Quả nhiên, lập tức có khách tìm Dương Minh hỏi: "Bà chủ hôm nay lại làm món gì vậy? Thơm quá đi!"
Dương Minh nhận ra đây chính alf vị khách nhân ngày hôm qua giả bộ bị thương, tên là Từ Tứ, liền chỉ chỉ canh cá trong chén của hắn, "Canh cá cũng rất thơm nha."
Từ Tứ gật đầu, "Canh cá đúng là rất thơm, nhưng ta cũng rất tò mò là bà chủ lại mở phòng bếp nhỏ nấu riêng cái gì vậy, nghe mùi hình như còn ngon hơn cả canh cá đó nha."
Dương Minh:... Điển hình của chuyện cơm nhà người ta lúc nào cũng ngon hơn.
Không có biện pháp nào, Dương Minh đành phải nói: "Bà chủ làm canh hầm giò heo, nhưng là hầm cho người nhà bị thương để bồi bổ thân thể, cái này thật sự không thể bán, các ngươi đừng suy nghĩ tới."
Những khách nhân khác cũng đang vểnh tai nghe, nghe thấy lời này, một đám liền ồn áo bàn tán.
"Giò heo sao còn có thể hầm canh chứ? Thứ này không thịt lại khó xử lý, có thể ăn ngon được sao?"
"Ngươi ngửi mùi này là biết ngon hay không rồi, qua tay bà chủ đây thì cái gì mà chả ngon?"
"Nói đúng, coi như có là giò heo thì khẳng định bà chủ cũng có thể làm ăn rất ngon, nghe cái mùi này đi, ta thật muốn chảy nước miếng."
"Tuy rằng ta uống được canh cá rồi, nhưng ta cũng rất muốn uống thử canh giò heo."
"Ta cũng muốn uống, không biết có thể xin bà chủ, cho chúng ta nếm thử canh giò heo hay không, vừa lúc vợ ta vừa sinh xong hài tử, uống cái này bảo đảm tốt."
"Không thì chúng ta xin bà chủ đi, nói không chừng bà chủ liền bán cho chúng ta thì sao."
Mắt thấy bọn khách nhân tham ăn này lại tính đi quấy rối bà chủ, Dương Minh vội vàng chạy vào phòng bếp, nói chuyện của đám khách nhân bên ngoài cho Mễ Vị.
Mễ Vị nghe sau dở khóc dở cười, nhưng hôm qua mới dạy bọn họ làm canh cá chuối, bọn họ còn chưa có nắm giữ thuần thục nữa, hôm nay tất nhiên không thể lại dạy bọn họ món canh mới. Ham nhiều ăn không hết, mà chính nàng cũng không có thời gian làm món canh phức tạp này cho nhiều khách nhân như thế, cho nên Mễ Vị lần này không làm theo lời những khách nhân, suy nghĩ một chút rồi nói: "Như vậy đi, ngươi đi làm mấy tờ giấy cho những khách nhân rút thăm, ai rút được ta liền cho người đó miễn phí một chén canh giò heo ta làm, mấy người khác không rút được liền tránh bản thân không may mắn thôi."
Tay phải Dương Minh nắm chặt thành quyền, đập vào lòng bàn tay bên trái, nói: "Bà chủ ngươi quá thông minh, cái biện pháp này thật tốt! Ai có thể uống được thì phải dựa vào may mắn thôi, ai có kêu gào thế nào cũng vô dụng."
Mễ Vị cười cười, kỳ thật không phải nàng thông minh, chỉ là đột nhiên nghĩ đến lúc ở kinh thành có làm trò rút thăm gọi món mà thôi. Nghĩ một chút thật là có chút hoài niệm bầu không khí náo nhiệt khi đó, tiệm cơm nàng đột ngột đóng cửa, mấy khách quen như Chu Mậu Tài khẳng định chắckhóc ròng a.
"Về sau chỉ cần ta có nấu món riêng, đều cho mấy khách nhân rút thăm, ta miễn phí đưa một phần cho những khách nhân coi như nếm thử món mới." Mễ Vị nói như vậy.
"Vậy mấy khách nhân này khẳng định ước gì ngày nào ngươi đều nấu món riêng mất." Dương Minh vừa nói vừa vội vã đi tìm giấy, cắt giấy thành từng mảnh bỏ vào một cái rương gỗ nhỏ, chỉ viết mỗi một chữ "Được" vào một tờ trong đó, ai rút được liền đưa cho người đó.
Làm xong giấy rút thăm, Dương Minh cầm rương gỗ nhỏ đi ra ngoài, nói cho những khách nhân quy tắc rút thăm, chuyện này làm cho tất cả mọi người đều hứng thú, lập tức xoa tay, muốn tự mình rút trúng ngay một lần.
Từ Tứ động tác nhanh, khi mọi người còn chưa phản ứng kịp đã là người đầu tiên đi đến trước mặt Dương Minh, bàn tay sờ soạng đến trong rương, lần mò nửa ngày mới chọn được một tờ giấy rút ra.
"Từ Tứ ngươi đúng là không có liêm sỉ mà!" Những người khác thấy hắn tốc độ nhanh như vậy, sôi nổi mắng hắn, vừa mắng lại cũng vừa tiến lên, vội vàng cho tay vào cái rương nhỏ trên tay Dương Minh, rất sợ rút chậm liền bị người khác rút đi.
Từ Tứ bị chửi cũng không để ý, ngừng thở mở cái tờ giấy mình rút được ra, vừa thấy bên trong trống rỗng, lập tức thất vọng "A" một tiếng, "Ta đúng xui mà!"
Người chung quanh vừa thấy hắn không rút trúng, liền không phúc hậu nở nụ cười, sau đó xoay quay nhìn lẫn nhau hỏi: "Ai rút trúng? Là ai?"
Hỏi một lúc lâu mới rốt cuộc có người lên tiếng trả lời, một thanh âm non nớt hưng phấn vang lên: "Là ta, là ta, ta rút trúng rồi!"
Mọi người theo giọng nói nhìn lại, mới phát hiện người rút trúng là một đứa bé, tiểu hài đại khái là do phụ mẫu dẫn theo đến, dáng vẻ khoảng bảy tám tuổi, người tròn trịa, giờ phút này đang hưng phấn giơ giơ tờ giấy trong tay lên.
Phụ mẫu tiểu hài cũng thật cao hứng, có thể được miễn phí một chén canh ngon, đương nhiên là việc tốt.
Những người khác thở dài, đều cảm khái vận may của mình không bằng cả một đứa bé.
Mễ Vị nói được thì làm được, trực tiếp dùng chén lớn múc một chén đầy canh giò heo đưa cho Mộc Dịch bưng đến cho tiểu hài, tiểu hài nhi chép miệng một tiếng, cũng không chê nóng, bưng lên liền uống, "Ực" một tiếng nuốt xuống, thanh âm lớn đến mức tất cả mọi người đều nghe được, làm những người khác cũng không khỏi mất tự chủ mà nuốt theo.
"A —— uống ngon thật nha." Một ngụm vào bụng, tiểu hài thoải mái ngửa đầu thở ra, dánh vẻ khoa trương kia làm cho người ta nhìn xem càng thèm, cứ cảm thấy chén canh giò heo kia còn ngon hơn chén canh cá trong tay mình bao nhiêu lần, ngay cả phụ mẫu của hài tử đều có chút chịu không nổi, giương mắt nhìn, nhưng không tiện đi giành ăn với hài tử.
Nhưng mà tiểu hài tử này lại là một đứa bé rất biết chia sẻ, nó uống hai ngụm xong liền đẩy chén canh của mình qua cho phụ mẫu, "Cha mẹ hai người cũng uống đi, uống ngon lắm a ~ "
Phụ mẫu hài tử đều rất vui mừng, mỗi người uống hai ngụm canh, còn khối giò heo thì bỏ lại vào bát hài tử, để cho nó ăn.
Những người khác nhìn hâm mộ lại ghen ghét, hận đứa trẻ này không thể là con cái nhà mình, như vậy mình liền có thể nếm thử một chút.
Xử lý xong chuyện của những khách nhân, Mễ Vị chia canh giò heo ra thành hai phần, một phần đem cho mấy người lão tướng quân phu nhân uống, một phần khác đun cho hơi nhừ một chút, lại làm thành món mì giò heo hầm cho Hiên Viên Tố ăn. Mì thấm nước súp giò heo hầm vừa thơm vừa béo lại dai dai sừng sực, đặc biệt ngon.
Mễ Vị tiếp tục sinh hoạt "bà vú già" của mình, ngồi vào bên giường, đút mì cho người bệnh "không thể tự gánh vác sinh hoạt " Hiên Viên Tố, một ngụm mì vào bụng, Hiên Viên Tố thoải mái đến đôi mắt đều híp lên, như một con hổ thả lỏng tinh thần, hơi chút ngủ gật, hiện tại cho dù có vuốt râu lão hổ một phen chắc cũng không có việc gì.
Mễ Vị không khỏi hoài nghi, gia hỏa này lúc trước bị mình dễ dàng bắt lấy như vậy có phải nguyên nhân chính là do mình thành công bắt được dạ dày hắn trước không nhỉ.
Mễ Tiểu Bảo ngồi ở bên giường nhìn cha nó ăn mì, nhịn không được liếm liếm môi, cái chân béo đang lắc lư cũng ngừng lại, đôi mắt to tròn vo ngóng trông nhìn mì giò heo trong tay nương, nhưng cũng không lên tiếng muốn ăn, bởi vì biết đây là làm cho phụ thân ăn.
Mễ Vị tất nhiên không làm lơ được ánh mắt nóng rực của Tiểu Đầu Trọc, nhìn nhìn cái bụng nhỏ của nó, vừa nãy mới làm vài chén nên bụng nhỏ đã phồng lên như trái dưa hấu nhỏ, nhưng khát vọng trong ánh mắt nó muốn bỏ qua cũng khó. Nàng không khỏi thở dài, gắp một đũa mì đút tới bên miệng tiểu gia hỏa.
Đôi mắt của thằng bé sáng rực lên, nhưng khắc chế không mở miệng ăn, mà rụt rè hỏi: "Phụ thân có đủ ăn hay không?"
Rõ ràng rất muốn ăn, nhưng vẫn sợ phụ thân không đủ ăn, trong lòng Mễ Vị vui mừng, nói: "Trong nồi còn nữa, phụ thân đủ ăn, con cùng phụ thân ăn đi, mỗi người một ngụm."
"Hì hì ~" Tiểu Đầu Trọc lập tức vui vẻ, há to miệng ăn mì, cái đầu nhỏ tròn vo gật gù, "Nương, mì ăn thật ngon ớ."
"Cái con mèo ham ăn!" Mễ Vị chọt chọt quai hàm đang nhai mì đến phồng lên của nó, lại gắp một đũa mì đút Hiên Viên Tố, nhịn không được hỏi hắn: "Lúc chàng lớn cỡ Tiểu Đầu Trọc, sức ăn cũng lớn như vậy sao?"
Hiên Viên Tố nhìn nhìn Mễ Tiểu Bảo đang ngồm ngoàm nhai đến hai má phồng lên như ngậm hai cái trứng, gật đầu, "Không kém bao nhiêu đâu, sức ăn của Hiên Viên chúng ta đều lớn, mà nam nhân còn là đặc biệt lớn cơ."
Mễ Vị nói thầm: "May mắn Tiểu Đầu Trọc là nam hài." Nam hài tử có ăn nhiều cũng còn được, nếu là nữ hài mà lại có thể ăn nhiều như vậy, cũng không biết sau này có thể gả ra ngoài hay không. Dù sao thời đại này vẫn lưu hành kiểu thục nữ, nên mấy nữ tử khoẻ mạnh hào sảng có vẻ không được ưu chuộng cho lắm, chẳng lẽ phải gom nhiều của hồi môn cho con bé mới có thể để nó ăn cơm no?
Hiên Viên Tố hình như liếc mắt liền nhìn ra suy nghĩ của Mễ Vị, bình tĩnh nói: "Về sau chúng ta sinh nữ nhi, cho dù con bé có ăn nhiều bao nhiêu cũng chả sao, ta cứ nuôi con bé cả đời thôi, không cần người khác đến nuôi."
Mễ Tiểu Bảo cũng vội vàng lấy túi tiền nhỏ của chính mình ra, chân thành nói: "Con cũng nuôi muội muội, con sẽ để cho muội muội mỗi ngày đều ăn no."
Mễ Vị: "... Ở đâu ra mà muội muội!"
Mễ Tiểu Bảo trả lời: "Cha nói nương sẽ lập tức sinh cho con một muội muội "sinh" đẹp nha, muội muội còn đáng yêu hơn cả Bảo Châu nữa, còn biết kêu con là ca ca." Mễ Tiểu Bảo nói xong, còn đưa tay ngắn ngủn sờ sờ cái bụng bằng phẳng của Mễ Vị, chờ mong hỏi: "Nương, khi nào muội muội mới từ trong bụng người đi ra? Bụng của người nhỏ như vậy, muội muội làm sao ở vừa chứ? Con thấy nương người ta nếu trong bụng có cục cưng nhỏ, bụng sẽ to thật to thế này nè."
Mễ Vị trừng mắt về hướng Hiên Viên Tố, người này thật rảnh rỗi lại rù rì bậy bạ gì với Tiểu Đầu Trọc thế này!
Hiên Viên Tố lại không mảy may lưu tâm, ngược lại sung sướng nở nụ cười, Mễ Tiểu Bảo không rõ ràng cho lắm, cũng cười hì hì theo.
Mễ Vị cắn chặt răng, nhìn Mễ Tiểu Bảo nói: "Trong bụng nương không có tiểu muội muội."
"Không có sao?" Mễ Tiểu Bảo liền thất vọng rõ rệt đến mắt thường có thể thấy được, quay đầu ngóng nhìn cha nó.
Hiên Viên Tố sờ sờ cái đầu trọc nhỏ của nó, "Rất nhanh sẽ có thôi, cha sẽ cố gắng."
Mễ Tiểu Bảo hơi gật gật đầu, dặn dò: "Vậy cha người phải cố gắng thêm nhiều một chút nha, để tiểu muội muội sớm ra đến."
"Được." Hiên Viên Tố trả lời có chút nghiêm túc.
"Hai người các ngươi đủ rồi nha, im miệng!" Mễ Vị hận không thể đánh bẹp hai cha con nhà này.
Hai cha con thức thời không nói nữa, lại liếc nhau, rất có kiểu hết thảy không cần nói cũng hiểu.
Mễ Vị mặc kệ hai cha con, gắp mì lên chặn miệng bọn họ.
- ---------
Ngày thứ hai, Mễ Vị vẫn hầm canh giò heo, bất quá xét thấy Hiên Viên Tố cùng Mễ Tiểu Bảo đều đặc biệt thích ăn mì giò heo hầm, cho nên dứt khoát dùng canh giò heo làm một nồi lớn mì giò heo hầm, định cả nhà cùng nhau ăn.
Lúc này có khách vào tới, câu đầu tiên không phải gọi món ăn, mà là hỏi: "Bà chủ hôm nay có nấu món riêng gì vậy?"
Dương Minh:...
Dương Di:...
Mộc Dịch:...
Mễ Vị dở khóc dở cười che trán.
Dương Minh ra ngoài chiêu đãi vị khách nhân này, khách nhân lại nắm lấy Dương Minh hỏi hôm nay bà chủ nấu món riêng gì, Dương Minh cười giỡn nói: "Bà chủ mở bếp nhỏ nấu món riêng đâu phải để bán, ngươi kích động như vậy làm gì?"
Vị khách nhân này cười nói: "Không phải nói mỗi ngày có thể rút thăm ăn miễn phí sao, lỡ như ta rút trúng thì sao, phải hỏi trước một chút xem có món gì chứ."
Khóe miệng Dương Minh giật giật, "... Ha ha, ngươi cũng thực sự có tự tin quá."
Người này thật sự cho rằng Dương Minh đang khen hắn, vui tươi hớn hở nói: "Còn không phải sao, ta từ nhỏ vận khí đã rất tốt; ngày hôm qua có việc nên không đến, bằng không thì cũng không đến lượt đứa nhỏ kia rút trúng đâu. Hôm nay rốt cuộc là ăn cái gì vậy?"
Dương Minh: "... Ăn mì giò heo hầm."
"Mì giò heo hầm? Ta cũng thật sự chưa từng ăn lần nào, nhưng mà tay nghề của bà chủ đã làm thì khẳng định ăn ngon, ta thích nhất là ăn món mà tiệm cái ngươi làm." Người này lại nóng lòng muốn thử, hỏi: "Vậy lúc nào thì rút thăm a?"
Dương Minh: "Chờ những khách nhân khác đến đông đông chút rồi rút."
Người này khẽ nhíu mày, nghiêm túc hỏi: "Nếu vậy đến lúc đó ta đã ăn no rồi, làm sao ăn nổi thêm tô mì giò heo hầm?"
Dương Minh: Nói giống như ngươi vừa rút liền có thể trúng vậy.
Trong lòng Dương Minh rủa thầm, nhưng trên mặt lại cũng không tiện nói cái gì, hỏi ý kiến Mễ Vị xong, dứt khoát mang cái rương nhỏ kia ra cho người này rút trước cho xong, miễn cho hắn quá mức tự tin, lúc nào cũng chắc chắn như hắn nhất định có thể rút trúng vậy.
Người này không hề nghĩ ngợi liền tùy ý đưa tay vào trong rương, sau đó mở ra tờ giấy nhìn nhìn, nhe răng đưa trả lại cho Dương Minh.
Dương Minh nhìn cũng không nhìn, chuẩn bị nhận tờ giấy lại, ai biết người này lại nói: "Ta rút trúng rồi, lấy mì giò heo hầm cho ta đi."
Dương Minh sửng sốt, tiếp theo không thể tin cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay mình, kết quả trên giấy có chữ viết!
Hắc, thật sự bị hắn rút trúng rồi!
Dương Minh quả thực kinh ngạc đến ngây người, ngay cả Mễ Vị cũng kinh ngạc không thôi, nhưng người này sao lại xuất quỷ nhập thần như thế, nói rút trúng liền rút trúng sao?.
Nhưng mà người ta rút trúng là bản lĩnh của người ta, Mễ Vị lúc này dùng một cái tô lớn múc một tô mì giò heo hầm ra cho người này. Đôi mắt hắn sáng ngời trong suốt, đến gần bát mì còn ngửi ngửi, thỏa mãn "A" lên một tiếng, tiếp theo cầm lấy đũa liền ngấu nghiến ăn, miễn bàn có bao nhiêu ngon lành.
Lúc này, Phùng Tử Chiêm ngồi xe lăn được gã hầu đẩy vào, nhìn thấy người này đang cắm cúi ăn mì thật ngon, nhìn cũng thèm, lập tức bảo Dương Minh cũng lấy cho hắn một phần.
Dương Minh giải thích cùng hắn chuyện rút thăm, Phùng Tử Chiêm lập tức nói thầm: "Trách không được Chu Tiên Nhân ăn được tô mì này, có hắn ở đây thì khỏi ai rút trúng luôn đi."
"Chu Tiên Nhân?" Dương Minh khiếp sợ, "Ngươi nói người này chính là đại danh đỉnh đỉnh Chu Tiên Nhân?"
"Đúng vậy. Không thì ai còn có thể có vận khí tốt đến như vậy chứ."
Mễ Vị nhìn thấy Phùng Tử Chiêm đến, thật kính phục không thôi với tinh thần đi đứng không tiện cũng tới ăn cơm của hắn, trực tiếp múc cho hắn thêm một chén mì giò heo hầm, xem như tự mình đãi hắn, dù sao chân hắn cũng là Hiên Viên Tố đánh gãy, dùng chút đồ ăn nhận lỗi cũng là cần thiết, vừa vặn chân hắn cũng cần phải bồi bổ.
Phùng Tử Chiêm quả thực kinh hỉ, vui sướng ăn mì, còn nhìn Mễ Vị nói: "Bà chủ à, ngươi như vậy thật làm ta không muốn chân mình mau khỏi chút nào, dựa vào cái chân này của ta, chắc còn có thể đi ăn ké món làm riêng của ngươi mấy hôm nha."
Mễ Vị:... Thế giới tham ăn, nàng từ chối hiểu.
Mễ Vị nghĩ đến đề tài bọn họ vừa mới đàm luận, tò mò nhỏ giọng hỏi: "Ngươi vừa mới nói Chu Tiên Nhân là có chuyện gì vậy? Vì sao vận khí của hắn tốt?"
Không cần Phùng Tử Chiêm giải thích, Dương Minh liền nói: "Trong thành Thánh Y của chúng ta, có một người từ nhỏ vận khí đã đặc biệt tốt. Tốt tới trình độ nào ngươi biết không, hắn từ nhỏ không cha không mẹ, lại sống còn tốt hơn ai hết, nếu như hắn thiếu tiền, đi ra ngoài lập tức liền có thể nhặt được tiền luôn. Thầy bói tính mệnh cho hắn, nói hắn là người lương thiện mười kiếp, trên người mang công đức rất lớn, hết đời này liền có thể về trời làm thần tiên, cho nên tất cả mọi người gọi hắn là Chu Tiên Nhân. Tên của hắn kỳ thật gọi là Chu Gia Bảo, ta trước nay chỉ nghe nói thanh danh của hắn, chưa từng thấy người thật bao giờ, không nghĩ đến hôm nay lại được nhìn thấy hắn a."
Mễ Vị im lặng, thật là có người như vậy sao? Vận khí thì có thể đích xác là rất tốt; nhưng cái gì thành tiên thì đúng là coi bói nói lung tung.
Thấy Mễ Vị hoài nghi, Phùng Tử Chiêm nói tiếp: "Ngươi đợi lát nhìn là biết, chỉ cần có hắn ở đây, đảm bảo người rút thăm trúng đều là hắn, người khác không ai có cơ hội."
Mễ Vị vẫn không quá tin, cảm giác là coi bói lừa người thôi.
Lúc này lại có khách nhân khác lục tục vào tới, vốn cả đám còn nghĩ hôm nay có thể có vận may rút trúng hay không, nào ngờ nhìn thấy Chu người lương thiện ngồi ở bàn bên cạnh ăn sùm sụp, lập tức kêu rên lên, "Sao hắn ta lại đến đây chứ? Có hắn ở đây còn rút thăm cái gì nữa a."
Chu Gia Bảo ăn mì quá mức nhập tâm, cũng không chú ý đến ánh mắt người khác nhìn hắn hâm mộ và ghen ghét, chờ ăn xong hết tô mì to, liền thỏa mãn ợ hơi, tùy ý chùi chùi miệng, sau đó gọi Dương Minh tới, đem cái giỏ trúc mình xách theo đưa cho hắn, nói: "Đây là tôm do chính ta bắt, tặng cho các ngươi."
Dương Minh đưa mắt nhìn vào trong rổ, vậy mà tràn đầy một giỏ đều là tôm, "Tặng cho chúng ta?"
Chu Gia Bảo nói: "Dù sao tự ta làm cũng không tốt, rất khó ăn, không bằng tặng cho các ngươi, tin tưởng qua tay bà chủ đây nhất định có thể làm ăn rất ngon."
"Cái này... Khách khí, quá khách khí rồi, ngươi cứ mang về tự mình ăn đi." Dương Minh hoàn toàn không muốn nhận. Trời đang vào cuối hạ, trong ruộng nước vẫn còn tôm, nhưng đây không phải là thứ gì hiếm có, hơn nữa mấy con tôm này đâu có bao nhiêu thịt, đều toàn vỏ là vỏ, mà trên đầu nó chạy dài xuống thân còn có phân nó nữa chứ, xử lý vô cùng phiền toái, cho không cũng không ai ăn, không biết vì sao người này lại đi bắt mấy thứ này ăn.
Chu Gia Bảo không hề nhìn ra Dương Minh không tình nguyện chút nào, trực tiếp nhét sọt vào trong tay Dương Minh, "Đừng khách khí, coi như ta trả tiền mì."
Dương Minh bất đắc dĩ, tóm lại cũng là chút tâm ý của người ta, không tiện trực tiếp cự tuyệt, nghĩ nghĩ vẫn đem tôm đưa vào trong phòng bếp cho Mễ Vị nhìn. Mễ Vị vừa thấy mấy con tôm hùm đất to với cái đầu lớn kia, vô cùng giật mình. Hiện tại đã là cuối tháng chín, tôm hùm đất ở trong sông trên cơ bản không còn bao nhiêu, nhưng người này lại có thể bắt được nhiều tôm hùm đất to tướng như vậy ở nơi này trong cái thời điểm này, vận khí không thể nói là không tốt nha.
Cái này làm nàng có chút tin tưởng người này thật sự may mắn.
Khoảng thời gian trước là mùa tôm hùm đất, nhưng vì nàng bận rộn chuyện tiệm cơm Thật Mỹ Vị còn có cả chuyện nhà ăn của học viện Thánh Y, thêm chuyện phải viết sách ăn, hoàn toàn không có thời gian đi bắt tôm hùm đất về ăn. Không nghĩ đến lúc này lại tình cờ có được như thế, nghĩ đến hương vị tôm hùm đất sốt chua cay, ngay cả bản thân Mễ Vị cũng không nhịn được chảy nước miếng.
Ngày mai có thể ăn một bữa tôm hùm đất chua cay rồi!
Mễ Vị nhìn Dương Minh nói: "Ngươi đi nói với hắn một tiếng, lần sau nếu lại có tôm cua cái gì nữa, đều có thể đưa tới cho ta, ta trả tiền mua."
Dương Minh không hiểu ra sao, hỏi: "Sao ta cảm thấy bà chủ ngươi rất thích mấy con tôm nhỏ này vậy? Mấy thứ này không có ai ăn đâu, thực sự ăn không ngon."
Mễ Vị cười thần bí, "Ngươi không hiểu đâu, đây là tôm hùm đất, nó mới là cực phẩm trong mỹ vị nha."
Dương Minh vò đầu, chẳng lẽ thứ này cũng có thể làm ra đồ ăn ngon?