Điểm tâm Mễ Vị làm cho Hiên Viên Tố là cháo táo đỏ, táo đỏ cháo thanh đạm lại bổ huyết, rất thích hợp cho người mất máu quá nhiều. Chờ Hiên Viên Tố ăn điểm tâm xong, Mễ Vị liền vào phòng bếp bắt đầu làm bánh sinh nhật. Trước khi làm bánh, nàng gọi ba người Dương Minh Dương Di cùng Mộc Dịch lại đây, bảo bọn họ đứng bên cạnh nhìn xem, cũng cố gắng học.
Ba người đã lâu không theo Mễ Vị học nấu ăn m, thấy Mễ Vị muốn dạy bọn họ làm món mới, miễn bàn có bao nhiêu hưng phấn, lập tức vây quanh bên cạnh Mễ Vị nhìn không dời mắt. Mễ Vị vừa làm vừa giảng giải, từ lúc làm kem tươi cho đến khi nướng bánh ngọt, cuối cùng cũng làm xong bánh sinh nhật, mỗi một bước đều làm rất chậm, giảng giải vô cùng chi tiết, cần phải làm chậm rãi cho bọn họ xem hiểu.
Vốn dĩ ba người học rất nghiêm túc, tất cả tâm tư đều đổ dồn vào học tập, nhưng sau khi cái bánh ngọt kia làm xong, thì mùi hương thơm ngọt cực kỳ mê người kia tràn ra, làm cho người ta lập tức liền đắm chìm trong mùi thơm này, muốn ngừng mà không được. Nước miếng cũng theo bản năng tứa ra trong miệng, ba người này thật sự một chút học tập tâm tư cũng không còn, ra sức hít hít mũi, con trùng thèm cũng khuấy động lên.
"Mẹ ơi, cái bánh này nghe mùi thôi cũng thấy ngọt, một muốn một ngụm nuốt hết luôn, không nghĩ đến đồ ăn cũng có thể ngọt như vậy." Dương Di hai mắt bốc lên hào quang nhìn cái bánh ngọt Mễ Vị làm xong, thật sự nhịn không được, chà chà tay, nịnh nọt hỏi Mễ Vị: "Bà chủ à, có thể để cho chúng ta nếm thử một chút không? Thơm quá, miệng ta sắp không chịu nổi rồi."
Mễ Vị cất cái bánh sinh nhật làm xong vào, "Đây là làm cho người khác, không được ăn, ta làm riêng cho các ngươi một cái khác nữa vậy."
"Cám ơn bà bản!" Không chỉ mỗi Dương Di, ngay cả hai đại nam nhân như Dương Minh cùng Mộc Dịch đều hai mắt phát sáng, vô cùng chờ mong.
Mễ Vị lại ra tay làm một cái bánh ngọt nữa, sau đó dùng dao cắt ra, cắt cho ba người Dương Minh Dương Di Mộc Dịch mỗi người cắt một miếng lớn, lại mang hơn nửa cái bánh ra phía hậu viện cho Mễ Tiểu Bảo cùng mấy người lão tướng quân phu nhân ăn.
Dương Di nếm được hương vị xong quả thực kinh động như gặp thiên nhân, lúc này liền gào gào kêu lên: "Đại ca, Mộc Dịch ca, hôm nay ta không muốn làm thức ăn, ta muốn luyện tập làm bánh ngọt, bánh ngọt ăn quá ngon rồi, ta học xong về sau sẽ có thể tự mình làm cho mình ăn, về sau sinh nhật ai ta cũng làm một cái đưa cho đối phương."
Hai đại nam nhân như Dương Minh cùng Mộc Dịch cũng sẽ không tính toán với tiểu cô nương như nàng ta, đồng ý cho nàng ta hôm nay không cần làm đồ ăn hay chào hỏi khách nhân, để nàng ta vui vẻ.
Dương Di lập tức liền vùi đầu vào đại nghiệp học làm bánh ngọt.
Lúc này, Phùng Tử Chiêm ngồi xe lăn được gã hầu đẩy vào, vừa tiến đến đã nghe mùi thơm ngọt toả ra trong không khí, cao hứng hỏi: "Có phải là bánh sinh nhật của ta đã làm xong rồi hay không?"
Mễ Vị thấy hắn đến, hết sức kinh ngạc, "Ngươi đã bị thương thành như vậy rồi còn đích thân đến?"
"Ta không sao." Phùng Tử Chiêm không để ý khoát tay, "Hôm nay là ngày sinh nhật nàng ấy, ta phải tự mình đi đưa bánh ngọt chứ."
Được rồi, một mảnh tình si, Mễ Vị cũng không tiện nhiều lời, đem bánh sinh nhật đã làm xong đưa cho hắn, dặn dò: "Cẩn thận cầm nha, đừng có để bị nóng hay ra nắng, bánh sinh nhật sẽ không còn hình dạng gì."
Phùng Tử Chiêm vô ý thức gật đầu, nhìn dáng vẻ bánh ngọt mà quả thực đôi mắt đều trừng to, bởi vì cái bánh này thật sự là quá xinh đẹp, còn có hoa trên đó vô cùng đẹp mắt, càng miễn bàn nó còn phát ra mùi hương say lòng người đến thế nào.
Bánh sinh nhật này mà đưa đi cho tiểu Vân, nàng ấy khẳng định sẽ thích.
Mễ Vị biết cái bánh ngọt này là Phùng Tử Chiêm mang đi tặng người, bản thân hắn sẽ không được ăn, cho nên đi vào trong cắt cho hắn một miếng nếm thử. Phùng Tử Chiêm liên tục nói lời cảm tạ, ngay cả muỗng cũng không cầm, cứ trực tiếp cắn một cái, lập tức liền bị vị béo ngọt trong miệng chinh phục, hai ba ngụm liền ăn hết một khối bánh ngọt, sau khi ăn xong thiếu chút nữa còn không muốn đi, muốn cầu Mễ Vị lại làm cho hắn một cái ăn, nhưng mắt thấy sắp trưa rồi, đành phải chịu đựng cơn thèm mang bánh ngọt đi.
Phùng Tử Chiêm đi xe ngựa đến học viện Thánh Y, nhờ người giữ cửa gọi Mạc Tiểu Vân lên, chờ khi nàng ta vừa ra tới, lập tức đưa cái hộp đựng bánh trong tay cho nàng ta, cười nói: "Tiểu Vân, hôm nay là sinh nhật ngươi, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ."
Mạc Tiểu Vân không nhìn bánh ngọt, ngược lại lại chú ý tới chân hắn, không khỏi nhíu mày hỏi: "Ngươi bị làm sao vậy?"
Thấy nàng vậy mà còn quan tâm mình, Phùng Tử Chiêm cười càng vui vẻ hơn, lắc đầu nói: "Không cẩn thận ngã thôi, không có việc gì, dưỡng một chút là lành thôi."
Gã hầu đẩy xe sau lưng không đành lòng thấy tấm chân tình của thiếu gia nhà mình không được người biết, chen miệng vào nói: "Làm gì có chuyện không cẩn thận ngã, là vì muốn mừng sinh nhật cho Mạc tiểu thư đây, thiếu gia cố ý chạy tới thỉnh cầu bà chủ tiệm cơm Thật Mỹ Vị làm bánh sinh nhật cho tiểu thư, kết quả bị trượng phu người ta nhìn thấy hiểu lầm, mới bị đánh thành như vậy."
Phùng Tử Chiêm muốn cản cũng không còn kịp, hung hăng trừng mắt nhìn gã hầu một chút, sau đó lúng túng vụng trộm lén nhìn Mạc Tiểu Vân, để cho cô nương mình yêu thích lại biết mình bị người khác đánh thành như vậy, cũng cảm thấy rất mất mặt.
Mạc Tiểu Vân không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo, một cảm giác cảm động không nói rõ chợt xông lên đến trên đầu. Nàng ta từ nhỏ không cha không mẹ, từ nhỏ đều được thúc thúc thẩm thẩm nuôi lớn, chưa từng có ai để ý nàng ta đến như thế, cũng không ai nhớ rõ sinh nhật nàng ta, chỉ có hắn nhớ, còn nghĩ cách chuẩn bị lễ vật cho mình.
Hắn là người đầu tiên bất luận nàng ta cự tuyệt như thế nào đều không buông tay.
Lời cự tuyệt rốt cuộc không nói ra miệng được, cũng không muốn nói, nàng ta lặng lẽ nhận bánh sinh nhật hắn đưa tới, nhẹ giọng nói: "Cám ơn."
Phùng Tử Chiêm cười đến vui vẻ, "Không cần cảm ơn, cái bánh này đặc biệt ngon nha, ngươi mang về ăn, ăn không hết thì có thể chia với bạn cùng phòng mà ăn, mọi người cùng nhau ăn mừng vui vẻ nhé."
Mạc Tiểu Vân lại hỏi: "Ngươi có muốn cùng ăn với ta không?"
"Hả?" Phùng Tử Chiêm sửng sốt.
Mạc Tiểu Vân lại nói: "Nếu ngươi muốn cùng ăn với ta, chúng ta có thể lên xe ngựa của ngươi ngồi ăn, chờ ăn xong ta lại đi vào."
Phùng Tử Chiêm thiếu chút nữa cho rằng mình xuất hiện ảo giác, chờ đến khi phát hiện đây là thật, quả thực cảm giác mình bị một chuyện tốt trời ban đập trúng đầu, cười lên như một tên ngốc tử, vội vàng không ngừng bảo gã hầu đẩy hắn lên trên xe ngựa, sau đó tự mình vén rèm xe, mời Mạc Tiểu Vân đi lên.
Gã hầu cũng thật vui vẻ cho thiếu gia nhà mình, vô cùng thức thời đứng dưới đất, tránh xa xe ngựa một chút, để hai người trong xe ngựa được riêng tư.
Phùng Tử Chiêm tự mình mở cái hộp chứa bánh sinh nhật, lộ ra bên trong là một cái bánh kem thật xinh đẹp, Mạc Tiểu Vân liếc mắt liền thấy trên bánh ngọt có một hàng chữ màu đỏ: Chúc tiểu Vân mỗi ngày vui vẻ, vĩnh viễn hạnh phúc.
"Cám ơn." Hốc mắt Mạc Tiểu Vân không khỏi xót lên, quay đầu lau nước mắt, không muốn để hắn nhìn thấy.
Phùng Tử Chiêm dùng dao gỗ cắt bánh ngọt ra, cắt một khối cho nàng ta trước, chờ mong nói: "Ngươi mau nếm thử đi, cái bánh ngọt này ăn ngon lắm."
Mạc Tiểu Vân gật gật đầu, dùng thìa múc một thìa bánh ăn vào, lập tức liền cảm giác mình bị vây trong một mùi vị thơm ngọt đến kỳ lạ, cả người đều vui vẻ lên, tựa hồ tất cả phiền não đều bị cái bánh ngọt này mang đi.
"Ngon quá! Ngươi cũng ăn đi." Nàng vui vẻ nhìn hắn cười, ngay cả trên mép miệng còn dính kem cũng không chú ý.
Chưa từng thấy nàng cười với mình ngọt như vậy, Phùng Tử Chiêm đột nhiên liền cảm giác cái chân này của mình gãy cũng thật đáng giá!
————
Bởi vì muốn dành thời gian chăm sóc Hiên Viên Tố, cho nên Mễ Vị liền đem chuyện ở nhà ăn học viện Thánh Y toàn quyền giao lại cho Triệu Công, lấy tay nghề của Triệu Công hiện tại, hoàn toàn không có vấn đề.
Giữa trưa, Mễ Vị mua hai con cá đen to, chuẩn bị làm món canh cá chuối cho Hiên Viên Tố uống. Canh cá chuối canh có thể xúc tiến việc khôi phục thể lực, còn làm miệng vết thương mau khép lại, rất thích hợp cho người bệnh nặng hay người bị thương uống.
Mùi hương của canh cá chuối thơm nồng tràn ra, toàn bộ tiệm cơm đều tràn ngập một mùi thơm mê người, mấy khách nhân đang ngồi ăn cơm liền sôi nổi ngẩng đầu lên, nhìn qua nhìn lại món ăn trên bàn của đối phương, muốn biết đây là món ăn ai gọi mà lại thơm đến như vậy.
Nhưng mà nhìn loanh quanh một lát cũng không phát hiện ra được mùi hương này là phát ra từ đâu, rốt cuộc cũng xác định mùi này không phải từ món ăn của bọn họ.
Một nam nhân trung niên cũng bị mùi thơm này làm cho cồn cào đến ăn không ngon, trực tiếp gọi Dương Minh tới, nói: "Cái món gì mà có mùi thơm dữ vậy? Cho ta một chén luôn đi."
Dương Minh giải thích: "Đây không phải là món trong thực đơn của quán chúng ta, là canh bà chủ chúng ta làm cho người trong nhà ăn, thật ngại quá."
Nam nhân trung niên cũng không phải người khó chịu hay dây dưa, nếu như bình thường tuyệt đối không nói thêm gì, nhưng mùi thơm này thật sự là quá hấp dẫn, hắn ngửi thấy liền muốn ăn, vẫn là không nhịn được, nói: "Ngươi có thể hỏi bà chủ một chút hay không, cũng cho ta một chén nhỏ đi, ta trả tiền được không?"
Dương Minh lại lần nữa nói xin lỗi, "Thật sự ngại quá, người nhà của bà chủ chúng ta bị thương, cái canh này là dùng để bồi bổ thân thể, không có bán."
Nam nhân trung niên vừa nghe, lập tức nhấc ống tay áo lên, lộ ra cánh tay mình đang băng bó vải thưa, nói: "Hôm qua ta mới vừa bị thương cánh tay, cái canh này có thể bổ thân thể thì thật đúng lúc, ngươi nói bà chủ bán cho ta một chén với, ta cũng cần bồi bổ đây này."
Dương Minh đang muốn cự tuyệt, một vị khách nhân khác cũng che đùi bản thân lại nói: "Ta cũng bị thương đây, ta cũng muốn bổ một chút, ngươi nói bà chủ ngươi cũng bán cho ta một chén với."
Có người cũng quen biết ngày này liền mở miệng vạch trần hắn, nói: "Từ Tứ, ngươi thật không có mặt mũi nha, chiều hôm qua ta còn thấy ngươi chạy băng băng trên đường, ngươi bị thương cái gì mà bị thương chứ?"
Người kia mạnh miệng nói: "Ta tối qua bị thương, không được sao?"
Người chung quanh cười trêu ghẹo nói: "Chẳng lẽ là bị tức phụ ngươi tối qua đánh trên giường hả?"
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người cười lên ha ha, người gọi là Từ Tứ liền bị cười đến đỏ mặt.
Mọi người cảm thấy thú vị, vì lừa một chén canh uống, vậy mà đều bắt chước diễn sâu, có người ôm bụng, có người che chân, có người che đầu, dù sao trong nháy mắt liền đều bị thương, vừa diễn còn vừa ồn ào kêu lên: "Cũng cho ta đến một chén, chúng ta đều bị thương, cần bổ một chút!"
Dương Minh dở khóc dở cười, chống đỡ không nổi, Mễ Vị nghe ồn ào liền đi ra, cũng hiểu ra là vì sao lại thế này, liền nói: "Hôm nay thật sự làm không nhiều, không đủ bán cho các vị, nếu như các vị muốn uống, ngày mai đến đi. Ngày mai chúng ta sẽ làm món canh này bán, đến lúc đó, các vị đây đều được BỔ MỘT CHÚT." Ba chữ "bổ một chút" nàng cố ý cắn mạnh, ý chế nhạo trong đó dày đặc.
Mấy khách nhân cũng không nhịn được nở nụ cười, tuy rằng uống không được canh có hơi thất vọng, nhưng nghĩ ngày mai liền có thể uống được nên cũng nhịn, tính toán ngày mai lại đến uống.
Mễ Vị phân phó Mộc Dịch đi thêm nhiều cá chuối trở về, chờ tiệm cơm đóng cửa xong, liền bắt đầu dạy ba người bọn hắn làm món canh cá chuối.
Cho dù giữa trưa đã thấy được mị lực của món canh cá chuối, nhưng khi nhìn thấy mấy con cá chuối lội tung tăng trong nước, ba người Dương Di vẫn cảm thấy có chút không thể tin.
Mộc Dịch nói: "Cá là cái loại nhiều xương còn chưa tính, lại còn có mùi tanh nữa, làm cách nào cũng thấy khó ăn, có rất ít người thích ăn cá, không nghĩ đến qua tay bà chủ lại thơm đến như vậy."
Dương Di nói: "Ta không thích ăn nhất chính là cá, vì nó quá tanh đi, thế nhưng giữa trưa nghe mùi canh bà chủ làm, ta thật chảy nước miếng ròng ròng, thiếu chút nữa liền dày mặt tìm bà chủ xin một chén rồi." Nhưng tưởng tượng đến canh cá này là bà chủ làm cho trượng phu uống, lại nhớ tới gương mặt lãnh khốc, đầy người sát khí của người kia, nàng ta không hiểu sao liền cảm thấy sợ hãi, hoàn toàn không dám mở miệng xin canh, chỉ sợ nam nhân kia một chân đá bay mình luôn.
Mễ Vị bị nàng ta chọc cho tức cười, cười xong liền nói: "Cá này cũng tanh, cho nên một bước quan trọng nhất trong khi xử lý chính là phải khử mùi tanh đi. Cho nên mọi người nhớ kỹ, trước khi làm canh cá phải tách xương, bỏ đầu, thái mỏng thịt cá ra, sau đó lấy đầu cá và xương cá cho vào chút dầu nóng cùng với gừng tỏi mà chiên sơ, rồi mới thêm nước vào hầm. Chờ đến khi canh cá biến thành màu trắng đục thì mới lọc hết xương, đầu cá và gừng tỏi ra bỏ, cho cá thái lát mỏng vào, đợi thịt cá săn lại một chút, liền cho lòng trắng trứng vào luôn. Như vậy canh cá nấu ra không chỉ không có mùi, còn có thể càng ngon miệng."
Mễ Vị nói xong mấy điểm này, liền động thủ tự mình làm mẫu cho bọn hắn một lần, canh cá nấu như vậy quả nhiên không có chút mùi nào, ngược lại còn ngon dị thường.
Ba người Dương Minh học hỏi xong cũng bắt đầu làm thử, vừa mới bắt đầu vẫn chưa nắm chắc, lãng phí không ít cá, nhưng dần dần làm được hương vị càng ngày càng tốt hơn, đến cuối cùng cũng làm ra món ăn giống hương vị của Mễ Vị làm đến bảy tám phần, lúc này Mễ Vị mới cho bọn họ về nhà, lúc đi còn bảo bọn họ mang canh cá mình làm về nhà cho người nhà uống thử, ba người đều vô cùng vui vẻ đến cười nhếch cả miệng.
Mễ Vị đem phần canh cá mình làm bưng đi vào phòng cho Hiên Viên Tố uống. Trong phòng, Hiên Viên Ý cùng lão tướng quân phu nhân đều đang ở đó, Mễ Vị thấy hai người đang ngồi, trực tiếp đem canh cá đưa cho Hiên Viên Tố, dặn dò: "Nhân lúc còn nóng uống đi."
Hiên Viên Tố lại không nhận, ngược lại còn dày mặt nhìn nàng nói: "Nàng đút ta uống đi."
Lời này vừa nói ra, Hiên Viên Ý cùng lão tướng quân phu nhân đều trợn trừng mắt, khinh thường nhìn hắn. Hiên Viên Ý nói: "Ngươi bị thương trên người thôi, tay vẫn còn tốt, còn cần phải đút?"
Lão tướng quân phu nhân giờ phút này lại thanh tỉnh đúng lúc, chế nhạo nói: "Ta nhớ trước kia khi con bị thương, cánh tay không thể động, người làm nương như ta muốn giúp con ăn cơm con cũng không chịu, nhất định muốn tự mình ăn, sao hiện tại tự nhiên lại yếu ớt như thế?"
Hiên Viên Ý đáp thay hắn: "Đương nhiên là muốn làm nũng cùng tức phụ rồi."
Hiên Viên Tốcũng không cảm thấy xấu hổ một chút nào, nhưng Mễ Vị bị hai người nói như thế liền ngượng ngùng, nhét cái muỗng vào trong tay hắn, ra lệnh: "Tự mình uống đi!"
Hiên Viên Tố không quá vui vẻ, đuôi mắt quét thẳng đến bên chỗ Hiên Viên Ý cùng lão tướng quân phu nhân.
Lão tướng quân phu nhân thở dài, đứng lên nói: "Thôi được rồi, A Ý, chúng ta đi thôi, người nào đó không muốn chúng ta ngồi trong này đâu."
Hiên Viên Ý đỡ lão tướng quân phu nhân đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Nơi này có tức phụ hắn là đủ rồi, chúng ta ở trong này quá chướng mắt."
Mễ Vị quả thực bị hai người kẻ xướng người hoạ làm cho dở khóc dở cười, bọn họ đi xong, nàng mới trừng mắt nhìn hắn một cái, "Tự chàng uống đi! Ta không đút đâu, Mễ Tiểu Bảo ăn cơm cũng không muốn người đút, chàng làm cha rồi còn không biết xấu hổ?"
"Sao lại còn ngượng ngùng chứ?" Hiên Viên Tố nhướn mày, trả cái muỗng lại cho Mễ Vị, "Nàng đút ta đi, tay ta đau, ta cầm không nổi."
Tối qua còn nắm tay của nàng chặt như thế, bây giờ lại đau? Mễ Vị không biết nói gì, sau một lúc lâu, vẫn không chịu nổi ánh mắt im lặng khẩn cầu của hắn, mềm lòng cầm muỗng lên đút cho hắn uống.
Đôi mắt Hiên Viên Tố thoải mái híp lại, mở miệng uống xong canh trong muỗng, tay đặt trên đùi Mễ Vị nhẹ nhàng xoa xoa, tựa như đùi nàng là cái gì chơi vui lắm vậy.
Mễ Vị cũng lười nói hắn, sau khi đút hắn uống xong một nửa chén canh, lại đi bới cơm vào trong canh quấy lên, bỏ thêm chút rau dưa xắt nhuyễn vào đút hắn ăn. Người này luôn luôn ăn được rất nhiều, cho dù bị thương cũng không ảnh hưởng khẩu vị,nếu chỉ uống chút canh thôi thì một hồi liền đói bụng.
Hiên Viên Tố ăn rất ngon lành, chỉ trong chốc lát liền ăn hết cả một chén súp to và một bát cơm to, cứ như vậy mà còn chưa ăn no, còn có thể ăn nữa, nhưng Mễ Vị không dám để hắn ăn quá nhiều, không cho hắn tiếp tục ăn cơm, mà đi gọt chút hoa quả cho hắn ăn.
"Ngày mai còn muốn uống canh cá không?" Mễ Vị vừa đút hắn ăn trái cây vừa hỏi.
Hiên Viên Tố không hề nghĩ ngợi liền nói: "Nàng làm cái gì liền ăn cái đó."
Ngoan như vậy liền làm Mễ Vị vui lên, quyết định ngày mai đổi khẩu vị cho hắn, miễn cho uống một món canh thế này lại ngán.
- ---------
Ngày thứ hai, Mễ Vị bảo ba người Dương Minh đi nấu canh cá cho những khách nhân uống, mà nàng thì lấy giò heo mua được ra xử lý một chút, chuẩn bị làm canh giò heo hầm cho Hiên Viên Tố ăn. Canh giò heo hầm rất giàu collagen, rất tốt cho việc miệng vết thương mau lành.
Mễ Vị còn bỏ vào trong canh giò heo khoai từ và củ sen, nên canh giò heo hầm ra không chỉ rất dinh dưỡng, mà đồ ăn bên trong cũng phong phú, ngửi một cái cũng thơm không tả nổi, thậm chí còn hấp dẫn hơn cả canh cá.
Những khách nhân vốn đắc ý uống canh cá lại nghe thấy một mùi hương khác biệt, liền sôi nổi ngẩng đầu nhìn lẫn nhau, chờ phát hiện không có bàn nào tỏa ra cái mùi thơm tuyệt vời như vậy,liền lập tức hiểu, lại có người kêu lên: "Bà chủ có phải lại làm thêm món mới gì nữa hay không?"
Dương Minh đau đầu che trán, không rõ bọn khách nhân này sao lại có cái mũi thính đến như vậy! Không chỉ thính, mà còn tình cờ bắt được bà chủ làm món mới nữa chứ!