*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh không cần đến đón tôi đâu,” Giang Dư Đoạt ngáp một cái trong điện thoại, “Tôi đi thẳng về là được.”
“Lái xe ra sân bay đón cậu luôn tiện hơn,” Trình Khác nhấc Miu đang ngủ trên gối hắn lên, ném qua gối Giang Dư Đoạt, “Không cần gọi taxi, cũng không cần chờ xe buýt.”
“Mấy hôm nay không phải anh bận tối mắt à, Trình tổng,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh đừng có chạy nữa.”
“Thù dai với tôi đấy à?” Trình Khác chép miệng.
Giang Dư Đoạt năm nào cũng đi gặp bác sĩ Lý hai lần, lần nào Trình Khác cũng sẽ dành thời gian đi cùng y, năm nay, vì nhà hàng thứ tư vừa khéo lại khai trương mấy ngày trước, Giang Dư Đoạt không muốn hắn đi cùng, tự mình qua đó.
Trình Khác cũng không lo lắng, trạng thái của Giang Dư Đoạt vẫn còn khá ổn, cách một hai tháng sẽ có dao động, nhưng cơ bản chỉ cần điều chỉnh mấy ngày là có thể ổn định lại, cho nên để ý qua đó một mình, cũng không có vấn đề gì lớn.
Có điều giờ nghe ý của Giang Dư Đoạt, có vẻ vẫn hơi buồn bực.
“Tôi thù dai gì,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh đường đường là tổng giám đốc, còn có thể bắt anh đưa đón à.”
“Đừng nói nhảm nữa,” Trình Khác nói, “Tôi chờ cậu ở lối ra.”
“Ừ, nếu anh đã có thành ý như vậy, thì cứ tới đi,” Giang Dư Đoạt đáp, ngẫm nghĩ lại liền hỏi một câu, “Mấy hôm nay không có tôi ở đó, anh không đụng phải phiền phức gì chứ.”
“Có thể có phiền phức gì được.” Trình Khác cười.
“Anh không phải bảo Trình Dịch về rồi à,” Giang Dư Đoạt nói, “Theo tính tình của anh ta, chẳng lẽ lại không đến mỗi nhà hàng một lần, cho thiên hạ biết anh ta để bụng anh trai thế nào.”
“Không liên hệ với nó, nó cũng không tìm tôi,” Trình Khác nói, “Cũng mấy năm rồi vẫn luôn không liên lạc, không dưng lại tìm tôi phiền phức làm gì.”
“Ừ, vậy mai lúc anh đón tôi,” Giang Dư Đoạt nói, “Mang theo hoa đi.”
“…Hoa?” Trình Khác ngẩn người.
“Ngày kỉ niệm mà anh không tặng hoa tôi à?” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác vẫn còn hơi giật mình: “Tôi biết là ngày kỉ niệm…”
“Hoa.” Giang Dư Đoạt nói.
“Được rồi, hoa.” Trình Khác nói.
Ngày mai là ngày bọn họ quen biết nhau tròn sáu năm, kiêm lễ kỷ niệm lần đầu tiên đánh nhau.
Ngày kỷ niệm là Trình Khác xác định, lúc xác định cũng chỉ là tiện thì nói, nhưng Giang Dư Đoạt lại cực kỳ nghiêm túc, hết sức chăm chỉ mà tổ chức ba năm rồi.
Có điều, đòi hoa vẫn là lần đầu tiên.
Trình Khác vốn định đưa vé số tích góp bao lâu nay cho y là được, so với quà sinh nhật, Giang Dư Đoạt vẫn không có yêu cầu gì với quà lễ kỷ niệm, bình thường đều là ăn một bữa, năm nay mới là lần đầu tiên đòi quà, không biết là học được từ bộ truyện siếc nào.
Yêu cầu này cũng không có gì cao, một bó hoa thôi mà, chỉ là y đã mở miệng nói ra, ý chắc chắn không phải để hoa trong xe, lúc lên xe tặng cho y, mà là phải ôm hoa đứng ở lối ra, lúc y ra phải ôm hoa đến đón.
Khung cảnh này, Trình Khác cảm thấy, bản thân mười năm trước cố làm thì vẫn còn được, giờ người đã ba mươi mấy rồi, còn ôm một bó hoa, đợi nửa buổi chờ một thằng đàn ông.
Hắn nằm trên giường, cứ nghĩ tới là lại thấy vui vẻ.
Không hiểu tại sao, tuổi càng lớn, lại càng không buông ra được.
Trước đây bản thân chưa bao giờ để ý những thứ đó, yêu thế nào thì thế đó, giờ vậy mà có thể tưởng tượng ra cảnh tượng này.
“Tao cảm thấy Tam ca nhà mày đúng là thần kỳ,” Hắn trở mình, ấn một cái lên mũi con Miu, “Bảo tao ngày mai mang hoa đến đón cậu ấy, đột nhiên như thể trở lại cảm giác ngu ngốc mười năm trước.”
Miu không để ý tới hắn.
“Hay lắm,” Trình Khác nói, “Lâu lắm rồi không có cảm giác này.”
Máy bay Giang Dư Đoạt mười một giờ hạ cánh, Trình Khác dậy từ tám giờ, đầu tiên đi mua một tờ vé số, rồi sang cửa hàng hoa bên cạnh mua một bó hoa hồng.
Ông chủ quầy vé số nói năm sau định về quê, không lam nữa, Trình Khác định lễ kỷ niệm này, đưa bao nhiêu vé số tích góp trong tay tặng cho Giang Dư Đoạt, sau đó sẽ xem xét một quầy bán xổ số khác.
Có điều kể từ lúc hắn đến nơi này, cái quầy xổ số kiêm quầy tạp hóa nhỏ này vẫn ở đây, hắn mua vé số đến mấy năm rồi, tuy rằng ngoài mua vé số thì cũng không nói chuyện gì nhiều, nhưng trong hai phút đứng chờ đánh phiếu, đừng nói là ông chủ, ngay cả những người thường đến mua vé số, trong nhà có chuyện gì, hắn đều rõ như lòng bàn tay… Giờ đột nhiên nghe quầy hàng này sẽ không còn ở đây nữa… Hắn thật sự hơi xúc động.
Có lúc, cuộc sống trôi qua chính là bất tri bất giác.
Không biết bắt đầu từ ngày nào đã thay đổi, cũng không biết bắt đầu từ ngày nào liền trở nên quen thuộc.
Lại như hắn vẫn luôn không muốn bên trong không gian của mình xuất hiện thêm một người, mà không biết bắt đầu từ ngày nào, lại thêm một Giang Dư Đoạt, lại không biết bắt đầu từ ngày nào, hắn đã quen thuộc.
Không chỉ quen thuộc, còn vui vẻ cực kỳ.
Mặc dù có lúc cũng sẽ đánh nhau… Giang Dư Đoạt thật sự là người kỳ lạ, ở bên y thời gian dài, sẽ không có ầm ĩ gì, mà dễ dàng đánh nhau luôn.
Trình Khác lái xe rẽ ra con đường nhỏ, sau đó liền bị một con xe van chặn ở giao lộ.
Biển số xe hắn hết sức quen thuộc, đây là xe của Giang Dư Đoạt và Trần Khánh, dùng để chở hàng cho trà sữa Miu, bình thường là Trần Khánh lái đi khắp nơi.
Hiện giờ, đỗ xe trên địa bàn của mình nên đỗ cực kỳ ngang ngược, cách lề đường tận một mét.
Trình Khác ấn còi.
Qua gần được một phút, Trần Khánh mới mặt mày bực bội đi ra từ một siêu thị nhỏ bên cạnh.
“Đù,” Nhìn thấy xe của hắn, Trần Khánh ngẩn người, rồi đi tới, “Sao anh lại đi hướng này?”
“Tôi ra sân bay,” Trình Khác nói, “Dời cái xe cùi của cậu đi.”
“Cũng là xe cùi của Tam ca mà,” Trần Khánh nói, “Anh đi đón Tam ca à?”
“Ừ.” Trình Khác gật đầu.
“Chờ, để tôi lái về phía trước một chút,” Trần Khánh quay người, đi về hướng xe van, còn vừa đi vừa nắm cổ họng, “Đã bảo hai người chuyển nhà đi, còn không chuyển, cứ chen chúc chỗ này làm gì, anh nhìn cái đường này đi, thêm một cái xe đã không đi được.”
Xe van lái về phía trước một chút, dừng sát bên lề đường.
Trình Khác lái xe qua, lúc lái qua người Trần Khánh liền kéo cửa sổ xe xuống: “Buổi tối qua ăn bữa cơm đi.”
“Ngày kỷ niệm hai người đá thùng rác đúng không?” Trần Khánh hỏi.
“Ừ,” Trình Khác đáp, “Mang cả Tiểu Tôn tới nữa.”
“Được.” Trần Khánh vui vẻ gật đầu.
Trà sữa Miu buôn bán đắt hàng cực kỳ, cho dù đến lúc nào, tầng một tầng hai cũng đều kín khách, thế nhưng Giang Dư Đoạt không có hứng thú mở rộng kinh doanh, không muốn hao tâm tốn sức, cho nên mấy năm rồi vẫn cứ như vậy, Trần Khánh cũng không có ý kiến gì, Tam ca chính là chân lý.
Thay đổi duy nhất trong cửa hàng chính là thường xuyên tuyển thêm mấy nhân viên phục vụ, Giang Dư Đoạt và Trần Khánh, còn có Tiểu Tôn, cũng không cần mỗi ngày đều đến trông coi, chủ yếu là để Trần Khánh có thời gian yêu đương với Tiểu Tôn.
Trình Khác cảm thấy như vậy cũng rất tốt, Giang Dư Đoạt thích sống trong vòng sinh hoạt quen thuộc, “quen thuộc” đối với y mà nói chính là cảm giác an toàn, đây cũng là nguyên nhân đã bao năm rồi mà bọn họ vẫn ở trong căn phòng cũ kỹ của Lư Thiến, chờ một ngày nào đó Giang Dư Đoạt muốn chuyển nhà, rồi cùng nhau đi xem nhà cửa.
Dừng xe ở sân bay, lúc Trình Khác cầm bó hoa hồng từ cốp sau ra, đột nhiên có hơi ngại ngùng.
Lớn như vậy rồi, hắn cho tới giờ còn chưa bao giờ mua hoa hồng, càng chưa từng tặng hoa hồng.
Vừa đứng ở cửa ra sân bay, hắn đã cảm thấy bản thân lập tức trở thành tiêu điểm chú ý.
“Đón bạn gái.” Một chị gái đứng bên cạnh cười, nhỏ giọng nói với người bạn.
Đón bạn gái?
Chốc nữa lúc “bạn gái” đi ra, tuyệt đối đừng kinh ngạc.
“Bạn gái” lại là lão đại cai quản mấy con đường, hơn một mét tám, mặt đầy hung hăng, trên mặt còn có vết sẹo.
Có điều đại đa số thời gian, vẫn rất là đáng yêu, siêu ấu trĩ, bao năm như vậy rồi mà chẳng chín chắn chút nào.
Trình Khác nhìn lướt qua cửa kính trước mặt, phát hiện trên cửa vừa khéo chiếu ra khuôn mặt mình.
… Khuôn mặt lại có thể trong lúc mình không hề hay biết, lộ ra nụ cười khúc khích.
Hắn hắng giọng một cái, thu lại nụ cười, liếc nhìn giờ.
Máy bay tới muộn hai mươi phút, lúc điện thoại Giang Dư Đoạt gọi tới, Trình Khác nghe trong một giây.
“Tôi thấy có người đi ra rồi, là chuyến cậu à?” Hắn hỏi.
“Không phải,” Giọng Giang Dư Đoạt có hơi run, nghe ra được là đang chạy chậm, “Tôi đang chạy đầu tiên, ra ngay giờ đây.”
Trình Khác cười: “Được, tôi đang đứng ở ngay lối ra đây, dựa vào cửa kính, tôi mặc…”
“Anh đi họp mặt đấy à?” Giang Dư Đoạt ngắt lời hắn, “Tôi còn không nhận ra được anh chắc!”
“…Vậy cậu mau ra đi.” Trình Khác cười.
“Bảo anh mang hoa, anh có mang không đó?” Giang Dư Đoạt vừa chạy vừa hỏi.
“Mang chứ.” Trình Khác nói.
“Hoa gì?” Giang Dư Đoạt tiếp tục hỏi, “Hoa cẩm chướng à? Hay là hoa nguyệt quý*?”
“Hoa cẩm chướng cái gì? Cậu là mẹ tôi à? Hoa hồng chứ…” Trình Khác lúc nói ra hai chữ này, đột nhiên kinh ngạc, “Tôi đệt, cậu không phải… cậu không phải muốn hoa hồng à?”
“Anh mua hoa hồng?” Giọng Giang Dư Đoạt đột nhiên tăng cao, mang theo tiếng cười, “Anh mua hoa hồng thật à?”
“Phí lời, cậu cố tình…” Trình Khác hạ thấp giọng, “Bảo tôi mang hoa, tôi không mang hoa hồng thì mang hoa gì?”
“Thật ra, hoa hồng chính là hoa nguyệt quý đỏ.” Giang Dư Đoạt rất vui vẻ mà vừa chạy vừa nói.
“Đệch c.., cậu rốt cuộc có thể có chút ý tứ được không?” Trình Khác đè giọng nói một câu.
“Trình Khác!” Giang Dư Đoạt gào to.
Trình Khác cảm giác màng nhĩ mình cũng sắp rách ra rồi: “Làm sao?”
“Nhìn tôi này! Tôi ra rồi!” Giang Dư Đoạt lại gào lên tiếng nữa.
Lúc này, cả hai tai Trình Khác đều nghe thấy giọng y, nhanh chóng giương mắt nhìn sang cửa ra.
Giang Dư Đoạt đang vẫy vẫy tay chạy ra.
Trình Khác nhìn theo y, qua khóe mắt còn có thể nhìn thấy một đám người đang chờ người bên cạnh đều nhìn lại, chị gái vừa nãy nói hắn đón bạn gái, hai mắt đều trợn tròn.
“Nhớ tôi không!” Giang Dư Đoạt lao tới, ôm cả hoa lẫn người hắn một cái.
“Nhớ,” Trình Khác cảm giác hoa hồng cũng bị đè bẹp mất, “Nhớ lắm luôn.”
“Tôi cũng thế.” Giang Dư Đoạt buông hắn ra, một cái cầm đi hoa hồng trong tay hắn, “Anh mua hoa gẫy à? Dập hết rồi.”
“Cậu mà ôm mạnh thêm tí nữa, hoa có khi còn rụng hết luôn.” Trình Khác có hơi sa mạc lời.
Giang Dư Đoạt mãn nguyện cười: “Lần đầu tiên tôi nhận được hoa hồng.”
“Trâu bò hơn tôi rồi,” Trình Khác nói, “Tôi còn chưa được nhận hoa hồng đây.”
“Thế à?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn “Vậy anh cũng chẳng có sức cuốn hút gì cả.”
“Chủ yếu là tôi ngại đòi người khác.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt nở nụ cười nửa buổi, vừa cười vừa nhìn sang bên cạnh, sau đó đột nhiên thu lại nụ cười: “Tôi đệt, đều đang nhìn chúng ta.”
“Nhìn thì nhìn chứ sao,” Trình Khác nói, “Cũng có khó coi gì đâu.”
“Tôi bảo Trần Khánh buổi tối tới,” Trình Khác mở cốp sau xe, ném túi của Giang Dư Đoạt vào, “Hai người bọn họ cuối tuần trước cãi nhau à?”
“Đâu chỉ có cãi nhau,” Giang Dư Đoạt ôm hoa, chôn nửa khuôn mặt vào bó hoa, “Mặt Trần Khánh cũng bị Tiểu Tôn cào.”
“Thế à? Lúc tôi vừa ra ngoài có đụng phải Trần Khánh,” Trình Khác thử nhớ lại, “Không để ý lắm… Tôi hình như cũng không nhìn lên mặt cậu ta.”
“Anh nhìn mặt tôi là được rồi,” Giang Dư Đoạt mở cửa ghế lái ra, ngồi xuống, “Tôi lái.”
Trình Khác ngồi xuống ghế phụ, “Nghiện rồi à? Tôi đã bảo mua cho cậu một con, cậu lại không chịu.”
“Tôi cũng không thích hưởng thụ như anh,” Giang Dư Đoạt nói, “Xe van vừa chở hàng được vừa chở người được, lên trời xuống đất, đi đâu cũng không thấy xót.”
“Vậy cậu đừng có lái.” Trình Khác nhìn y.
“Im nào.” Giang Dư Đoạt khởi động xe.
“Tam ca oai phong thật đó.” Trình Khác cười nói.
Giang Dư Đoạt đột nhiên tắt máy xe, quay đầu lại nhìn hắn.
“Đệch, làm sao, định đánh nhau à?” Trình Khác nói.
“Hôn một cái.” Giang Dư Đoạt cầm lấy cổ áo hắn, kéo tới, dùng sức hôn lên môi hắn.
Mãi cho tới khi xe bên cạnh vang lên một tiếng, có người đi tới, hai người họ mới tách ra, Giang Dư Đoạt lau miệng, khởi động xe một lần nữa.
“Bác sĩ Lý có nói gì không?” Trình Khác hỏi.
“Coi như ổn định,” Giang Dư Đoạt nói, “Có điều ông ấy muốn giới thiệu cho tôi một bác sĩ tâm lý ở bên này.”
“Cậu từ chối rồi à?” Trình Khác hỏi.
“Không, tôi là… trước tiên gặp nói chuyện đã đi,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi không tin được, thế nhưng cũng đồng ý gặp mặt, bác sĩ Lý nói, bác sĩ tâm lý này tương đối có kinh nghiệm với trường hợp như tôi, từng có bệnh nhân tương tự.”
“Ừ” Trình Khác sờ mặt y, “Vậy hẹn thời gian gặp đi.”
“Anh đi cùng tôi đi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Được.” Trình Khác đáp.
“Có thấy phiền không?” Giang Dư Đoạt nói, “Cả đời đều như vậy, lúc ổn định thì tốt, không biết đến lúc nào lại một phát thành ra…”
“Không sao,” Trình Khác nói, “Nếu nói vẫn vui vẻ cực kỳ, chắc chắn là lừa cậu, có điều cũng không đến mức phiền, cậu cũng không phải chưa từng phát tác, tôi chủ yếu là lo lắng thôi.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn hắn.
“Thật ra như cậu nói, cũng đâu có ai cả đời đều không có chuyện gì, phát sốt, cảm lạnh, rồi bệnh tật gì đó, không phải đều vậy à,” Trình Khác nói, “Nếu có thế mà đã thấy phiền rồi, được mấy đôi có thể vẫn luôn bên nhau kia chứ.”
“Anh cũng có mấy khi ốm đâu.” Giang Dư Đoạt nói.
“Tay tôi còn từng gẫy này, nếu cậu mong tôi ốm đến thế,” Trình Khác nở nụ cười, “Tôi cũng không phải là không thể phối hợp…”
“Không, anh tuyệt đối đừng phối hợp.” Giang Dư Đoạt nhíu mày.
“Tôi ốm rồi cậu có hầu hạ tôi không đấy?” Trình Khác nhìn y, cười hỏi.
Buổi tối có bữa tiệc kỷ niệm, hai người bọn họ không định ăn trưa quá phiền phức, về gần đến nơi, ăn bát mì ngoài quán rồi về nhà.
Miu từ sau khi nhiều tuổi rồi, liền trở nên giống chó vô cùng, từ lúc Giang Dư Đoạt vào nhà là bắt đầu dính lấy y, một chốc meo meo một chốc dụi dụi chân, Giang Dư Đoạt ngồi trên ghế sofa, nó bò lên bả vai Giang Dư Đoạt, đầu liên tục cọ cọ lên mặt y, còn thiếu vẫy đuôi nữa thôi.
“Aiii,” Giang Dư Đoạt kéo nó xuống, đặt lên đùi xoa, “Anh Khác nhà mày chỉ cần có một nửa dính người của mày là tốt rồi.”
Trình Khác đi vào phòng ngủ, lấy cái hộp từ trong tủ ra, để lên bàn uống nước, sau đó ngồi vào cạnh y, vừa xích lại gần người y vừa thò tay vào trong áo y sờ soạng một trận: “Đủ dính người chưa?”
“Chưa đủ.” Giang Dư Đoạt cười nói.
Trình Khác đẩy y ngã xuống ghế sofa, rồi đè lên, tay đi xuống: “Vậy thế này đủ chưa?”
“Tàm tạm đủ.” Giang Dư Đoạt nghiêng đầu, cắn một cái lên tai hắn.
Hoạt động lưu manh tuốt nấm này, làm cũng được mấy năm rồi, thế nhưng trong mắt Miu vẫn vĩnh viễn tràn ngập mới mẻ, lần nào cũng hết sức chăm chú đứng một bên xem.
Xem xong xuôi mới khinh thường bỏ đi.
“Mẹ kiếp,” Trình Khác ngồi xuống, nhìn bóng lưng Miu đang đi về hướng nhà bếp, “Con mèo này sao lại hứng thú với chuyện này như vậy.”
“Bởi vì vẫn luôn FA.” Giang Dư Đoạt kéo quần, nhìn hộp trên bàn uống nước, “Cái gì thế?”
“Quà ngày kỷ niệm.” Trình Khác nói.
“Một hộp hoa hồng? Anh không phải đưa một bó to rồi à?” Giang Dư Đoạt ngồi dậy, lấy hộp đặt lên đùi.
“Hoa là cậu đòi,” Trình Khác nói, “Đây là tôi tặng.”
“Anh chuẩn bị quà cho tôi?” Giang Dư Đoạt đột nhiên hào hứng lên, gõ gõ lên nắp hộp, “Là hoa à?”
“Cậu có thể có trí tưởng tượng chút không?” Trình Khác thở dài.
“Cũng không thắt nơ.” Giang Dư Đoạt cười nói, “Còn bảo tôi không lãng mạn… Vé số à?”
“Ừ,” Trình Khác nhìn y, “Vé xổ số.”
“Anh..” Giang Dư Đoạt cực kỳ giật mình, đảo đảo trong hộp mấy lần, “Đều là vé số? Anh mua mấy trăm tờ vé số tặng tôi? Tôi đệch, anh mua cả quầy vé số luôn rồi à? Tiền anh không biết tiêu chỗ nào à thiếu gia… Có trúng được không?”
“Không phải mua cùng một lần,” Trình Khác nhìn y, “Những tờ này là mấy năm tích góp được.”
Giang Dư Đoạt giật mình, nhìn lại hắn.
“Không phải ngày nào cũng mua, có lúc sẽ mua sót, có điều… Tôi cũng không đếm,” Trình Khác nói, “Dù sao cũng ở đây cả, có lẽ hơn mấy trăm gần nghìn tấm gì đó.”
“Một lần cũng không trúng?” Giang Dư Đoạt vẫn nhìn hắn chằm chằm.
“Không có.” Trình Khác trả lời.
“Năm đồng cũng không trúng?” Giang Dư Đoạt kinh ngạc quá rồi.
“Không có,” Trình Khác nói xong, chính hắn cũng nở nụ cười, “Vận may có lẽ là hơi kém.”
“Đừng tự ca ngợi mình, thế này mà là hơi kém à?” Giang Dư Đoạt nói.
“Lăn.” Trình Khác nói.
“Anh… tặng tôi cái này làm gì? Cần chi trả?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Phía trên đều có ngày, tôi vốn định xếp lại theo đúng ngày,” Trình Khác nói, “Nhưng tôi lười làm, lại nhiều quá, không tìm nổi.”
“Ừ, để tôi xếp, xếp xong rồi thì làm sao?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Những thứ này là… thời gian.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt không nói gì, vẫn cứ nhìn hắn.
“Đây là thời gian chúng ta bên nhau,” Trình Khác cầm một tờ vé số ra, “Cậu nhìn đi, có tấm tôi đánh ký hiệu ở mặt sau, vốn định viết chữ, nhưng mà phiền quá, cho nên dùng ký hiệu, dấu tick là hôm đó hai ta ra ngoài ăn, vòng tròn là hôm đó tâm trạng rất vui vẻ, một xiên là cãi nhau, hai xiên chính là đánh nhau…”
Giang Dư Đoạt cúi đầu, lấy từng tấm vé số ra từ trong hộp xem, còn khịt mũi một cái.
“Mỗi tấm là một ngày, có một vài tấm bị sót, có điều phần lớn đều ở đây,” Trình Khác nói, “Cậu, tôi, hai chúng ta, từng ngày chân thực.”
Giang Dư Đoạt ngẩng đầu lên.
“Thích không?” Trình Khác hỏi.
“Thích.” Lúc Giang Dư Đoạt nói, nước mắt không nén được, lăn ra từ khóe mắt.
“Vẽ hình tam giác chính là hôm đó cậu khóc,” Trình Khác từ đâu đó lấy ra tấm vé số vừa mua hôm nay, dùng bút vẽ một hình tam giác ở mặt sau, “Nói thật, tam giác còn nhiều lắm, cậu thân là ông chủ kiêm lão đại, tần suất khóc có hơi cao.”
“Liên quan gì đến anh.” Giang Dư Đoạt nói.
“Khóc đó.” Trình Khác nói.
“Đây là tôi đang vui.” Giang Dư Đoạt nói.
“Ừ.” Trình Khác gật đầu.
“Sau này còn mua nữa không?” Giang Dư Đoạt gạt nước mắt lung tung trên mặt.
“Mua chứ,” Trình Khác nói, “Cuộc sống vẫn còn từng ngày mà.”
“Sau này, tôi cũng phải vẽ ký hiệu lên trên.” Giang Dư Đoạt nói.