Ngao Nguyệt bỏ hắn lại, trực tiếp vòng qua vườn Tử Mẫu Đơn, đến một góc cung, đem toàn bộ chân khí trên người tập trung vào ngón trỏ, tìm được một cái vòng nhỏ dưới một gốc Mẫu Đơn liền đánh xuống, chỉ thấy gốc Mẫu Đơn chậm rãi đằng không, rễ của nó dài chừng ba thước, phía dưới có một hố sâu xây bằng ngọc thạch!
Dưới gốc Mẫu Đơn lại có một cái hố!
Ngao Nguyệt tuy đang mất sức nhưng trên mặt tràn đầy kinh hỉ, ném cây Mẫu Đơn sang một bên, ngồi xuống quan sát bên trong hố.
Ánh sáng hơi tối, nhưng vẫn không khó nhận ra, bên trong hố có một chiếc hộp nhỏ.
Nàng ta hưng phất vươn tay xuống lấy, chạm vào chiếc hộp, nhưng chưa kịp cầm lên, dưới đáy hộp liền có một cỗ lực hút cực lớn, khiến nàng ta không thể không phân ra một phần chân khí để khiêu động nó.
Ngoài cung yên lặng như tờ, sự yên lặng này càng khiến người ta căng thẳng.
Nàng ta khẽ cắn răng, đem chút chân khí cuối cùng còn dư lại tụ đến đầu ngón tay, kéo nó lên.
Chiếc hộp không biết đã được chon bao nhiêu năm, tùy tiện chạm một cái liền có quang ảnh và tiếng linh khí di động truyền đến.
Nhìn chữ viết trên hộp, nàng ta bình tâm một lúc mới mở hộp ra.
Chiếc hộp không được chế bằng hoàng kim tầm thường mà được chế bằng huyền kim thượng cổ, vô cùng quý giá, trong hộp có...
" Sao lại thế..."
Nàng ta lập tức sợ ngây người!
" Hóa ra trong Tây Xương Cung đúng là có giấu thứ gì đó."
Khi nàng ta đang ngạc nhiên, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói, thanh âm này lạnh thấu xương, như nước lâu năm trong hồ băng tuyết... Ngao Nguyệt hai mắt bỗng trợn to, thân hình xoay chuyển, đột nhiên thấy bản thân đang đứng trước mặt Lục Áp, gương mặt trong nháy mắt xám như trò tàn: " Ngươi không trúng chưởng của ta?!"
" Hiển nhiên là không."
Lục Áp đầu tiên là cầm lấy chiếc hộp trong tay nàng ta, sau đó nhìn qua một chút rồi nói: " Còn giả bộ cái gì nữa?"
Ngao Nguyệt sững người, đột nhiên thu hồi chân khí bấm một cái quyết, muốn chính xác lùi về phía sau để rời đi. Lục Áp mới đưa tay đã xách cổ nàng ta lại: " Một con Cổ Điêu chỉ mấy vạn năm tu vi cũng muốn đào tẩu từ tay ta, có phải là quá coi trọng mình rồi không?"
Nói xog hắn hướng về phía đầu nàng ta điểm một cái, công chúa Long tộc xinh đẹp bức người lập tức biến thành một con đầu nhọn đuôi nhọn Độc Giác dị thú!
Cổ Điêu hoảng sợ nhìn hắn, nhe răng định cắn vào cổ tay hắn... Thượng Cổ hung thú chính là Thượng Cổ hung thú, cho dù dưới tình huống như vậy cũng không chịu lùi bước, chiêu thức ác liệt không mang theo nửa điểm chần chừ, nhưng lại không có tâm tư giở trò đánh lén hắn. Lục Áp lại không cho nó bất kì cơ hội nào thực hiện, bàn tay đặt trên đầu nó bỗng nhiên buông ra, như chớp bắt lấy cổ nó!
Cổ Điêu cố gắng giãy dụa, đột nhiên phun ra một búng máu, dưới chưởng phong cuồn cuộn không ngừng của Lục Áp nhanh chóng thu nhỏ lại thành cỡ một ngón tay, cuối cùng bị Lục Áp nhấc đuôi quơ quơ giữa không trung, sau đó ném vào một bình hồ lô nhỏ bằng ngoc.
Mộ Cửu và Ngao Khương ăn cơm xong liền không có việc gì để làm nữa.
Khi Hạc thị vệ đi vào thu dọn bát đũa liền thuận tiện mang Mộ Cửu ra ngoài, đến một cung điện bên ngoài Phật Hương Điện mới dừng lại. Không biết đây là ý tứ của Vân gia hay của Ngao Sâm, dù sao thì Ngao Khương cũng không bị giam nữa.
Đêm đó không có sóng gió gì, tuy Mộ Cửu còn muốn ra ngoài tiếp tục thăm dò nhưng lại sợ gặp trở ngại, bởi vậy liền đàng hoàng nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, nàng đến Phật Hương Điện tìm Ngao Khương, nhân gia hắn lại bị Ngao Sâm mang đến trước mặt Vân Ly Thường nhận lỗi, liền không nhịn được mà đứng dưới hành lang chảy một giọt nước mắt chua xót thay cho hắn, có phụ thân như vậy, nếu là nàng thì đã không chịu được mà đi tự tử rồi đầu thai rồi.
Nàng quay về phòng đợi được chừng nửa canh giờ, Ngao Sâm liền sai người đến truyền lời, bảo nàng ra ngoài để bắt đầu khởi hành về Băng Hồ. Nhưng không hề bắt nàng đi xin lỗi gì đó, điều này làm nàng vô cùng bất ngờ, xem dáng vẻ khi đó của Vân Khiển, nàng ta căn bản không có ý định buông tha a!
Có điều bất kể nói thế nào, không gọi nàng đến thì đương nhiên nàng cũng không đâm đầu vào, đi đến đại điện, quả nhiên vương liễn của Ngao Sâm đã chuẩn bị xong, Vân Ly Thường và Vân Khiển đứng trên thềm ngọc đưa tiến. Mộ Cửu cường điệu quan sát Vân Khiển, chỉ thấy khuôn mặt của nàng ta đầy gió xuân, người uể oải và u buồn hôm qua dường như là người khác!
Nữ nhân này, giấu cũng thật là kĩ!
Mộ Cửu không biến sắc lui về đứng trong đám người, nửa đường ngoài ý muốn đụng phải một ánh mắt. Vân Tích đứng sau Vân Ly Thường chính xác là đang nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy y hệt như khi nàng bắt gặp hắn trong lòng núi hôm qua.
Gần đây nàng thật giống như đặc biệt được quan tâm!
Nàng giật nhẹ môi đáp lại, liền ôm cánh tay nhìn về nơi khác.
Ngao Sâm lên xe, Mộ Cửu và Ngao Khương liền theo sau.
Đường trở về so với khi đến so với khi trước nhanh hơn, có lẽ là vì khi tới nàng vẫn chưa biết gì về Vân gia cả.
Trên đường Ngao Khương cũng không nhắc đến chuyện hắn phải đi bồi tội, Mộ Cửu cũng không nói gì với hắn, nàng hơi nhớ Lục Áp, không biết một ngày một đêm này hắn trải qua thế nào? Không lâu sau liền về đến Long Cung, Ngao Sâm về Ngọc Lan Điện của hắn, mà Ngao Khương lại đi cùng nàng, đến khi đến đại môn liền dừng bước: " Chuyện của Vân Tha, ta đi hỏi thăm một chút." Nói xong liền chạy về phía hậu cung của Vương Hậu.
Mộ Cửu dừng một chút, sau đó đi đến Tây Xương Cung.
Nào biết nàng mới đi được nửa đường, phía Ngọc Lan Điện lại đột nhiên truyền đến tiếng gào thét dữ dội, mặc dù không nghe rõ là gào cái gì, nhưng thanh âm này chính là của Ngao Sâm không thể nghi ngờ!
Chưa kịp để nàng có nhiều phản ứng, giữa không trung liền xuất hiện một đạo long ảnh màu vàng, mang theo tiếng gần dữ đội như tia chớp lướt về phía Tây đường, trên đường đi còn mang theo phong vũ như bão lốc, lập tức cây đổ ngói tung, các binh sĩ trên đường cũng phải dồn dập tránh né!
... Tây Xương Cung ở phía Tây đường! Trong đầu Mộ Cửu xẹt qua một ý niệm, lập tức chạy theo!
Ngoài Tây Xương Cung, vài cái cây bị lật đổ, một loạt binh sĩ núp ngoài môn hạ nhìn vào bên trong không biết có nên vào hay không, mà bên trong cung truyền tới sự tức giận uy thế còn mạnh hơn cả bản thân nàng. Ngao Sâm đứng dưới cổng vòm, nhìn vào bên trong mà run rẩy, hai tay nắm chặt và bả vai căng cứng đã đủ để biểu đạt sự tức giận.
Lục Áp đang đứng phía sau hắn, tuy không nói gì, trên mặt cũng không có chút rung động nào, nhưng sự bình tĩnh như vậy lại tạo nên sóng ngầm không bình thường.
" Đây là chuyện gì vậy?" Nàng vội vã chạy vào, kéo tay áo hắn.
Lần này gặp mặt không kịp trêu chọc, cũng không kịp hàn huyên.
Lục Áp nhìn nàng rồi mở miệng, như đang đáp lời của nàng mà cũng như đang kể rõ với Ngao Sâm: " Một con Cổ Điêu giả mạo đại công chúa, thừa dịp Long Vương không ở đây liền đào một gốc Tử Mẫu Đơn lên, ý đồ muốn lấy trộm đồ vật bị chon bên dưới, không may bị ta phát hiện. Cổ Điêu chống trả không được đã bị ta bắt lại, nhưng ta đã tìm khắp trong ngoài Long Cung mà vẫn không thấy tung tích của Ngao Nguyệt thật."