Ngôn Thượng đưa eo bài ra sau đó tiến vào hoàng thành. Chàng đến Hồng Lư Tự trước rồi ôm một chồng công văn mang tới Hàn Lâm Viện.
Vì Thái Tử phụ trách đại điển lần này nên lúc này hắn đang phải dốc sức tiếp đón đám sứ thần các nước tới dự tiệc. Tần Vương điện hạ cảm thấy mình như bị bỏ quên nhưng lúc muốn nhúng tay mới phát hiện mấy tháng trước Thái Tử đã bắt đầu thao túng mọi việc, hiện tại mới cướp là không kịp rồi.
Tần Vương nhảy nhót làm ầm một hồi trên triều mới nhận được nhiệm vụ quản lý Hàn Lâm Viện ghi chép lại sự việc lần này. Rốt cuộc cũng có thể dạo vòng quanh đại điển nên Tần Vương miễn cưỡng chấp nhận. Ít ra hắn còn hơn cái tên Tấn Vương nhà bên cạnh đến giờ cũng chỉ ngồi trong nhà chờ tiểu thiếp sinh con, chằng có việc gì để làm.
Không sai, qua nửa năm này, từ sau việc của Xuân Hoa trong phủ Tấn Vương lục tục có vài tiểu thiếp mang thai. Hiện tại việc quan trọng nhất của Tấn Vương chính là chờ đợi mấy đứa nhỏ yên bình ra đời. Tấn Vương Phi cũng chỉ ở nhà cả ngày hoặc đi khắp các chùa miếu ở Trường An.
Chuyện bị Tần Vương đoạt mất việc của Hàn Lâm Viện không khiến Thái Tử để bụng. Lúc nói chuyện phiếm với người khác hắn còn mỉm cười nói: “Cô ăn thịt cũng luôn để lại miếng canh cho người khác.”
Từ sau khi tiêu diệt cường hào địa vị của Thái Tử ở trên triều càng ổn định hơn, quan hệ với rất nhiều thế gia cũng ổn thỏa nhiều. Hắn cực kỳ coi trọng lần viếng thăm này của các sứ thần, luôn muốn tự mình sắp xếp mọi việc. Dù sao thì sau việc này hẳn địa vị của hắn trong mắt hoàng đế sẽ cao hơn một chút.
Nhưng người sáng suốt đều phát hiện Dương tam lang Dương Tự vốn luôn ở bên Thái Tử lại biến mất trong lúc mấu chốt này. Thái Tử chỉ giải thích: “Một biểu tổ mẫu của Dương tam bị bệnh nên người nhà bọn họ đi thăm bà ta.”
Cha của Dương Tự không thể tự mình rời Trường An đi thăm thân thích nên ông ta chỉ đành để con trai đi. Nghe nói Triệu ngũ nương Triệu Linh Phi của nhà Triệu Tế Tửu cũng ồn ào nhốn nháo đòi đi theo.
Không có Dương Tự ở bên nên xung quanh Thái Tử gió êm sóng lặng, đám mưu sĩ bên cạnh hắn đều thở phào nhẹ nhõm nghĩ cuối cùng cũng không có kẻ đột nhiên nhảy ra gây náo loạn.
Ngôn Thượng đi một đường từ cửa hoàng thành đến Hồng Lư Tự, lại từ Hồng Lư Tự đến Hàn Lâm Viện. Trên đường có rất nhiều người không ngừng chào hỏi chàng ——
“Tố Thần, nghe nói huynh uống rượu nên phải nghỉ hai ngày hả? Tửu lượng của huynh tệ thế. Vào đêm tân hôn chẳng lẽ huynh sẽ ném tân nương một mình còn bản thân lăn ra say ngất hả? Ha ha.”
“Ngôn nhị, nghe nói ngươi vì uống rượu mà hỏng việc hả? Cấp trên có phạt ngươi không? Không quan trọng đúng không? Chẳng qua hiện tại ngươi vẫn nghe Trung Thư Tỉnh ra lệnh hay nghe Hồng Lư Tự thế?”
“Nhị Lang, nghe nói huynh ngã bệnh hả? Ta đang định tới thăm mà sao huynh đã đi làm rồi? Bị bệnh nặng thì phải nghỉ ngơi cho tốt chứ?”
“Nghe nói ngươi bị bệnh nan y hả?”
Đồn đãi đã chuyển từ uống rượu thành bị bệnh nan y, càng ngày càng thái quá. Nếu Ngôn Thượng nghỉ nhiều thêm hai ngày sợ là sẽ có tin chàng bị bệnh nặng bỏ mình. Một đường này chàng luôn phải giải thích với mọi người là mình không cẩn thận uống hai ngụm rượu, hiện tại đã hết say, đã không sao.
Trong lòng mọi người đều xúc động.
Ngôn Thượng giải thích cũng mệt, càng ngày càng nói ngắn gọn súc tích: “Ta chỉ uống chút rượu, chỉ nghỉ có một ngày, không hỏng việc, cũng không bị bệnh nan y.”
Nhưng bạn bè của chàng quá nhiều thế nên dù chỉ xin nghỉ một ngày cũng có không ít người tới thăm chàng. Hiện tại chàng đã đi làm lại nhưng số người thăm hỏi càng nhiều hơn. Không ít người đều đang chuẩn bị đi thăm bệnh nhưng còn chưa kịp đi thì bệnh của chàng đã tốt hơn rồi.
Ngôn Thượng thực bất đắc dĩ, trong lòng lại nghĩ đều do công chúa điện hạ hết. Ngay buổi trưa sau hôm bị say chàng đã tốt rồi nhưng Mộ Vãn Diêu lại để tôi tớ của chàng đi khắp nơi rêu rao là chàng uống say, muốn xin nghỉ.
Mọi người trong Trường An đều có tính tình hào sảng, không có người nào không thể uống rượu. Đám bạn bè của Ngôn Thượng tuy biết chàng không uống rượu nhưng không nghĩ tới chỉ vì say rượu mà chàng phải nghỉ làm. Cả đám sốt ruột đến thăm, sau khi trở về những người này lại tuyên truyền…… Thế là giờ mọi người đều biết.
Ngôn Thượng ngược gió lạnh mà đi nhanh, mắt thấy cửa Hàn Lâm Viện thì trong lòng hơi phấn chấn, chàng nghĩ đi vào đó sẽ không lạnh nữa. Nhưng mới vào cửa Hàn Lâm Viện, đứng ở trên hành lang, cách một hàng cây hòe chàng đã nhìn thấy trên hành lang trước chính đường có bốn năm thái giám đang đứng. Mấy bộ của triều đình đóng trong hoàng thành thường sẽ cần thái giám đi đưa tin và công văn nên việc bọn họ xuất hiện ở đây cũng không có gì là đặc biệt. Nhưng điều khiến chàng phải dừng bước chính là trong số những người kia chàng liếc mắt một cái đã thấy Lưu Văn Cát.
Hai tháng không gặp Lưu Văn Cát đã gầy còn một nửa. Hắn đứng đầu gió, sắc mặt tái nhợt, gương mặt lạnh lẽo. Cả người hắn gầy đến không còn như xưa, phong thái của mỹ thiếu niên trước đây đã mất đi một nửa. Chuyện bị phế rốt cuộc đã ảnh hưởng quá nhiều tới hắn.
Những thái giám đứng trên hành lang hứng gió kia là những kẻ phẩm cấp thấp nhất, dùng để chạy việc vặt. Lưu Văn Cát đứng trong mấy người kia lại vẫn thẳng tắp, đoan chính vô cùng chứ không cong lưng co rúm. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một thái giám, đám quan viên ra vào chính đường đều không thèm liếc mắt một cái.
Ngôn Thượng ôm công văn, cách cây hòe lẳng lặng nhìn một lúc lâu. Chàng giấu đi không đành lòng mà bình tĩnh tự hỏi, cũng cảm thấy kỳ thật với phẩm cấp hiện tại của Lưu Văn Cát thì sẽ không được phân đến làm ở Hàn Lâm Viện. Hẳn là hắn đã dùng chút tiền tài lót đường.
Ngôn Thượng rũ mắt, thầm nghĩ tới chuyện cho Lưu Văn Cát mượn một ít tiền tài nhưng chàng lại vừa mới quyên tiền cho chùa Vĩnh Thọ, bản thân còn đang phải ăn trực chỗ Đan Dương công chúa hàng ngày…… Huống chi một quan viên như chàng và một thái giám đi lại gần gũi sẽ khiến cả hai gặp rắc rối.
Hoàng đế quản đám thái giám rất nghiêm khắc.
Ngôn Thượng đứng đó nửa ngày sau đó chỉ có thể coi như mình chưa gặp Lưu Văn Cát. Chàng cũng không đành lòng đi vào từ cửa chính để tránh đụng mặt Lưu Văn Cát. Nếu đã không thể nhận bạn bè thì hà tất phải kích thích hắn? Lưu Văn Cát ngày xưa tâm cao khí ngạo, thế mà hai người hiện giờ lại đối lập một trời một vực. Một người là thái giám đứng nơi hành lang hứng gió, một người lại có thể tự do ra vào…… thật sự khiến người ta khó chịu.
Ngôn Thượng rẽ ở một chỗ hành lang rồi theo cửa hông đi vào. Sau khi tiến vào chàng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của mấy thái giám đứng bên ngoài. Chàng giao công văn kia cho một học sĩ của Hàn Lâm Viện thì thấy đối phương liên tục gật đầu, hỏi vài vấn đề rồi nói thẳng: “Hồng Lư Tự có vài thứ viết hơi tạp, ta không hiểu lắm. Lúc này huynh ở lại giúp chúng ta giải đáp mấy vấn đề đó rồi ghi chép lại luôn cho tiện.”
Ngôn Thượng đáp: “Vâng.”
Hắn đi theo vị học sĩ kia vào một gian phòng, liếc mắt nhìn qua thì thấy mọi người đều ngồi trước án chép công văn, có quan viên ra ra vào vào, vô cùng vội vàng. Ngôn Thượng hỏi vị học sĩ đi cùng mình: “Xem các vị bận rộn thế này chẳng lẽ vì không đủ người?”
Hàn Lâm học sĩ kêu khổ: “Chúng ta có bao giờ đủ người đâu?”
Ngôn Thượng lại nói: “Năm nay làm đại điển và mừng thọ cùng nhau, thời điểm cuối năm là bận nhất nhưng cũng không phải nơi nào cũng bận. Sao Hàn Lâm Viện không mượn người tới giúp?”
Chàng hỏi lời này thì vị Hàn Lâm học sĩ kia cũng thuận miệng đáp: “Đương nhiên là chúng ta có nhờ. Nhưng việc này không có lợi lộc gì, không giống người làm ở Hồng Lưu Tự được tiếp xúc với sứ thần các nước…… Mọi người đều tìm cách đến Hồng Lư Tự, ai nguyện ý tới Hàn Lâm Viện chỉ để sao chép sách chứ?”
Ngôn Thượng khẽ cười, nói: “Nhưng trong sử sách thì vẫn là người của Hàn Lâm Viện luôn nổi danh nhất.”
Vị Hàn Lâm học sĩ kia lại càng có lệ đáp: “Chỉ có vài người có thể nổi danh thôi, đa phần mọi người đều chỉ là kẻ vô danh đứng sau những người đó.”
Ngôn Thượng than: “Dù thế cũng đã không tồi rồi. Ta cũng không giúp được quá nhiều việc, chẳng qua ta có quen vài học sinh của Thái Học, tuy bọn họ không có phẩm cấp nhưng chữ viết hẳn không lầm. Không biết có thể mời bọn họ tới hỗ trợ không?”
Hàn Lâm học sĩ như suy tư gì đó nói: “Có lẽ được.”
Lúc này vị Hàn Lâm học sĩ kia ngồi trước bàn, xắn tay áo chuẩn bị viết. Đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngôn Thượng rồi hỏi: “Huynh chính là Ngôn Tố Thần?”
Ngôn Thượng ngẩn ra: “Sao vậy, việc ta uống rượu làm hỏng việc đã truyền tới Hàn Lâm Viện rồi sao?”
Hàn Lâm học sĩ cũng thực mờ mịt hỏi: “Cái gì uống rượu hỏng việc?”
Ngôn Thượng hơi xấu hổ, vội vàng lắc đầu nói chỉ là một ít tin đồn vớ vẩn. Lúc này chàng lại tò mò vì sao đối phương lại biết mình. Vị Hàn Lâm học sĩ kia thấy thế thì cười nói: “Lúc lang quân còn chưa làm quan đã dùng một mũi tên giết chết gia chủ của Trịnh thị, việc này đã truyền khắp Trường An, có ai mà không biết lang quân chứ?”
Ngôn Thượng đỏ mặt nói: “Hổ thẹn.”
Hàn Lâm học sĩ đánh giá chàng rồi nói: “Sau khi huynh làm quan…… lại càng dễ khiến người ta nhận ra. Huynh có biết mọi người trên quan trường đều truyền tai nhau huynh chính là có “vẻ ngoài tuấn tú, phong thái mềm mại’?”
Ngôn Thượng: “…… Sao lại thế?”
Hàn Lâm học sĩ: “Cũng trách người Trường An đều thích người hào sảng, hiếm thấy có ai mang theo phong cách ôn nhu khiếm tốn như huynh. Bọn họ nhất thời thấy hiếm lạ nên đều đánh cuộc đến khi nào huynh sẽ bị quan trường này đồng hóa.”
Ngôn Thượng nhất thời vừa mờ mịt vừa bất đắc dĩ, đành phải nói hổ thẹn lần nữa. Nhưng mục đích hai bên tán gẫu, chàng cũng nói nhiều với vị này như thế đương nhiên không phải vì muốn đoạt nổi bật. Lúc này chàng chậm rãi dẫn dắt vị kia, hai người bắt đầu xưng huynh gọi đệ. Bản thân Ngôn Thượng cũng ngồi trước bàn, xắn tay áo lên viết chữ, miệng giống như nói chuyện phiếm mà đề ra mục đích chính của bản thân: “Nếu không đủ nhân thủ mà lúc này nhất thời chưa tìm được người thì không bằng hỏi xem trong mấy Nội Hoạn đứng bên ngoài có ai biết viết chữ không. Có lẽ trong số họ có người viết tốt, có thể giúp chúng ta một phen cũng nên.”
Hàn Lâm học sĩ nghe vậy thì khinh bỉ nói: “Cái đám phế nhân kia chỉ chuyên nịnh nọt người khác hoặc làm trò mua vui, làm sao biết cái gì.”
Ngôn Thượng hơi trầm mặc. Đây là cái nhìn chân chính của kẻ sĩ đối với thái giám. Chàng cũng chẳng thể thay đổi gì nhưng vẫn ôn hòa khuyên nhủ: “Người có thể sử dụng đều là nhân tài, có liên quan gì đến xuất thân đâu? Hơn nữa không phải hiện tại không đủ người sao? Huynh trưởng chẳng lẽ chỉ vì thanh danh tốt mà định ngồi ở đây cả ngày ư? Huynh trưởng không phải vừa nói với ta đêm qua huynh về nhà muộn khiến tẩu tử không vui sao? Chẳng lẽ hôm nay huynh cũng muốn thế?”
Khi nghe chàng nói cái gì mà mọi người đều là nhân tài thì vị Hàn Lâm học sĩ kia chẳng quan tâm để bụng nhưng chàng vừa nhắc tới phu nhân nhà hắn thì hắn đã chần chừ.
Thấy đối phương đã hơi dao động Ngôn Thượng cũng không khuyên nhiều nữa. Chàng biết đám người đọc sách này ai cũng cao ngạo, đặc biệt là học sĩ của Hàn Lâm Viện, lúc nào cũng mắt cao hơn đỉnh đầu. Chàng chỉ cần nói đến thế, nếu nói nhiều quá đối phương sẽ khó chịu.
Ngôn Thượng nói xong câu kia thì bắt đầu chuyên tâm bắt đầu sao chép công văn trong tay. Khóe mắt chàng liếc thấy vị Hàn Lâm học sĩ kia an tĩnh viết không đến một nén nhang đã buột miệng chửi một câu tiếng địa phương của Trường An sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Ngôn Thượng hơi hơi mỉm cười, tiếp tục làm việc của mình.
—
Hàn Lâm học sĩ hỏi đám thái giám kia có ai biết chữ không thì có hai người đứng ra. Hắn lạnh mặt đưa hai người kia vào phòng, để từng người viết một chút. Lúc nhìn thấy chữ của một người trong đó thì thần sắc khinh bỉ trong mắt hắn tan đi một chút. Hắn nhìn về phía Lưu Văn Cát hỏi: “Ngươi viết thế này…… Chẳng lẽ đã từng đọc sách ư?”
Lưu Văn Cát thấp giọng đáp: “Nô tài đã đọc sách gần 20 năm nhưng gia cảnh sa sút nên mới tiến cung.”
Thần sắc khinh bỉ trên mặt vị Hàn Lâm học sĩ kia hoàn toàn không còn, thậm chí còn có chút đồng tình. Đọc sách 20 năm, lại có tướng mạo thế này…… vốn có thể vào triều làm quan. Hắn thở dài nói: “Ngươi ở lại chính đường giúp làm việc giấy tờ. Trước khi sứ thần các nước rời khỏi Trường An Hàn Lâm Viện luôn thiếu người, ngươi có muốn tới hỗ trợ không? Việc ở đây so với Nội Vụ Phủ hẳn sẽ thanh nhàn hơn một chút.”
Lưu Văn Cát sửng sốt. Từ khi hắn vào cung luôn chỉ nhận được những ánh mắt khinh bỉ chán ghét. Trong cung này chỉ toàn những kẻ nịnh nọt bề trên, giẫm đạp kẻ dưới khiến lòng hắn càng ngày càng lạnh nhạt. Thật vất vả hắn mới dùng chút quan hệ để tới Hàn Lâm Viện…… Không nghĩ ra thật sự có tác dụng.
Làm việc cho Hàn Lâm Viện đương nhiên tốt hơn làm việc vặt cho Nội Vụ Phủ nhiều!
Vì thế hắn không nói hai lời mà lập tức cúi người đáp vâng. Vị Hàn Lâm học sĩ kia thở dài, đem công văn muốn sao chép giải thích một lát rồi để hắn ở lại chính đường làm việc, bản thân thì xoay người vào nội đường.
Lưu Văn Cát biết bản thân mình không có khả năng vào bên trong ngồi với đám quan viên nhưng có thể ngồi ở chính đường không cần đứng ngoài hứng gió lạnh hắn đã thấy rất cảm kích. Hắn xoa xoa tay nhìn vết nứt da trên tay mình sau đó cắn răng chịu đựng mà quỳ gối trước bàn bắt đầu viết chữ.
—
Cả buổi sáng này Lưu Văn Cát bị giữ lại sao chép công văn. Hắn có chút khẩn trương sợ mình làm sai sẽ bị phạt. Tiến cung hơn một tháng hắn đã biết đám văn nhân chính thống này cực kỳ xem thường thái giám. Bọn họ coi thái giám như giặc, nhìn cũng không muốn nhìn.
Lưu Văn Cát an tĩnh rúc trong một góc chép sách, quan viên ra vào có người nhìn thấy hắn đang muốn nổi giận lại được người ở bên tai nói nhỏ nên cũng nhịn xuống và đi vào trong. Bọn họ coi như Lưu Văn Cát không tồn tại, mà hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dần dần, người của Hàn Lâm Viện nhiều hơn, rất nhiều kẻ chép sách đến mệt mỏi đi ra ngoài đứng uống trà nói chuyện phiếm. Lưu Văn Cát vừa chép sách vừa dựng lỗ tai lên nghe xem bọn họ đang nói gì ——
Một quan viên còn trẻ tuổi nói: “Chuyện tiêu diệt cường hào trước đó khiến tổ phụ nhát gan nhà chúng ta sợ hãi. Ông ấy sợ phiền phức nên giải tán hết đống cường hào phụ thuộc. Kết quả xong việc mới phát hiện nhà bên cạnh cũng có cường hào dựa vào, lại còn phô trương hơn cả nhà ta thế là tổ phục càng tức, ngày ngày ở nhà mắng chửi.”
Một kẻ khác khinh bỉ nhìn hắn nói: “Cho nên tổ phụ nhà ngươi mới chạy tới trước mặt Thái Tử cáo trạng, muốn trị tội nhà kia càng nghiêm ư? Nhà ngươi không tốt nên phải kéo người khác xuống nước cùng hả?”
Vị quan viên kia hừ hừ nói: “Mọi người đều có cường hào dựa vào, sao chỉ mỗi nhà ta bị xui xẻo? Mọi người cùng nhau xui xẻo mới công bằng.”
Một người khác gia nhập nói: “Aizzz, thế đạo gian nan, thế gia khó sống. Từ khi Lý gia…… ừm, mọi người đều phải rụt cổ co vòi, nơm nớp lo sợ. Thái Tử điện hạ ra một chiêu này quả khiến người ta sợ hãi. Vương huynh, huynh và Thái Tử đi lại gần, có thể hỏi thăm xem có phải Thái Tử cũng không thích thế gia giống bệ hạ không?”
Cái kẻ bị gọi là Vương huynh kia vội vàng nói: “Lời này sai rồi, Thái Tử điện hạ cũng không phải là loại người này. Các huynh cứ yên tâm đi, đã qua vài tháng hẳn là Thái Tử chỉ trị tội cường hào chứ không đụng tới thế gia đâu. Bệ hạ không thích thế gia nhưng Thái Tử lại biết muốn trị quốc thì phải dựa vào thế gia chúng ta.”
Mọi người xôn xao, đều nói tới chuyện trị tội cường hào. Đại để là đám thế gia hiện tại đều đang xem xét thời thế mà phán đoán thế cục. Năm đó hoàng đế đao to búa lớn, thà rằng không có quốc mẫu cũng muốn đuổi Lý thị chạy về Kim Lăng. Điều này khiến đám thế gia muốn liên thủ lấn át đều run rẩy. Thế gia mới vừa hoàn hồn vài năm thì Thái Tử lại trị tội cường hào, thế là đám thế gia lại sôi nổi bất an.
Lúc bắt đầu trị tội cường hào không ai nghĩ đến điều này sẽ có ảnh hưởng tới thế gia. Hiện tại đám thế gia bắt đầu bất an, Thái Tử thấy thế thì quay ra trấn an thế gia.
Lưu Văn Cát nghe bọn họ nói những việc này thì trong lòng dâng lên một ý niệm cổ quái. Bọn họ thảo luận những việc này chẳng liên quan gì tới hắn…… Nhưng chuyện bọn họ đang thảo luận lại bắt đầu bằng sự hy sinh của hắn và Xuân Hoa. Nếu không có sự hy sinh của Xuân Hoa thì toàn bộ thế cục sẽ không đi tới một bước này.
Sẽ không có việc trị tội cường hào.
Sẽ không có việc thế gia bất an và mờ mịt.
Cũng sẽ không có việc đám quan viên hỏi đường, thăm dò ý đồ của bệ hạ và Thái Tử.
Chỉ một sợi tóc bị nhổ cả người đều run.
Lưu Văn Cát như suy tư gì đó, trong lòng thầm nghĩ đây chính là chính trị. Rõ ràng ban đầu chỉ là những nhân vật nhỏ nhất, không đáng để ý nhất…… Lại khiến cho toàn bộ thế cục biến hóa. Mà hắn cũng chẳng cần hỏi đã biết những kẻ bị ảnh hưởng này chẳng ai biết Xuân Hoa và Lưu Văn Cát là ai.
Chính trị quả là…… đẹp đến tàn khốc, khó trách người ta lại sợ nó đến thế. Chỉ khi có quyền trong tay mới có thể làm gì thì làm.
Lúc Lưu Văn Cát đang nghĩ như vậy thì có thái giám tới nói đã chuẩn bị cơm trưa cho các vị lang quân. Chỉ thấy vị Hàn Lâm học sĩ lúc trước để hắn ở đây chép sách đi ra xốc mành, thuận miệng nói: “Chuẩn bị nhiều một phần, trưa nay Ngôn Tố Thần cũng ở chỗ này ăn trưa.”
Thái giám kia cong eo đáp vâng, còn Lưu Văn Cát ngồi trong góc chép sách thì sửng sốt, bút trong tay suýt thì bị bóp gãy ——
Tố Thần?
Sao Tố Thần lại ở đây?
Tố Thần ở đây sao hắn lại không thấy?
Lưu Văn Cát nghĩ tới đây lại căn cứ theo tính tình của Ngôn Thượng thì trong lòng có một suy đoán. Vì thế nhân lúc vị Hàn Lâm học sĩ kia xoay người chuẩn bị tiến vào bên trong hắn lập tức đứng dậy, vội vàng cầm công văn mình đã chép xong mang qua cho hắn xem.
Vị Hàn Lâm học sĩ kia lật sách, gật đầu nói: “Không tồi.”
Lưu Văn Cát nhân cơ hội đó hỏi: “Lang quân mới vừa nói Ngôn Tố Thần, có phải là Ngôn Nhị Lang của Trung Thư Tỉnh hay không?”
Hàn Lâm học sĩ nhìn qua, ánh mắt hơi nheo lại. Lưu Văn Cát thấy thế thì vội giải thích: “Nô tài đã từng nghe nói tới một vị Ngôn Nhị Lang “bề ngoài tuấn tú, phong thái mềm mại” khi đi đưa than cho Trung Thư Tỉnh.”
Hàn Lâm học sĩ cười nói: “Ừ, không sai. Quả là ‘bề ngoài tuấn tú, phong thái mềm mại’.
Lưu Văn Cát nói: “Nô tài đã đứng ở đây cả buổi sáng nhưng vẫn không gặp được ngài ấy, quả là đáng tiếc.”
Hàn Lâm học sĩ kia tiếp tục cúi đầu nhìn công văn trong tay, không chút để ý nói: “À, nếu ngươi có tâm thì nên cảm tạ hắn. Chính hắn đã kiến nghị hỏi xem có thái giám nào biết chữ thì cho tới chép sách.”
Lưu Văn Cát nghĩ thầm quả nhiên như thế, nhưng trên mặt hắn vẫn kinh ngạc nói: “Vị lang quân kia đúng là người tốt.”
Hàn Lâm học sĩ liếc hắn một cái, vì không thử được gì nên lập tức đi vào phòng trong. Lưu Văn Cát nhìn thấy nụ cười đầy thâm ý của vị Hàn Lâm học sĩ kia thì rùng mình. Hắn nhận ra vừa rồi đối phương chỉ muốn thử mình…… Đám quan viên này quả là không có kẻ ngốc, ai cũng khó đối phó.
May là tính tình Lưu Văn Cát hiện nay không như trước. Hắn nhớ lại những gì mình vừa nói thì cảm thấy bản thân chưa để lộ chuyện mình có quen với Ngôn Thượng, trong lòng cũng đỡ lo.
Lưu Văn Cát tự hỏi một hồi rồi quyết định sau khi xong việc sẽ thương lượng với đồng bạn để thêm gấp đôi than cho Hàn Lâm Viện. Hắn biết đây là mùa đông đầu tiên Ngôn Thượng trải qua ở Trường An, đương nhiên chàng sẽ sợ lạnh cực kỳ, cũng sẽ không thích ứng. Thêm nhiều chút than vừa lúc có thể quan tâm chàng một chút.
Vốn Lưu Văn Cát định không làm gì để phòng vị Hàn Lâm Học Sĩ kia nghi ngờ. Nhưng sau đó hắn nghĩ nếu không làm gì thì sẽ chứng thực hắn chột dạ, cũng có quen biết Ngôn Thượng…… Không bằng hắn chỉ cần coi Ngôn Thượng như một vị quan viên tốt bụng quan tâm đến mình, dùng chút than sưởi báo đáp là được. Nhiều hơn nữa thì hắn không cần làm.
Vị Hàn Lâm học sĩ kia cũng sẽ không nhàm chán tới độ chạy tới hỏi Ngôn Thượng có quen một thái giám hay không.
Sau khi suy nghĩ kỹ những điều này Lưu Văn Cát lại ngồi xuống sao chép công văn. Ngòi bút sột soạt, lòng hắn lại trầm tĩnh, cũng bắt đầu học những kẻ này mà đấu đá.
—
Lúc chạng vạng, Mộ Vãn Diêu rời hoàng thành, tâm tình hết sức vui mừng.
Lúc này nàng đã hoàn toàn đánh bại Nhàn Phi, đoạt lấy việc xử lý đại điển vào tay. Nàng ngồi ở trong xe ngựa lật xem tình huống của các quốc gia tới dự tiệc, trong lòng có tính toán đến việc sắp xếp chỗ ngồi thỏa đáng cho cả đám.
Ừm, việc sắp xếp trong cung phải ăn khớp với sắp xếp bên ngoài của Thái Tử mới được.
Mộ Vãn Diêu không nhìn thấy Ô Man trong số những tiểu quốc này thì không thể không nhẹ nhàng thở ra. Tiếp đãi sứ thần Ô Man vẫn là việc khó xử với nàng. Ô Man không tới là tốt nhất…… Mộ Vãn Diêu cầu nguyện trong lòng, để chiến loạn ở Ô Man tiếp tục, để bọn họ không có tâm tình làm việc khác.
Để kẻ kia không thể phân thân làm việc khác.
Thế cục của Ô Man rất phức tạp, vốn dĩ đã không dễ giải quyết.
Mộ Vãn Diêu ngồi trong xe nghĩ những việc này sau đó cảm giác được xe ngựa dừng lại, chứng tỏ bọn họ đã xắp ra khỏi hoàng cung. Trong chốc lát xe ngựa lại đi tiếp, trong lòng nàng lại bỗng xoay chuyển, miệng hỏi người bên ngoài: “Đã ra cửa ngoài chưa?”
Thị nữ Hạ Dung cưỡi ngựa đi bên ngoài nghe thấy thế thì trả lời: “Vâng, đã tới cổng hoàng thành, sắp sửa qua cổng ra ngoài.”
Mộ Vãn Diêu nói: “Dừng xe, ngươi vào đây.”
Hạ Dung khó hiểu nhưng vẫn cho xe ngừng lại, bản thân thì chui vào trong xe. Mộ Vãn Diêu đánh giá thị nữ đang mặc nam trang rồi suy tư gì đó nói: “Ngôn Thượng hẳn đang ở Hồng Lư Tự đúng không?”
Hạ Dung nỗ lực đuổi kịp ý nghĩ của công chúa rồi đáp: “Theo lý thì thế.”
Trong mắt Mộ Vãn Diêu lộ ra tràn đầy hứng thú: “Ta còn chưa bao giờ tới Hồng Lư Tự, ta muốn đến xem hắn làm việc thế nào.”
Hạ Dung hơi cả kinh, vội vàng nói: “Điện hạ, không thể như thế! Nếu bị người ta nhận ra thì làm sao?”
Mộ Vãn Diêu liếc nàng ta nói: “Vào giờ này hẳn đám đại quan đã về rồi, những kẻ còn ở lại Hồng Lư Tự chỉ có đám quan bát, cửu phẩm tép riu thôi. Mà mấy kẻ đó thì làm sao nhận ra ta.”
Hạ Dung gấp đến muốn khóc: “Để tránh rắc rối……”
Mộ Vãn Diêu mỉm cười nhìn nàng ta nói: “Để phòng ngừa thì chúng ta đổi quần áo cho nhau, ta sẽ giả làm ngươi tới Hồng Lư Tự thăm dò.”
Hạ Dung sợ ngây người: “A?”
—
Hạ Dung tủi thân ngồi trong xe ngựa, công chúa còn bức bách nàng ta mặc bộ quần ao hoa mỹ phức tạp của mình vào. Trong toàn bộ quá trình Hạ Dung đều hoảng sợ, không dám mặc.
Đến cuối cùng nàng ta vẫn bị bắt mặc cái váy dài của công chúa và ngồi trong xe. Tà váy tươi đẹp trải trên sàn xe, lấp lánh trong ánh hoàng hôn, ánh sáng nhảy nhót cực kỳ lộng lẫy.
Hạ Dung không có gì để phản đối nhưng lúc công chúa mặc nam trang nhẹ nhàng nhảy xuống xe nàng ta bám ở cửa xe rưng rưng nói: “Điện hạ, ngài sớm về nhé, đừng bỏ mình nô tỳ ở đây.”
Mộ Vãn Diêu mặc một thân nam trang đoan chính, lúc này đang cúi đầu sửa cổ áo nghe thấy thế thì cười. Khuôn mặt nàng tú lệ, môi hồng răng trắng quả là rất đáng yêu. Nàng cười khanh khách nói: “Các ngươi về đi, không cần chờ ta.”
Dứt lời Mộ Vãn Diêu phất phất tay rồi thong thả ung dung đi tới Hồng Lư Tự.
Mộ Vãn Diêu có lệnh bài của Hạ Dung, lại thuận miệng bịa một lý do nói là phải vào cung có việc. Nàng đi thẳng tới Hồng Lư Tự, tiểu lại dẫn đường mang nàng vào chỗ làm việc của quan lại rồi gọi một tiểu quan trẻ tuổi tới. Người kia hỏi nàng tới có việc gì còn Mộ Vãn Diêu thì chắp tay sau lưng, nhìn bọn họ không hề khiếp sợ nói: “Ta là thị nữ trong nhà Ngôn Nhị Lang, lang quân…… nhà ta có ở đây không?”
Nói đến “Lang quân” mặt nàng hơi hơi đỏ lên.
Vị quan trẻ tuổi kia nghe thế thì hỏi tiếp: “Nương tử nói đến Ngôn nhị Ngôn Tố Thần ư?”
Mộ Vãn Diêu vừa nghe thấy thế ánh mắt đã nhẹ nhàng sáng lên. Nàng áp cảm xúc nhảy nhót trong đáy lòng xuống mà rụt rè gật đầu. Trong lòng nàng nghĩ nếu Ngôn Thượng nhìn thấy bộ dáng này của mình thì hẳn sẽ bị chấn động và bị dọa.
Nghĩ đến biểu tình bị dọa của chàng là nàng đã nở nụ cười vui vẻ.
Tiểu quan kia lại nói: “Nương tử tới thật không khéo, chiều nay Ngôn Nhị Lang cùng một vị sứ thần đi bắn tên rồi, giờ còn chưa về đâu.”
Mộ Vãn Diêu lập tức thất vọng nói: “Vậy ta sẽ đợi hắn.”
Dứt lời nàng lập tức đi vào chính đường của Hồng Lư Tự, hoàn toàn không có bộ dáng nên có của một thị nữ. Tiểu quan kia trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng tự ý đi vào, bản thân muốn ngăn cũng không kịp…… Hắn lắc lắc đầu nghĩ thầm Ngôn Tố Thần làm người khiêm tốn nhưng sao thị nữ nhà chàng lại to gan thế?
—
Vất vả lắm Ngôn Thượng mới làm xong việc mà về Hồng Lư Tự nghỉ ngơi một chút. Chàng định sửa sang lại việc hôm nay sau đó về nhà.
Lúc chàng còn đang quanh quẩn trong phòng tìm thuốc trị thương thì thấy một tiểu quan đi vào, thấy chàng đã về người kia lập tức hỏi: “Nhị Lang đang tìm cái gì thế?”
Ngôn Thượng: “Một ít thuốc trị thương.”
Tiểu quan kinh ngạc hỏi: “Huynh bị thương?”
Ngôn Thượng cười đáp: “Nhẹ thôi, không quan trọng.”
Tiểu quan kia đồng tình mà liếc chàng một cái vì biết việc hầu hạ đám sứ thần kia không hề dễ. Hắn ngồi xuống chỗ mình, sau đó bỗng nhớ ra một việc: “Đúng rồi, thị nữ nhà huynh đến tìm huynh đó, khí thế lớn lắm.”
Ngôn Thượng ngẩng đầu: “A?”
Cái gì mà thị nữ nhà chàng?
Tiểu quan kia chế nhạo chàng: “Thật là thị nữ nhà huynh hả? Ta thấy so với chủ mẫu nàng ta còn khí thế hơn ấy chứ. Có phải huynh âm thầm tư thông với thị nữ nhà mình nhưng không cho chúng ta biết không?”
Ngôn Thượng: “…… A?”