Buổi đêm ở Bắc Lí đèn đuốc rực rỡ, tiếng ca liên miên. Tiếng nam nữ nỉ non bị ngăn sau những cánh cửa gỗ. Một nương tử tên Xuân Nương được hai bà tử dẫn đến một dãy nhà sau. Nàng ta đang thấp thỏm cúi đầu thì nghe thấy một giọng nam tử ôn hòa vang lên: “Đa tạ, phiền các ngươi lui ra trước đi.”
Hai bà tử kia được thưởng tiền thì cực kỳ vui vẻ đi ra ngoài. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Xuân Nương quỳ trên mặt đất rũ mắt nhìn thấy vạt áo của lang quân ở trước mặt mình. Ai ngờ đối phương lại phất vạt áo ngồi quỳ trước mặt nàng ta. Xuân Nương cẩn thận ngẩng đầu sau đó hơi ngẩn ra. Bởi vì vị lang quân trước mặt cực kỳ tuấn tú, đã thế khí chất cả người hắn lại càng tốt đến không thực. Mà người có khí chất tốt như thế sẽ không dễ dàng đến Bắc Lí này vui chơi, ít nhất trong ấn tượng của nàng ta là như thế. Dù có tới thì đối phương cũng sẽ không chọn kẻ có thân phận hèn mọn như nàng ta.
Lang quân ngồi đối diện nàng ta chính là Ngôn Thượng. Sau khi nhìn nàng ta một hồi chàng mới ôn nhu nói: “Ta là đồng hương với Lưu Văn Cát, là bạn tốt của huynh ấy.”
Xuân Nương vốn còn đang ngây người nhìn chàng lại lập tức trợn tròn mắt. Nàng ta nhịn không được bịt kín miệng, trong mắt ầng ậc nước. Trong lúc nhất thời nàng ta chỉ thấy buồn vui đan xen, nháy mắt nhớ lại duyên cớ mình rơi vào tình cảnh này ——
Hơn nửa năm trước nàng ta mới vừa tới Bắc Lí, thấy Lưu Văn Cát tuấn tú lại thương cảm hắn vì tình mà khổ sở nên nàng ta mới chủ động tới rót rượu cho hắn. Không nghĩ tới có một vị lang quân trong nhà một vị Hộ Bộ lang trung muốn cường ép nàng ta và Lưu Văn Cát đã đứng ra ngăn cản. Lúc Lưu Văn Cát bị phế nàng ta đã sợ hãi kinh hoàng, suốt đêm lập tức nghĩ tới chạy trốn. Sau việc đó nàng ta bị bắt về Bắc Lí, Lưu Văn Cát không biết đã đi đâu còn nàng ta từ Trung Khúc bị đày làm tội nô ở Bắc Khúc. Nửa năm này nàng ta quá thê thảm, hơi tí là bị đánh chửi, vì thế nàng ta chỉ có thể cẩn thận, e sợ sẽ bị đám quý nhân đánh chết lúc nào không hay.
Lúc nàng ta đã nhận mệnh và trở nên đờ đẫn thì một vị lang quân kéo nàng ta ra khỏi Bắc Khúc.
Ngôn Thượng xin lỗi mà nhìn nàng ta, sau đó đưa cho nàng ta một tờ giấy: “Ta đã xóa nô tịch cho ngươi, lại cho ngươi một thân phận mới, từ đây ngươi có thể trở lại Trung Khúc. Kỳ thật ta vẫn luôn muốn cứu ngươi nhưng nơi này trông coi cực nghiêm, tương đối phiền toái. Phải tới gần đây ta mới có cơ hội, nhân lúc bệ hạ đại xá thiên hạ ta mới có thể cứu ngươi từ Bắc Khúc ra. Nửa năm này ngươi khổ rồi.”
Xuân Nương giống như nằm mơ, đợi nàng ta nhìn thấy giấy tờ chứng nhận nô tịch của mình thật sự ở trước mặt thì nước mắt lập tức rơi xuống. Nhưng nàng ta lại khẩn trương nói: “Ta là tội nữ do triều đình chỉ định, lang quân cứu ta như thế thì có gặp phiền toái không? Người ta đắc tội cũng không phải quý nhân tầm thường ……”
Ngôn Thượng thở dài nói: “Chuyện này cũng không phải do ngươi sai. Nương tử gặp nạn còn có lòng nghĩ cho ta nhưng nếu ta đã dám cứu ngươi thì đương nhiên là có cách đối phó với người khác. Ngươi không cần để ý.”
Xuân Nương cảm kích, lê gối về phía sau vài bước rồi dập đầu. Ngôn Thượng vội vàng khom người đỡ nàng ta, miệng nói mình không nhận nổi lễ lớn như thế. Nhưng Xuân Nương vẫn một hai phải dập đầu, rưng rưng nói chưa bao giờ có lang quân đối xử tốt với mình thế. Ngôn Thượng cũng đành bất đắc dĩ mà nhận một nửa lễ.
Lúc sau Xuân Nương do dự một chút rồi nói: “Không biết Lưu Lang hiện giờ……”
Ngôn Thượng ôn nhu đáp: “Ngươi không cần nhọc lòng huynh ấy. Không biết gì về huynh ấy thì ngươi mới có thể bắt đầu cuộc sống mới.”
Ánh sáng trong mắt Xuân Nương nhất thời ảm đạm, sau đó gật gật đầu. Nàng lại nhìn vị lang quân này và bị phong thái của đối phương cảm nhiễm nên cố lấy hết can đảm nói: “Lang quân đã cứu ta thoát nô tịch, sao không để nô gia từ đây theo ngài……”
Ngôn Thượng bị dọa nhảy dựng. Chàng bật cười nói: “Không dám không dám. Trong nhà có cọp cái nên ta không dám làm loạn ở bên ngoài.”
Xuân Nương ngẩn ra, nhưng thấy đối phương cực tuyệt một cách hài hước chứ không hề nhục nhã mình thì nàng ta cũng thả lỏng rồi ngượng ngùng cười. Xuân Nương nói: “Phu nhân của lang quân hẳn là xinh đẹp như hoa, cùng lang quân trai tài gái sắc, hòa hợp lại tôn trọng lẫn nhau.”
Ngôn Thượng khẽ cười một chút nhưng không nói nhiều. Lúc này chàng đã có chút kỹ xảo khi cự tuyệt nữ lang khác chứ không còn hoảng loạn như lúc trước.
Ngôn Thượng thong thả ung dung nói: “Nói nhàn thoại thế thôi, ta cũng không phải làm việc này một cách vô tư. Ta cứu ngươi thì cũng muốn được chút đền đáp, không biết nương tử có nguyện ý giúp ta không?”
Xuân Nương ôn nhu nói: “Từ đây tánh mạng nô gia là của lang quân, ngài cứ sai bảo.”
Ngôn Thượng nói: “Nương tử nói không đúng rồi. Tính mạng ngươi không liên quan gì tới ta, không cần vì ta mà máu chảy đầu rơi. Ta chỉ cần ngươi giúp chút việc thôi…… Ngày sau nếu ngươi tích cóp đủ tiền tài và muốn rời khỏi Bắc Lí tự mưu sinh thì ta cũng sẽ không ngăn cản. Nương tử vì bản thân mình mà nghĩ, không cần quá để ý tới ta.”
Sau khi dừng một lát chàng mới chậm rãi nói: “Ta chỉ hy vọng nương tử phối hợp với ta, trở thành danh kỹ.”
Xuân Nương kinh ngạc ngước mắt, muốn nhìn xem lang quân này có đang nói đùa hay không.
Danh kỹ là kỹ nữ đứng đầu trong mọi loại kỹ nữ. Danh kỹ ở thanh lâu có quyền lợi cực lớn, thường xuyên tới phủ đệ của đám quan to và quý nhân, cùng đám quan lại và lang quân quý tộc đi tới những buổi tiệc tùng. Muốn trở thành danh kỹ thì đều phải biết cầm kì thư họa, đó là yêu cầu tối thiểu. Thái độ của người Đại Ngụy đối với danh kỹ là cực kỳ coi trọng.
Ngôn Thượng cần một kỹ nữ tầm thường vốn chỉ biết rót rượu cho khách thoát thai hoán cốt thành tài nữ, vì chàng mà làm việc.
—
Ngôn Thượng đương nhiên có suy tính của mình.
Chàng cần một danh kỹ ở Bắc Lí để mình có thể sử dụng. Mấy tháng trước vội việc của sứ thần, đến giờ hiệp ước cơ bản đã xong nên đám người đó cũng đã lục tục rời khỏi Trường An, lúc này chàng mới có tâm tư bắt tay vào làm những việc này.
Quan trường Đại Ngụy thường xuyên có tiệc tùng. Người không biết uống rượu như Ngôn Thượng vẫn luôn phải vất vả ứng phó với những chuyện đó. Hơn nữa chơi gái là trào lưu, nếu chàng không theo mọi người thì khó tránh khỏi bị bài xích nhưng nếu chàng thật sự chơi thì không nói bản thân không thể chấp nhận mà Mộ Vãn Diêu cũng sẽ trở mặt ngay.
Hơn nữa, Bắc Lí nằm trên đoạn đường phồn hoa nhất Trường An, vô số quan lại triều đình đều tới đây. Nếu có một người làm nội ứng thì chàng sẽ biết đến những thay đổi trong triều nhanh hơn. Ngôn Thượng càng ngày càng nhận ra kẻ làm quan không thể chỉ đợi và làm việc ở trong triều. Chàng biết mình phải cân bằng thế lực khắp nơi, giao tiếp với đám tam giáo cửu lưu cũng quan trọng.
Nghĩ tới nghĩ lui thì bồi dưỡng một danh kỹ làm việc cho mình mới là tốt nhất.
Chàng ôn hòa giải thích với Xuân Nương: “Thi làm danh kỹ sẽ có hai nội dung, một là quy củ trong tiệc hai là làm thơ. Đối với quy củ trong bữa tiệc thì chỉ có uống rượu là ta không thể giúp ngươi, nhưng bản lĩnh xem mặt đoán ý thì có lẽ chúng ta có thể thảo luận. Còn làm thơ thì dù xấu hổ ta cũng phải thừa nhận mình rất kém…… Nhưng dù vậy ta vẫn có thể dạy ngươi một chút ban đầu, hẳn không thành vấn đề. Nhưng làm thơ cuối cùng vẫn phải dựa vào ngươi chứ không phải ta.”
Chàng do dự một chút rồi nói: “Ta có quen một người có thể nói là tinh thông mọi chuyện nhưng sợ là nàng ấy sẽ không chịu giúp, tạm thời không cần nghĩ tới nhờ nàng ấy.”
Xuân Nương đều đồng ý hết thế nên Ngôn Thượng nói tiếp: “Sau này ta sẽ thường tới Bắc Lí, lúc đó phiền toái nương tử hỗ trợ.”
Xuân Nương vội vàng đáp: “Không dám. Nếu trở thành danh kỹ thì đối với ta chính là tốt nhất, ta cũng sẽ không bị buộc đến bước đường cùng như năm trước…… Đa tạ lang quân chịu phí thời gian dạy ta.”
Sau đó nàng ta chần chờ nói: “Nhưng lang quân muốn ta thành danh kỹ chỉ vì thay ngài chắn rượu, và giúp ngài tra xét tin tức thôi sao?”
Ngôn Thượng hơi ngẩn ra, cảm khái nữ tử quả nhiên nhạy bén. Chàng thấp giọng nói: “Có lẽ ta còn muốn giữ ngươi như một quân cờ ẩn…… Nhưng có thể dùng tới hay không thì ta cũng không biết. Ngươi đừng nghĩ nhiều, tóm lại ta sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm.”
Lúc này Xuân Nương mới yên tâm.
—
Nói chuyện xong Ngôn Thượng ôm sách dạy nàng ta viết chữ. Khi màn đêm buông xuống chàng cũng ở lại gian phòng này.
Xuân Nương học cực kỳ nghiêm túc vì muốn báo đáp ơn cứu mạng của đối phương. Nàng ta sợ mình làm không tốt khiến vị lang quân này thất vọng nhưng nhìn kỹ thì nàng ta chỉ thấy thần sắc Ngôn Thượng nhàn nhạt. Nàng ta học tốt hay không chàng cũng không nói gì, cũng chẳng lộ ra thất vọng hay vui mừng. Chàng cũng không hề cho nàng ta cơ hội mơ màng, hay khiến nàng ta cảm thấy có thể mượn lúc học tập để tiến gần hơn. Sau khi mất mát Xuân Nương lại cảm thấy hâm mộ phu nhân của chàng.
Đêm đã khuya, lúc Xuân Nương muốn lui ra thì Ngôn Thượng lại chần chờ một chút rồi vẫn gọi nàng dừng bước. Xuân Nương căn bản không cảm thấy vị lang quân này sẽ yêu cầu mình hầu hạ thế nên chỉ nghi hoặc mà nhìn đối phương. Nàng ta thấy Ngôn Thượng rũ mắt ngồi ở trên giường, mặt lộ vẻ xấu hổ thấp giọng nói: “Ta còn có một chuyện muốn thỉnh giáo nương tử, chính là chuyện nam nữ.”
Xuân Nương “A?” một tiếng sau đó mờ mịt nghĩ: Có ý gì? Muốn nàng hầu hạ sao? Nàng nhìn lầm vị lang quân này rồi hả?
Ngôn Thượng vẫn rũ mắt nói: “Ta và phu nhân của ta …… Khụ khụ, mới thành thân, nhưng trong chuyện này lại không quá, không quá……”
Xuân Nương: “Hài hòa?”
Ngôn Thượng thở phào nhẹ nhõm nói: “Đúng vậy.”
Chàng nhíu mày nói: “Ta muốn hiểu rõ hơn chút về thân thể của nữ tử, đề phòng nàng ấy nổi giận với mình mà ta lại không biết vì sao sẽ khiến nàng ấy càng tức. Thân thể nàng mảnh mai, lại hay bị bệnh nên ta không biết phải chú ý cái gì. Còn có……”
Xuân Nương cười và ngồi lại, cực kỳ tự tin nói: “Ta quả thực có thể trợ giúp lang quân chuyện này. Trên thế gian sợ là sẽ không ai hiểu biết việc này hơn những người như ta.”
Ngôn Thượng khẽ cười một chút. Đây chính là ý của chàng bởi vì dù chàng đọc sách thì vẫn cái biết cái không. Nếu thảo luận với nam tử khác thì quá mức lộ liễu, chàng cũng không thích khi nam tử khác thể hiện thái độ bất kính với nữ tử. Nghĩ tới nghĩ lui thì hỏi một kỹ nữ vẫn là tiện nhất.
—
Ngọn đèn dầu mỏng manh, màn trướng rơi xuống đất, Xuân Nương và Ngôn Thượng ngồi cách màn mà nói chuyện.
Xuân Nương cúi người hỏi: “Xin hỏi lang quân và phu nhân thành thân bao lâu rồi?”
Ngôn Thượng mờ mịt nghĩ thầm cái này thì quan trọng gì, nên đáp bừa: “Hơn nửa năm.”
Theo phép tính mơ hồ của chàng thì từ lúc hai người bắt đầu ái muội tới nay tầm nửa năm. Từ khi chàng nói với Mộ Vãn Diêu câu “Lòng ta không trong sạch” thì chàng đã coi nàng như người mình yêu. Cái này không phải thành thân sao?
Xuân Nương tính tính, cảm thấy đây đúng là lúc phu thê mật ngọt nên hỏi: “Vậy hai người…… ừm, việc giường chiếu của hai người thế nào?”
Ngôn Thượng tức khắc đỏ mặt. Tay áo chàng rũ trên giường, ngón tay không nhịn được mà cong lại, cả người cũng cứng đờ. May mà cách màn nên nữ lang bên ngoài không nhìn thấy quẫn bách trên mặt chàng. Nàng ta chỉ nghe thấy chàng bình tĩnh nói: “Khá tốt.”
Xuân Nương nghi hoặc, nghĩ thầm nếu khá tốt thì vị lang quân này muốn hỏi cái gì. Nàng nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Vậy…… Lang quân không thể kéo dài? Hoặc số lần quá thấp, hay phu nhân của ngài bất mãn hả?”
Ngôn Thượng mờ mịt. Sau đó mới hiểu đối phương hiểu lầm rồi. Chàng vội ngắt lời đối phương: “Ta không phải muốn hỏi cái đó. Ta và phu nhân…… ở phương diện này khá tốt. Cái ta muốn biết là một ít…… Tư thế, một ít…… kiến thức, một ít…… hiểu biết về cảm thụ của nữ tử. Còn có việc mang thai…… canh tránh thai có hữu hiệu không……” Chàng nhíu mày nói: “Phu nhân của ta …… Dường như không thích canh tránh thai.”
Xuân Nương vội nói: “Có nữ tử nào thích canh tránh thai đâu? Lang quân, hai người đã thành thân, vì sao ngài không để phu nhân của mình hoài thai?”
Ngôn Thượng trầm mặc một lúc mới nói: “Không phải ta không thích, ngược lại ta rất thích nàng mang thai con của ta…… Nhưng thời điểm không đúng, ta cũng khó xử.”
Thực tế là Mộ Vãn Diêu không chịu, nhưng Xuân Nương đương nhiên không biết. Xuân Nương chỉ u uất nói: “Là thuốc thì sẽ có ba phần độc, lang quân vẫn nên để phu nhân uống ít thôi.”
Ngôn Thượng hỏi: “Nhưng canh tránh thai không phải để tránh thai ư? Không uống thì làm sao tránh thai được?”
Xuân Nương có chút giận nói: “Lang quân không thể thông cảm cho phu nhân của mình một chút sao? Nhất định phải làm việc này ư? Đợi một thời gian không được hả?”
Ngôn Thượng im lặng không nói gì. Xuân Nương lại tưởng hắn tức giận nên lập tức hồi thần nghĩ sao bản thân dám khiến ân nhân cứu mạng tức giận. Nàng ta lập tức mềm giọng nói: “Kỳ thật nếu muốn tránh thai thì cũng có một ít biện pháp không tổn hại đến thân thể. Ví dụ như phải tránh những ngày trước khi có quý thủy (kinh nguyệt)…… ừm, ta thấy lang quân có vẻ không hiểu lắm, không biết ngài có biết quý thủy là gì không?”
Ngôn Thượng nói lắp: “Biết, biết.”
Xuân Nương thở dài, nghe đã biết đối phương chẳng hiểu gì sất. Thế là Xuân Nương nghiêm túc giải thích còn Ngôn Thượng thì thành kính nghe suốt một đêm.
—
Sứ thần các nước sôi nổi rời Đại Ngụy, đến giữa tháng ba Ô Man Vương cũng đã bàn xong hiệp ước với Đại Ngụy nên sẽ rời khỏi Trường An.
Một đám quan viên tiễn Mông Tại Thạch ra khỏi Trường An. Vì Ngôn Thượng tham dự quá nhiều vào việc liên quan đến Ô Man, rất nhiều chuyện phải qua tay chàng thế nên dù chức quan thấp nhưng chàng cũng phải đi tiễn. Lúc nghiêng đầu chàng thấy bên cạnh đám triều thần là Đan Dương công chúa Mộ Vãn Diêu.
Ngoài việc Ô Man Vương chỉ tên muốn Đan Dương công chúa tiễn đưa thì nàng cũng đại diện cho Thái Tử mà tới. Đại Ngụy cuối cùng cũng cấp cho Ô Man một vị học sĩ và ba bốn đệ tử. Bọn họ sẽ theo Ô Man Vương về và giúp đối phương nghiên cứu sáng tạo chữ viết. Ô Man Vương đồng ý trao đổi da lông lấy châu bái, sách vở và công cụ.
Còn chuyện Ô Man Vương muốn mượn đường thì Đại Ngụy cũng thấy không phải chuyện xấu. Nếu hy sinh một nước nhỏ mà nâng đỡ Ô Man phát triển thì bọn họ cũng được lợi thế nên cũng đồng ý. Ô Man muốn trợ giúp Nam Man Vương thống nhất Nam Man còn Đại Ngụy thì mong muốn hắn và Nam Man Vương sẽ đấu đến càng loạn càng tốt.
Đương nhiên một hàng xóm vững vàng là tốt nhất nhưng nếu hàng xóm ngày nào cũng đánh nhau mà không có thời gian để ý tới mình thì cũng không tồi. Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào thì chuyện Đại Ngụy tiếp tục nâng đỡ Ô Man thượng vị đều là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi ra khỏi thành có một đám dũng sĩ Ô Man cao lớn cường tráng đi tới. Đây là đám người bị bắt sau việc ở Nam Sơn lần trước, giờ đã được thả ra. Cầm đầu là Lỗ Khắc Ly, hắn và những người khác hổ thẹn hành lễ với Đại Vương nhà mình.
Mông Tại Thạch tùy ý nâng bọn họ dậy sau đó híp mắt nhìn về phía Mộ Vãn Diêu.
Mấy người Phương Đồng và hộ vệ của phủ công chúa cũng đã được thả ra. Đánh giá thì thấy vết thương bọn họ phải chịu ở Nam Sơn lần trước đã khỏi hẳn, Mộ Vãn Diêu cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng nghĩ thầm may mà mỗi ngày nàng đều đi thúc giục Tần Vương nên tam ca không dám trả thù riêng và cuối cùng cũng thả người của nàng ra.
Mộ Vãn Diêu đang vui sướng lại liếc thấy Mông Tại Thạch lúc này đã hàn huyên xong với đám đại thần và đi về phía này. Nàng nhạt nhẽo nhìn hắn, trong lòng dâng lên cảnh giác nói: “Thái Tử muốn ta nói cho ngươi việc Dương Tam Lang khiến ngươi bị thương huynh ấy sẽ thay Tam Lang bồi tội. Huynh ấy cố ý biếm chức quan của Dương Tam Lang và đẩy hắn đi làm một Giáo Úy nho nhỏ. Không biết ngươi đã vừa lòng chưa?”
Mông Tại Thạch cười cười nói: “Đám người Đại Ngụy các ngươi quỷ kế đa đoan, ai biết các ngươi đang tính cái gì. Ta mặc kệ, ta cũng chẳng thèm để ý tới mấy cái đó.”
Mông Tại Thạch đứng trước mặt nàng, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu mới nói: “Quả nhiên là Đại Ngụy hợp nuôi dưỡng người. Ba tháng này xảy ra nhiều việc như thế mà ta lại thấy ngươi xinh đẹp ra nhiều.”
Mộ Vãn Diêu đạm mạc nói: “Trời sinh đã thế, ta cũng chẳng có cách nào.”
Mông Tại Thạch: “……”
Hắn không nhịn được cười rộ lên, vết sẹo trên mặt cũng không đáng sợ nữa. Hắn chỉ vào nàng cười nói: “Ngươi còn biết nói đùa, thấy ta đi mà không mang ngươi đi hẳn ngươi rất vui đúng không?”
Mộ Vãn Diêu nhẹ ngước mắt nhìn hắn. Ánh mắt nàng cực kỳ trong sáng như nước mùa xuân chảy xuôi, làm sao người ta không rung động đây?
Mông Tại Thạch ngừng một chút mới khàn giọng nói giỡn: “Với quan hệ của chúng ta thì ngươi có thể kính ta một chén không?”
Trong mắt Mộ Vãn Diêu lộ ra không kiên nhẫn. Hôm nay nàng thay mặt Thái Tử đến là đã cho hắn đủ mặt mũi. Nhưng tính tình nàng vốn kém, hiển nhiên không định nén nhịn vì thế nàng cực kỳ có lệ đón lấy một chén rượu từ tay thái giám bên cạnh rồi uống cạn sạch. Sau đó nàng nói với Ô Man Vương: “Một đường thuận lợi.”
Mông Tại Thạch lại trào phúng: “Nhưng trong lòng ngươi chỉ ước ta xảy ra chuyện đúng không?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Có vài lời biết là được, nói ra không thú vị nữa.”
Mông Tại Thạch lại hỏi: “Giống như có vài người chỉ cần coi là dĩ vãng, không cần xuất hiện mới tốt đúng không?”
Mộ Vãn Diêu nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói: “Năm đó ngươi giúp đỡ và cứu ta trong lòng ta vẫn cảm tạ nhưng phong tục hai nước và văn hóa bất đồng, rốt cuộc……”
Mông Tại Thạch thuận miệng nói tiếp: “Không thể miễn cưỡng được.”
Mộ Vãn Diêu rũ lông mi không nói. Lúc này thái giám ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở thì Ô Man Vương mới nhớ đến đáp lễ công chúa. Hắn tùy ý cầm lấy chén rượu gạo mà nhìn nàng. Ánh mắt hắn lướt qua từng tấc trên khuôn mặt đó, nghĩ đến quá khứ giữa hai người mà nàng đã quên. Hắn rũ mắt khẽ cười nói: “Đời này người ta thích nhất vẫn là ngươi. Dựa theo tập tục của Ô Man chúng ta thì ta nên mạnh mẽ cưới ngươi về mới đúng. Nhưng nhập gia tùy tục, nếu ngươi không thích thì ta cũng không muốn cưới một người vợ lúc nào cũng muốn giết mình làm gì. Lần này về Ô Man ta sẽ thành thân, ta sẽ không vì ngươi mà dừng lại nhưng người ta thích nhất trước sau cũng chỉ có ngươi.”
Mộ Vãn Diêu im lặng một hồi rồi nói: “Không cần thiết.”
Mông Tại Thạch cười to đáp: “Ngươi đúng là máu lạnh. Ta còn tưởng lời này sẽ khiến ngươi nói được vài câu dễ nghe với ta.”
Mông Tại Thạch uống cạn chén rượu sau đó nói: “Ngươi chúc ta thuận buồm xuôi gió vậy ta chúc ngươi gặp được phu quân tốt, nhân duyên tốt.”
Mộ Vãn Diêu kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn, không nghĩ đến hắn không hề ghi hận nàng năm lần bảy lượt muốn giết hắn. Đã thế hắn còn có thể buông bỏ.
Mông Tại Thạch uống thêm một chén rượu nữa sau đó đi tới. Mộ Vãn Diêu lùi về sau nhưng lại bị hắn đè vai lại. Hắn cúi mắt nhìn nàng sau đó nghiêm túc mà dùng tiếng Ô Man nói: “Chúc ngươi đời này sẽ không phải nhìn thấy ta và ác mộng của ngươi nữa. Chúc ngươi vĩnh viễn quên đi phụ tử chúng ta, cả đời được bình an, có được hạnh phúc, làm một vị công chúa kiêu ngạo chân chính.”
Ánh mắt Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn mà nhìn hắn. Trong mắt nàng là ánh sáng lập lòe, nàng biết hắn đã nương tay với mình, đó là vì hắn thích nàng…… Mọi hành vi của hắn đều là bình thường nếu ở Ô Man, chẳng qua nàng là người Đại Ngụy chứ không phải người Ô Man. Cuối cùng hắn quyết định buông tha cho nàng, để nàng được tự do.
Mộ Vãn Diêu rũ mắt thấp giọng nói: “…… Cảm ơn.”
Trong mắt Mông Tại Thạch hiện lên một tia bỡn cợt thế là nàng lập tức cảnh giác muốn lùi lại thì thấy hắn nhanh chóng nói một câu tiếng Ô Man: “Ta cố tình không chúc ngươi và Ngôn Thượng tu thành chính quả. Ta ước gì hắn sẽ không chiếm được ngươi.”
Sau đó hắn cúi người hôn lên trán nàng. Thái giám bên cạnh lập tức quát: “Ô Man Vương ——! Ngươi làm gì vậy ——”
Sao hắn dám hôn công chúa trước mặt mọi người chứ?!
Mông Tại Thạch cười lớn sau đó buông Mộ Vãn Diêu ra và xoay người. Trong đôi mắt nàng là lửa giận, vội hùng hổ duỗi tay đẩy hắn ra nhưng tên kia đã nhanh chóng rời khỏi. Mộ Vãn Diêu vội vàng lấy khăn thị nữ đưa tới để lau trán, sau đó chột dạ liếc nhanh người nào đó trong đám triều thần bên cạnh.
Mông Tại Thạch đã cưỡi lên ngựa, không đợi đám triều thần Đại Ngụy phản ứng chuyện hắn dám hôn công chúa nhà bọn họ thì hắn đã vung tay lên dẫn người của mình lao đi. Trong gió truyền đến tiếng hắn cười to ——
“Ngôn Thạch Sinh! Ta cho Đại Ngụy một phần quà, đợi về ngươi sẽ biết. Coi như có qua có lại, không cần cảm kích!”
Trên bình nguyên ngoài thành Trường An mọi người thấy Ô Man Vương mang theo khí thế lanh lảnh mà dẫn đám dũng sĩ Ô man cưỡi ngựa đi xa. Bụi đất cuồn cuộn, ngựa chạy phăng phăng. Cả đám nhẹ nhàng rời đi, còn người của Đại Ngụy đi theo đoàn và hàng hóa thì chậm rãi đi phía sau.
Đám triều thần nhìn Ô Man Vương đi xa sau đó quay đầu nhìn Ngôn Thượng, tò mò không biết quà trong lời Ô Man Vương nói là cái gì.
Sắc mặt Ngôn Thượng đen lại, chàng còn đang chìm trong cảm giác không thoải mái khi thấy Mông Tại Thạch hôn Mộ Vãn Diêu vừa rồi. Chàng miễn cưỡng nén cảm xúc xuống mà lắc đầu với mọi người ý nói mình không biết gì hết.
Đám quan viên cũng không quá rối rắm với việc này. Nhìn bụi đất bốc lên, bóng dáng Ô Man Vương và một đám kỵ binh với sĩ khí hùng tráng thì cả đám đều không nhịn được cảm khái: “Ô Man Vương cũng là một nhân vật anh hùng.”
Ngôn Thượng nói: “Là anh hào hay quân giặc còn chưa biết được.”
Chúng quan viên sôi nổi gật đầu, từng người đều cân nhắc âm thầm mà không nói.
Sau khi tiễn sứ thần cuối cùng đi, bọn quan viên lần lượt ra về. Ngôn Thượng thì vẫn đứng lại nghĩ một ít việc, Mộ Vãn Diêu đi tới bên cạnh liếc nhìn chàng. Rốt cuộc nàng thật sự chột dạ vì cái hôn vừa rồi của Mông Tại Thạch.
Nàng ho khan hai tiếng Ngôn Thượng mới ngẩng đầu nhìn nàng thì thấy nàng chậm rì rì hỏi: “Giờ ngươi muốn đi đâu?”
Ngôn Thượng giật mình, bấy giờ mới nhận ra Mộ Vãn Diêu đang chủ động nói chuyện với mình ở trước mặt đám triều thần. Trước kia ra khỏi cửa nàng đều hận không thể coi như không biết chàng, cũng không bao giờ làm gì để đám triều thần hiểu lầm. So với lúc đó thì sự chủ động của nàng lúc này quả là khó mà có được.
Ngôn Thượng đang muốn trả lời thì một quan viên bên cạnh đã mừng rỡ như điên nhưng vẫn cố nén mà đáp: “A? Điện hạ đang nói chuyện với thần ư? Thần đang muốn cùng Ngôn Nhị Lang đến Tần Vương phủ. Triều đình có ý chỉ dành cho Tần Vương điện hạ, dù sao thì lúc trước ngài ấy cũng đã quá quan tâm đến sứ thần, hiện tại cũng nên giải thích một chút.”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Nàng kinh ngạc nhìn về phía tên quan viên trẻ tuổi không biết từ khi nào đã chạy tới cạnh Ngôn Thượng. Tên kia kinh ngạc vui vẻ nhìn nàng, thật sự cho rằng công chúa điện hạ tới tìm mình nói chuyện. Mà cái tên Ngôn Thượng vô dụng kia đứng bên cạnh trầm mặc một lúc sau đó thật sự ngoan ngoãn ngậm miệng.
Lúc này quan viên kia mới nghi hoặc hỏi: “Nhưng điện hạ hỏi cái này làm gì?”
Mộ Vãn Diêu nhìn trời nói: “Vừa lúc ta cũng muốn đến Tấn Vương phủ một chuyến, thấy các ngươi không có xe nên ta đang định cho các ngươi đi nhờ, không biết các ngươi có muốn không?”
Quan viên trẻ tuổi kia đáp ngay: “Đương nhiên nguyện ý!”
Mộ Vãn Diêu quay đầu đi luôn, nàng nghe thấy quan viên kia lôi kéo Ngôn Thượng rồi khó nén kích động nói: “Ngôn Nhị Lang, mau đi với ta! Hôm nay nhờ phúc của ta mà huynh mới được ngồi xe của Đan Dương công chúa đó, còn không cảm tạ ta đi?”
Mộ Vãn Diêu lập tức quay đầu lại cười cười nhìn Ngôn Thượng. Chỉ thấy chàng hỏi quan viên kia: “Huynh không biết…… Chuyện ở Nam Sơn lúc trước ư?”
Sau chuyện ở Nam Sơn lúc trước thì quan hệ của chàng và Đan Dương công chúa đã bị truyền đến lung tung rối loạn, cho dù mọi người không cảm thấy bọn họ có tư tình thì cũng sẽ thấy quan hệ của bọn họ không tồi. Sao lại có kẻ không biết hắn có quen Đan Dương công chúa chứ?
Tên quan viên kia mê mang nói: “Lúc trước ta giữ đạo hiếu cho phụ thân nên không ở đây. Tháng này ta mới về Trường An, may mắn được đưa tiễn Ô Man Vương ra khỏi Trường An. Nam Sơn có chuyện gì à?”
Ngôn Thượng trầm mặc một lát sau đó khó có lúc vui đùa nói: “Ra là vậy. Thế thì ta phải cảm tạ huynh rồi, nhờ phúc của huynh mà ta được ngồi xe của Đan Dương công chúa.”
Ngôn Thượng ngước mắt nhìn thấy Mộ Vãn Diêu đang quay đầu nhướng mày nhìn mình. Trong lòng chàng hiểu rõ mà không nói ra, nhưng vẫn thấy có chút nhẹ nhõm.
Chàng nghiêng đầu làm bộ ngắm phong cảnh, nhưng khóe môi lại mang ý cười, bên tai hơi đỏ lên.