Editor: Waveliterature Vietnam
Dạ Diễm đè Lam Thiên Vũ xuống giường, cơ thể anh nặng nề áp lên người cô.
Lam Thiên Vũ tức giận giãy dụa: "Đồ khốn, buông ra….."
Dạ Diễm phớt lờ sự phản kháng của cô, dùng sức hôn cô thật mạnh, nụ hôn của anh đẫm máu, làm cho Lam Thiên Vũ sợ hãi, cô dùng hết sức giãy dụa, nhưng ngay cả khi anh bị thương, thì sức mạnh của anh vẫn là lớn hơn cô nhiều.
Cơ thể anh như một ngọn núi lớn đè nặng lên người cô, cô không thể phản kháng, bàn tay anh nắm tay cô để trên đỉnh đầu, tay kia bóp hai má cô, khuôn mặt xinh đẹp rất gần, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở cháy bỏng và nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Cô rất sợ hãi và lo lắng.
"Khi cô và Tiêu Hàn hôn nhau cũng kháng cự như vậy sao?" Dạ Diễm nói với thanh âm khàn khàn lạnh lẽo, hàm ý nói, "Cô mong muốn nhanh chóng được hắn ôm ấp, các ngươi đã làm bao nhiêu lần???"
"Đã làm vô số lần, bấy nhiêu lần đó tôi đều không đếm được, vừa lòng ngươi chưa?" Lam Thiên Vũ hận thấu xương trừng mắt, cô chính là muốn kích thích anh, anh càng khó chịu, cô lại càng thỏa mãn.
"Vừa lòng???" Trong mắt Dạ Diễm xuất hiện một tia lạnh đằng đằng sát khí, "Tôi chưa vừa lòng, một chút cũng không vừa lòng..."
Nói xong, anh lại hôn Lam Thiên Vũ, nụ hôn của anh cường bạo, mang theo sự cháy bỏng, không cho cô có cơ hội để thở, đôi môi cô bị anh làm càn mà chà đạp, cơn đau rát trào ra từ đôi môi.
Cô vật lộn với sự hoảng loạn, nhưng anh lại đè đầu cô lại, làm cho cô không thể nhúc nhích.
Hành động của Dạ Diễm lại trở nên mạnh mẽ hơn, cái lưỡi lạnh như băng khéo léo nhấc những chiếc răng của Lam Thiên Vũ, tàn phá bừa bãi từng chỗ trong đó, buộc chiếc lưỡi mềm mại của cô phải đùa giỡn với anh.
Cánh tay mạnh mẽ của anh giữ cô trong vòng tay, và nụ hôn rực cháy như một ngọn lửa.
"A…." Lam Thiên Vũ không thở được, hai má ửng hồng vì thiếu oxy, cô yếu ớt vùng vẫy, nhưng đổi lại anh lại thêm cuồng dã hơn, nụ hôn của anh dần nóng bỏng và mãnh liệt hơn nhiều…
"Không được, buông, buông ra…" Lam Thiên Vũ chớp mắt, thấp thỏm khó chịu.
"Tôi muốn loại bỏ hơi thở của những người đàn ông khác khỏi cơ thể của cô, loại bỏ tất cả…." Thanh âm của Dạ Diễm khàn khàn mà ảm đạm, mang theo sự giận dữ, nghĩ về cảnh Lam Thiên Vũ và Tiêu Hàn, anh sắp phát điên.
"Dạ Diễm, ngươi dám động vào ta, Tiêu Hàn sẽ giết ngươi." Lam Thiên Vũ hốt hoảng, thốt lên uy hiếp.
Dạ Diễm dừng lại, ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào Lam Thiên Vũ: "Cô cảm thấy rằng, tôi sẽ sợ hắn sao?"
"Anh ấy sẽ không bỏ qua cho ngươi." Lam Thiên Vũ bối rối quát khẽ, trái tim rối bời.
"Được, tôi thật sự muốn xem hắn ta không buông tha tôi thế nào…" Dạ Diễm khẽ nhếch lên, anh ghét nghe tên Tiên Hàn từ miệng cô, nếu cô không nói vậy, anh có thể sẽ buông cô ra, nhưng bây giờ, anh chỉ muốn trừng phạt cô, để cho cô nhớ kỹ bài học này, từ nay về sau không dám nghĩ đến người đàn ông khác….
"A ——" Lam Thiên Vũ hoảng sợ thét chói tai, không kịp phản ứng.....