Cuối tháng 2, mưa xuân rây rắc rơi xuống. Đến ban đêm mưa mới tạnh, trong viện là sương sớm, ánh trăng treo trên bầu trời lúc này như một hồ nước trong.
Mọi thứ đều mênh mông đẹp đẽ giống như giấc mộng hiện tại của Ngôn Thượng. Ở trong mộng của chàng mọi thứ mông lung, u ám nói không nên lời. Nhưng trong mộng đương nhiên không phải chỉ có phong cảnh.
Mặt hồ dập dờn từng làn sóng, mùi hoa lẳng lặng lan trong bóng đêm. Trong nhà là tiếng thở dồn dập của nam nữ, rất nhỏ nhưng kịch liệt và đặc biệt rõ ràng trong bóng đêm. Màn giường giống như dòng cát mềm nhẹ làm tăng thêm cảm giác triền miên, mê say. Ánh trăng mát lạnh cũng nhẹ phập phồng theo từng đợt kích động. Nữ lang nằm bên dưới có mái tóc dài như lụa, cả người nàng dựa sát vào vai người bên trên, lông mày hơi nhíu lại. Nàng nhẹ nhàng hé miệng rên rỉ, đuôi mắt và mặt mày đỏ ửng có ngân ngấn nước mắt.
Trong cảnh trăng sáng sao thưa da thịt của nàng đẹp đẽ, mềm mại, trong suốt lại trơn bóng. Tóc đen vương trên cổ nàng rồi chảy xuôi xuống. Còn người bên trên thì phô ra tấm lưng vững chãi như núi, quả là cảnh sơn thủy cùng tụ hội. Hai màu trắng đen hòa quyện, hỗn loạn trên nền chăn đệm đỏ đậm. Ngôn Thượng bước vào căn phòng kia rồi ngơ ngẩn nhìn cảnh quỷ dị trước mặt, tim đập như điên. Lúc này đôi nam nữ kia quay mặt lại, nữ tử kiều mị như yêu tinh, đẹp không cần nói. Nhưng lúc nam tử kia quay mặt lại thì trên mặt là vui thích tràn đầy…… Đó quả thật chính là mặt của Ngôn Thượng.
Ngực chàng oành một cái, cả người lùi về sau và tỉnh mộng.
Ánh trăng nhàn nhạt treo trên bầu trời, Ngôn Nhị Lang chỉ mặc áo trong và ngồi trên giường cúi đầu túm lấy cổ áo của mình mà thở dốc. Ngực chàng vẫn còn chìm đắm trong cảm giác căng thẳng muốn phát tiết ở trong mộng, cổ họng cũng khô khốc. Chàng nhắm mắt một lát mới kéo chăn ra, phiền não và khốn quẫn nhìn tình huống chật vật của bản thân.
Từ sau đêm đó chàng luôn nằm mộng xuân. Phản ứng sinh lý trước kia không thường xuyên tới làm phiền chàng nhưng hiện tại gần như mỗi đêm đều có. Nếu cứ thế này thì chàng điên mất.
Ngôn Thượng đỡ trán, cằm dưới căng lên. Chàng cố nén khó chịu trong lòng để chờ thân thể chậm rãi khôi phục lại. Đợi một vài khắc chàng mới hoàn hồn mà xuống giường tắm rửa, thay quần áo trong.
Gã sai vặt Vân Thư ở bên ngoài đang gà gật thì bị tiếng nước trong nhà tắm đánh thức. Hắn nhìn bầu trời còn tối đen mà giật mình gọi: “Nhị Lang?”
Trong phòng vẫn an tĩnh, giống như người ở bên trong đang xấu hổ nên không trả lời vậy. Qua một lát tiếng nói ôn nhu của Ngôn Thượng mới vang lên: “Không có gì, nhất thời ta nhớ tới có việc còn chưa làm nên muốn dậy xử lý một chút.”
Vân Thư lập tức tin ngay vì lang quân nhà hắn chính là kẻ mệnh vất vả. Hắn chỉ lo cho thân thể của chàng nên hỏi: “Lang quân nghĩ nhiều quá, kỳ thật làm gì có nhiều việc vội vàng đến thế? Ta thấy quan viên khác cùng phẩm cấp với ngài cả ngày cũng chỉ làm được một nửa công việc của ngài thôi. Nhị Lang nên ngủ nhiều một lát mới phải, ngài cứ cậy mình còn trẻ, sau này mệt mỏi để lại bệnh căn thì phải làm sao đây?”
Ngôn Thượng mỉm cười đáp: “Đã biết. Đa tạ ngươi quan tâm. Ta chỉ xem một lát rồi sẽ đi ngủ.”
Vân Thư thở dài rồi không nói nhiều nữa. Trong lòng hắn hy vọng trong nhà có một nữ chủ nhân để quản Nhị Lang cho tốt. Nhị Lang cái gì cũng tốt, chỉ có cái tội yêu cầu quá cao với bản thân là không ổn.
Còn ở trong phòng Ngôn Thượng đang cố nén hổ thẹn mà tắm rửa cho xong. Lúc này chàng thật sự thắp đèn ngồi trước bàn. Lòng chàng bực bội nên đành luyện chữ, cố gắng giải đáp vấn đề của mình. Chàng không muốn bản thân nghĩ đến Mộ Vãn Diêu rồi nhịn không được rơi xuống con đường sai trái. Những gì chàng nghĩ trong đầu quả là không thích hợp, sẽ ảnh hưởng tới nàng.
Nhưng chàng thật sự không nhịn được. Lúc chàng tỉnh táo thì có thể khống chế nhưng vừa đến tối thì dục vọng này lại tiến vào giấc mộng tra tấn chàng. Cứ liên tiếp như thế chàng cũng bị dục vọng của mình dọa sợ. Chàng hận bản thân vì sao lại không nhịn được, vì sao lại bị dục vọng khống chế thế này?
Hai ngày nay Ngôn Thượng không dám đi gặp Mộ Vãn Diêu vì sợ chỉ thấy nàng cười một cái là trong đầu chàng sẽ lại nghĩ lung tung một đống hỗn loạn. Nhưng nếu lâu quá chàng không đến thì sẽ khiến Mộ Vãn Diêu sinh lòng nghi ngờ không biết chàng bận cái gì.
Bên nào cũng khó xử nên hai ngày này chàng thật sự bị dày vò. Chàng ảo não mà nghĩ nếu cứ thế này thì có một ngày chàng sẽ làm ra chuyện xấu mặt. Mà người như chàng bị xấu mặt thì không bằng giết chàng đi.
Luyện chữ trong chốc lát Ngôn Thượng lại cúi đầu xem mình đang viết cái gì. Ai ngờ vừa nhìn đã thấy cả trang giấy đều là ba chữ “Mộ Vãn Diêu” khiến chàng ngẩn ra. Chàng nhìn mảnh giấy kia sau đó không nhịn được mở cửa sổ nhìn phủ đệ đối diện. Chàng nhớ rõ trong phủ công chúa có một gác mái trên lầu ba và trước đây nơi đó luôn sáng đèn. Nhưng tối nay Ngôn Thượng lại phải thất vọng vì nơi đó đen như mực. Hiển nhiên chỉ có một mình chàng chịu tra tấn còn Mộ Vãn Diêu căn bản không hề phiền não thế này.
Ngôn Thượng thở dài, bắt đầu phản tỉnh bản thân vì sao lại thế này. Chàng nghĩ ngợi trong chốc lát rồi lại nghĩ tới việc hoang đường mình làm hôm đó. Trên mặt chàng nhịn không được giãn ra thành một nụ cười, mặt mày thả lỏng. Chàng lặng yên nhớ lại từng chuyện đêm đó rồi ghi xuống.
Viết xong Ngôn Thượng nhìn chữ của mình trong chốc lát rồi cảm thấy bản thân quá buồn cười. Chàng lắc đầu, đốt tờ giấy đi giống như đang chôn sâu tâm sự của mình. Cùng lắm thì …… Chàng lén lút viết thư cho anh cả nhà mình sau đó xấu hổ hỏi xem bộ dạng hiện tại cả bản thân có bình thường không. Chàng cũng sẽ nhờ anh cả chỉ bảo xem có thể nào kéo nhả dục vọng kia một cách tự nhiên để không bị người ta chê cười không ……
Lúc viết thư cho anh cả chàng cũng thuận tiện viết thư cho cha cùng em trai và em gái luôn. Chàng dặn cha đừng uống nhiều rượu, hỏi anh cả tình hình của chị dâu, hỏi cháu trai hiện tại có bộ dáng gì, trong nhà có thiếu gì không. Chàng còn nghiêm khắc phê bình em trai lúc nào cũng ăn không ngồi rồi sau đó đốc thúc tên kia phải đọc sách cho tốt. Nếu em trai có thể thông qua kỳ thi châu khảo thì sau khi tới Trường An chàng có thể giúp đỡ hắn và giúp đỡ trong nhà. Cuối cùng chàng viết cho em gái với ngữ khí cực kỳ ôn nhu.
Nhưng sau khi suy nghĩ một lát chàng cảm thấy em gái út hiện tại đã 14, 15 tuổi rồi, đúng là lúc tình đậu sơ khai, tò mò với mọi thứ. Thế là chàng dặn dò cha cùng anh em của mình phải quan tâm hơn tới em gái út, đừng để con bé đi nhầm đường vào lúc này.
Ngôn Hiểu Chu còn nhỏ nên không vội gả chồng.
Chàng cứ thế viết mãi, dông dài lằng nhằng, càng viết càng nhiều.
—
Sứ thần các nước sắp rời khỏi kinh đô của Đại Ngụy nhưng việc này đa phần không liên quan gì tới hầu hết mọi người. Ví dụ như trong nhà Triệu tế tửu.
Lúc này Triệu Công đang nhọc lòng chuyện của đứa con gái út Triệu Linh Phi. Chuyện của các sứ thần dù sao cũng chẳng liên quan tới ông ta, nhưng nói tới chuyện hôn sự của Triệu Linh Phi thì Triệu Công lại cực kỳ để bụng.
Xưa nay ông ta vừa thấy Triệu Linh Phi là đã mặt sưng mày xỉa. Hai ngày này nghe nói nàng còn dám chạy tới tham dự Diễn Binh thì ban đầu ông ta cũng thấy rất tự hào khi nghe người khác khen con gái nhà ông ta anh dũng không kém gì nam nhi. Nhưng sau đó ông ta kinh hồn táng đảm nghĩ Ngũ Nương mà càng như vậy thì càng không thể gả ra.
Một ngày này Triệu Công ở trong phủ gặp được Triệu Linh Phi đúng lúc nàng mới từ võ đường đi ra. Triệu Linh Phi chỉ có lệ mà hành lễ với ông ta sau đó quay đầu muốn đi vì nàng biết cha không thích nàng luyện võ.
Ai ngờ lúc này Triệu Công lại xụ mặt gọi: “Ngũ Nương, quay lại đây!”
Triệu Linh Phi quay đầu lại kỳ quái liếc ông ta một cái sau đó theo ông ta tới thư phòng.
Sau khi đóng cửa ông ta thần thần bí bí nói: “Tình cảm của con và Ngôn Nhị Lang có tiến triển gì không?”
Triệu Linh Phi ngẩn ngơ, trong đầu hiện lên một cảnh sau đó mặt nàng đỏ bừng lên, mang theo một chút xấu hổ và bực mình. Nàng nhớ tới đêm đó sau khi Diễn Binh và văn đấu kết thúc Đan Dương công chúa đã tới tìm bọn họ uống rượu. Trong một đám thiếu niên chỉ có Lưu Nhược Trúc là nữ nhi, Triệu Linh Phi thấy nàng ta nhu nhược ngoan ngoãn nên thấy hợp cạ và chủ động cùng nàng ta nói chuyện.
Trong lúc đó nàng lơ đãng quay đầu và thấy Đan Dương công chúa đang ngồi cạnh Ngôn Nhị Lang. Mấy người khác đều uống quá nhiều rượu, không khí lại đúng độ nên chẳng ai để ý tới hai người kia. Nhưng Triệu Linh Phi lại nhìn thấy Đan Dương công chúa nhẹ dựa đầu lên vai Ngôn Thượng còn chàng lại như không thấy gì và cũng không hề né tránh.
Một màn kia cực kỳ chói mắt khiến Triệu Linh Phi lập tức ngây dại. Ngôn Thượng mà nàng biết tuyệt đối không phải người sẽ để nữ lang dựa vào vai mình mà không có phản ứng gì. Chàng là người tiến lùi có độ, tuy ôn nhu nhưng nếu chàng không có ý thì nhất định sẽ không để người khác hiểu lầm rồi làm tổn thương tâm của người ta.
Một Ngôn Thượng như vậy lại để Đan Dương công chúa dựa vào người.
Trong nháy mắt Triệu Linh Phi nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, nhớ tới lúc nàng ngày ngày đến trước cửa nhà Ngôn Thượng, nhớ đến lời lẽ hùng hồn của Đan Dương công chúa khiến nàng khóc lóc. Lúc ấy nàng kia đã khuyên nàng lui lại…… Nhớ tới những cái đó khiến nàng thấy tức giận, nghĩ chẳng lẽ công chúa làm thế là vì muốn gần quan được ban lộc sao?
Hai người bọn họ còn là hàng xóm nữa chứ! Công chúa thật quá đáng!
Lưu Nhược Trúc nhìn thấy sắc mặt của Triệu Linh Phi không đúng thì cũng nhìn theo. Lửa trại hắt ánh sáng mỏng manh nhưng cảnh Mộ Vãn Diêu dựa sát vào Ngôn Thượng thật sự rất ấm áp. Lưu Nhược Trúc ngây người một chút sau đó nháy mắt đã đoán được gì đó. Chẳng lẽ Triệu Linh Phi cũng thích Ngôn nhị ca ư? Hiện tại Triệu nương tử đã hiểu ra tâm tư của Ngôn nhị ca rồi ư?
Trong mắt Lưu Nhược Trúc ánh lên buồn bã mà đẩy đẩy vai Triệu Linh Phi sau đó lo lắng gọi: “Ngũ Nương……”
Triệu Linh Phi quay đầu lại liếc nhìn nàng ấy một cái sau đó cười tự giễu rồi rầu rĩ uống một ngụm rượu và nhỏ giọng nói: “Công chúa thật là xấu.”
Lưu Nhược Trúc nhẹ giọng nói: “Nữ lang Ngôn nhị ca thích sẽ không xấu.”
Triệu Linh Phi phồng má phản bác: “Mặc kệ! Dù sao nàng ta cũng đã lừa ta…… vậy chính là người xấu!”
Triệu Linh Phi đang rầu rĩ không vui mà Triệu Công còn hỏi tới tiến triển giữa nàng và Ngôn Thượng nữa. Làm gì có tiến triển gì? Trước kia đã chưa đâu vào đâu, hiện tại là càng ngày càng xa.
Nhìn thấy biểu tình buồn bực của con gái là lòng Triệu Công đã hiểu rõ. Ông ta không cho là đúng, chỉ vui tươi hớn hở nói: “Không sao, cẩn thận nghĩ lại thì tuy Ngôn nhị tốt nhưng vẫn xuất thân nhà nghèo, không xứng với chúng ta. Vi phụ đã chọn được cho con một mối hôn sự tốt, chính là thế gia!” Ông ta kích động nói: “Nếu con gả qua đó thì vi phụ có thể thăng một mạch lên địa vị cao hơn.”
Triệu Linh Phi đang bi thương chuyện tình cảm vì thế nàng cũng không bài xích chuyện cha mình giới thiệu mối hôn sự: “Nhà nào thế?”
Triệu Công ho khan một tiếng mới nói: “Ừm, đối phương hơi lớn tuổi hơn con một chút…… Còn có con rồi. Nhưng phu nhân trước của hắn đã qua đời, con gả qua tuy là vợ kế nhưng vẫn là chính thất. Hơn nữa nhà bọn họ đã cho phép vi phụ, chỉ cần con gả qua thì vi phụ không cần làm cái gì mà Tế Tửu nữa mà có thể thật sự tham gia chính sự……”
Triệu Linh Phi ngơ ngác nhìn người cha dã tâm bừng bừng của mình. Nàng biết ông ta vẫn luôn một lòng một dạ muốn bám vào đám thế gia, đến Dương gia cũng không tha. Nhưng nàng thật không nghĩ tới ông ta lại có thể vô lý đến mức này…… Nàng cao giọng nói: “Con mới mười sáu tuổi đó! Phụ thân cho con đi làm vợ kế người khác hả?! Con là người không ai muốn, không gả được ra ngoài hả?! Sao phụ thân lại tự hủy hoại nữ nhi của mình như thế?!”
Triệu Công không vui nói: “Vợ kế thì làm sao? Người ta có con rồi nên nếu con gả qua cũng chẳng cần sớm sinh con làm gì. Nữ tử sinh con sớm quá không tốt…… Mọi người đều nói con gả qua chỉ cần chăm sóc đứa nhỏ kia cho tốt là được, cũng không ai giục con phải sinh sớm…… Thế gian này có mấy nam nhân không nóng nảy thúc giục thê tử sinh nở sớm? Vi phụ cũng vì tốt cho con thôi!”
Triệu Linh Phi dỗi nói: “Phụ thân để con làm vợ kế của người khác thì tốt chỗ nào? Mối hôn sự rách nát này con không thèm, cũng sẽ không gả. Con không nên tin tưởng ánh mắt ngài mới đúng!” Nàng ngẩng đầu quật cường nói: “Phụ thân có mắt như mù, con thà xuất gia cũng sẽ không gả đâu!”
Triệu Công cáu điên: “Con dám xuất gia! Nếu dám ta sẽ để mẫu thân con cũng đi xuất gia luôn, để bà ấy ngày ngày ở bên lải nhải cho con xem!”
Triệu Linh Phi cũng nhảy lên: “Phi! Có bản lĩnh thì ngài làm đi, lấy nữ nhi ra làm buôn bán, mệt ngài cũng nghĩ ra được!”
Triệu Công bị nàng nói trắng ra như thế thì tức đến nỗi mặt xanh mét. Ông ta mắng con gái một chặp, nói nếu không phải ông ta luồn cúi thì nàng làm gì có ngày lành như bây giờ. Triệu Linh Phi cũng châm biếm ông ta một hồi, nói ông ta thấy thế gia là run rẩy, trong đầu chỉ muốn liên hôn dể trèo lên…… còn nói ông ta điên rồi.
Cha con hai người mắng nhau qua lại một hồi. Triệu Linh Phi thì chống nạnh còn Triệu Công thì tức đến độ không ngừng ném sách với nghiên mực về phía nàng. Cả thư phòng loảng xoảng một hồi khiến đám hạ nhân bên ngoài kinh hồn táng đảm. Triệu phu nhân nghe hạ nhân thông báo thì vội vàng đến ngăn hai bên không tiếp tục mắng chửi đối phương nữa.
Triệu Linh Phi đứng bên kệ sách quay mặt đi không thèm nhìn cha mình. Triệu Công thì được vợ thuận khí nên có hơi bình tĩnh lại nói: “Thôi được rồi, con không thích mối này thì ta còn một mối khác. Thái Tử có một biểu đệ đúng lúc đến tuổi thành thân……”
Triệu Linh Phi chịu không nổi cả giận nói: “Nhà mẹ đẻ của Thái Tử xuất thân đồ tể, biểu đệ của hắn cũng là đồ giết heo, một cái chữ to cũng không biết. Hiện tại nhờ có Thái Tử mà cả nhà bọn họ một bước lên trời…… Ngài vì muốn ôm cây to mà để con không đi làm vợ kế thì lại gả cho một tên đồ tể mù chữ…… Ngài thật quá đáng! Chẳng nhẽ nuôi nữ nhi là làm ăn hả?! Con chỉ được chờ đến khi bị bán thôi sao?”
Triệu phu nhân ở bên cạnh khuyên bảo: “Biểu ca của con cũng đi theo Thái Tử, Dương gia đều có quan hệ tốt với Thái Tử thì vì sao con phải ghét bỏ……”
Triệu Linh Phi chỉ giận không nói còn Triệu Công lại cáu: “Ở đó mà cái này không được, cái kia không được. Người mà con thích lại coi thường con kia kìa!”
Triệu Linh Phi lập tức nổi giận đấm lên kệ sách khiến nó lắc lư, sách rơi hết xuống. Vợ chồng Triệu gia thấy thế thì gân xanh giật giật, thất kinh với sức lực của con gái nhà mình, hoài nghi đây có phải con bọn họ sinh ra không……
Triệu Linh Phi thì căm giận nói: “Ngài lại ghét bỏ Ngôn nhị ca xuất thân kém đúng không? Ngôn nhị ca chỉ có xuất thân không bằng mấy kẻ kia thôi chứ những mặt còn lại thì hơn ngàn lần!”
Triệu Công cũng không vừa: “Mặc con thích nói gì thì nói…… Ngũ Nương, ta nói cho con biết, hôn sự của con sẽ được sắp xếp với thế gia. Như thế mới có thể trợ giúp Triệu gia ta thăng tiến. Nếu không thể thì ta sẽ không bao giờ đồng ý hôn sự của con. Mà một khi ta đã không đồng ý thì đó chính là không mai mối, là gian díu. Còn đừng hòng gả được cho ai!”
Triệu Linh Phi đỏ mắt, trong lòng dâng lên tuyệt vọng mênh mông vô hạn. Nàng và cha mình trước giờ luôn có suy nghĩ khác nhau nhưng chưa có lúc nào nàng nhận ra mình chán ghét ông ta như thế này. Triệu gia làm một gia đình thanh lưu không được sao? Nếu có thể thăng quan tiến lộc thì đương nhiên tốt nhưng nếu không được thì cũng có sao đâu? Vì sao nhất định phải ôm cây đại thụ, nhất định phải mơ ước thứ không thuộc về mình?
Hôn sự của mấy người chị gái và anh trai nàng đã thế…… Hiện giờ lại đến phiên nàng!
Triệu phu nhân trấn an chồng sau đó mới quay đầu nhớ đến phải trấn an con gái. Ai ngờ lúc này Triệu Linh Phi đã đẩy cửa chạy ra ngoài. Triệu Công lại bị chọc giận mắng: “Dám chạy thì đừng có về nữa! Cái nhà này do ta định đoạt, một tiểu nha đầu như con ăn của ta, dùng của ta mà còn dám không hiểu chuyện như thế hả?!”
Triệu phu nhân ôn nhu khuyên: “Linh Phi còn nhỏ, rồi nó sẽ hiểu chuyện thôi……”
Triệu Linh Phi đã chạy xa nghe thấy thế thì nước mắt lập tức không nhịn được rơi xuống. Nàng khóc vì thấy thẹn. Nhưng không biết nàng thẹn vì không thể hiểu nổi cha mẹ mình hay vì họ là cái dạng người này.
Trong buổi chiều hôm đó nàng chạy ra kỏi nhà, trong đầu đột nhiên ý thức được rằng cha nàng quả thực làm người ta thất vọng. Cái nhà này khiến nàng ngộp thở, bức bối. Nàng còn sống ở đây thì dù không bị cha bức điên cũng sẽ bị đồng hóa giống mấy người anh chị em khác rồi bị bán đi như bọn họ.
Có lẽ con người càng lớn sẽ càng thay đổi thành người mình ghét nhưng trước khi ngày đó đến nàng sẽ liều mạng chống cự.
Nàng muốn dùng hết mọi sức lực đi chống cự!
—
Nhưng nàng có thể đi đâu?
Tìm biểu ca ư?
Triệu Linh Phi đến Dương gia nhưng hạ nhân nói mấy ngày nay Dương Tự không về nhà. Người của Dương gia cũng muốn thông qua nàng hỏi thăm về Dương Tam Lang, hỏi nàng xem sau khi về Trường An hắn hay chơi cái gì, rồi lại bảo nàng khuyên hắn mau thành thân.
Triệu Linh Phi lập tức cảm thấy biểu ca cũng thật đáng thương. Không khí ở Dương gia cũng khiến nàng không được tự nhiên thế là nàng nói phải về nhà rồi chạy ra ngoài. Nàng đi tìm mấy người bạn thân nhưng cũng không được như ý.
Nàng chần chờ đi đến chỗ Ngôn Thượng. Trong lúc mê mang này nàng cần tìm một người đáng tin cậy đến khuyên mình, giải đáp cho mình mọi thắc mắc.
Nhưng mà Ngôn Thượng cũng không ở trong phủ. Gã sai vặt nói chàng ở Trung Thư Tỉnh bận chuyện nghị sự về hiệp ước với các nước khác. Gần đây vì việc này mà chàng luôn công việc bù đầu.
Ngôn Thượng không ở đó và Triệu Linh Phi đương nhiên cũng không dám đến phủ Đan Dương công chúa. Mộ Vãn Diêu hung dữ như thế sợ là nàng sẽ bị công chúa mắng mất.
Triệu Linh Phi thất hồn lạc phách rời khỏi đó, cuối cùng nàng cũng không biết mình phải đi đâu. Nàng ngồi xổm bên tường của một trà lâu, nhìn ngọn đèn dầu dần sáng lên, nghe tiếng trống và tiếng chuông chiều vang lên thì biết các phường sắp đóng cửa. Một khi cửa phường đóng thì không ai được chạy loạn trên đường.
Nhưng Triệu Linh phi vẫn không muốn về nhà. Nàng ngồi xổm ở ven đường một lúc lâu, ngơ ngác nhìn người đi tới lui. Đột nhiên nàng thấy một người quen, người nọ ngồi trên lưng ngựa, mặt như tuyết ngọc, sạch sẽ lại trong sáng nhưng lạnh lẽo. Hắn giống như bông tuyết mỏng manh sáng lên trong ánh chiều chạng vạng, khiến không khí cũng trong lành bớt nặng nề đi nhiều.
Nhưng hắn ngồi trên ngựa cúi đầu, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt tán thưởng của người đi đường nhìn mình. Chỉ có Triệu Linh Phi là lập tức sáng quắc mắt mà vẫy tay gọi: “Vi Thất Lang! Vi Thất Lang!”
Vi Thụ quay mặt lại nhìn về phía này. Hắn nhàn nhạt nhìn thiếu nữ đang ngồi xổm ở góc tường nửa ngày, lâu đến nỗi Triệu Linh Phi đang nghi ngờ không biết có phải hắn quên nàng rồi hay không. May m cuối cùng Vi Thụ cũng xuống ngựa đi tới, lúc còn cách nàng một trượng thì hắn ngừng lại.
Triệu Linh Phi nhìn khoảng cách giữa hai người thì không còn gì để nói. Nhưng nàng chẳng có cách nào, chỉ đành đáng thương mếu máo nói: “Ngươi có thể giúp ta một chút không? Lúc Diễn Binh ta từng cứu ngươi đó. Liệu ngươi có thể báo đáp ta một chút hay không?”
Vi Thụ nhìn nàng rõ lâu, khi nàng nghĩ có phải hắn định bỏ mặc mình không thì nghe thấy hắn nhẹ giọng phun ra một chữ: “Nói.”
Triệu Linh Phi: “……?”
Nàng ngây người một chút mới hiểu hắn đang muốn nàng nói ra muốn hắn hỗ trợ cái gì. Nàng âm thầm mắng cái tên này sao lại kiệm lời quá thể. Sau đó nàng vội cười, tiếp tục giả bộ đáng thương hỏi: “Ngươi có thể mang ta về phủ của ngươi cho ta ở nhờ một đêm không?”
Vi Thụ trầm mặc một lát mới xoay người đi. Hắn đi được vài bước thì quay đầu lại thấy Triệu Linh Phi đang vui sướng nhảy nhót đuổi theo sau, suýt thì nàng còn đụng phải hắn. Vi Thụ hoảng sợ lui về phía sau một bước, ý bảo nàng cách hắn xa ra sau đó mới lên ngựa.
—
Không đề cập tới Triệu Linh Phi như thế nào, không đề cập tới Ngôn Thượng làm việc thế nào nhưng tâm tình của Mộ Vãn Diêu gần đây cực kỳ tốt.
Nàng và tứ tỷ của mình cùng ngồi bên hồ ở hoa viên trong cung. Ngọc Dương công chúa có thai nên bụng đã hơi to, mặt mày lấp lánh ánh sáng của người làm mẹ. Mộ Vãn Diêu thì ngồi bên cạnh phe phẩy quạt lông, mặt mũi cũng đẹp đẽ tự đắc.
Lúc này hoàng đế còn đang ngủ trưa nên hai vị công chúa chỉ có thể ngồi đây đợi. Ngọc Dương công chúa vào cung để thỉnh an như lệ tường nên cũng không biết lục muội tới làm gì. Theo nàng biết thì lục muội cũng không thật sự thích vào cung gặp phụ hoàng.
Nhưng mà…… Những ngày này nàng có cảm giác phụ hoàng thực sủng ái lục muội. Ông ta không ngừng đưa đồ bổ tới phủ Đan Dương công chúa, đã thế còn không ngừng triệu kiến nàng ấy. Có đôi khi lục muội giở tính tình từ chối không vào cung thế mà cũng chẳng thấy ông ta cáu.
Một người chưa từng được phụ hoàng sủng ái và luôn giống người vô hình như Ngọc Dương công chúa thấy thế thì vừa tò mò vừa hâm mộ. Nàng muốn biết lục muội đã làm gì mà phụ hoàng lại ngày càng tốt với nàng ấy như thế.
Mộ Vãn Diêu quay qua thì thấy tứ tỷ đang nhìn mình chằm chằm. Nàng hé miệng cười, mày khẽ nhếch lên. Nàng có một chuyện kín đáo muốn cùng chia sẻ với người khác nhưng lại ngại mình không có bạn bè gì nên chẳng biết nói với ai. Hiện giờ Ngọc Dương công chúa ở đây nên có lẽ nàng có thể nói với chị gái mình những chuyện đó.
Mộ Vãn Diêu cười nói: “Tứ tỷ biết hôm nay ta tiến cung vì cái gì không?”
Ngọc Dương công chúa lắc đầu đáp: “Ta đang đoán đó, nhưng không đoán ra.”
Mộ Vãn Diêu cười khanh khách sau đó ghé sát vào nhỏ giọng nói: “Ta đã ngủ với một người.”
Ngọc Dương công chúa luôn lấy ôn nhu hiền huệ làm mục tiêu nghe vậy thì trợn tròn mắt, bịt kín miệng nhìn về phía em gái. Mặt nàng đỏ lên, mãi một lúc sau mới khô khốc à một tiếng sau đó nhỏ giọng hỏi: “Cái này…… Có phải không tốt lắm không?”
Mộ Vãn Diêu nhướng mày hỏi: “Không tốt chỗ nào?”
Ngọc Dương công chúa cứng đờ đáp: “Muội còn chưa xuất giá, sao lại có thể nói lời này ra chứ……”
Mộ Vãn Diêu lại không sao cả nói: “Ta đã từng gả cho người khác rồi, chuyện này có là gì.”
Nàng không thèm để ý đến ngượng ngùng của Ngọc Dương công chúa cùng thái độ khiếp sợ của nàng ta. Nàng dán tới gần mà thảo luận: “Ta muốn báo đáp chàng một chút, muốn thỉnh chức quan cho chàng. Người đó khiến ta vui vẻ thì ta cũng muốn chàng vui vẻ.”
Ngọc Dương công chúa quả thực một lời khó nói hết: “…… Muội ngủ với người ta xong là muốn thưởng chức quan cho người đó hả?”
Mộ Vãn Diêu quyến rũ mà liếc liếc mắt, cực kỳ linh động đáp: “Đúng thế.”
Ngọc Dương công chúa không hiểu hỏi: “Thế không phải làm nhục người ta ư?”
Mộ Vãn Diêu không vui nói: “Cái này sao lại gọi là làm nhục? Cái này gọi là có qua có lại!”
Ngọc Dương công chúa khuyên: “Nếu muội thích người ta thì không bằng nói với phụ hoàng để hai người thành thân.”
Mộ Vãn Diêu lập tức hứng thú rã rời, cảm thấy mình không ăn ý với người chị luôn quy củ thế này. Ý cười trên mặt nàng phai nhạt đi mà nói: “Hôn nhân của ta và chuyện ta thích ai chẳng liên quan gì. Hoặc ta không thành thân, nếu đã thành thân thì nó phải mang lại lợi ích lớn nhất. Thứ không có lợi ích thì hà tất ta phải vì nó chui đầu vào rọ? Chẳng lẽ ta còn chưa từng gả ư?”
Ngọc Dương công chúa nói: “Aizzz, nhưng……”
Mộ Vãn Diêu phiền não nói: “Ai nha, tỷ đừng nói nữa! Tỷ quy củ như thế thì chúng ta không chung tiếng nói rồi.”
Nàng xoay mặt không để ý tới chị gái, Ngọc Dương công chúa vốn ôn nhu lại nhát gan nên chỉ lo lắng nhìn chứ không dám nói nhiều. Lúc này hai người nghe được tiếng bước chân của thái giám đến thông báo. Hai người cùng nhìn lại thì thấy Kinh Triệu Doãn, cũng là phò mã của Ngọc Dương công chúa đang đi theo thái giám tới, trên tay là một cái áo khoác.
Ngọc Dương công chúa vui mừng đứng dậy hỏi: “Sao chàng lại tới đây?”
Kinh Triệu Doãn cũng là lang quân thế gia nên cực kỳ hào hoa phong nhã. Hắn hành lễ với Mộ Vãn Diêu sau đó choàng áo cho vợ mình nói: “Ngày xuân vẫn lạnh, nàng còn đang mang thai nên phải cẩn thận.”
Ngọc Dương công chúa đỏ mặt cúi đầu ghé vào lòng chồng. Vợ chồng hai người nhỏ giọng ngọt ngào nói chuyện. Mộ Vãn Diêu ở bên cạnh hừ một tiếng quay mặt đi, khinh thường đôi vợ chồng này, nghĩ thầm hiện tại nàng cũng có người yêu thương, cũng không kém Ngọc Dương công chúa là bao.
Hiện tại nàng cũng có tình nhân, hai người còn là hàng xóm, cách nhau cực gần, cũng không khác gì ở cùng nhau…… Như thế bọn họ cũng giống vợ chồng, thế nên nàng không cần hâm mộ kẻ khác, cũng hoàn toàn không cần thành thân. Nàng đương nhiên có thể cùng Ngôn Thượng hàng đêm sênh ca, lóa mắt kẻ khác! Chờ nàng tìm được cơ hội cũng sẽ muốn khoe khoang một phen!
Mộ Vãn Diêu tức giận bất bình mà nghĩ thế. Trong lúc đó nàng mắt sắc liếc thấy cách hồ nước có 4,5 quan viên được thái giám dẫn đi gặp hoàng đế. Trong đó nàng lập tức nhận ra Ngôn Thượng, bởi vì chàng đẹp, tuy chỉ yên lặng đi sau cùng nhưng chàng vẫn cực kỳ nổi bật.
Lúc nàng nhìn thấy Ngôn Thượng thì chàng và bọn quan viên bên kia cũng nhìn thấy hai vị công chúa và phò mã ở bên này. Bọn họ dừng lại chào hỏi, bản thân Ngôn Thượng cũng quay qua nhìn.
Mộ Vãn Diêu phe phẩy cây quạt trong tay, mặt mũi vui mừng nhìn chàng. Lúc ánh mắt hai người chạm nhau nàng nhẹ chớp mắt một cái, trong lòng nhủ thầm phải cho chàng thấy mình quyến rũ phong tình thế nào.
Ai ngờ Ngôn Thượng lập tức đỏ mặt sau đó cúi đầu luôn. Chàng hoảng loạn làm như không nhìn thấy nàng sau đó vội đi theo đám quan viên rời đi.
Mộ Vãn Diêu ngây người: “……”
Chỉ nhìn nàng một cái mà tên kia đã đỏ mặt rồi hả? Nàng lại quay đầu nhìn Ngọc Dương công chúa và phò mã lúc này đang khanh khanh ta ta ở bên cạnh thì thầm hận: hàng đêm sênh ca cái nỗi gì nữa? Theo độ dày của da mặt Ngôn Thượng thì đời này nàng vĩnh viễn cũng chẳng bao giờ có thể tùy hứng đúng không? Nàng còn có cơ hội khiến Ngọc Dương công chúa hâm mộ vì mình có một tình nhân tốt không đây?
—
Trong Đông Cung, Dương Tự vẫn còn quỳ.
Mấy ngày nay hắn không uống nước hay ăn chút gì. Hắn vẫn thẳng người quỳ, đám thần tử tới lui thấy hắn vô số lần thì tất cả đều lắc đầu cầu tình nhưng Thái Tử không nghe. Đám cung nhân cũng không nhịn được lo lắng, mắt thấy sắc mặt Dương Tam Lang càng ngày càng tái nhợt, đáy mắt thì toàn tơ máu là bọn họ lại khiếp đảm. Hiển nhiên qua mấy ngày dày vò thì dù người khỏe mạnh như Dương Tự cũng sắp không chịu nổi nữa.
Đêm nay Dương Tự mơ màng hồ đồ quỳ. Vì quỳ quá lâu nên hắn đã quên mất ước nguyện ban đầu, trong lòng chỉ biết bản thân không thể từ bỏ. Không biết vào lúc nào có cung nhân tới dìu hắn dậy và gọi Tam Lang.
Dương Tự khàn giọng quát: “Tránh ra.”
Thái Tử Phi đứng sau thấy thế thì biểu tình phức tạp nhìn thiếu niên quật cường trước mặt. Nàng ta thở dài nói: “Tam Lang, đứng lên ăn chút đồ đi, điện hạ đồng ý gặp ngươi rồi đó.”
Dương Tự ngước khuôn mặt tái nhợt thon gầy lên, đôi mắt hắn sáng như sao trời. Ánh sáng ấy khiến Thái Tử Phi ngơ ngẩn nghĩ thầm phu quân nhà nàng nhìn trúng Dương Tam Lang có phải vì ánh sáng rực rỡ này của hắn không? Đây là thứ năng lượng đốt cháy mọi thứ. Nhưng chỉ sợ lúc nào đó nó sẽ đốt luôn cả bản thân Dương Tự cũng nên.
—
Dương Tự rửa mặt sau đó ăn chút đồ để lấy lại sức rồi mới đi vào tẩm điện bái kiến Thái Tử.
Thái Tử mặc áo trắng, đội quan ngọc ngồi phía sau ngọn đèn lau kiếm. Dương Tự đóng cửa tiến vào thì đứng sau bàn nhìn đối phương vẫn tiếp tục lau kiếm mà không nói gì. Bản thân Dương Tự cũng chỉ trầm mặc đứng.
Ánh đèn chiếu sáng lên tường, in bóng dáng thiếu niên lên đó. Rồi Thái Tử bỗng nhiên nghiêng mặt nhìn bóng dáng hai người họ in trên tường. Động tác lau kiếm của hắn dừng lại sau đó hắn chậm rãi nói: “Tuy ta là trưởng tử nhưng lại là con vợ lẽ. Không chỉ thế, nhà mẹ đẻ của ta còn hèn mọn, không thể bằng Tần Vương hay Tấn Vương. Từ nhỏ phụ hoàng đã không thích ta, sau khi lấy Lý hoàng hậu ông ta càng chán ghét vì sao ta lại là trưởng tử chứ không phải đứa con trai ông ta thích nhất. Ông ta thích nhị đệ, tất cả đều thích nhị đệ, mà Lý hoàng hậu thế lực lớn nên đương nhiên nhị đệ vừa sinh ra đã là Thái Tử.
Đáng tiếc nhị đệ mệnh không tốt. Người muốn hắn chết quá nhiều, mà hắn cũng thật sự chết rồi. Sau khi nhị đệ qua đời, phụ hoàng muốn bớt lo nên trực tiếp phong ta làm Thái Tử. Thế là ta giống như nhặt được món hời mà ngồi lên vị trí này, còn phụ hoàng căn bản chẳng thèm nhìn ta lấy một cái. Trong nhiều năm ta luôn nghĩ ông ta đang đợi ta làm ra chuyện sai lầm gì đó để trực tiếp phế bỏ ta luôn.”
Thái Tử trào phúng nói: “Đáng tiếc ta vẫn đứng vững ở đây, ông ta không tìm được cơ hội biếm ta vì thế Thái Tử vẫn là ta.”
Dương Tự rũ mắt nói: “Thần vẫn luôn tin tưởng năng lực của ngài. Chẳng qua ngài…… Quá muốn vị trí kia.”
Thái Tử lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, ta quá muốn. So với bất kỳ kẻ nào ta đều muốn nó hơn. Tam đệ, ngũ đệ mà thất bại còn có nhà mẹ đẻ che chở, còn ta thì có ai? Ta đi đến hôm nay đều dựa vào chính mình. Ngươi luôn nói ta nhẫn tâm, nói ta không yêu dân, không yêu thương người khác…… Nhưng Tam Lang, ta làm gì có tư cách đi lo lắng những thứ đó?”
Hắn chìm vào hồi ức nói: “Ta vẫn nhớ rõ khi còn nhỏ chúng học vỡ lòng, đám thư đồng bên người nhị đệ đều là tiểu lang quân thế gia. Còn đến lượt ta thì phụ hoàng chỉ tùy tiện chọn một người, hoàn toàn giống như bố thí. Lúc đó ta không chịu, chủ động cầu phụ hoàng xin một thư đồng xuất thân thế gia. Có lẽ ông ta bị lời khẩn cầu hiếm hoi của ta đả động nên mới sắp xếp lang quân của Dương gia cho ta.”
Hắn tự giễu cười: “Hoằng nông Dương thị Trường An cũng là đại thế gia. Lúc đó ta mừng rỡ như điên, cho rằng phụ hoàng cuối cùng cũng đối tốt với ta. Nhưng lúc sau ta mới biết người tới làm thư đồng cho ta…… Chính là đại ca ngươi. Thân thể hắn không tốt, mới cùng ta học được hai tháng hắn đã chết non khi tuổi còn nhỏ.”
Dương Tự hơi nghẹn ngào nói: “…… Thần có nghe phụ thân nói qua.”
Thái Tử lẩm bẩm nói: “Còn nhị ca của ngươi lại được đưa cho người bác không con của ngươi nuôi thế nên Dương gia dòng chính cuối cùng chỉ còn mỗi một đứa con trai mới sinh là ngươi. Lúc ấy phụ hoàng muốn sắp xếp thư đồng khác cho ta nhưng ta biết nếu mình từ bỏ thì có khả năng sẽ không thể đi về phía trước. Thế là ta cắn răng nói phải là Dương gia Tam Lang mới được. Cho dù Dương gia Tam Lang vừa mới sinh ra, vẫn còn là đứa trẻ con…… thì ta cũng sẽ chờ được.”
Hắn bỗng dưng nghiêng đầu nhìn về phía Dương Tự đúng lúc thấy Dương Tự cũng ngẩng đầu nhìn mình.
Trong mắt Thái Tử có ánh nước, cứ thế nhìn hắn cười thảm nói: “Tam Lang, từ nhỏ ta nhìn ngươi lớn lên, ngày ngày ngóng trông ngươi lớn lên. Một khi có cơ hội ta sẽ tới Dương gia xem ngươi, mong ngươi có thể lớn lên tiến cung cùng ta đọc sách. Ngươi chính hy vọng của ta, là sợi dây liên hệ duy nhất mà ta có với Dương gia. Đại ca ngươi vì thân thể yếu ớt mà chết non nên ta sợ ngươi cũng như thế. Mỗi ngày ta đều tới thăm ngươi đó ngươi có biết không?
Thật vất vả mới đợi ngươi lớn lên đến tuổi đọc sách nhưng ngươi lại là cái Hỗn Thế Ma Vương. Lòng ta thật là tuyệt vọng nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng. Buồn cười là ta cứ thế chịu đựng rồi cũng thành thói quen. Ta mới mười mấy tuổi đã có cảm giác mình có một đứa con trai phải nhọc lòng. Tam Lang à…… đao kiếm trên chiến trường không có mắt, vì sao ngươi cứ một hai phải tới đó chứ?”
Dương Tự phất áo quỳ xuống, mãi lâu mới nghẹn ngào gọi: “…… Điện hạ!”
Thái Tử đứng dậy đi đến trước mặt hắn rồi đỡ lấy vai hắn, chậm rãi đưa thanh kiếm mình mới vừa lau cho hắn và nhẹ giọng nói: “Ngươi muốn lên chiến trường thì đi đi. Điều duy nhất ta muốn ngươi nhớ đó là đao kiếm không có mắt, ngươi phải sống sót trở về.”