" Còn có thể đứng ra tiếp khách?" Mộ Cửu ngạc nhiên.
" Làm sao vậy?" Ngao Khương hỏi.
Mộ Cửu đứng lên, thong thả đi tới đi lui vài bước, lại trầm ngâm trong chốc lát mới lên tiếng: " Còn có thể đứng ra tiếp khách liền chứng tỏ rằng thân thể hắn không quá yếu, nhưng hôm nay khi ta nhìn thấy, hắn đã vô cùng yếu ớt, nói cách khác, trong ngàn năm nay, thân thể hắn đang ngày càng yếu đi.
Nếu đã như vậy, có khả năng trong tương lai, bệnh tình của hắn sẽ tiếp tục có chuyển biến xấu, một Trần Bình huyết thống không thuần và một Vân Tha huyết thống thuần, đương nhiên Vân Tha vẫn quan trọng hơn, Trần Bình dù sao cũng đã chết rồi, nhưng sinh mệnh của Vân Tha vẫn còn có thể kéo dài, còn có thể tạo ra sinh mệnh mới, đối với Hỏa Phượng tộc có không nhiều hậu duệ mà nói, chẳng lẽ chuyện này không quan trọng?"
Ngao Khương sửng sốt.
Mộ Cửu lại nói tiếp: " Như vậy, Vân gia giữ Băng Phách Khóa cũng là có lí do. Vân gia cần Băng Phách Khóa để thủ hộ nguyên thần của Vân Tha, họ đương nhiên sẽ không trả lại. Lại nói, trước kia Vân Khiển mang theo Trần Bình trở lại Long Cung tám, chin phần là vì điều này.
Vân gia biết, đứng lên lập trường của mẫu thân ngươi tuyệt sẽ không cho phép Ngao Sâm mang theo một nữ tử về, vì thế họ lùi một bước tiến hai bước, cố ý để Vân Khiển lui về sau, đổi lấy Băng Phách Khóa. Phụ thân ngươi mê muội, có ý định nên vợ nên chồng với Vân Khiển, e rằng đến mạng cũng đồng ý mất, làm sao có thể để ý đến một vật ngoại thân?"
Ngao Khương nghe vậy, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Nàng không cần nói hắn cùng nhìn thấy từng việc từng việc một hiện ra trước mắt, không phải sự thực thì là gì?
Trần Bình bất quá chỉ là một Tứ Trảo Giao long thủy hỏa song linh căn, thủy và hỏa vốn xung đột lẫn nhau, cho dù bất tử thì sớm muộn cũng sẽ bởi trong cơ thể có chưa hai linh căn mà chịu đủ dằn vặt. Như vậy, hắn và Vân Tha có mấy vạn năm tu vi, đồng thời còn gánh vác trọng trách khai chi tán diệp của Hỏa Phượng tộc, so ra bên nào nặng bên nào nhẹ?
Huống hồ Trần Bình đã chết rồi... Vân gia đương nhiên không thể bởi muốn bảo vệ kiếp luân hồi sau của hắn và để Vân Tha đi chết!
" Nói như vậy, Trần Bình sinh ra hay chết đi cũng đều là một âm mưu?"
Họng hắn khô khốc, hắn không nghĩ tới Trần Bình bị chính hắn hủy hoại lại là một người như vậy, nếu quả thật, ngay từ đầu Vân Khiển tiếp cận Ngao Sâm là một âm mưu, vậy Trần Bình mười phần là một vật hi sinh. Mà hắn, lại chính là ác độc với một vật hi sinh?!
Mộ Cửu không mở miệng.
Là một "hung thủ" gϊếŧ Trần Bình, nàng hiển nhiên không có gì để nói.
Trước kia nàng bất quá chỉ cảm thấy là mình đã gϊếŧ một ác long, hiện tại xem ra, đó chỉ là một đứa trẻ vô tội.
Nàng quay người ngắm điêu khắc trên thềm đá.
Thế nhưng không đến chốc lát, nàng lại chuyển thân, hai mắt sáng rực nhìn Ngao Khương: " Không đúng, nếu nói Vân Khiển tiếp cận phụ thân ngươi vì Băng Phách Khóa, tại sao sau khi nàng ta lấy được Băng Phách Khóa rồi lại muốn tiếp tục diễn trò trước mặt hắn?"
Ngao Khương cũng bị lời nói của nàng làm cho dao động.
Theo lí thuyết thì đúng là như vậy, nếu nói nàng ta là do quan tâm đến Trần Bình, vậy hiện tại Trần Bình chết rồi, chẳng lẽ không thể nhân cơ hội đoạt tuyệt quan hệ với hắn? Làm nhị tiểu thư của Hỏa Phượng tộc, nàng ta không có lí do gì để nghiện làm tiểu tam a!
" Ta nghĩ Vân Khiển có lẽ cũng có ý rời đi, trước khi phụ thân ngươi bắt được ta, nàng ta không phải đã nửa năm không gặp hắn sao?" Mộ Cửu nói, " Hoặc là khi đó nàng ta có ý đồ gì. Chỉ là sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến nàng ta hồi tâm chuyển ý tìm tới phụ thân ngươi."
Ngao Khương đã hoàn toàn tiếp nhận suy đoán của nàng: " Vậy có phải là do bệnh tình Vân Tha đột nhiên chuyển biến xấu không?"
" Bệnh tình của Vân Tha xấu đi, chuyển thành ác tính, phụ thân ngươi đã đem Băng Phách Khóa cho Vân gia, còn có thể giúp được gì?" Mộ Cửu ôm tay trầm ngâm, " Huống hồ, nếu Vân Tha không đột nhiên bị trọng thương, làm sao có khả năng trong mấy tháng bệnh tình đã xấu đi, chuyển thành ác tính?"
Ngao Khương lắc đầu một cái, lông mày nhíu đến phát khổ.
Nếu không phải nàng nghi ngờ, hắn đến nay cũng không thể nghĩ được đến mức độ đó.
Hắn chán ghét Vân Khiển, cho tới tất cả thành viên Vân gia cũng bắt đầu chán ghét, Ngao Sâm không để ý vợ cả, cố ý ở cùng tiểu tam lại khiến hắn thất vọng. Hiện tại suy đoán của Mộ Cửu đều có chứng cứ, cứ như vậy, Ngao Sâm rõ ràng là một đại oan đầu, nhưng mặc dù thế, hắn cũng không lập tức chạy đến bảo phụ thân mình rời xa Vân Khiển.
" Xin hỏi."
Lúc này truyền đến tiếng gõ cửa, hắn và Mộ Cửu nhìn nhau, lên tiếng: " Ai?"
" Bẩm Tam điện hạ, tiểu nhân tới đưa cơm."
Ngao Khương không lên tiếng, sau đó cửa điện liền bị đẩy ra, mấy thị vệ hạc cầm hộp nối đuôi nhau tiến vào.
Rất nhanh đồ ăn liền được xếp đầy bàn, món ăn so với Vân gia chiêu đãi Ngao Sâm vừa rồi cũng không thua kém.
" Đây là công chúa điện hạ của chúng ta tự mình chuẩn bị, mời Điện hạ từ từ dùng."
Trong Hỏa Phượng tộc vẫn có phân chia đẳng cấp nghiêm minh, chỉ có điều vì ít người nên không dễ thấy trong Thần tộc mà thôi.
Đẳng nhân toàn bộ lui ra, Hạc thị vệ một lần nữa đóng cửa. Mộ Cửu quét qua mặt bàn, liền nói với Ngao Khương: " Xem ra vừa nãy nàng ta chính là vội vàng đi chiêu đãi Tam điện hạ ngươi."
Sắc mặt Ngao Khương không dễ nhìn cho lắm.
Mộ Cửu cầm đũa lên chuẩn bị ăn cơm, nhìn thấy đĩa trứng cá muối trước mặt liền dừng lại. Lục Áp thích nhất là ăn cá, nhưng nàng cũng không nhớ được rằng đã bao lâu không làm cá cho hắn ăn rồi...
Lục Áp nhìn Ngao Nguyệt ngã xuống đất, qua trọn một phút mới nâng đầu nàng ta lên.
U ám quan sát một chốc, hắn mới ngồi xổm xuống, đưa tay thăm dò hơi thở của nàng ta.
Hơi thở rất yếu, trạng thái giống hệt như ngất.
Lại bắt mạch của nàng ta, mạch đập vô cùng yếu ớt...
Nhưng vừa rồi hắn không làm gì nàng ta cả.
Hắn nhíu mày, đưa tay lên cổ nàng ta truyền một đạo chân khí, rất nhanh mí mắt nàng ta giật giật, từ từ tỉnh lại. Khi nàng ta nhìn thấy Lục Áp, nước mắt nhất thời chảy ra, dáng vẻ nhu nhược không có chỗ nương tựa, dường như khiến Bồ Tát cũng phải cảm động.
Lục Áp không hề bị lay động, cứ như vậy mà nhìn nàng ta.
" Ta trời sinh không nhanh nhẹn, ngươi hãy mang ta rời khỏi đây." Nàng ta chống tay ngồi dậy, khẽ thở, " Mang ta ra khỏi Long Cung, ta sẽ nói tất cả cho ngươi biết."
Cây Tử Mẫu Đơn bên cạnh đang rung động, là do chân khí của nàng ta thoát ra.
Lục Áp dừng nửa khắc, ném cho nàng ta một viên Cố Nguyên Đan: " Để ngươi ra ngoài cũng được, nhưng ngươi tự đi đi." Nói rồi hắn đứng lên, quay người bước ra khỏi cửa.
Ngao Nguyệt nhìn theo bóng lưng hắn, ăn đan dược vào, sau đó cũng đi theo, nhưng đột nhiên lại giơ tay đánh một chưởng về phía hắn. Lục Áp dường như hoàn toàn không có phòng bị, thật sự đã nghĩ nàng ta vẫn đang nằm trên mặt đất...
Ngao Nguyệt nhìn bóng dáng thẳng tắp của hắn dưới hành lang mà cười lạnh, lập tức quay ngược lại, đi vào trong cung.
Coi như tâm tư hắn kín đáo thì sao? Nhìn thấu rắp tâm của nàng ta thì thế nào? Hắn bất quá chỉ là một tiểu Tán Tiên trẻ măng, đạo hạnh so với nàng ta còn kém xa! Trúng Ly Hồn Chưởng, không đến tám mươi, một trăm năm thì hắn đừng hòng sống sót quay về!