6.11.2021
Editor: Autumnnolove
---
Mí mắt Tần Tu Viễn hơi giật giật, hắn liếc mắt ra bên ngoài...
Lúc này nếu là gọi nàng đi lấy đũa cho hắn...cảm giác có chút ngượng ngùng...
Hắn không rõ là vì cái gì, nhưng tóm lại là không thể đi!
Hắn xuất thân ở phủ tướng quân, cho dù là lúc hành quân bên ngoài, màn trời chiếu đất, cũng tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi dùng cơm.
Tần Tu Viễn lại nhìn thoáng qua bánh tương hương, thật sự là luyến tiếc từ bỏ. Vì thế hắn hạ quyết tâm, tay không cầm bánh lên gặm. Bánh tương hương này hỏa hậu* vừa vặn, ngoại tiêu lý nộn**, hắn nhẹ cắn một miếng, thanh âm giòn rụm vang lên, thật ngon miệng!
(*): độ lửa, sức lửa, độ cháy.
(**) - 外焦里嫩: bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm mại.
Tần Tu Viễn kinh ngạc nhìn cái bánh, bánh này làm như thế nào? Sao có thể ăn ngon như vậy?
Hắn nhanh chóng ăn tới phần giữa của chiếc bánh, phần giữa này so sánh với chung quanh thì dai hơn một chút, được bao bọc bởi nước sốt đậm đặc hơi cay, môi răng lưỡi đều cảm thấy vui sướng.
Buổi tối mùa xuân vẫn còn se lạnh, vừa ăn một cái bánh nóng hầm hập vào bụng, nháy mắt lấp đầy cơn đói. Nhai mấy cái liền xuống bụng, hắn cũng không còn nhớ thói quen nhai kỹ nuốt chậm được dưỡng thành từ nhỏ, cắn từng ngụm từng ngụm, hoàn toàn không rảnh lo lắng tới hình tượng.
Hắn ăn đến khóe miệng dính dầu, một mâm nhanh chóng chỉ còn lại miếng cuối cùng, tuy rằng có chút ăn chưa đã thèm, nhưng mà một lần ăn một miếng to vẫn sảng khoái hơn. Đang lúc vẻ mặt hắn tràn đầy thỏa mãn, đem miếng bánh cuối cùng nhét vào trong miệng...
"Kẽo kẹt..."
Cửa mở ra.
Hắn ngơ ngác nhìn về phía cửa, Đường Nguyễn Nguyễn cầm một đôi đũa đứng ở đó, đôi môi anh đào hồng hồng của nàng kinh ngạc đến mức há to thành một hình tròn, nàng lắp bắp: "Cái kia...Đũa...ta quên đưa đũa cho chàng."
Miếng bánh vừa đưa vào miệng chợt nghẹn lại, mặt hắn đỏ lên: "Khụ khụ khụ...". Hắn bắt đầu kịch liệt ho khan, bộ dáng hết sức quẫn bách*
(*): hết đường lui, hết cách giải quyết.
Đường Nguyễn Nguyễn cũng trợn tròn mắt, lập tức đi tới rót cho hắn chén trà, lại giơ tay vỗ vỗ lưng hắn, nói: "Tướng quân không sao chứ?"
Tần Tu Viễn rót thêm một chén trà nữa mới cảm thấy ổn hơn.Hắn xấu hổ đáp lại: "Không có việc gì..."
Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn sặc thành như vậy, liền có chút áy náy hỏi: "Có phải là ta làm cay quá hay không? Tướng quân không ăn được cay?"
Tần Tu Viễn bất động thanh sắc rút khăn tay lau miệng, nói: "Không phải!"
Hắn buông khăn tay, lại thấp giọng bổ sung một câu: "Rất ngon!"
Đường Nguyễn Nguyễn có chút bất ngờ, ngay sau đó khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên. "Tướng quân thích là tốt rồi!". Nàng cười rộ lên, mắt hạnh cong cong.
Tần Tu Viễn nhìn đến sửng sốt, ngay sau đó liền khôi phục lại bộ mặt không cảm xúc. Đường Nguyễn Nguyễn còn đang định nói cái gì đó, lại thấy hắn ăn xong bánh rồi, liền yên lặng dọn mâm cùng đũa, nói: "Tướng quân nghỉ ngơi sớm một chút, ta cũng về phòng trước!".
Nàng nhìn hắn một cái, cuối cùng cũng không nói thêm gì, lui ra ngoài. Nàng vừa mới ra cửa, Minh Sương cùng Thải Vi xông tới.
"Tiểu thư, người có nói không?". Thải Vi hỏi.
"Không có!". Đường Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu, nhìn nhìn mặt trăng trong đêm lạnh, quanh thân không khỏi cảm thấy có chút lạnh lẽo.
"Nhưng ngày mai chính là ngày về thăm nhà mẹ đẻ, nào có chuyện cô gia không cùng tiểu thư về nhà lại mặt*?". Thải Vi sốt ruột nói.
(*): buổi lễ tổ chức sau đám cười vài ngày, cô dâu và chú rể đem lễ vật bên nhà chồng chuẩn bị về thăm và biếu cha mẹ vợ.
Vốn dĩ Đường Nguyễn Nguyễn làm bánh, lúc đưa vào thư phòng, Thải Vi có nhắc nhở nàng, nhất định phải thuyết phục cô gia cùng về nhà mẹ đẻ, bằng không sẽ bị người khác chê cười. Nhưng nàng có chút kháng cự, một câu cũng không nhắc tới.
Thấy Thải Vi sốt ruột, Đường Nguyễn Nguyễn liền trấn an: "Thôi, chàng đi cùng thì tốt, không đi thì thôi bỏ đi."
Nàng đối với người nhà của nguyên thân cũng không có nhiều cảm tình, chỉ là kế thừa thân thể cùng ký ức của nguyên thân, cho nên cần phải đối đãi với người nhà của nguyên thân thật tốt. Từ trong trí nhớ của nguyên thân biết được, mẫu thân nàng tuy rằng là chính thất, lại thập phần không được sủng ái, hàng năm đều triền miên trên giường bệnh. Đường các lão một lòng với triều chính, trong hậu viện chỉ có một trắc thất* là Như phu nhân. Như phu nhân sinh được một nữ nhi, tên là Đường Doanh Doanh, tuổi tác không sai biệt lắm so với Đường Nguyễn Nguyễn, cũng đã tới lúc phải gả chồng.
(*): nhà phụ bên hông nhà lớn, nơi dành cho vợ bé ở. Ở đây có nghĩa là thiếp thất, vợ lẻ.
Đường Doanh Doanh từ nhỏ ỷ vào việc mẫu thân của nàng là Như phu nhân được sủng ái, khi dễ Đường Nguyễn Nguyễn, Đường phu nhân muốn quản cũng chỉ có lòng mà không có sức. Mà về phía Đường các lão, chuyện nhi nữ tiểu đả tiểu nháo* không đáng giá nhắc tới, nên cũng lười quản. Vì thế nguyên thân liền hình thành tính cách vâng vâng dạ dạ, ai cũng có thể nói nàng vài câu. Mà người nàng tín nhiệm nhất, thích nhất trước khi chết là Lưu Thư Mặc, cũng chính là con trai trưởng của Tả tướng.
(*) - 小打小闹: việc nhỏ.
Đường các lão tuy rằng lười quản mấy việc vặt của nữ nhi, nhưng chuyện chọn con rể lại thập phần cẩn thận. Bởi vì nhà chồng của hai nhi nữ có khả năng quan hệ trực tiếp đến hưng suy của gia tộc sau này, ai biết trước được Hoàng đế lại tứ hôn.
Đường Nguyễn Nguyễn lại không giống như vậy. Khi còn nhỏ tuy rằng nàng không có cha mẹ làm bạn, nhưng ở nhà ông bà cũng thập phần vui vẻ, tập thành thói quen không gửi gắm hi vọng vào người khác, mọi chuyện đều dựa vào chính mình, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, vui vẻ thoải mái. Tính cách của Đường Nguyễn Nguyễn chính là cởi mở trời sinh.
Đường Nguyễn Nguyễn không thèm để ý, nhưng Thải Vi lại lo lắng không yên: "Tiểu thư...Nếu cô gia không trở về cùng, nói không chừng Như phu nhân sẽ tra ra được cái gì..."
Nàng tự nhiên là muốn bênh vực kẻ yếu như Đường Nguyễn Nguyễn, Như phu nhân kia tính tình khẩu phật tâm xà, hơn nữa còn diễn trò giống hệt vai chính trong gánh hát, Đường các lão luôn bị bà ta nắm đến gắt gao.
Đường Nguyễn Nguyễn cười nhẹ, nói: "Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm!". Cho dù Tần Tu Viễn có đi cùng, nàng cũng không có trông cậy hắn có thể bảo hộ chính mình.
(*) - 兵来将挡,水来土掩: [ binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn ] Cho dù đối phương có sử dụng thủ đoạn nào, đều có thể linh hoạt đối phó.
Thải Vi sửng sốt, cảm thấy tiểu thư trước mắt có chút không giống trước kia nữa. Lúc này, Minh Sương nói: "Phu nhân, lễ vật ngày mai về lại mặt không biết đã chuẩn bị tốt chưa? Tướng quân có đi hay không thì lễ vật vẫn phải chuẩn bị đầy đủ hết."
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Ừm, còn có chút đồ vật, sáng mai thức dậy chuẩn bị tốt hơn."
Ngày mai trở về thăm phụ mẫu của nguyên thân, nàng vốn định làm chút điểm tâm mang theo biểu hiện tâm ý, nhưng nghe nói mẫu thân ăn uống không có khẩu vị, cho nên cần phải chuẩn bị chút thức ăn khác.
Nàng dứt lới, giống như có tâm sự mà trở về phòng. Trong thư phòng, Tần Tu Viễn giờ phút này mới buông binh thư xuống, giữa mày hơi nhíu lại.
--Editor: Autumnnolove--
Hôm sau
Về thăm nhà mẹ đẻ đều phải chú ý giờ lành, vì thế sáng sớm Thải Bình đã đi vào phòng ngủ.
"Tiểu thư, rời giường, hôm nay chúng ta muốn...A?? Tiểu thư đâu?". Thải Bình nhìn giường đệm trống trơn, vẻ mặt kinh ngạc.
Nàng ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng đến phòng bếp nhỏ. Quả nhiên, Đường Nguyễn Nguyễn đã thức dậy sớm hơn, đang ở phòng bếp nhỏ bận rộn được một lúc.
"Tiểu thư! Hôm này là ngày về thăm nhà mẹ đẻ, sao tiểu thư còn ở trong phòng bếp?!". Thải Bình lẩm bẩm nói, một mặt sợ Đường Nguyễn Nguyễn cảm lạnh, phủ thêm áo ngoài cho nàng.
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười tiếp nhận áo ngoài, nói: "Hôm nay hồi phủ, ta muốn làm chút đồ nhắm rượu cho phụ thân."
Thải Bình kỳ quái nói: "Tiểu thư biết làm đồ nhắm rượu từ bao giờ?"
Nhân sinh Đường các lão có hai thứ yêu thích, ngoài sách, thứ còn lại chính là rượu. Thường xuyên tìm người nấu rượu luận thơ, nếu có ai có thể cùng hắn uống đến tận hứng, chính là cầu được ước thấy. Đáng tiếc, tửu lượng của hắn quá tốt, những môn sinh hoặc đồng liêu của hắn cũng không dám cùng hắn uống rượu.
Đường Nguyễn Nguyễn chột dạ nói: "Học được từ sách...Chỉ là muốn hiếu kính phụ thân một chút, rốt cuộc về sau cũng không thể ngày ngày kề cận phụng dưỡng."
Thải Bình hiểu ý tứ của nàng, bất quá vẫn như cũ nhịn không được tính tình bộc trực lại nói: "Tiểu thư thật là hiếu thuận, nhưng nếu lão gia quan tâm tiểu thư nhiều một chút, tiểu thư cũng sẽ không có cực khổ đến như vậy..."
Tuổi nàng còn nhỏ, lại bày ra một bộ dáng khổ tâm: "Còn tưởng rằng gả cho một phu quân đỉnh thiên lập địa, ai biết lại thờ ơ với tiểu thư như vậy..."
"Không cho ngươi bất kính với tướng quân!". Minh Sương từ bên ngoài tiến vào, liền nhẹ giọng mắng Thải Bình.
"Ta nói chính là sự thật, tiểu thư nhà ta cũng không có làm sai cái cái gì, vì sao tướng quân lại đối xử lạnh nhạt với tiểu như?". Thải Bình lẩm bẩm, tướng quân đến nay cũng không có cùng tiểu thư viên phong, chẳng lẽ muốn tiểu thư cô đơn cả đời?
"Tướng quân...không phải là người như vậy...Ngài ấy...có khả năng là chưa có nhìn thấy phu nhân tốt đẹp như thế nào". Trong lòng Minh Sương cũng biết những gì Thải Bình nói chính là lời nói thật, nhưng nàng cũng biết tướng quân ngoài lạnh trong nóng, cũng chưa từng khắt khe với hạ nhân. Phu nhân tốt như vậy, thời gian lâu rồi, tướng quân nhất định sẽ hiểu được. Trong lòng nàng âm thầm hạ quyết tâm, muốn giúp phu nhân.
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Được rồi, đừng cãi cọ nữa. Ta như bây giờ không phải khá tốt sao?"
Nàng cũng ăn ngay nói thật, mỗi ngày có thể vui vui vẻ vẻ làm đồ ăn vặt, nàng đã cảm thấy thực mãn nguyện, người khác nghĩ sao nàng cũng không quá để ý.
Dứt lời, nàng cầm lấy cái xẻng, mở nắp chảo ra, bắt đầu đảo đồ ăn trong chảo. Âm thanh "xoạc xoạc" khiến Minh Sương cùng Thải Bình tò mò nhướng mắt lên xem. Mình Sương nhìn vào trong chảo, đôi mắt đều sáng lên: "Đây là cái gì? Thơm quá a!"