Ngôn Thượng không rõ vì sao lại có thị nữ tìm mình bởi vì thông thường nếu trong phủ có việc tìm chàng thì đều là Vân Thư tới. Chàng chỉ cho Vân Thư lệnh bài để ra vào hoàng thành sau đó sẽ có người dẫn người đến chỗ này. Sao lại có thị nữ tới nhỉ? Trong phủ đã xảy ra chuyện gì? Vân Thư bị bệnh ư?
Nhưng hẳn không phải việc gì gấp, bởi vì vị quan viên này chẳng qua chỉ thuận miệng nói…… Nhìn cũng không giống sốt ruột lắm.
Lúc này Ngôn Thượng đã tìm được một lọ thuốc bột nên đang tính ngồi xuống bôi thuốc rồi mới đi gặp người kia. Chàng lắc đầu cười đáp lại ánh mắt chế nhạo của vị quan viên kia: “Vương huynh đừng nói đùa.”
Tên kia vẫn tấm tắc: “Ngươi đúng là không thú vị.”
Hắn vẫn không thỏa mãn, vừa dọn bàn của mình để chuẩn bị về nhà vừa thử thăm dò hỏi: “Thật sự không phải tình nhân của ngươi hả? Nàng ta quả thật rất xinh đẹp.”
Ngôn Thượng kéo kéo cổ áo của bản thân để nhìn vết thương bên trong sau đó thuận miệng trả lời: “Vốn dĩ cũng không có mấy thị nữ khó coi.”
Mộ Vãn Diêu tuyển thị nữ cho phủ của chàng đều chọn người có ngoại hình, tuổi trẻ lại tú lệ. Đám thế gia cũng thích dùng thị nữ có tướng mạo tốt, Ngôn Thượng đi theo Mộ Vãn Diêu nên cũng đã quen.
Vị quan viên kia nói: “Nhưng cũng không đẹp bằng nàng này, quả thực quyến rũ chết người ấy.”
Ngôn Thượng chẳng thèm để ý, còn tên kia vẫn thao thao bất tuyệt: “Thị nữ kia của ngươi còn rất hung dữ. Ta mới chỉ nhìn nàng ta một cái mà hai mắt nàng ta đã liếc qua như dao nhỏ khiến ta sợ nhảy dựng. Ta còn chưa dám hỏi xem vì sao nàng ta lại đến đây thì người đã đi rồi. Lúc ấy ta mới nhớ ra nàng ta chỉ là một thị nữ, sao ta phải sợ đến mức bị dọa chạy chứ?”
Ngôn Thượng ngẩn ra, lông mi nhẹ nhàng lay động, bình thuốc trong tay chàng vừa mới mở, còn chưa kịp bôi đã nghe thấy những lời này. Thị nữ mà có khí thế hung dữ thì trong phủ của chàng không có ai. Nữ lang hung hăng…… thì chàng chỉ quen có một người.
Tim chàng nảy lên, tuy cảm thấy khả năng này không quá lớn nhưng vẫn xúc động. Chàng ngước đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm đối phương. Thấy chàng có hứng thú với mình, vị quan viên kia cũng có chút vui vẻ.
Ngôn Thượng hỏi: “Nàng ta trông như thế nào?”
Tên kia nhớ lại nói: “Đôi mắt kia giống như mắt mèo, tròn tròn, trừng lên giống như muốn ăn sống kẻ khác. Nhưng đôi mắt mị hoặc như thế dù trừng người khác cũng vẫn rất đẹp……”
“Loảng xoảng ——”
Quan viên kia kinh ngạc nhìn lại chỉ thấy Ngôn Nhị Lang vốn ung dung thong thả nay hấp tấp đứng lên, đánh đổ cả chồng sách ở trên bàn. Sách rơi đầy đất nhưng chàng còn chẳng kịp thu dọn. Tên kia liếc mắt nhìn qua thì thấy mặt Ngôn Thượng đỏ hết cả lên, đôi mắt chàng nhìn hắn vừa mờ mịt lại hoang mang.
Thế là thuốc chàng cũng không kịp bôi, vội vàng kéo đai lưng, đỏ mặt lắp bắp nói với vị quan viên kia: “Ta, ta, ta đi xem ——”
Nói xong, Ngôn Thượng lập tức đi ra cửa, còn tên quan viên kia thì cực kỳ nghi hoặc, sau đó lắc lắc đầu không nghĩ nữa.
—
Trong chính phòng của Hồng Lư Tự, Mộ Vãn Diêu đứng trước giá đồ cổ, ngửa đầu thưởng thức các loại bảo vật quý hiếm mà Hồng Lư Tự cất giữ. Đây phần lớn là do sức thần các nước mang tới nên hết sức thú vị, mang theo đặc sắc của từng vùng miền như: Bình pha lên, đèn mã não cao ba thước, cốc đựng trứng đà điểu, bình rượu nạm ngọc……
Rất nhiều đồ trong này đều có ở trong cung, còn đồ ở Hồng Lư Tự ít nhiều có chút tì vết, không tiện mang đi tặng. Nhưng có tì vết mới đặc sắc, ít nhất Mộ Vãn Diêu nhìn thấy đã động tâm. Nàng nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn giá đồ cổ, trong lòng cân nhắc ngày mai phải tìm Hồng Lư Tự Khanh một chuyến để ông ta đưa cho nàng ít đồ nàng thích……
Lúc nàng đang nhìn đến mùi ngon thì dưới ánh mắt của đám quan viên ra vào đây cũng là một loại phong cảnh kỳ lạ.
Đúng như Mộ Vãn Diêu đoán, vào giờ này ở Hồng Lư Tự chỉ còn chút quan nhỏ, bọn họ đều không biết nàng là Đan Dương công chúa nên rất thưởng thức vị thị nữ của phủ Ngôn Nhị Lang. Nhưng bọn họ thấy thị nữ này thật lớn mật, dám đứng đó thưởng thức đám đồ cổ trên giá…… Cái phong thái không coi ai ra gì kia quả không giống thị nữ.
Nhưng mà thật xinh đẹp.
Đối với nương tử xinh đẹp, đám lang quân luôn mang theo lòng trìu mến, cũng không đành lòng trách móc nặng nề. Thế nên Mộ Vãn Diêu cứ thế đĩnh đạc đứng đó non nửa canh giờ nhưng cũng chẳng có người nào đuổi nàng ra ngoài chờ. Tuy nhiên ngoài những người mang theo lòng yêu cái đẹp thì không tránh được có kẻ thô lỗ.
Mộ Vãn Diêu đang êm đẹp đứng thì có một quan viên ôm một chồng sách từ bên ngoài vào. Hắn chưa kịp hỏi gì, chỉ thấy nàng đứng đó thì lập tức nhét hết sách cho nàng.
Mộ Vãn Diêu ngạc nhiên: “……”
Bỗng nhiên bị nhét đồ bắt cầm nên nàng không kịp xem, đã thế vì người nàng nhỏ nên có ít sách còn rơi ra ngoài. Nàng trợn tròn mắt, chỉ thấy cái tên kia nhét sách cho nàng rồi cũng không thèm nhìn mà xẹt qua muốn đi, miệng dặn dò: “Đây là công văn ngày mai phải dùng, ngươi mang qua chỗ Ti Nghi Thự Hàn Chưởng Khách, để hắn tìm 15 người dịch suốt đêm cho xong……”
Cái gì? Cái gì? Cái gì Hàn Chưởng Khách? Cái gì Ti Nghi Thự?
Thấy cái tên ném đồ cho nàng chuẩn bị đi mất thế nên Mộ Vãn Diêu lập tức quát chói tai: “Đứng lại!”
Tên kia bị nàng rống thì cứng đờ, vừa quay đầu định trách cứ sao một thị nữ mà dám quát hắn thì chỉ thấy nàng trầm mặt đi tới.
“Phanh ——”
Mộ Vãn Diêu trả lại hết cho hắn đống công văn, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của hắn nàng lạnh băng nói: “Việc của mình thì tự đi mà làm, ta có phải người của Hồng Lư Tự đâu, sao lại đẩy việc cho ta? Nếu xảy ra việc thì ai chịu trách nhiệm? Nếu là bổn phận của ngươi thì đừng có mà thoái thác! Ngươi vội vã về nhà chẳng nhẽ ta không vội sao?”
Quan viên kia nhìn chằm chằm thị nữ trước mặt, nghĩ thầm một thị nữ như ngươi thì gấp cái gì?
Nhưng thị nữ kia còn dám giáo huấn hắn: “Triều đình cho các ngươi bổng lộc là để các ngươi làm ăn thế hả? Nhờ người khác làm thì gọi gì là bản lĩnh? Chính ngươi mang công văn cho người ta đi! Ti Nghi Thự cách Điển Khách Thự có vài bước mà ngươi cũng lười, oai phong quá hả!”
Lúc Mộ Vãn Diêu nói những lời này có rất nhiều quan viên khác thấy được, bọn họ đều dừng bước khe khẽ thì thầm, rất chú ý tới bên này. Quan viên bị nàng mắng, còn bị mọi người vây xem thì đỏ hết cả mặt, cũng dở khóc dở cười. Hắn muốn quăng mặt mũi đi để mắng người nhưng cố tình lại bị khí thế của thị nữ trước mặt áp đảo. Nhiều lần hắn muốn há miệng nói chuyện nhưng đều bị thị nữ kia mắng xối xả.
Quan viên: “Ta……”
Mộ Vãn Diêu: “Ngươi cái gì ngươi? Ngươi còn có lý mà cãi hả? Ngươi có quen ta không mà dám đem công văn cho ta? Vạn nhất ta là mật thám của địch thì ngươi cứ thế tin tưởng đưa cho ta hả? Ngày thường ngươi làm việc kiểu gì? Còn dám trợn mắt, không phục hả? Một tên quan cửu phẩm như ngươi có gì mà không phục?”
Trong lòng quan viên kia hô to: Ta là một vị quan cửu phẩm, không phục một thị nữ đến phẩm cấp cũng không có như ngươi đã được chưa?!
Nhưng hắn bị Mộ Vãn Diêu giáo huấn đến mặt đỏ tai hồng, chung quanh còn có đồng liêu đang xem náo nhiệt. Có người nhịn không được xì cười ra tiếng nên hắn càng thêm chật vật. Cuối cùng hắn đành phải nói: “Là ta sai rồi, ta không nên đẩy việc cho ngươi mà nên tự mình làm. Nhưng ngươi là thị nữ nhà ai mà to gan như thế?”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Lúc này nàng mới nhớ ra câu nói dối của mình nên vội ho khan một tiếng, cũng hơi chột dạ. Nàng không muốn gây phiền toái cho Ngôn Thượng nên lập tức lạnh lùng cao giọng hỏi: “Hỏi ta là thị nữ nhà ai làm gì? Muốn tìm lang quân nhà ta cáo trạng hả? Sao ngươi lại không có chút gánh vác nào thế, đến việc nhỏ thế này cũng muốn mách lẻo.”
Quan viên kia dở khóc dở cười nhìn nàng nói: “Không dám, không dám. Tiểu nương tử nhanh mồm dẻo miệng như thế ta nào dám cáo trạng với lang quân nhà ngươi. Ta chỉ muốn hỏi lang quân nhà ngươi xem có thể đưa ngươi cho ta không. Một thị nữ biết ăn nói như thế này cần ở bên cạnh ta để ngày ngày dạy bảo mới khiến ta không đi nhầm đường……”
Hắn nói xong thì nhìn nàng. Trong lòng Mộ Vãn Diêu lại lộp bộp bởi vì nàng quá hiểu loại ánh mắt này của nam nhân. Cái loại cười cười này chứng tỏ đối phương có hứng thú với nàng……
Mặt Mộ Vãn Diêu hơi cứng lại. Đúng lúc này Ngôn Thượng rốt cuộc cũng thở phì phò chạy tới cửa chính đường, đồng thời chàng cũng nghe thấy rõ một màn nàng và quan viên kia đối đáp. Ngôn Thượng nhìn thấy bóng dáng thị nữ kia, lại nghe thấy giọng nàng thì trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Ngôn Thượng: “…… Diêu Diêu!”
Mộ Vãn Diêu đang vênh váo tự đắc giằng co với người ta thì nghe thấy giọng nói ôn nhu quen thuộc vang lên phía sau. Nàng quay đầu lại thấy Ngôn Thượng đang đứng ở cửa nên lập tức thở phào nhẹ nhõm, lại lộ ra gương mặt tươi cười ngoan ngoãn mà chột dạ.
Ngôn Thượng nhìn nàng, khó nói lên tư vị cảm thụ trong lòng. Chàng cố bình ổn tâm tình để giải quyết cục diện rối rắm này trước rồi lại nói. Chàng đi vào chính đường, vị quan viên đang tranh luận với Mộ Vãn Diêu nhìn thấy là chàng thì cũng kinh ngạc. Hắn thấy chàng là chủ nhân của thị nữ này thì không nhịn được cười. Thị nữ thì hung hăng còn chủ nhân thì ôn hòa, quả là sự phối hợp thú vị. Hơn nữa Ngôn Thượng tốt như vậy, hẳn sẽ dễ dàng nhường thị nữ này cho hắn.
Ngôn Thượng đi tới, mặt trầm xuống nhìn nàng mắng: “…… Sao ngài lại chạy tới đây?”
Mộ Vãn Diêu cúi đầu, ngoan ngoãn đáp: “Thì ta nhớ ngươi mà.”
Nàng yêu kiều nghiêng đầu, khóe mắt liếc chàng một cái khiến mặt chàng lập tức nóng lên. Ngôn Thượng cứng đờ ra, có chút không thích ứng khi bị nhiều người nhìn như thế. Nàng lại dám lén lút mắt qua mày lại với chàng giữa nơi đông người thế này mà chàng lại chẳng có biện pháp nào để ngăn cản là sao?
Ngôn Thượng đành phải đỏ mặt kéo nàng ra phía sau, hơi mắng nói: “Đừng bướng bỉnh.”
Ngôn Thượng chắp tay thẹn thùng nói với vị quan viên kia: “Mới vừa rồi là thị nữ nhà ta nghịch ngợm, huynh trưởng đừng so đo với nàng, ta sẽ phạt nàng sau.”
Quan viên kia cười ha ha nói: “Không cần, không cần. Tiểu thị nữ này của huynh rất thú vị, ta và nàng vừa gặp đã quen, huynh có thể nhường nàng cho ta không?”
Ngôn Thượng lập tức quay đầu lại nhìn Mộ Vãn Diêu, còn nàng thì hoảng sợ vội vàng xua tay nói: “Không có vừa gặp đã quen đâu! Ta không có!”
Ngôn Thượng hơi trừng nàng một cái rồi mới quay đầu mỉm cười giải thích với vị kia: “Ngày thường ta chiều hư nàng nên thị nữ này cái gì cũng dám nói khiến cho huynh trưởng hiểu lầm. Có gì không phải ta thành thật xin lỗi. Nhưng ta thật sự…… Yêu thích nàng, không thể nhường được.”
Lúc chàng nói câu “Yêu thích” thì ngữ khí hơi chậm lại, chàng cảm nhận được Mộ Vãn Diêu đang nhẹ duỗi ngón tay chọc chọc eo mình khiến cả người chàng như tê dại. Nhưng đây là chính đường, còn có nhiều quan viên đang xem náo nhiệt nên chàng hoàn toàn không dám biểu hiện ra một chút không thích hợp nào. Chàng cũng không dám giữ chặt tay nàng để tránh cho nàng lộn xộn bởi vì động tác của Mộ Vãn Diêu không bị người khác thấy…… còn chàng mà dám vươn tay kéo người là sẽ bị xem bằng hết.
Nàng thật là…… Quá xấu rồi.
Thấy Ngôn Thượng không chịu nhường người, quan viên kia tiếc nuối nói: “Ta bỏ tiền mua khế ước bán mình của nàng ta được không? Bao nhiêu tiền ta cũng có thể trả hơn một chút.”
Ngôn Thượng căng da đầu đáp: “Huynh trưởng thứ lỗi.”
Quan viên kia thở dài, đành chấp nhận. Hắn tiếc nuối muốn nhìn Mộ Vãn Diêu một cái nữa nhưng nàng rúc sau lưng Ngôn Thượng, liếc cũng không thấy đâu.
Đợi hắn đi rồi những người khác cũng không thấy náo nhiệt nữa nên giải tán. Ngôn Thượng túm lấy tay Mộ Vãn Diêu mang nàng nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng hai người chiếu qua hành lang loang lổ, kéo dài một đường.
Ngôn Thượng túm chặt lấy bàn tay mềm mại tinh tế của nàng, trong lòng cảm thấy bất an, mê mang nhưng vui vẻ. Trái tim sắt đá không gợn sóng của chàng cứ bị nàng nắm trong tay lăn lộn như thế nên đã khó mà chịu nổi.
—
Lúc quay lại phòng làm việc đã không còn ai vì thế Ngôn Thượng cũng yên tâm đóng cửa lại. Sau đó chàng quay đầu nhìn Mộ Vãn Diêu, cố gắng trầm mặt mắng nàng: “Ngài thật quá đáng!”
Nhưng chàng vừa xoay người thì Mộ Vãn Diêu đã như con cá trạch lủi vào lòng chàng, ôm lấy cổ chàng. Phía sau là cửa, chàng không còn đường lui vì thế đành đẩy nàng ra. Mộ Vãn Diêu thì cười khanh khách ngước mặt lên.
Tuy chàng đã rất cố gắng trầm mặt nhưng chưa từng thật sự tức giận, chẳng qua chỉ giả vờ thôi nên không hề có chút khí thế nào. Mộ Vãn Diêu thấy chàng như thế thì chỉ cảm thấy rất đáng yêu, cũng hoàn toàn không sợ chàng. Nàng ngẩng đầu hôn lên cằm Ngôn Thượng rồi cười hì hì nói: “Ta nhớ ngươi mà.”
Nàng nũng nịu nói một câu này sau đó hứng thú bừng bừng mà nhướng mày. Dùng mắt thường cũng thấy mặt Ngôn nhị ca ca nhà nàng lập tức đỏ ửng lên.
Chàng căn bản không hề tức giận. Ngôn Thượng cũng phát hiện việc mình da mặt mỏng đã bị Mộ Vãn Diêu lợi dụng. Chàng liếc công chúa lúc này đang thân mật ôm mình sau đó liên tiếp gọi “Ngôn nhị ca ca” ngắn rồi lại “Ngôn Nhị ca ca” dài. Hồn Ngôn Thượng đều bị tiếng nàng gọi cào đến ngứa ngáy.
Chàng vốn không thật sự tức giận, lúc này lại càng không tức nổi. Tim chàng cứ thế nhảy bang bang, sau đó đành bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: “Ngài đừng như vậy. Ta chịu không nổi cái này đâu.”
Mộ Vãn Diêu ngửa đầu, trong mắt có ánh sáng lấp lãnh, miệng thì nũng nịu hỏi: “Ta tới gặp ngươi vậy ngươi có vui không?”
Ngôn Thượng nhìn nàng nói: “Hóa ra ngài tới gặp ta. Thế mà chỉ không thấy một lát ngài đã đùa bỡn nam tử khác rồi.”
Mộ Vãn Diêu xấu hổ, mặt cũng đỏ lên nói: “Đó là ngoài ý muốn…… Hắn bị ta mắng còn thích ta, mị lực của ta lớn như thế thì ta biết làm sao?”
Ngôn Thượng ngây ra sau đó thấp giọng hỏi: “Ngài đang ám chỉ ta sao?”
Mộ Vãn Diêu nghiêng đầu không hiểu. Chỉ thấy Ngôn Thượng rũ mắt, hàng mi dày và dài như tấm mành vắt qua đôi mắt chàng chớp chớp. Sau đó chàng nhẹ giọng nói: “Ta thường xuyên bị ngài mắng đó.”
Sau đó chàng lại ngẩn người, hơi gian nan oán giận: “Ta cũng thích ngài.”
Mộ Vãn Diêu lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Sao mà giống nhau được.”
Ngôn Thượng: “Sao lại không giống nhau?”
Mộ Vãn Diêu: “Vì ta thích ngươi.”
Ngôn Thượng ngước mắt nhìn nàng. Hai người vừa đối diện chàng đã thấy mọi rối rắm tan biến, không còn tí tức giận nào đối với nàng nữa. Chàng nói “Về sau đừng như thế nữa” sau đó không hề so đo gì. Chàng cứ thế bị nàng ôm cổ đứng ở cạnh cửa, mặt mày đều là ý cười.
Bộ dáng ôn hòa của chàng khiến Mộ Vãn Diêu còn đang định trêu chọc chàng lại thấy tim mình đập mạnh. Nàng nhỏ giọng hỏi: “Đầu ngươi còn đau không? Đã tỉnh rượu chưa?”
Ngôn Thượng cảm thấy vô cùng quẫn bách. Chỉ vì một cái hôn mà say ngất, chuyện này chắc chỉ xảy ra trên người chàng. Vì thế chàng đành nói: “Đa tạ điện hạ quan tâm, ta đã tốt rồi.”
Chàng tạm dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Về sau điện hạ có thể đừng uống rượu nữa được không?”
Mộ Vãn Diêu liếc chàng, vui vẻ nói: “Sao? Sợ lần sau ngươi lại bất tỉnh nhân sự trên giường của ta hả?”
Chàng nói: “Uống rượu vốn không tốt.”
Mộ Vãn Diêu a một tiếng.
Chàng lại nói: “Vậy giữa ta và rượu ngài chọn cái nào?”
Mộ Vãn Diêu lé mắt nhìn chàng hỏi: “Ngươi nói xem?”
Ngôn Thượng đáp: “Chọn rượu đúng không? Ngài căn bản sẽ không chọn ta. Ở trong lòng ngài ta còn không bằng rượu. Vậy ta còn dám mong ước xa vời gì?”
Mộ Vãn Diêu không kiên nhẫn nói: “Đừng oán giận. Mãi ta mới có thời gian tới thăm ngươi mà ngươi lại xụ mặt oán giận cái nỗi gì? Ngươi không thể vui vẻ một chút hả? Bày ra bộ dáng kinh ngạc thì làm sao? Ngoan ngoãn mà làm ta ôm ôm, hôn hôn một cái nào.”
Ngôn Thượng muốn nói “Chẳng lẽ ta cũng chỉ có thể vẫy tay thì tới, xua tay thì đi sao”, nhưng chàng tạm ngừng, sau đó nuốt lời vào lòng. Cùng lúc đó trong lòng chàng có một ý nghĩ: Loại người nói chuyện không đắc tội người khác như chàng thế mà vừa rồi lại suýt thì oán giận ra miệng…… Chàng bắt đầu thiếu kiên nhẫn từ bao giờ vậy? Chàng không nên buột miệng nói ra lời trong lòng mới phải.
Trong lòng chàng bất ổn, hoài nghi bản thân có chỗ nào đó đã thay đổi, trở thành không biết tốt xấu. Vì thế chàng nhíu mày, thần sắc nhàn nhạt. Sau một hồi lâu Mộ Vãn Diêu không nghe thấy chàng nói chuyện thì tưởng chàng tức giận. Nàng lặng lẽ ngước mắt lại thấy chàng cau mày giống như đang nghĩ gì đó.
Nàng duỗi khuỷu tay chọc chọc người chàng, đúng lúc chọc vào ngực chàng. Ngôn Thượng bị chọc thì lập tức hít một hơi, cả người hơi cứng lại, ngửa ra sau tựa lên cửa.
Mộ Vãn Diêu lập tức khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”
Ngôn Thượng giữ chặt tay nàng, cười cười nói: “Không có việc gì, một chút vết thương nhỏ thôi.”
Mộ Vãn Diêu đương nhiên không tin, trong miệng chàng thì cái gì cũng đều là việc nhỏ. Nàng mà đã muốn nhìn thì chàng cũng chẳng thể ngăn cản.
—
Chàng cứ thế dựa vào cửa, Mộ Vãn Diêu lại không nhường đường nên chàng chỉ đành dựa cửa ngồi xuống, để mặc nàng kéo cổ áo của mình ra xem.
Chàng hơi xấu hổ quay đầu đi, không quen với việc cởi áo và thắt lưng trước mặt người khác. Đặc biệt ở đây không phải trong nhà mình mà là ở hoàng cung…… Chàng khẩn trương đến độ đổ mồ hôi, cổ đỏ bừng. Mộ Vãn Diêu thì ngồi trên đùi chàng, cúi đầu kéo áo chàng mà nhìn.
Nàng vốn chỉ muốn trêu chọc một chút nhưng vừa nhìn thấy một mảnh tím đỏ trên ngực Ngôn Thượng là nàng đã phát hỏa. Mộ Vãn Diêu lạnh giọng hỏi: “Ai làm?”
Nàng lập tức nhảy dựng lên, bộ dạng như muốn ra ngoài tính sổ ngay nhưng Ngôn Thượng đã vội vàng đứng lên, ôm lấy nàng từ sau để cản nàng.
Quần áo của chàng xộc xệch, hai tay ôm chặt lấy nàng, hơi thở phất qua sườn mặt của nàng, miệng vội vã trấn an: “Không có việc gì, không có việc gì! Không phải cố ý! Chỉ là buổi chiều nay lúc bắn tên ta không cẩn thận bị roi quất vào người. Người kia cũng không cố ý, còn tặng ta thuốc trị thương.”
Mộ Vãn Diêu giận dữ quát: “Bắn tên thì bắn tên, sao lại dùng tới roi? Không được, ta cũng muốn lấy roi ra đánh lại!”
Ngôn Thượng quýnh lên: “Không cần, không cần. Ta thật sự không sao…… Điện hạ mà đánh trả thì ta còn làm người thế nào được? Chỉ bị thương một chút thôi, không phải làm ầm ĩ lên đâu.”
Mộ Vãn Diêu lại không thèm nghe mà cố sức giãy dụa. Lúc nàng nghiêng mặt đi, trên mặt là bộ dáng lạnh băng, rõ ràng là muốn sống mái một phen. Hai người dây dưa một lát, cuối cùng Ngôn Thượng thật sự không thể khiến nàng bớt giận, trong lòng lại cũng cảm động đến không biết làm sao. Chàng đành phải giả vờ á một tiếng, giống như bị nàng đụng tới vết thương nên bị đau vậy. Chàng lùi lại hai bước, quả nhiên thấy Mộ Vãn Diêu quay đầu nhìn mình. Thấy chàng như thế, nàng vội khẩn trương nói: “Ta đụng phải vết thương của ngươi ư? Để ta giúp ngươi bôi thuốc.”
Ngôn Thượng nhân cơ hội túm chặt lấy tay nàng, khẩn cầu: “Điện hạ đừng đi đánh người.”
Mộ Vãn Diêu im lặng hồi lâu sau đó mới ngẩng đầu liếc chàng một cái, nhẹ giọng nói: “Ngươi luôn như thế, thà chịu mệt chứ không muốn đắc tội ai.”
Ngôn Thượng an tĩnh một chút mới mỉm cười hỏi: “Như vậy không tốt sao?”
Mộ Vãn Diêu nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng không có gì không tốt. Ta không sợ ngươi chọc phiền toái cho ta.”
Rồi nàng lại nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: “Nhưng ta sẽ đau lòng. Ngươi luôn tự mình chịu đựng mọi tủi thân, không hề trách ai…… Sống như thế quá mệt mỏi. Trên đời này không có một người nào khiến ngươi có thể buông cảnh giác, nghỉ ngơi một chút, không cần buộc chính mình phải chu toàn mọi lễ nghĩa sao?”
Ngôn Thượng ngước mắt, bình tĩnh nhìn nàng.
Mộ Vãn Diêu lại nhẹ giọng nói: “Ta hy vọng ngươi không cần mệt như vậy, hy vọng ngươi có được lúc có thể thật sự thả lỏng. Ta là người nóng tính, ở trước mặt ta ngươi có gì phải nhẫn chứ? Ngươi không thể muốn như thế nào thì thế đó ư? Dù sao tính ta thế rồi, có đôi khi ngươi…… Thật sự có thể cáu với ta mà.”
Chàng ngẩn ra mà nhìn nàng. Lúc này nàng ngửa đầu ôn nhu hôn chàng một cái rồi nói: “Ngôn Thượng, phóng túng chút đi.”
Nàng xoay người muốn đi lấy thuốc lại bị Ngôn Thượng túm lấy tay nên đành phải quay đầu lại. Chàng rũ mắt, nghiêm túc hỏi: “Lời vừa rồi ngài nói là dỗ dành ta hay thật lòng?”
Mộ Vãn Diêu nghịch ngợm chớp mắt nói: “Ngươi đoán xem.”
Chàng buông tay để nàng đi lấy thuốc. Trong lòng chàng căn bản không đoán ra nên đành cười khổ ngồi xuống nhìn nàng bận rộn lục tìm thuốc còn mình thì chậm rãi dùng tay áo che mặt lại.
—
Mộ Vãn Diêu lại ngồi vào trong lòng chàng, cúi đầu nghiêm túc bôi thuốc cho chàng.
Hai người đều lặng im.
Ngôn Thượng cúi đầu, ánh mắt phức tạp nhìn nàng, đang suy nghĩ xem vừa rồi nàng nói để bản thân chàng phóng túng một chút là có ý gì. Mộ Vãn Diêu thì sợ mình làm đau chàng nên hết sức cẩn thận. Ánh hoàng hôn vàng rực sượt qua đầu hai người, rơi xuống sàn nhà.
Nắng chiều mênh mông.
Sau khi bôi thuốc xong Mộ Vãn Diêu mới thật sự an tâm. Trong lòng nàng nhắc bản thân phải nhớ kỹ mấy ngày sau để ý tới vết thương trên người chàng. Trí nhớ của nàng kém nhưng cũng sẽ không quên cái này.
Sau khi thu dọn xong nàng buông lọ thuốc, lúc này mới có tâm tình chú ý việc khác. Nàng cúi đầu nhìn chàng, rồi bỗng nhiên kinh ngạc hỏi: “Ngươi có cơ bụng hả?”
Ngôn Thượng cứng đờ người.
Mộ Vãn Diêu nói xong lập tức duỗi tay đòi: “Cho ta sờ thử.”
Ngôn Thượng túm chặt cổ tay nàng không cho nàng sờ lung tung. Nhưng nàng đâu chịu, chỉ lo tiếp tục nháo một hồi khiến hơi thở của chàng hỗn loạn, cả người dựa nghiêng trên cửa, cổ ngửa lên. Mặt chàng như nhuộm đỏ, mồ hôi túa ra, phải cắn răng mới nói được: “Ngài đừng như vậy…… Ngài như vậy khiến ta cảm thấy mình đang lấy sắc thờ người.”
Mộ Vãn Diêu hừ cười: “Cổ hủ.”
Qua hồi lâu cả người Ngôn Thượng đã ướt như bị vớt ra từ thùng nước. Chàng thở phì phò oán giận: “Có phải ngài thích người có thân thể cường tráng không? Thích lang quân hùng tráng uy vũ……”
Mộ Vãn Diêu nhịn cười dỗ chàng: “Ngôn nhị ca ca có bộ dáng gì thì ta thích bộ dáng ấy. Ta chỉ thích Ngôn nhị ca ca thôi, có chút cơ bắp là được…… nếu vạm vỡ quá ta sợ mình bị đánh.”
Ngôn Thượng trừng mắt nhìn nàng nói: “Ngài lại nói bậy.”
Mộ Vãn Diêu nghiêm túc: “Không có, ta thật sự chỉ muốn nhìn ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn luyện võ thì có thể tìm Dương Tam Lang. Hắn giỏi võ, lấy bản lĩnh của ngươi thì khẳng định sẽ khiến hắn vô cùng vui vẻ mà dạy ngươi làm sao có dáng người đẹp.”
Ngôn Thượng lập tức an tĩnh. Mộ Vãn Diêu lại vẫn chưa phát hiện ra khác thường.
Sau một hồi Ngôn Thượng thấp giọng hỏi: “…… Có phải quan hệ của ngài và Dương Tam Lang rất tốt không?”
Mộ Vãn Diêu thuận miệng đáp: “Từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên.”
Ngôn Thượng không nói gì nữa. Trong lòng chàng hơi phiền muộn, muốn nàng cho một cái đảm bảo nhưng lại cảm thấy sự phiền muộn này quá buồn cười. Tay nàng còn để trên eo bụng của chàng lộn xộn, hoàn toàn mặc kệ chàng khó chịu thế nào. Vì bực bội trong lòng nên chàng có chút không thuận theo mà túm lấy tay nàng kiên định ngăn cản hành vi này: “Ngài đừng nghịch nữa. Dù sao đây cũng là nơi ta làm việc. Ta không muốn thế này.”
Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu, phát hiện chàng có chút uể oải. Nàng kinh ngạc, không biết sao vừa rồi còn tốt mà bây giờ chàng đã không vui rồi. Nàng duỗi tay ôm lấy mặt chàng, cố quan sát biểu tình trên đó nhưng chàng lại nghiêng mặt đi không chịu nhìn nàng. Lúc này nàng lập tức nóng nảy, tưởng bản thân nháo đến độ khiến chàng ghét. Nàng áy náy nửa ngày mới bồi thường nói: “Ngươi cũng có thể chạm vào ta.”
Ngôn Thượng giật mình một cái.
Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt chàng đang nhìn mình. Mặt chàng hơi đỏ, ánh mắt không dám nhìn thẳng, thậm chí chàng còn hơi lắp bắp hỏi: “Ta có thể, có thể chạm vào chỗ nào?”
Mộ Vãn Diêu nhíu mày, nghĩ thầm sao giờ chàng không uể oải nữa rồi? Nàng vốn dĩ không thẹn thùng nhưng lúc này lại bị ánh mắt của chàng hun đến thẹn thùng. Nàng cắn môi, hào phóng nói: “Tùy tiện. Ngươi muốn chạm vào đâu cũng được.”
Nàng ưỡn ưỡn ngực nhưng lại cảm thấy như vậy thì quá giống như đang mời gọi vì thế nàng cẩn thận nhìn chàng, chỉ thấy chàng rũ mắt, căn bản không chú ý tới động tác nhỏ của mình. Chàng cúi đầu, tự mình giãy dụa nửa ngày rồi mới ngẩng đầu nhìn nàng nhỏ giọng nói: “Ta muốn sờ eo của ngài.”
Ánh mắt chàng lập lòe, lại càng nhỏ giọng hơn: “Trước nay ta chưa từng chạm vào đó.”
Mộ Vãn Diêu: “…… Chỉ là cái eo thôi mà, ngươi đỏ mặt cái gì?”
Nàng cắn môi than thở cười: “Ngươi đúng là ngốc muốn chết…… Ta đã ở đây rồi, ngươi lại chỉ muốn sờ eo ta sao?”
Ngôn Thượng nghi hoặc hỏi: “…… Ta còn có thể chạm vào chỗ nào nữa?”
Mộ Vãn Diêu thấy chàng không hiểu thì chỉ có thể cúi người, dán bên tai chàng thì thầm vài lời. Thế là vừa rồi chỉ có mặt chàng đỏ còn hiện tại cả người chàng đều đỏ. Chàng cứng người nói lắp: “Vậy, vậy làm sao được?!”
Mộ Vãn Diêu nhìn trời nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy rất đơn điệu, muốn vẽ một đóa thược dược lên ngực nhưng chưa tìm được họa sĩ giỏi.”
Ngôn Thượng cúi đầu, sau một lúc lâu chàng mới nói: “…… Ngài thật to gan.”
Chàng cũng chẳng nghĩ ngợi sâu xa gì. Còn Mộ Vãn Diêu thì nhìn chàng phì cười nói: “Cái loại người trí tưởng tượng nghèo nàn như ngươi thì biết cái gì? Ta chỉ muốn vẽ hoa thôi, ngươi làm được không? Nhìn dáng vẻ của ngươi là biết không làm được rồi.”
Ngôn Thượng chần chừ một lúc lâu mới nói: “…… Ta sẽ luyện.”
Mộ Vãn Diêu: “Luyện cái gì?”
Ngôn Thượng liếc nàng rồi cười cười, thẹn thùng nói: “Luyện vẽ tranh.”
Mộ Vãn Diêu cười khanh khách nhào vào lòng chàng, lại bị chàng ôm lấy eo. Bàn tay chàng dán lên eo nàng khiến cả người nàng cứng lại một chút rồi mới thả lỏng. Bởi vì nàng phát hiện ra đây quả thực là lần đầu tiên Ngôn Thượng chạm vào eo nàng. Trước kia chàng luôn ôm lấy lưng nàng, giữ đúng lễ nghĩa mà không chạm loạn vào chỗ khác.
Nhưng chàng cũng là người, cũng có dục vọng. Mộ Vãn Diêu chôn mặt trong lòng chàng, để mặc chàng ôm mình. Chỉ thấy chàng nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Eo của ngài thật nhỏ, tinh tế lại mềm mại.”
Bị lang quân mình thích khen eo, Mộ Vãn Diêu thẹn thùng sau đó vừa mắng vừa đánh chàng: “Ngươi cũng chỉ biết nói như vậy sao? Không có văn hóa!”
Mộ Vãn Diêu khẽ hừ một tiếng, sau đó nàng mới phát hiện chàng lại cứng đờ mà ôm chặt khiến nàng phải kêu lên vì bị siết chặt.
Lúc này Ngôn Thượng mới hoàn hồn, vội buông tay ra không siết chặt nàng nữa. Nhưng tay chàng vẫn để trên eo của nàng, luyến tiếc dời đi.
Chàng nói: “Thực xin lỗi…… Ta không khống chế được.”
Mộ Vãn Diêu không nói lời nào, chỉ chôn trong ngực chàng cười.
—
Ngôn Thượng nói với Mộ Vãn Diêu là đêm nay mình phải tới Bắc Lí.
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Sao? Tìm nữ nhân hả? Ta và ngươi dây dưa lâu như thế còn chưa thỏa mãn ngươi sao?”
Ngôn Thượng nhẹ nhàng xoa trán nàng cười nói: “Điện hạ lại nói giỡn.”
Chàng nói: “Ta tìm người.”
Sau khi ngừng một lát chàng hơi chần chừ không biết có nên nói với nàng việc mình làm không. Mộ Vãn Diêu liếc nhìn chàng một cái, định nói bản thân mình không quan tâm, chàng không cần nói. Nhưng hai người đã ở bên nhau một lúc nên nàng đương nhiên luyến tiếc rời đi. Nàng giãy giụa một lúc lâu mới nói: “Ta đưa ngươi đi Bắc Lí, đợi ngươi đi vào ta sẽ rời đi.”
Ngôn Thượng cũng có chút luyến tiếc nàng, nhưng chuyện nên làm thì vẫn phải làm vì vậy chàng gật đầu.
—
Đại Ngụy có lệnh cầm đi lại ban đêm nhưng chỉ cấm chợ phía tây cùng chợ phía đông, còn bên trong các phường vẫn náo nhiệt. Huống chi Bắc Lí lại là nơi ăn chơi nổi tiếng khắp Trường An.
Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng ngồi xe tới nơi này, cảm giác thật sự khác với lần trước bọn họ tới. Lần đó trời tối mưa và ít người còn hôm nay đèn đuốc huy hoàng, có không ít người bán hàng rong. Bọn họ đi trong đám người, cùng lúc đó có một nam nhân cao lớn đeo mặt nạ thoáng đi qua.
Hai bên chỉ cách nhau một khoảng, gần như chạm vào.
—
Mông Tại Thạch đeo mặt nạ nghiêng đầu cười cười nhìn tiểu công chúa và niềm vui mới của nàng cùng sóng vai.