Editor: Waveliterature Vietnam
"Đừng…." Lam Thiên Vũ rơi nước mắt, không ngừng vật vã, không thoát ra được.
Dục vọng của Dạ Diễm hoàn toàn bị trêu chọc, anh không thèm quan tâm đến cảm xúc của cô….
"Tôi vừa mới sẩy thai, không thể…." Lam Thiên Vũ khóc lóc van xin.
Dạ Diễm dừng lại, từ từ rút tay ra, miễn cưỡng buông tha Lam Thiên Vũ, quyến luyến nhìn xuống cơ thể hấp dẫn của cô, thanh âm khàn khà, khẽ nói: "Thiếu chút nữa thì quên mất…"
"Buông ra." Lam Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh.
"Xem ra cô vẫn chưa biết điều, để tôi dạy dỗ cô, không được nói chuyện với tôi bằng cái giọng đó, nếu không, chỉ biết hoàn toàn ngược lại. Nếu cô thật sự muốn ta buông ra, thì phải ăn nói nhẹ nhàng, có như vậy, tôi mới xem xét cho."
Dạ Diễm lạnh lùng cười, xoay người lật ngửa trên giường, thuận thế đem Lam Thiên Vũ ôm vào trong lồng ngực, cánh tay mạnh mẽ của anh giữ cô trong tay, một chân gác lên phần thân dưới của cô, khiến cô không thể nhúc nhích.
Lam Thiên Vũ bị buộc phải nằm nghiêng trong vòng tay của Dạ Diễm, bàn tay nhỏ bé của cô bị bàn tay nóng ran của anh nắm chặt, cô có thể cảm nhận được nhịp tim hoang dại của anh, không biết tại sao, tâm trạng cô dần bình tĩnh lại.
Bàn tay to lớn của anh thực ấm áp, có chút thô ráp, đặc biệt là ở hộ khẩu tay.
Đây là kết quả của việc cầm súng thường xuyên.
Trước đó đang bị thương, hơn nữa vừa rồi lại một trận gây sức ép, miệng vết thương của Dạ Diễm nứt ra, máu tươi chậm rãi chảy xuống, chảy đến trên người Lam Thiên Vũ, cô lo lắng nhắc nhở:
"Ngươi đang chảy máu."
"Cô muốn giết tôi, lẽ nào tôi không chảy máu?" Dạ Diễm cười mỉa mai, đôi mắt yếu ớt nhắm lại, vẫn không nhúc nhích, cánh tay ôm chặt Lam Thiên Vũ, sợ rằng cô sẽ biến mất nếu không cẩn thận.
Lam Thiên Vũ im lặng, thật ra, anh ta chảy máu không liên quan gì đến cô, anh ta nên chết đi, chết đi, cô mới báo thù được cho con.
Nhưng tại sao, trong lòng cô vẫn rất khó chịu, giống như một tảng đá đang đè lên, làm cho cô không thở nổi….
...
Bầu không khí trở nên dần yên tĩnh, khoảng không u ám, hơi thở yếu ớt của Dạ Diễm có vẻ kì dị trong đêm tối tĩnh mịch, Lam Thiên Vũ cảm thấy cơ thể anh ta ngày càng nóng hơn, trán đổ mồ hôi hạt, miệng vết thương dính đầy máu, nhơ nhớp trên người cô, rất khó chịu.
Lam Thiên Vũ ngước mắt nhìn anh ta, anh nhắm mắt lại giống như đang ngủ, nhưng hơi thở nặng nề, mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi.
"Dạ Diễm…." Lam Thiên Vũ thận trọng gọi anh, Dạ Diễm không phản ứng, Lam Thiên Vũ đưa tay sờ trán anh ta, sắc mặt sợ hãi thay đổi, anh ta đang sốt, nhiệt độ rất cao.
Lam Thiên Vũ muốn đẩy Dạ Diễm ra, sửa quần áo của hai người, sau đó gọi mọi người vào, nhưng cô chỉ mới đẩy anh ta ra, anh ta lại bừng tỉnh, hai tay siết chặt cô, mơ mơ màng màng nói nhẹ:
"Đừng có mà chạy trốn, cô là của tôi, là của tôi…."
"Dạ Diễm, ngươi khốn nạn quá, bị thương đến vậy mà vãn còn muốn ức hiếp tôi, được rồi kệ ngươi, để cho ngươi chết đi…"
Lam Thiên Vũ cắn răng tức giận, nhưng mà thấy chết không cứu thì không được, anh ta giờ đây có thể là miệng vết thương bị nhiễm trùng, nếu không điều trị kịp thời hậu quả sẽ không lường được.
Lam Thiên Vũ một lần nữa đẩy Dạ Diễm ra, nhưng dường như lại chọc giận Dạ Diễm, anh xoay người lại chặn ngang cô, nhắm mắt lại, thì thầm: "Đên chết tôi cũng không buông cô ra đâu, cô nghĩ tôi ngốc vậy sao…"