Chỉ chốc lát sau, Lý Hoài Ân mang theo người tiến vào. Thôi Tú hơi cúi đầu, trên người vẫn mặc bộ váy lúc thỉnh an buổi sáng, sau khi về nàng và Thôi Cẩn lao vào cãi vã nên vẫn chưa kịp chỉnh lại dung nhan. Bây giờ phải diện kiến Hoàng thượng, nàng mới âm thầm ảo não vì sao nàng lại đến lúc bản thân chật vật như vậy, dũng khí lúc trước dường như ngay lập tức biến mất hơn một nửa.
"Tần thiếp tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Xu Tu nghi!" Nàng vừa mới đi vào đình giữa hồ liền cúi người hành lễ, giọng nói hơi trầm thấp, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Lý Hoài Ân vung tay lên, các cung nhân đồng loạt tiến vào đình, trên tay cầm theo ấm trà, ly, còn có đủ loại bánh ngọt bày hết lên bàn đá. Sau khi bày xong, những người này cũng lặng lẽ lui xuống.
"Đứng dậy đi!" Hoàng thượng khẽ giọng nói một câu rồi đưa tay rót hai ly trà, đẩy một ly vào tầm tay Thẩm Vũ.
Đối mặt với hai người tự đắc thản nhiên, Thôi Tú có chút câu nệ, sau khi nàng đứng dậy, tay chân không biết phải đặt vào đâu.
Thẩm Vũ cầm ly trà lên, khẽ nhấp một ngụm, vì vừa thả diều xong nên người đầy mồ hôi, bây giờ ngồi ở đây hóng gió một chút, trong tay lại cầm một tách trà thơm, quả thực đúng là tiên cảnh nhân gian.
(Cô có thả diều à, là kéo diều đi chứ??? #CHTP)
"Tú muội muội cũng lại đây ngồi một chút đi, uống ly trà đã rồi nói!?" Thẩm Vũ mỉm cười, giọng nói hơi trầm nhưng ngữ điệu an nhàn dịu dàng.
Có điều nàng cũng chỉ nói miệng vậy thôi chứ không hề có thêm động tác nào khác, hơn nữa những lời kia đều dùng ngữ điệu nghi vấn, trong đó ý khách khí rất rõ ràng.
Cho dù tính tình Thôi Tú khá đơn thuần nhưng bây giờ nàng đang căng thẳng và mẫn cảm, những chuyện đối nhân xử thế này nàng cũng hiểu rõ. Đối với lời mời của Thẩm Vũ, nàng cau mày suy nghĩ một lát rồi lập tức lắc đầu từ chối: "Tần thiếp không ngồi, quấy rầy nhã hứng của Hoàng thượng và Xu tỷ tỷ, tần thiếp tội đáng muôn chết, tần thiếp chỉ muốn nói vài câu rồi sẽ đi!"
Nàng vừa nói vừa quỳ trên mặt đất, hướng về phía Hoàng thượng hành đại lễ, tư thế quy củ, thái độ kính cẩn. Vẻ mặt nàng cũng hoàn toàn nghiêm túc, hiển nhiên là chuẩn bị đi thẳng vào vấn đề.
Lúc này Tề Ngọc mới chuyển ánh mắt từ ly trà sang tập trung trên người nàng, khẽ "Ồ" một tiếng, ngữ điệu được nâng lên, tỏ vẻ không ý kiến gì.
"Đừng cả ngày chết nọ chết kia nữa, có gì cứ việc nói thẳng. Vừa đúng lúc Xu Tu nghi cũng ở đây, nếu trẫm không thể giúp nàng giải quyết thì nàng cũng có thể để nàng ấy xem thử xem có giúp được gì không!" Hiếm khi Hoàng thượng không tỏ vẻ mất kiên nhẫn với Thôi Tú, trái lại vẻ mặt còn khá ôn hòa.
Thôi Tú thấy tâm tình của hắn đang vui vẻ, trong lòng cũng an tâm hơn, lập tức đánh bạo đề cao giọng nói: "Tần thiếp khẩn cầu Hoàng thượng để tần thiếp chuyển khỏi Thính Phong các, tuỳ tiện sắp xếp tần thiếp ở đâu cũng được ạ!"
Nàng vừa nói xong, Hoàng thượng và Thẩm Vũ không khỏi nhìn nhau một chút, hai người đều không ngạc nhiên, ngược lại còn tỏ vẻ như mọi chuyện đúng như dự liệu.
Theo như cảnh tượng thỉnh an sáng sớm nay, Thẩm Vũ liền biết hai tỷ muội này sắp không chịu được, đoán rằng lại cãi nhau ầm ĩ nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này. Thôi Tú không quan tâm có người ngoài là Thẩm Vũ đang ở đây, vẫn cầu khẩn với Hoàng thượng, rõ ràng là chuyện đã đến mức không thể vãn hồi nữa rồi.
Nhưng bởi vì đây là màn kịch do một tay Hoàng thượng đạo diễn nên đương nhiên kết cục sẽ như hắn mong muốn. Bên thế gia còn chưa đủ loạn, hai tỷ muội sinh đôi cùng lắm chỉ là màn khởi đầu mà thôi!
"Chuyện nàng muốn chuyển ra ngoài, Tuệ Tần đã biết chưa?" Hoàng thượng thấp giọng hỏi một câu, khẽ nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát biểu hiện trên mặt Thôi Tú.
Hắn vừa nói ra thì vẻ mặt Thôi Tú lập tức cứng nhắc, sau đó trở nên âm trầm, hiển nhiên là tâm tình đang không tốt. Hiện tại, chỉ cần nàng nghe thấy người ta nhắc đến tên Thôi Cẩn là trong lòng bắt đầu khó chịu.
"Muội ấy biết rồi, tuy hai tỷ muội tần thiếp là sinh đôi, từ nhỏ sống với nhau nhưng bây giờ đã vào cung, đương nhiên phải theo quy củ hậu cung mà làm. Tần thiếp không muốn dính dáng đến muội ấy, cũng không muốn muội ấy dính dáng đến tần thiếp, đơn giản chỉ là tách ra, như vậy ngược lại sẽ tốt cho cả hai!" Thôi Tú âm thầm cắn răng, nói thẳng ra những lời tàn nhẫn.
Hoàng thượng làm bộ làm tịch trầm tư chốc lát rồi mới thấp giọng nói: "Đồng ý với nàng cũng không phải là không được, dù sao trong hậu cung cũng còn nhiều cung điện, thêm một mình nàng cũng không phải nhiều. Nhưng như vậy trong lòng Tuệ Tần liệu có hận trẫm không? Lúc trước nàng ấy khổ sở cầu xin để trẫm cho nàng ấy và nàng có cùng phân vị và ở chung một tòa cung điện đấy!"
Hoàng thượng vừa mới dứt lời, Thôi Tú lập tức mở miệng nói: "Xin Hoàng thượng yên tâm, tần thiếp đã nói rõ với muội ấy rồi, muội ấy sẽ không trách người đâu. Vả lại muội ấy cũng chẳng có lá gan đó!"
Lúc này Tề Ngọc không do dự nữa, hắn đột nhiên vung tay lên, hướng về phía Lý Hoài Ân: "Chuẩn bị ý chỉ đi, do Tú Tần cực lực yêu cầu tách nàng với Tuệ Tần nên ban thưởng ngụ ở Trúc Ý hiên!"
Lý Hoài Ân vội vã vâng mệnh, Thôi Tú đang quỳ trên mặt đất sau khi nghe thấy thánh chỉ cũng thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên là đã buông xuống được nỗi lòng, liền lập tức dập đầu tạ ân.
"Tần thiếp tạ chủ long ân. Nếu như không còn chuyện gì khác, tần thiếp không quấy rầy Hoàng thượng và tỷ tỷ du ngoạn nữa. Tần thiếp xin được cáo lui trước!" Thôi Tú không muốn ở lại nhìn hai người trước mặt, huống hồ bây giờ nỗi lòng đã được như ý, thật sự vô cùng vui sướng, nàng muốn trở về dọn đồ.
Hoàng thượng cũng không cản nàng lại, phất tay cho nàng lui ra.
Thẩm Vũ nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng. Rõ ràng là vừa mới được đền bù như mong muốn nhưng tại sao bóng lưng của Thôi Tú lại hiu quạnh đến thế, bước chân nàng vội vã, chỉ là dáng người hơi lảo đảo, trông như mang theo mấy phần chật vật.
"Đáng tiếc thật, tình tỷ muội cùng một mẹ sinh ra cứ như vậy mà tan thành mây khói!" Hoàng thượng theo ánh mắt của nàng mà nhìn sang rồi nhỏ giọng cảm thán một câu.
Thẩm Vũ nhếch môi khẽ cười hai tiếng, nàng cầm một miếng bánh ngọt trên đĩa lên, chậm rãi đưa lại gần miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng.
"Không phải huynh đệ tỷ muội cùng một mẹ sinh ra nào cũng thân thiết như Hoàng thượng và Cửu Vương gia đâu. Phần lớn đều bị quyền thế và vàng bạc làm mờ mắt hết!" Thật ra lời này của Thẩm Vũ có chút vượt quá quy củ, dù sao Hoàng thượng và Cửu Vương gia cũng không phải người mà nàng có thể nghị luận, thế nhưng lời nàng nói đều là lời hay, hơn nữa lại rất đúng.
Quan trọng nhất là Hoàng thượng lại rất yêu thương đệ đệ, hắn đối xử với Cửu Vương gia này chẳng khác nào móc tim móc phổi, đến nữ nhân còn thua kém! Lúc trước hai nữ tử của Thẩm gia đều đưa vào cung, vốn là muốn để cho Hoàng thượng một người, Cửu Vương gia một người. Hoàng thượng là huynh trưởng nên đương nhiên được chọn trước, nhìn trước nhìn sau vẫn cảm thấy Nhị cô nương Thẩm gia hợp mắt hơn một chút. Nào ngờ Cửu Vương gia đến nhìn một cái liền chọn trúng Nhị cô nương. Hoàng thượng không nói hai lời, miễn cưỡng chọn trưởng nữ Thẩm Kiều.
Thực ra suy nghĩ của hắn vô cùng đơn giản và thô bạo, dù sao hắn cũng không có cảm giác với nữ nhân, ngủ với ai mà chẳng được!
"Chà chà, chỉ cần là lời phát ra từ miệng ái tần quả nhiên đều có thể nở hoa, sao lại dễ nghe thế nhỉ!" Tuy lời của Tề Ngọc mang theo vài phần trêu chọc nhưng tâm tình hắn lại rất tốt, hắn cầm lấy ấm trà, tự tay thay nàng rót một ly, cả người hớn hở như là cam tâm tình nguyện hầu hạ nàng.
Thẩm Vũ cười nhưng không nói gì, nàng cầm ly trà lên rồi nhấp một ngụm, vị thơm của trà liền tỏa ra quấn quýt, dư vị dường như còn kéo dài hơn so với trước.
"Nàng cảm thấy nàng ta thiếu mất sự bảo vệ của muội muội có thể sống bao lâu?" Hoàng thượng ngoảnh mặt về phía nàng khẽ hỏi, thái độ có chút hững hờ, giống như chỉ thuận miệng hỏi.
"Nếu Hoàng thượng muốn tần thiếp đoán, vậy thì là ba ngày! Ba ngày có khi còn nhiều!" Ban đầu Thẩm Vũ sững sờ, sau đó thái độ cũng trở nên thờ ơ, ngoài miệng nở một nụ cười nhạt, thấp giọng trả lời.
Hoàng thượng giơ tay sờ sờ cằm, tựa hồ đang thực sự đánh giá mấy lời của nàng, cuối cùng hắn khép hờ mắt tỏ vẻ không tin, nhẹ nhàng hỏi: "Không thể nào, nàng ta kém như vậy sao! Ba ngày mà cũng không sống nổi?"
Thẩm Vũ mím môi đỏ khe khẽ cười, nữ nhân trong hậu cung cả ngày trong lúc rảnh rỗi dĩ nhiên lại bắt đầu suy nghĩ đến chuyện tranh sủng và hại người rồi. Thủ đoạn đương nhiên là tầng tầng lớp lớp, âm hiểm thâm độc. Nhớ kiếp trước, nàng ở trong hậu cung tận sáu năm nhưng cuối cùng còn không phải bị người khác liên hợp hại chết đó sao, huống chi là người không có căn cơ như Thôi Tú. Nếu thật sự có người muốn động thủ, nàng ta đương nhiên khó mà tránh được!
"Mọi việc đều phải chú ý tiên cơ, chỉ cần là người nắm được tiên cơ trước, nhất định sẽ chiến thắng! Nếu trong vòng ba ngày mà vẫn không bắt được, Thôi Tú sẽ đề cao cảnh giác, Thôi Cẩn điều chỉnh thế lực, đương nhiên sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế trợ giúp nàng ta! Sau này muốn chỉnh nàng ta, chỉ e là khó lại càng thêm khó!" Thẩm Vũ nhẹ nhàng mở miệng nhưng lại chọn một đáp án khác nói với Hoàng thượng.
Đáp án trong lòng Hoàng thượng đương nhiên không phải là vậy. Thủ đoạn của nữ nhân trong hậu cung dù dơ bẩn thế nào đều không liên quan đến công việc của hắn, nếu không tính kế trước mặt hắn thì hắn sẽ không để ý đến.
"Được, vậy trẫm lại phải mỏi mắt mong chờ rồi. Lần này trẫm phải cẩn thận quan sát một lần, xem rốt cục lời của ái tần có đúng hay không!" Tề Ngọc híp mắt cười cười, có vẻ như hắn thật sự hài lòng, ý cười trên khóe mắt đuôi mày đều chứa vài phần ôn nhu.
Đúng lúc đó một con bướm trắng bay vào, đập cánh lên xuống, suýt nữa chạm vào môi Tề Ngọc rồi bay ra xa. Tầm mắt hai người đều dõi theo con bướm kia bay ra đình giữa hồ, cuối cùng dừng lại trên cành mẫu đơn.
Thẩm Vũ đang xuất thần lại bị Hoàng thượng bắt lấy cánh tay.
"Đúng rồi, ái tần, hồi nhỏ nàng đã từng bắt bướm hay chuồn chuồn chưa?" Hoàng thượng vừa quét sạch sành sanh chuyện hậu cung sang một bên liền lập tức nhớ đến mục đích hắn đưa Thẩm Vũ đến đây. Nếu thả diều đã thất bại, vậy thì bắt bướm nhất định có thể bẻ thẳng lại tính cách vặn vẹo của nàng.
Tuy bắt bướm là chuyện vô cùng nữ tính nhưng vì hạnh phúc cuộc sống sau này, hắn nguyện ý nhẫn nại!
Thẩm Vũ nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt tràn ngập mong đợi của Hoàng thượng, nhất thời nàng không biết phải nói gì, không biết Hoàng thượng lại muốn làm chuyện điên rồ gì đây.
Lý Hoài Ân bỗng cảm thấy tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, cả người run rẩy. Mẹ nó, Hoàng thượng kéo chỉ số thông minh của Xu Tu nghi xuống đến thế còn chưa đủ hay sao! Ai tới cứu vớt chỉ số thông minh của bọn họ với!