Editor: Waveliterature Vietnam
"Thiên Vũ!" Tiêu Hàn thấy Lam Thiên Vũ đi tới, vui mừng chào đón, ôm chặt Lam Thiên Vũ, "Đi theo anh!"
"Ừ." Lam Thiên Vũ khóc gật đầu.
Tiêu Hàn đưa Lam Thiên Vũ chuẩn bị lên xe, lúc này, một chiếc Lamborghini lao đến như một cơn lốc, ngạo nghễ đậu bên cạnh họ, mui xe mở ra, Dạ Diễm đang ngồi trên ghế lái, một tay cầm lái, tay kia vẫn cầm điện thoại nói chuyện, anh đeo kính râm màu nâu, mọi người không thể nhìn thấy ánh mắt của anh ta, nhưng biết rõ anh đang nhìn Lam Thiên Vũ chằm chằm.
"Cậu chủ!" Triệu Quân nhanh chóng chạy tới mở cửa xe.
Tiêu Hàn giữ Lam Thiên Vũ sau lưng, đôi mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Dạ Diễm: "Cậu và Thiên Vũ không có quan hệ gì, tôi muốn đưa cô ấy đi, cậu không có quyền ngăn cản."
Dạ Diễm tháo kính râm xuống, lạnh lùng nhìn Tiêu Hàn, không nói gì, một lúc sau, quay qua nhìn Lam Thiên Vũ: "Cô muốn đi cùng cậu ta?"
"Đúng!" Lam Thiên Vũ trả lời lưu loát, đôi mắt đò ngầu trừng lên căm thù nhìn anh.
Bàn tay Dạ Diễm nắm thật sự nhanh, lồng ngực bị đốt chảy bởi một cơn lửa giận giữ, nhưng anh cố gắng đem sự tức giận kiềm chế, làm cho mình trở nên bình tĩnh:" Nếu bây giờ tôi giải thích cho cô, Kiều Tinh bị thương nặng không liên quan đến tôi, cô có tin tôi không?"
"Hả!" Lam Thiên Vũ cười khẩy, "Vô ích, anh cảm thấy tôi còn tin anh không???"
Nếu Dạ Diễm giải thích sớm hơn, lời giải thích bình tĩnh trước khi đứa bé mất đi, có thể Lam Thiên Vũ sẽ tin, nhưng bây giờ mọi thứ đã quá muộn.
"Được!" Dạ Diễm gật đầu cười, "Cô không tin tôi không thành vấn đề, cô không yêu tôi không quan trọng, trong lòng cô nghĩ về người đàn ông khác cũng không sao cả, nhưng cô là người phụ nữ của rồi, cả đời này cũng không được rời xa tôi....."
Nói xong, Dạ Diễm kéo Lam Thiên Vũ.
"Không được động vào cô ấy." Tiêu Hàn đấm vào mặt anh, Dạ Diễm nhanh nhẹn bắt lấy tay anh ta, đánh trả ngay một cú đấm bằng tay trái.
Dạ Diễm ra tay rất nặng, Tiêu Hàn ngã xuống đầu xe, đau đớn than nhẹ, trên mặt chỗ bị tạt a xít có vết máu chảy ra, làm cho mọi người không dám nhìn thẳng vào.
"Tiêu Hàn....." Lam Thiên Vũ hoảng sợ, muốn lại đỡ Tiêu Hàn.
"Lại đây cho tôi!!!" Dạ Diễm thô lỗ lao vào ôm Lam Thiên Vũ trong lồng ngực, bức xúc gào lên, "Cậu ta đang cố ý, cậu ta cố tình giả vờ đáng thương để nhận lấy sự thương hại của cô....."
"Giả vờ đáng thương???" Lam Thiên Vũ nghi ngờ nhìn anh ta, "Anh ấy vì cứu tôi nên mới bị thương, anh nói rằng anh ta đáng thương? Vết thương trên đầu anh ta cũng đáng thương sao? Anh cho là tất cả mọi người đều đê tiện vô liêm sỉ như anh hả?"
"Trước đây tôi cũng quên mình cứu cô, cớ sao cô không lo lắng như vậy?" Dạ Diễm tức giận đến phát điên.
"Lúc trước anh cứu tôi là vì đứa bé, hơn nữa anh đáng thương, là do anh tự nói ra thôi ——" Lam Thiên Vũ cười nhạo anh ta, "Anh tự tay giết chết đứa bé, còn muốn tôi ở lại bên cạnh anh?? Anh thật buồn cười."
"Tôi để cô lại bên tôi là vì rôi yêu cô, tại sao cô lại không biết điều đó??" Dạ Diễm đau lòng gào lên, đây là lần đầu tiên trong đời anh nói ra chữ "yêu" với phụ nữ, lời nói xuất phát từ trái tim, đang tiếc là Lam Thiên Vũ không chấp nhận điều đó.
"Yêu? Ha ha....." Lam Thiên Vũ cười to, "Dạ Diễm, đừng nhắc đến từ này với tôi, anh không xứng đáng!!!"
Dạ Diễm kinh ngạc nhìn cô, trái tim đang rỉ máu, giọng nói run rẩy: "Tại sao? Tại sao tôi làm cho cô nhiều việc như vậy, cô lại không nhận ra? Vì cái gì trong mắt cô luôn có hắn ta? Tôi ở đâu? Trong lòng cô tôi là cái mẹ gì??"
"Trong lòng tôi anh không là gì cả ——" Lam Thiên Vũ hoảng loạn vùng vẫy, "Anh là đồ cầm thú, hại chết con tôi, tôi hận anh, tôi hận anh, anh nên chết đi——"
Lam Thiên Vũ gào thét, cầm con dao đâm vào ngực Dạ Diễm.....