Tôi không rõ làm thế nào mình bước lên sân khấu, mang máng bên tai lời chào của cô gái có dáng vẻ y hệt Mẫn Nghi, rồi lời giới thiệu của MC, tiếng vỗ tay, ánh mắt mong chờ bên dưới. Đến lúc tôi hoàn hồn trở lại, tiếng đệm piano đã cất lên.
Là “4 in the morning”, chuông điện thoại của tôi, nhạc chờ của tôi, nhạc báo thức của tôi, chuông cửa nhà tôi, thậm chí tôi không nhớ rõ tôi còn cài bài hát này làm một loại âm báo cố định nào nữa không. Cả trăm khuôn mặt bên dưới bây giờ chỉ còn là mấy điểm sáng lờ mờ. Như thể được lập trình sẵn tôi đưa micro lên vừa đúng lúc đoạn nhạc dạo kết thúc tiến vào phần đệm hát. Giọng hát của tôi cứ thế vang lên, vang xa, dù tôi chẳng nghe rõ mình đã hát gì. Nhiều lần tôi nghĩ bài hát này giống như thánh ca của bản thân tôi, không cần động não, không cần nhập tâm, chỉ nhẹ nhàng mở miệng đã có thể cất lên.
Nhưng càng hát tôi càng tỉnh táo.
Đúng vậy, đó là điều tuyệt diệu của bài hát này, lần đầu tiên tôi vô đình được nghe qua chiếc radio cũ của dì Thương giúp việc tôi đã đứng thừ ra trước cửa phòng rất lâu, chỉ để lắng nghe hết bài hát và ghi nhớ. Về sau, lúc điều trị chứng tâm lý cho tôi, bác sĩ bảo chỉ cần dùng bài hát này đúng cách, không chừng chứng trầm cảm bẩm sinh của tôi chẳng cần quá phí sức chữa trị. Bây giờ, đúng như lời bác sĩ, bài hát này lại một lần nữa cứu tôi.
Tôi không cần phải sợ, cô gái đó giống như Dương Tẫn Phong, cô ta là An Hoa, không phải Mẫn Nghi. Mẫn Nghi đã là một cái tên đã chết từ ba năm trước trong một thế giới cũ kỹ rồi. Tôi không cần phải sợ quá khứ, giờ tôi sống ở một thế giới khác, sống cuộc sống của tôi, không có lời đàm tiếu của thiên hạ, không có ai gọi tôi là hồ ly tinh, không có ai dày xéo gia đình tôi, càng không có ai cho rằng tôi không đáng tồn tại trên đời...
Những câu cuối cùng của bài hát vang lên, nhạc dạo cũng tắt, cả gian phòng to lớn rơi vào trầm mặc, ánh mắt tôi vẫn đờ đẫn nhìn lướt qua từng gương mặt bên dưới. Rồi bỗng dưng, từ một góc xa nhất của gian phòng, tiếng vỗ tay chầm chầm lôi kéo những người còn thẫn thờ kia cũng lục tục vỗ theo. Tiếng vang đó làm tôi minh mẫn, tôi đưa mắt nhìn về nơi xuất phát của tràng pháo tay. Vest xám bạc phẳng phiu, mái tóc đen vuốt ngược ra sau làm rơi vài sợi lòa xòa trước trán, vừa lịch lãm lại vừa có một chút tùy ý. Khóe miệng anh ta mỉm cười, tay vẫn vỗ chầm chậm, đôi mắt sáng rực sắc bén cong cong đón nhận ánh nhìn của tôi. Nhưng điều làm tôi chú ý nhất không phải gương mặt hút hồn đó của anh ta mà nằm ở đóa hoa Pensee bằng bạch kim cài trên ngực áo. Tôi mỉm cười rạng rỡ, rồi nhẹ nhàng cúi đầu chào khán giả, trước khi bước xuống sân khấu còn kín đáo tặng riêng cho anh ta một nụ cười.
Trương Hàn, tôi đã chờ anh rất lâu rồi!
Dương Tẫn Phong nhướng mày nhìn tôi khó hiểu, trong khi Dương phu nhân liên tục cầm tay tôi khen ngợi, còn quay sang khoe khéo tôi với những quý bà ngồi xung quanh. Tôi mỉm cười với bà nhưng đầu óc đã nhanh chóng thảo ra diễn biến tiếp theo của câu chuyện. Chút nữa, lúc Dương Tẫn Phong kéo cả bữa tiệc ra hồ bơi bên ngoài thả đèn, tôi phải ngã xuống hồ nước do tốt bụng muốn cứu nữ chính lúc cô ta trượt chân. Cuối cùng, trong giây phút cấp bách Dương Tẫn Phong đưa tay ra, thay vì cứu người vợ trên giấy tờ là tôi lại chọn cứu cô gái yếu đuối nhỏ bé tên An Hoa...
- Thương Tâm cô ra ngoài xem thuyền hoa đã chuẩn bị xong chưa!
Dương Tẫn Phong nhỏ giọng ra lệnh cắt đứt dòng hồi tưởng của tôi, tôi liền rất vui vẻ đứng lên đi làm, khiến hắn ta càng dày thêm tia nghi ngờ trong mắt. Hồ bơi Dương gia to hơn cả sân tenis, tôi đi một vòng kiểm tra, ra lệnh, lại nhận được một loạt vâng vâng, dạ dạ của người hầu mới an tâm thong thả đi vào. Tôi đi dọc hồ nước trong vắt, nhìn thấy bóng dáng chính mình phản chiếu bên dưới. Tự hỏi rốt cuộc bản thân phải chơi trò chơi đáng chán này trong bao lâu.
Sau khi nữ phụ là tôi được cứu lên, liền bị sốt liên tục ba ngày ba đêm, nữ chính lấy lí do trả ơn cứu mạng của tôi mà ba ngày đó ở lại Dương gia chăm sóc tôi. Nhưng có trời và tác giả như tôi thừa biết, trong ba ngày đó tình cảm cô ta và Dương Tẫn Phong sẽ nâng lên một tầm cao mới. Cũng chính trong ba ngày đó, Trương Hàn thường xuyên lui tới, vừa gần gũi nữ chính vừa “thắt chặt” tình anh em với Dương Tẫn Phong. Mà quan trọng nhất, hắn sẽ tiếp cận tôi - con chốt thí trong bàn cờ đã lên thế trận của hắn!
Tôi đứng bên bờ hồ, vừa nhìn bóng mình vừa tặc lưỡi. Nếu tôi không rủ lòng cứu nữ chính, càng không rơi xuống hồ, thật muốn biết cô ta làm sao cùng lúc mê hoặc Trương Hàn cùng tên chồng ngu ngốc của tôi đây?
Ngay lúc tôi còn đang suy nghĩ vẩn vơ. Một bàn tay từ phía sau đã đẩy mạnh vào vai tôi.
”Mẹ kiếp, chết tiệt, cái quái gì thế này?”
Tôi nhớ là mình đã chửi rất nhiều từ bậy bạ lúc vừa phát hiện ra bản thân cư nhiên bị đẩy xuống hồ, thậm chí còn không kịp quay lại nhìn xem kẻ đẩy mình là ai. Tiếng thân người tôi và mặt hồ va chạm không hề nhỏ, còn kéo theo hàng tá tia nước bắn lên bờ. Thế nhưng chẳng hiểu sao tôi ngụp lặn trong hồ nước sâu 3m hơn một phút vẫn chẳng ai hay biết. Tôi cố giẫy giụa, dùng hai tay đập vào mặt nước, mỗi lần có thể nhoài đầu lên liền há to miệng kêu cứu. Nhưng âm thanh phát ra thì không thấy, chỉ thấy nước lờ lợ tràn vào mũi, vào miệng tôi ngày càng nhiều.
Tôi không biết bơi, trong biệt thự nhà tôi cha thậm chí còn không cho xây dựng hồ cá kiểng chứ đừng nói tới hồ nước có khả năng dìm chết người này. Tôi bất lực quơ quào tứ chi, cảm giác lúc tôi gọi điện cho cha lần cuối lại ùa về... Hàng trăm suy nghĩ ngổn ngang dồn lên đại não. Tôi không muốn chết... Tôi muốn gặp lại ông ấy... Tôi muốn gặp lại cha tôi...
Thân thể tôi chìm dần xuống trong sự tuyệt vọng của tinh thần, tôi nghe văng vẳng tiếng động như vừa có thêm một vật thể lớn rơi vào hồ nước, tôi nghe cả tiếng cha tôi gọi, cả tiếng cười của Viên Thành, tiếng khóc của Mẫn Nghi. Tôi nghĩ là mình đã hoang tưởng rồi, hóa ra ông trời cho tôi đi một vòng lớn cuối cùng cũng là để chết, còn là chết một cách vô cùng không minh bạch.
Tôi mỉm cười từ bỏ mọi nỗ lực tự cứu lấy bản thân, để mặc thân thể nhẹ nhàng chìm xuống đáy hồ. Mái tóc nâu của tôi uốn lượn trong làn nước, tôi liền nghĩ chết như thế này cũng không quá xấu xí đi? Vậy mà, trong khoảnh khắc tôi tin rằng mình đã gặp được thần chết đó, mơ mơ hồ hồ tôi nhìn thấy, một cánh tay rắn chắc đang cương quyết vươn về phía mình.
Cùng một đóa pensee sáng rực, nở rộ chói mắt giữa màn nước tối tăm...