Trong chảo dầu đang sôi sùng sục đầy đậu phộng mập mạp trắng trẻo, đậu phộng được chiên trong dầu nóng không ngừng nhảy nhót. Vừa mới mở nắp chảo ra, một mùi hương không biết nên so sánh với cái gì xông ra.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy chiên lần một không sai biệt lắm, liền một tay dùng muôi vớt đậu phộng lên, đậu phộng được chiên đến bóng loáng, có chút làm lóa mắt hai tiểu nha hoàn.
"Đây là chiên đậu phộng sao?". Thải Bình hưng phấn nói.
Hai tiểu nha hoàn đồng thanh hỏi: "Có thể ăn sao?!"
Đường Nguyễn Nguyễn bật cười, nói: "Nhắc tới ăn, hai người các ngươi lại hết sức hòa thuận."
Thải Bình cùng Minh Sương ngượng ngùng cười cười. Nàng lại nói: "Còn chưa ăn được đâu, chờ một chút."
Thải Bình vẫn không quên nhắc nhở: "Tiểu thư vẫn nên nhanh đi thay quần áo đi, làm lỡ thời gian thì không tốt lắm đâu."
Đường Nguyễn Nguyễn tất nhiên biết, cho nên tối hôm qua đã ngâm đậu phộng sẵn. Lớp vỏ hồng hồng của đậu phộng sau khi ngâm nước ấm một canh giờ đã bong ra hoàn toàn. Hơn nữa thời tiết ban đêm khá lạnh, vừa lúc làm đậu phộng lạnh không thua gì hiệu quả khi đặt trong ngăn mát tủ lạnh. Sáng nay nàng dậy sớm, nhân lúc đậu phộng còn đang lạnh liền đem chiên với mỡ trong chảo. Nàng đổ một chén đậu phộng lớn vào chảo, sau đó mới cho mỡ heo vào, đậu phộng bị chiên ngập dầu một lúc liền nổi lên. Lúc hai nha hoàn nhìn thấy chính là đã xong lần chiên đầu tiên.
"Phu nhân, chờ chín rồi nô tỳ có thể nếm thử không?". Minh Sương nhìn chằm chằm đậu phộng vừa mới chiên xong, chà xát bàn tay.
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Ta mang một ít trở về biếu phụ thân, để lại một ít ở chỗ này, các ngươi thèm thì tự mình lấy ăn."
Thải Bình hỏi: "Tiểu thư vì sao lại mang đậu phộng cho đại nhân?"
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Món ta làm gọi là đậu phộng tửu quỷ*, phụ thân thích phẩm rượu, đậu phộng rất thích hợp ăn kèm."
(*) - 酒鬼花生: đậu phộng cay Tứ Xuyên.
Khi nguyên thân còn ở nhà, rất ít khi thân cận cùng phụ thân, hiện tại số lần về nhà đếm trên đầu ngón tay, cho nên ngoài mặt muốn biểu hiện tâm ý, cũng hi vọng phụ thân niệm tình nữ nhi mà đối xử tốt với mẫu thân một chút.
Kỳ thật trong tiểu thuyết cũng không miêu tả vị Đường các lão này kỹ càng lắm, nàng chỉ biết hắn là đại học sĩ, được Hoàng thượng đích thân phong là đại thần của Nội các thủ phụ*, không chỉ có vai trò hết sức quan trọng trong nhóm các quan văn, mà gần như là toàn bộ trong triều. Nhưng hắn không đứng về bên nào, chỉ trung thành với hoàng quyền, cho nên thập phần được hoàng đế tin cậy.
(*): nội các ban đầu giống như thư ký của hoàng đế, sau này phát triển thành cơ quan tối cao trong triều đình. Nội các đại học sĩ phụ trách văn thư cho hoàng đế, nội các thủ phụ là nơi làm việc.
Mà mẫu thân của nguyên thân là tiểu thư của một đại gia tộc thế gia*, là một nữ tử cực kỳ truyền thống. Từ sau khi gả cho Đường các lão, vẫn luôn an phận thủ thường, Đường các lão muốn làm cái gì, bà ấy đều thuận theo, cho nên mới dung túng ra một trắc thất Như phu nhân không biết trời cao đất dày.
(*): gia tộc lớn nhiều đời làm quan.
Đường Nguyễn Nguyễn vừa nghĩ, một bên lại đem dầu trong nồi đun nóng lần nữa, tính toán đem đậu phộng vừa mới vớt ra chiên lại lần hai. Tinh túy của đậu phộng tửu quỷ chính là ở chỗ này, chiên lại lần nữa làm cho đậu phộng giòn hơn, nhưng rất nhiều người chỉ chiên một lần liền thôi, nàng lại hết sức kiên nhẫn.
Chiên lại đậu phộng cần phải thập phần chú ý độ lửa, thời gian không thể quá dài, gần như vừa đổ vào, xào xào hai ba cái liền phải lập tức nhấc nồi xuống, bằng không có khả năng sẽ bị chiên cháy.
Sau khi đậu phộng được chiên qua hai lần, mỗi viên đậu phộng đều khoác lên mình lớp áo bóng vàng rực rỡ, chúng nó được bày ra đĩa, viên nào viên nấy mượt mà đáng yêu, cảm giác có thể nghịch ngợm mà lăn ra ngoài bất cứ lúc nào.
Đường Nguyễn Nguyễn lại tráng thêm một lớp dầu lên chảo, mang ớt khô và hoa tiêu* đã chuẩn bị trước đến. "Bá" một tiếng, thả vào trong chảo, ớt khô vừa tiếp xúc với dầu liền lập tức bị nóng đến co quắp lại, Đường Nguyễn Nguyễn còn cố ý chọn loại ớt đầu đạn** khô vị cay mười phần, hơn nữa hoa tiêu hơi nồng làm cho người ta muốn dừng mà không được.
(*): thời này chưa có hạt tiêu đen mình hay dùng đâu mn, cây hoa tiêu còn được gọi là tiêu Tứ Xuyên, mn rảnh thì google xem thử.
(**): giống ớt có hình giống viên đạn (súng), đặc sản Tứ Xuyên.
"Hắt xì!". Thải Bình bị hăng đến không không nhịn được hắt xì một cái thật lớn. Minh Sương ghét bỏ nhìn nàng một cái, tròng mắt lại đảo về chỗ cũ, nhìn chằm chằm chảo dầu.
Đường Nguyễn Nguyễn xào đến khi ớt khô và hoa tiêu nóng đều, liền đem đậu phộng kia đổ hết vào chảo, lại múc một muỗng rượu, dọc theo thành chảo xối một vòng. Nháy mắt trong chảo phát ra âm thanh "xèo xèo", đậu phộng vàng ruộm đầy đặn, kết hợp với ớt khô đỏ rực, phảng phất giống như đám đậu phộng này đang sống động tươi tỉnh, kêu gào rằng bản thân chúng nó nóng bỏng giòn xốp.
Đường Nguyễn Nguyễn lại rắc thêm chút muối, sau đó xúc đậu phộng ra đĩa. Minh Sương và Thải Bình ánh mắt đầy mong đợi, nước miếng cũng nuốt hết mấy lần. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấy bộ dáng của các nàng, không khỏi bật cười nói: "Các ngươi trước đem đậu phộng này cất vào hộp đồ ăn cho ta đi."
Dừng lại một chút, nàng lại xúc ra một cái chén nhỏ, nói: "Cái này cho các ngươi!"
"Tiểu thư thật tốt!". Thải Bình vui vẻ nói, mà Minh Sương đã bắt đầu quay cuồng gói đồ ăn. Nàng chỉ nghĩ nhanh tay làm xong còn tới hưởng thụ đậu phộng tiểu quỷ thơm ngon kia.
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, đi rửa sạch tay, định đi vào phòng thay quần ào. Nàng vừa ra khỏi phòng bếp nhỏ, vừa vặn gặp phải Tần Tu Viễn từ thư phòng ra tới.
Tần Tu Viễn hôm nay mặc một kiện y phục bằng gấm màu xanh lam, chân đi giày bó màu trắng bạc thêu mây, quanh hông là một chiếc thắt lưng màu ngọc bích, nhìn không giống vẻ cao ngạo lạnh lùng thường ngày, ngược lại thập phần thanh nhã, giống như trích tiên hạ phàm trước cửa nhà.
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn đến sửng sốt, cảnh tượng này, giống như mộng ảo. Nhưng Tần Tu Viễn vừa nhìn thấy nàng, liền nhớ tới bộ dáng quẫn bách của chính mình tối hôm qua, không khỏi có chút xấu hổ. Hắn trầm mặc, không nói gì. Đường Nguyễn Nguyễn cũng chỉ đứng từ xa hành lễ với hắn, liền đi về phía phòng ngủ.
--Editor: Autumnnolove--
Ở cửa phủ Trấn Quốc tướng quân, xe ngựa đã chờ lâu, con ngựa kéo xe lúc này có chút cáu kỉnh móng ngựa cào cào trên mặt đất.
Đường Nguyễn Nguyễn không nhanh không chậm chỉnh chu y phục, nàng thay một thân áo mỏng màu đỏ nhạt, chân váy gấm màu trắng, còn nghiêm túc trang điểm một phen. Vốn dĩ dung nhan tinh xảo lại nhiều thêm vài phần kiều mị.
Lúc nàng ra tới cửa phủ Trấn Quốc tướng quân, mắt hạnh khẽ nâng, nhìn thấy trên cái cây to trước cửa, có mấy nụ hoa đang hé. Hiện giờ đã là đầu tháng ba, ngày sau so với ngày trước càng ấm áp hơn, Đường Nguyễn Nguyễn thấy sắc xuân bao phủ khắp nơi trong không gian, tâm tình cũng có chút tốt đẹp lên.
Sau khi thành thân ba ngày sẽ về thăm nhà mẹ đẻ, cho dù Tần Tu Viễn không đi...Chính mình cũng phải phấn chấn tinh thần mới được. Rốt cuộc trong nguyên tác, Như phu nhân cùng nhị tiểu thư đều không phải thứ tốt đẹp gì, Như phu nhân nhân lúc Đường phu nhân nằm bệnh liên miên, lại ỷ vào việc được Đường đại nhân sủng ái, liền nắm giữ toàn bộ phủ Học sĩ. Mà Nhị tiểu thư, từ nhỏ đã ghen ghét thân phận con vợ cả của nguyên thân, bởi vì nội tâm không cân bằng, lúc nào cũng thích hơn thua mọi chuyện với nàng.
Ban đầu Hoàng thượng chỉ hôn, cũng chỉ nói là chỉ hôn chi nữ của Nội các thủ phụ, vẫn chưa nói rõ một hai phải là đích nữ. Nhưng Như phu nhân cùng Nhị tiểu thư thấy mấy thế hệ nam nhi phủ Trấn Quốc tướng quân đều vì bảo vệ quốc gia mà tử trận trên chiến trường, liền xúi giục Đường các lão gả Đường Nguyễn Nguyễn tới đây. Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ đến chỗ này, không khỏi có chút đồng tình với nguyên thân.
Nàng thong thả đi đến trước xe ngựa, nhấc tà váy, dẫm lên ghế. Bàn tay tuyết trắng của Đường Nguyễn Nguyễn vén màn xe lên, đang chuẩn bị đi vào thì xuất hiện trong tầm mắt nàng là một đôi ủng màu trắng bạc. Nàng nâng mắt, thấy rõ người bên trong xe ngựa, tia nắng mùa xuân dịu dàng chiếu xuyên qua ô cửa sổ xe, phản chiếu lên khuôn mặt an tĩnh của Tần Tu Viễn.
Đôi chân mày tuyệt mỹ trên mắt phượng chau lại, không kiên nhẫn nhưng vẫn buông ra một câu ba phần hài hước: "Sau lại chậm như vậy?"
Đường Nguyễn Nguyễn vẫn còn kinh ngạc, chưa kịp đáp lời, đột nhiên nghe được tiếng ngựa hí: "Tê..."
Con ngựa không an phận dậm một chân thật mạnh, Đường Nguyễn Nguyễn liền mất trọng tâm, đột nhiên hướng vào bên trong xe mà nhào tới: "A!"
"Cẩn thận!"