Editor: Waveliterature Vietnam
Đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước bỗng nhiên lóe lên một ánh sáng, Lam Thiên Vũ bật dậy, cố gắng yếu ớt gồng mình đứng dậy thay quần áo, cô phải đi khỏi nơi này, phải rời khỏi nơi này.....
Tiêu Hàn cho xe vào sân biệt thự, Triệu Quân mang theo vệ sĩ chặn lại, Tiêu Hàn từ trên xe bước xuống, giơ tay ra, Tư Tuệ lập tức mở cửa khoang sau của chiếc xe RV, Kiều Tinh hôn mê bất tỉnh đang nằm lặng lẽ trên một cái giường y tế, mu bàn tay còn luồn kim tiêm.
"Tiêu tổng, cậu đến đây là có việc gì?" Triệu Quân cố gắng để làm cho giọng điệu của mình lịch sự, Kiều Tinh tại nạn rõ ràng không liên quan gì đến Dạ Diễm, Tiêu Hàn muốn đổ lên đầu Dạ Diễm, bây giờ còn đem Kiều Tinh đến đây, anh ta muốn dùng Kiều Tinh để kích động Lam Thiên Vũ, để cho Lam Thiên Vũ đi cùng anh.
Tiêu Hàn không thèm nói chuyện với Triệu Quân, anh đếm thời gian, bây giờ Dạ Diễm không ở đây, chỉ cần Lam Thiên Vũ ra khỏi biệt thự này, anh không phải tự mình xông vào nhà nữa, có thể thuận lợi đưa người đi.
Vì thế, Tiêu Hàn hướng vào trong biệt thự hô to: "Thiên Vũ, đã tìm được Kiều Tinh, cô ấy chưa chết, nhưng đã bị Dạ Diễm làm bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, anh đưa cô ấy đến gặp em."
Lam Thiên Vũ chưa kịp đi giày, nghe thấy những lời này, lập tức chạy ra ngoài, bước đến cửa, cô bất ngờ dừng lại, chộp lấy con dao trên bàn ăn giấu trong tay áo.
"Lam tiểu thư....." Donna vội vàng ngăn cô lại, "Cô không được ra ngoài, cơ thể cô đang rất yếu, ra ngoài sẽ bị trúng gió. Chờ thiếu gia trở về rồi tính sau."
"Donna, tránh ra, tôi không muốn làm bà bị thương." Ánh mắt Lam Thiên Vũ vô cùng ảm đạm, khi mất đi đứa bé, ánh mắt cô dường như t hay đổi, không còn..... dịu dàng như trước nữa, bây giờ, ai muốn ngăn cản cô, cô chắc chắn sẽ không khách khí.
"Lam tiểu thư....."
"Tránh ra!!!" Lam Thiên Vũ nghiến răng, giống như một con sư tử đang giận giữ, bây giờ mà nói căn biệt thự to lớn này đối với cô như một cái lồng sắt, cô phải thoát ra.
Donna rùng mình, kinh ngạc nhìn cô, từ trước đến nay cô là người hiền lành lương thiện bỗng nhiên trở nên như vậy.
"Tôi xin lỗi....." Lam Thiên Vũ ngượng ngùng giải thích, "Dì Donna, bà vẫn tốt với tôi lắm, tôi không cố ý tức giận, nhưng ở lại đây, tôi sống không bằng chết, nếu bà muốn tốt cho tôi, đừng ngăn cản tôi."
Donna chua chát, nước mắt rơi xuống, cúi đầu im lặng rời đi.
Lam Thiên Vũ chân trần chạy ra ngoài, đám vệ sĩ muốn ngăn cô lại, cô liền giơ con dao trong tay áo đưa lên cổ, hét lên dữ dội: "Con dao này không sắc, nhưng đủ để cắt cổ tôi!!!"
Đám vệ sĩ nhìn nhau, tất cả rút lui, không dám ngăn cô lại.
Lam Thiên Vũ chạy nhanh ra ngoài, đi đến cửa biệt thự, Triệu Quân nhìn bộ dạng đáng thương của cô, anh bị sốc tại chỗ: "Lam tiểu thư, cô hãy bình tĩnh lắng nghe tôi nói, Kiều Tinh bị thương vậy không phải là do cậu chủ, Tiêu Hàn đang muốn lừa cô....."
"Tôi không muốn nghe gì hết, tránh ra cho tôi." Lam Thiên Vũ làm sao tin được Triệu Quân, Triệu Quân là người của Dạ Diễm, anh ta là người tuyệt đối trung thành, khó có thể chắc anh ta không lừa dối cô.
"Lam tiểu thư....." Triệu Quân còn muốn nói gì đó, Lam Thiên Vũ đưa dao lên, trên cổ xuất hiện một vết thương nhỏ, máu chầm chậm chảy xuống, Triệu Quân sợ xanh mặt, hoảng sợ lùi lại, "Cô đừng kích động, đừng làm tổn thương chính mình, tôi tránh ra là được."
Nói xong, Triệu Quân ra hiệu, đám vệ sĩ quay lại bên cạnh anh.
Lam Thiên Vũ chạy ra, nhìn thấy khuôn mặt bị hủy hoại một bên của Tiêu Hàn, nước mắt bỗng tuôn trào, rồi nhìn Kiều Tinh đang hôn mê bất tỉnh trên xe, tâm trạng cô lại trở nên kích động, vừa đi lại phía họ vừa khóc.
"Thiên Vũ!" Tiêu Hàn thấy Lam Thiên Vũ đi tới, vui mừng chào đón.