Có phải cậu nhận nhầm không? Tôi không phải chồng cậu.
Câu nói của Tạ Tuyên khiến Chu Du tỉnh táo từ trong vui mừng. Trong lòng cậu thầm mắng mình có cần phải thế không? Nhưng đã lỡ rồi nên cậu nói tiếp:
- Tôi và anh đã kết hôn, anh sao lại không phải là chồng tôi chứ?
Tạ Tuyên nhướng mày:
- Hửm? Tôi và cậu kết hôn khi nào? Sao tôi lại không nhớ mình đã kết hôn?
Phải rồi ha, ngày hắn ta ra chiến trường là hơn hai năm trước, hắn và cậu lại chưa từng gặp nhau nên hẳn là quên luôn việc mình đã kết hôn đi.
- Hơn hai năm trước, tôi và anh kết hôn vì hôn ước từ bé. Nhưng ngày kết hôn anh ra chiến trường nên có lẽ không nhớ.
Cậu nói.
Giọng điệu của cậu khá là bình thường nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác như cậu đang tủi thân. Hắn cẩn thận suy nghĩ lại, hình như đúng là có chuyện đó thật.
Nghĩ là vậy nhưng hắn vẫn muốn chắc chắn hơn:
- Tôi bỏ đi mà hôn lễ vẫn được tổ chức ư?
- Ừm, hôn lễ vẫn tổ chức, chỉ là thiếu mất một chú rể mà thôi.
Cậu không để ý lắm trả lời lại câu hỏi của Tạ Tuyên.
Quả thật hôm ấy khi hắn ta bỏ đi hôn lễ vẫn được tổ chức bình thường. Nếu như ở gia đình khác xảy ra chuyện này thì chắc chắn sẽ bị xấu mặt rồi. Nhưng cũng may Tạ gia khá kín tiếng, hôn lễ cũng không có tổ chức hoành tráng, khách đến dự cũng chỉ có họ hàng, người quen nên mới không bị bàn tán.
Nghe Chu Du nói xong, trong lòng Tạ Tuyên dâng lên cảm giác tội lỗi. Hắn tự hỏi trong lòng lúc ấy cậu sẽ có cảm giác gì?
- Xin lỗi.
Hắn nói, âm giọng hơi nhẹ nhàng.
Cậu ngây người, hắn đang xin lỗi cậu sao?
- Không, không cần xin lỗi đâu. Chuyên này không phải lỗi do anh.
- Ừm. Vậy khi ấy cậu có buồn không?
Hắn hỏi.
- Buồn chứ sao không. Nhưng nghĩ đến anh bỏ đi vì chống quân địch xâm lược thì tôi lại càng kính phục anh hơn.
Cậu trả lời.
Hắn yên lặng nhìn cậu. Cậu lúc này đang nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo, tất cả cảm xúc chân thật nhất đều được hắn nhìn thấy trong đôi mắt này. Kính trọng, đây là cảm xúc lớn nhất mà hắn nhìn thấy. Làm sao đây? Hắn bỗng dưng cảm thấy cậu quá dễ thương, quá ngoan ngoãn.
Yên lặng một lúc lâu, hắn nhỏ giọng nói một câu “cảm ơn”. Nhưng hắn nói quá nhỏ nên cậu không nghe thấy. Cậu lúc này đang nhìn khung cảnh xung quanh, đánh giá. Khung sắt bốn phía, thật giống như đang bị nhốt trong một cái hầm.
- Đây là đâu vậy?
Cậu lên tiếng hỏi.
Hắn nghe thấy cậu hỏi thì cảm thấy lạ bèn hỏi lại:
- Cậu không biết?
Cậu lắc đầu, ánh mắt mờ mịt. Nơi này thật sự rất lạ cậu chưa từng thấy qua.
Tạ Tuyên nhìn đến ánh mắt mơ mơ màng màng của cậu thì nhíu mày lại. Kì quái, bất cứ ai tiến vào The Game đều nhận được mọi thông tin liên quan đến The Game mà? Nhưng nhìn cậu cũng không giống nói dối.
Chu Du thấy hắn nhíu mày thì hơi căng thẳng, không biết có phải cậu đã nói gì khiến hắn khó chịu không?
- Nếu anh không muốn trả lời cũng không sao, để tôi ra ngoài xem thử...
- Đừng ra ngoài!
Chưa nói hết câu thì hắn đã ngắt lời cậu.
- Hiện giờ bên ngoài sắp có bão cát xảy ra, nếu ra ngoài rất có thể sẽ bị chôn luôn trong cát.
- Bão cát?
Hắn gật đầu, đây cũng là lý do ban nãy hắn vội vàng đóng kín cái chòi lại.
- Vậy thật sự chúng ta đang ở sa mạc ư?
Cậu hỏi.
Hắn nghe vậy thì trả lời:
- Phải, mà cũng không phải.
“Phải mà cũng không phải” là cái gì? Chu Du khó hiểu hiện hết lên trên mặt. Tạ Tuyên thấy thế liền đến gần cậu sau đó chọn một vị trí thoải mái ngồi xuống rồi bắt đầu kể chuyện.
- Chúng ta hiện tại...
...
Theo lời kể của Tạ Tuyên, Chu Du mở tròn đôi mắt, thì ra cậu và hắn đã đến một thế giới khác gọi là The Game. Cũng bởi vì đây là thế giới khác nên đôi chân của hắn mới có thể hoạt động bình thường.
Đang mải mê suy nghĩ thì bỗng nhiên bên ngoài cố tiếng động lớn vang lên, là tiếng của vật cứng va chạm vào kim loại. Kế đó là một cơn chấn động mạnh mẽ truyền đến khiến cho cả cậu và Tạ Tuyên đều đứng không vững.
- Chết tiệt! Là thằn lằn khổng lồ.
Tạ Tuyên chửi một câu. Không ngờ hôm nay lại xui đến như vậy vừa gặp bão cát, lại gặp cả “sát thủ sa mạc” thằn lằn khổng lồ.
Chu Du cũng nghe được lời hắn nói, vì đã được phổ cập kiến thức nên cậu cũng biết thằn lằn khổng lồ nguy hiểm đến mức nào. Đang lúc không biết phải làm sao thì cậu đã thấy hắn kéo tay mình đến gần cửa. Trong cơn rung lắc, hắn ghé vào tai cậu nói vừa đủ nghe:
- Lát nữa tôi bảo nhảy thì lập tức nhảy xuống nhé!
Cậu gật đầu đồng ý, sau đó căng chặt cơ thể, sẵn sàng làm theo những gì hắn nói.
Thấy cậu đã chuẩn bị, Tạ Tuyên lúc này mới đưa tay về phía cánh cửa. Hắn hé mở một khe nhỏ, nhìn về phía con vật màu nâu khổng lồ đang không ngừng dùng đuôi đánh vào cái chòi một cách chăm chú. Đợi đến lúc nó quay đầu đi, hắn không một động tác thừa đẩy cánh cửa ra sau đó hét lớn:
- Nhảy!
Nghe được hiệu lệnh của hắn, cậu liền nhắm mắt lại, nhanh chóng nhảy xuống, sau đó cậu cảm giác được một cái ôm nóng rực bao lấy.