Edit: Phương Hiền dung.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Thẩm Vũ thấy dây diều trong tay Hoàng thượng đã bị đứt thì động lực kiên trì cũng chẳng còn, lập tức từ bỏ. Nàng dừng bước chân đang chạy vội, chậm rãi cúi xuống, dùng tay xoa đầu gối, há miệng thở dốc.
Con diều vốn đang lảo đảo trên đỉnh đầu, bây giờ hoàn toàn không còn sức lực, trực tiếp rớt xuống. Hai người cộng lại đã bốn mươi tuổi, vậy mà lại bị con diều đánh bại. Tề Ngọc quay đầu sang, nhìn bộ dáng kiệt sức của Thẩm Vũ, nét mặt như đang suy nghĩ điều gì.
Quả nhiên là tính cách thiếu sót đến mức không thể thả diều sao? Tề Ngọc đưa tay vuốt cằm, thầm nghĩ tiếp theo nên làm gì. Tuy rằng hắn xem nhẹ chuyện này, nhưng chính hắn cũng không thả diều được. Mà cho dù hắn không thả diều được, cũng nhất định phải đẩy chuyện này lên người Thẩm Vũ.
"Hoàng thượng, tần thiếp thật sự không thả diều được." Sau khi đã nghỉ ngơi đủ, Thẩm Vũ từ từ đứng thẳng lên, vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Tề Ngọc.
Ánh mắt hai người giao nhau, cùng lúc hiện lên nét mặt thất bại. Sao lại có thể thất bại bởi một con diều!
Lý Hoài Ân đứng ngoài cửa Ngự Hoa viên, thỉnh thoảng nghe được tiếng trêu đùa của nam nữ, không khỏi thở dài. Hắn lại ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy trời xanh như được gột rửa, vạn dặm không mây. Bởi hai người đã sớm từ bỏ việc thả diều, nên họ ném diều vào hồ, nương theo sức nổi của nước, ngốc nghếch nắm dây diều chạy!
Ha ha, nhất định là hắn nhìn lầm! Bằng không vì sao chỉ số thông minh của hai người này lại thấp như vậy! Ngay cả các bạn nhỏ cũng phải cam bái hạ phong[1]?
[1] Cam bái hạ phong (甘拜下风): Chịu thua một cách tâm phục khẩu phục.
Minh Ngữ không tài nào đứng yên được, quay đầu hỏi mấy người bọn họ: "Các ngươi nói xem chủ ý này là của ai? Lại có thể khiến trời đất kinh ngạc, quỷ thần khiếp sợ như vậy!"
Minh Ngữ bất đắc dĩ nhìn vào bên trong, thấp giọng cười, sau đó mới sâu xa nói: "Ai cũng có khả năng!"
Nàng vừa dứt lời, bọn họ liền ngẩng đầu nhìn trời, thật m* nó ưu thương! Không có trứng cũng đau!
Bọn họ rãnh rỗi cúi đầu nhìn giày thêu, cố gắng bỏ qua tiếng cười bên trong. Nhưng hai người trong Ngự Hoa viên lại không cố kị chuyện gì, cười vô cùng sung sướng, tiếng cười như chuông bạc cứ hệt phù chú truyền từng đợt đến tai.
Mọi người thở dài: Chỉ số thông minh thấp thì có thể bớt bớt lại một chút được không, cứ cười nói như vậy, không dám đảm bảo sẽ không có người cầm gạch đi vào ném chết các ngài! Khốn kiếp!
Lý Hoài Ân khoanh tay đứng một bên, sau khi nghe đối thoại của bọn họ một lúc lâu, bỗng nhiên có cảm giác hiểu rõ mọi thứ. Cảm tạ Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn! Nhưng không đợi hắn càu nhàu xong đã thấy một vị mỹ nhân bước nhanh đến. Hắn vội vàng nheo mắt chăm chú nhìn, mới phát hiện ra là Tú Tần.
Minh Âm và những người còn lại cũng thấy. Hôm nay nàng cùng Minh Tâm theo Thẩm Vũ đi thỉnh an, tất nhiên biết chuyện Thôi Tú bị vũ nhục.
"Lý Tổng quản, bổn tần nghe người Long Càn cung nói Hoàng thượng và Xu Tu nghi đang thả diều bên trong. Bổn tần có việc gấp muốn cầu kiến Hoàng thượng, mong Lý Tổng quản châm chước một chút, bẩm báo với Hoàng thượng một tiếng!" Thôi Tú bước vài bước đến trước mặt Lý Hoài Ân, hít sâu một hơi, thấp giọng nói.
Lý Hoài Ân lập tức nhướng mày, nhưng trong lòng đã sớm vui vẻ vạn phần! Cuối cùng cũng có người cứu lỗ tai bọn họ hỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng bên trong!
Chỉ là hắn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã nghe thấy tiếng nam nhân bên trong cao giọng nói to:
"A Vũ, chẳng phải vừa nãy nàng nói không chạy nổi ư? Sao bây giờ lại chạy trốn trẫm nhanh như vậy! Trong tay nàng còn là diều phượng hoàng của trẫm! Còn không quay lại!" Nam nhân đuổi theo Thẩm Vũ, kích động kêu to.
Cầm dây diều trong tay, thả diều trên mặt nước, cứ như vậy chạy vòng quanh cầu đá. Mặt nước long lanh bị diều quấy lên từng đợt bọt sóng, dưới ánh nắng càng làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp.
Vừa rồi hai người thả diều đã gặp đả kích to lớn, vì vậy mới nghĩ đến biện pháp vừa đơn giản vừa thô bạo này! Chỉ là một con diều mà thôi, kiêu ngạo cái r*m! Nếu không muốn bay trên trời cao, vậy thì cứ ngoan ngoãn ở dưới nước đi!
Lý Hoài Ân muốn nói chuyện, lại bởi vì giọng nói của nam nhân nọ mà giảm hơn phân nửa. Hắn mím môi, đợi bên trong an tĩnh một chút, hít sâu một hơi. Vừa chuẩn bị nói, bên trong lại truyền ra giọng nói giòn tan mềm mại của nữ tử.
"Hoàng thượng, người không phân biệt được các loài động vật sao? Đây rõ ràng không phải là phượng hoàng, là một con gà trống! Hơn nữa trong tay người đã có một con diều hình rắn, sao còn muốn cái này!"
Thẩm Vũ thật sự đã chạy mệt, nàng ngừng lại, thở dốc một lúc mới lớn giọng trả lời.
“Bởi vì đặt hai cái vào cùng một chỗ sẽ chơi vui hơn!" Tề Ngọc nói xong lập tức kéo con diều hình rắn, như mũi kiếm hướng về phía Thẩm Vũ, muốn đoạt dây diều trong tay nàng.
"A!" Thẩm Vũ hét một tiếng, sau đó lập tức chạy đi.
Bởi vì hai người chạy quá nhanh, bọt nước bắn lên tung tóe.
"Tú Tần, ngài nói muốn tìm ai?" Cuối cùng Lý Hoài Ân cũng bình tĩnh lại, vươn cổ hỏi một câu.
Thôi Tú không kiên nhẫn nhíu mày, tiếng cười đùa bên trong với nàng mà nói thì không khác gì dậu đổ bìm leo, cả người thật khó chịu.
"Bổn tần tới tìm Hoàng thượng, không phải người đang ở Ngự Hoa viên sao? Lý Tổng quản mau bẩm báo một tiếng!" Thôi Tú áp chế lại tính tình nóng nảy, miễn cưỡng nói một cách ôn tồn.
Lý Hoài Ân thở dài một hơi, tiếng vui cười trong Ngự Hoa viên vẫn không ngừng truyền ra, cảm giác bất đắc dĩ trong lòng lại nhiều hơn. Hai người kia yêu ai biết ai thì cứ việc, nhưng tóm lại hắn không muốn biết! Cuối cùng hắn tiến lên một bước, kéo gần khoảng cách với Thôi Tú, lặng lẽ hạ giọng nói: "Tú Tần, thật không dối gạt ngài, người đang chơi đùa vui vẻ trong Ngự Hoa viên, nô tài không quen!"
Tuy rằng hắn đã nhỏ giọng, nhưng nhóm ba người Minh Tâm ở phía sau vẫn nín thở, cẩn thận nghe. Khi nghe rõ không khỏi cười nhạo thành tiếng.
Minh Ngữ bước lên, ý cười trên mặt không giảm, chậm rãi hành lễ với Thôi Tú, ôn nhu nói: "Tú Tần, ngài đừng nghe Lý Tổng quản bịa chuyện, hắn chỉ không muốn bị Hoàng thượng phạt! Chỉ là, chuyện này cũng không tiện giúp ngài. Ngài nghe một chút, Hoàng thượng đang cùng thả diều với Tu nghi của chúng ta ở bên trong, không dám ai dám đi vào, đi vào chẳng phải tự nguyện chịu đòn sao!"
Mấy lời đó của Minh Ngữ, từ trong ra ngoài đều có ý khoe khoang, giống như muốn làm Thôi Tú khó chịu. Quả nhiên sắc mặt nàng ta thay đổi, môi đỏ mím lại, ánh mắt đảo qua đảo lại vô cùng dọa người. Hiện tại nàng ta muốn tìm Hoàng thượng để xin phân cung điện mới, nếu không thấy mặt Hoàng thượng, nàng ta không muốn cứ như vậy quay trở về tìm Thôi Cẩn.
Lý Hoài Ân nhìn nét mặt giận dữ hiếm thấy của Thôi Tú, thấp giọng đắn đo nói: "Nha đầu này không biết nói chuyện, mong Tú Tần thông cảm. Nhưng lời này không phải không có lý, nếu không ai chịu trách nhiệm, cho dù nô tài có mấy lá gan cũng không dám đi vào quấy rầy! Ngài nói xem có phải không?"
"Hừ, ai cũng xem thường bổn tần, ngay cả bọn nô tài các ngươi cũng có dáng vẻ như vậy! Nâng cao đạp thấp, nếu Hoàng thượng trách tội, tất cả sẽ do bổn tần chịu trách nhiệm!" Thôi Tú hừ lạnh, nhìn Minh Ngữ và Lý Hoài Ân kẻ xướng người họa, rõ ràng đã ăn ý từ sớm, trong lòng càng thêm khó chịu, cứ như vậy nói thẳng ra không hề kiêng kị.
Lý Hoài Ân và nhóm người Minh Ngữ chỉ chờ nàng ta nói những lời này, hành lễ một lượt. Lý Hoài Ân dưới ánh mắt "bảo trọng" của nhóm người, bước vào Ngự Hoa viên.
Hoàng thượng và Thẩm Vũ vừa hay đang mệt mỏi, kéo lộc cộc con diều ướt đến lương đình giữa hồ, lại buộc dây diều trên cột trụ hành lang. Sau đó hai người ngồi lên ghế đá, gió từ hồ thổi tới mang theo không khí mát mẻ.
"Hoàng thượng." Lý Hoài Ân cách lương đình càng lúc càng gần, eo hắn càng lúc càng cong, từng bước nhanh ban đầu biến thành từng bước nhỏ như của nữ nhân, ngay cả giọng nói cũng nhỏ như tiếng muỗi kêu, chỉ sợ quấy rầy nhã hứng của ngôi cửu ngũ.
"Ngươi tới thật đúng lúc, trẫm và Xu Tu nghi vừa thả diều mệt mỏi, mau cho người làm chút trà và điểm tâm! Mấy con diều này cũng bẩn quá, đợi lát nữa lại tìm mấy con khác tới!" Tề Ngọc thấy hắn vẫn không cho đứng dậy, dặn dò một đống chuyện.
Lý Hoài Ân nghe hắn nói đến chuyện con diều, khóe mắt không ngừng run rẩy! Hoàng thượng, cầu xin người, đừng nói việc kéo diều trong nước thành như vậy có được hay không? Người khác sẽ cho rằng người đang thả chó! Khốn kiếp, anh danh một đời của diều đều bị hủy trong tay tra Đế như người!
Lý Hoài Ân theo bản năng nhìn lướt qua mấy dây diều đang buộc ở cột trụ, ngay lập tức nhận được ác ý từ Hoàng thượng và Xu Tu nghi. Những con diều kia hiển nhiên không còn một cái nào hoàn chỉnh, vốn là diều phượng hoàng, bây giờ lại nhìn giống hệt như một con gà trụi lông, ngay cả diều rắn và những con diều khác cũng vậy, thảm đến mức không nỡ nhìn, không phải bị mất một mảnh thì cũng là bị gãy khung.
Đương nhiên, hai con diều rồng bay và Hằng Nga đùa trăng càng không nhìn thấy!
Lý Hoài Ân đau đớn nhắm mắt, các huynh đệ diều, đường hoàng tuyền cứ chậm rãi đi, nói không chừng qua mấy ngày nữa hắn sẽ đuổi theo!
"Lý Hoài Ân, lỗ tai ngươi điếc hay có chuyện gì! Nhìn diều chằm chằm cái gì, lời trẫm nói có nghe thấy không!" Tề Ngọc thấy hắn quỳ gối, đôi mắt chăm chăm nhìn con diều, lời hắn nói lại ngoảnh mặt làm ngơ, hắn lập tức giận dữ, dậm chân quát.
Cả người Lý Hoài Ân run rẩy theo bản năng, vội vàng thu lại suy nghĩ miên man lúc nãy, thấp giọng nói: "Hoàng thượng, Tú Tần ở ngoài muốn cầu kiến người. Nói là có việc gấp cần bẩm báo!"
Hắn vừa nói ra, Thẩm Vũ vốn không để ý liền tập trung nghe. Nàng ngẩng đầu theo tiềm thức, ngay lập tức đối diện với ánh mắt như đang suy nghĩ của nam nhân.
"Truyền nàng ấy vào đi!" Tề Ngọc khẽ nhíu mày, thấp giọng nói.
Lý Hoài Ân vội vàng đứng lên, lặng lẽ ngước mắt nhìn hai người trên bàn đá, chân run suýt nữa quỳ xuống. Hai người kia ai nấy sắc mặt hồng nhuận, bị Thôi Tú bái phỏng, tuy nét mặt nghiêm túc nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến thần thái sáng láng. Ánh mắt tỏa sáng, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt, giống như đứa trẻ có được món đồ chơi mới.
"Đúng rồi, đem mấy con diều đang buộc kia mang đi đi! Lần sau nhớ làm chắc chắn một chút!" Lý Hoài Ân chuẩn bị đi ra khỏi đình, nghe lời dặn dò của Tề Ngọc chân liền trượt một cái, suýt nữa té ngã.