*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Làm lại,” Trình Khác nhìn Giang Dư Đoạt lần thứ ba dùng tư thế không chuẩn vung chân đá bên, liền thở dài, “Trọng tâm về phía trước quá rồi.”
Giang Dư Đoạt chậc một tiếng: “Tôi thấy cũng không khác lắm mà.”
Trình Khác không nói gì, nghiêng người nhấc chân, đá một cái vào tay y: “Không khác tôi lắm?”
Giang Dư Đoạt thở dài.
“Làm lại,” Trình Khác hất cằm, “Đầu tiên tưởng tượng tư thế trong đầu trước rồi hẵng…”
“Ya!” Giang Dư Đoạt chưa chờ hắn nói xong, đã rống lên một tiếng, lại đá một cái tới, vẫn không chuẩn như cũ.
Lại dùng lực rất lớn, Trình Khác bị đá lảo đảo một bước.
“Tôi bảo cậu tưởng tượng tư thế trong đầu một lần rồi hẵng đá cơ mà!” Trình Khác nhìn y chằm chằm.
“Tôi qua rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cậu qua cái gì?” Trình Khác đi tới phía sau y, lấy tay vặn lấy vai y, “Nghiêng người! Chân phải đạp đất! Trọng tâm dồn sang chân trái, xoay! Khớp hông mang theo chân! Lên đầu gối! Cẳng chân đá ra!”
Giang Dư Đoạt bị hắn vặn người, đá được một nửa liền quay ra sau, đụng phải người hắn.
“Tư thế này quá mất tự nhiên rồi,” Giang Dư Đoạt cau mày, “Đá thì đá, còn nghiên cứu lắm thế làm gì.”
“Tư thế chuẩn có thể khiến cậu đá ra được lực mạnh hơn,” Trình Khác có hơi bất lực, “Nếu không trước tiên bỏ đá bên đi đã, thay đổi đầu óc, trước tiên làm mấy cái đá sau đi, rồi tôi dạy cậu sau.”
“Anh không phải bảo là đá bên là hay dùng nhất à, không biết đá bên là mẹ nó không biết Taekwondo,” Giang Dư Đoạt có hơi khó chịu.
“Vậy cậu đá bên mãi một lúc rồi cũng có đá bên đúng được đâu,” Trình Khác nói, “Đổi sang động tác…”
“Không.” Giang Dư Đoạt ngắt lời hắn.
“….Đệch,” Trình Khác có hơi không nói nổi, “Được rồi lại…”
“A ya!” Giang Dư Đoạt lần thứ hai lại đá bên, đá lên lưng hắn.
Trình Khác đột nhiên nổi giận, quay đầu lại nhìn y: “Ya cái đầu nhà cậu! Tôi mẹ nó bảo cậu nghĩ cho kỹ động tác rồi hẵng đã! Cậu đá bao nhiêu lần như thế, có suy nghĩ được một lần à!”
“Nghĩ rồi!” Giang Dư Đoạt cũng bực mình.
“Cậu nghĩ cái rắm mà rồi!” Trình Khác lên giọng.
Giang Dư Đoạt không nói gì.
“Đã nghĩ thì nghĩ xong hẵng đá, nếu không trước tiên tập cái khác trước đi,” Trình Khác quay người đi sang một bên.
“Không tập nữa,” Giang Dư Đoạt hung hăng đá một cước lên đích đá* dưới đất, đích đá bay về phía trước, đập vào gót chân Trình Khác, “Phiền chết đi được, lắm chuyện rắm rít như vậy.”
“Là tôi bắt cậu tập à?” Trình Khác bị đập đau, đột nhiên bị châm lên lửa giận, xoay người lại nhìn y chằm chằm, “Là ai mẹ nó ngày nào cũng bảo tôi đáp ứng rồi lại không dạy!”
“Có ai dạy như anh à?” Giang Dư Đoạt cũng nhìn lại hắn chằm chằm, “Thế này cũng không đúng, thế kia cũng không đúng, làm thế nào cũng không đúng! Tôi mẹ nó đá nửa ngày có một lần nào đúng à!”
“Không có!” Trình Khác nói, “Cậu cứ thử đá đúng một lần cho tôi nhìn xem nào!”
“Không tập nữa.” Giang Dư Đoạt vung tay.
“Dọa ai đấy?” Trình Khác nói, “Cậu nghĩ tôi muốn dạy lắm à?”
“Tôi mẹ nó không tập cũng có thể một cước đá bay anh.” Giang Dư Đoạt nói.
“Đến đây đến đây,” Trình Khác bực lắm rồi, xoay người, dang tay về phía y, “Nào, đến đá bay tôi xem nào, Tam ca trâu bò thế kia mà, còn mẹ nó cần học nữa chắc, khẩu khí thổi bay người ta lên trời được luôn rồi.”
Giang Dư Đoạt vọt tới, một cước đạp lên ngực hắn.
Phản ứng đầu tiên của Trình Khác là, một cú đá này, tư thế vẫn không đúng như cũ, phản ứng tiếp theo là… không phản ứng được gì nữa, tốc độ Giang Dư Đoạt quá nhanh, cho dù y đã uống thuốc một năm, mỗi ngày đều kêu phản ứng của mình chậm chạp đi, không nhớ được gì, thế nhưng tốc độ nhào tới hiện giờ không thể nào so sánh với người thường, đã vậy còn dùng đủ lực.
Trình Khác bị y đá một cú lùi về sau vài bước, phải chống lên giá bên cạnh mới đứng vững.
“Anh không phải trâu bò lắm à? Tư thế đúng chuẩn, động tác đẹp! Trọng tâm! Đường thẳng! Khớp hông! Khớp đầu gối!” Giang Dư Đoạt một mặt khó chịu chỉ vào hắn, “Tôi đá không chuẩn như vậy mà cũng đâu có…”
Trình Khác không để y nói hết, nhấc chân lên liền bổ xuống một cú đúng tiêu chuẩn, đạp mạnh lên bả vai Giang Dư Đoạt. Bổ xuống* là động tác Trình Khác rất thích dùng, lực sát thương rất lớn, lần này hắn không quá dùng sức, nhưng đạp đến mức Giang Dư Đoạt phải lùi sang bên cạnh hai bước.
“Bổ xuống! Tôi mẹ nó dạy cậu rồi!” Trình Khác không cho Giang Dư Đoạt cơ hội đứng vững, bất thình lình quay người, đá vào trên mặt Giang Dư Đoạt, vẫn không dùng sức như trước, nhưng vẫn đá Giang Dư Đoạt ngã xuống mặt đất, “Giờ là đá vặn sau*.”
“Đệt cụ nhà anh!” Giang Dư Đoạt giẫm chân một cái, nhảy lên từ mặt đất, khom lưng đánh tới, một cái đánh vào bụng Trình Khác, sau đó vặn mạnh một cái, đè ngã Trình Khác xuống đất.
Sau đó lại một quyền đập lên mặt Trình Khác, tuy không dùng lực, nhưng mặt Trình Khác không có dụng cụ bảo hộ, vẫn bị đấm rõ đau.
“Con mẹ nó, cậu định phản à!” Trình Khác gào lên, giơ tay phải đột ngột tấn công vào mạng sườn trái của Giang Dư Đoạt.
Sức lực Giang Dư Đoạt bị thả ra, rồi bị hắn xốc lên.
Trình Khác vươn mình, đầu gối chân trái quỳ xuống đất, không đứng lên mà cứ thế đạp một cước ra, đá ngã Giang Dư Đoạt.
Tình cảnh sau đó liền trở nên hỗn loạn, hai người lăn lộn trên đất đánh thành một đống.
Giang Dư Đoạt từ trước đến giờ vẫn chẳng có quy củ, tiện tay thế nào thì làm thế nấy, Trình Khác dưới đấu pháp vô lại của y vẫn cố giữ cho động tác của mình không bị thay đổi, mỗi lần ra tay đều cố gắng đạt tới tiêu chuẩn.
Tuy rằng càng đánh về sau, hắn cũng không rõ mình dùng chiêu gì nữa, nói chung càng khó bỏ khó phân, để cho công bằng, trong hỗn chiến Trình Khác còn cố kéo dụng cụ bảo hộ trên đầu Giang Dư Đoạt xuống.
“Hai người xảy ra chuyện gì thế này!” Bên cạnh vang đến giọng của huấn luyện viên Tiểu Dương, “Đừng đánh nữa! Người đã bao lớn rồi!”
Sau đó, mấy huấn luyện viên khác đều chạy tới, cùng nhào lên.
Trình Khác căn bản không muốn dừng tay, Giang Dư Đoạt có lẽ cũng không có ý định dừng lại, lúc bị cưỡng ép tách ra, hai người họ còn tặng cho đối phương vài cú đá.
“Anh Trình!” Tiểu Dương gào lên với Trình Khác, “Làm gì thế này! Bình tĩnh chút nào!”
“Tam ca, Tam ca,” Bên kia, Giang Dư Đoạt cũng bị ba người huấn luyện viên lôi ra, còn thiếu điều ôm chân nữa thôi, “Sao anh lại đánh nhau với anh Trình thế này! Đừng đánh nữa! Người mình mà!”
“Mấy người hỏi xem anh ta dạy người khác thế nào!” Giang Dư Đoạt chỉ vào Trình Khác, gào lên, “Trình độ dạy học rách nát còn giả làm huấn luyện viên!”
“Sinh nguyên* kém như thế! Tôi mẹ nó có thể dạy được cái rắm!” Trình Khác cũng lên giọng.
“Sinh nguyên cái gì?” Giang Dư Đoạt ngẩn người.
*sinh nguyên: ý chỉ nguồn sinh viên trong trường đại học.
“Tự đi mà tìm hiểu,” Trình Khác gỡ tay người đang giữ hắn ra, “Được rồi, không có chuyện gì.”
Giang Dư Đoạt không nói nữa, người xung quanh nhìn bọn họ một lúc, lại khuyên thêm hai câu, đi ba bước quay đầu lại hai lần mà đi ra.
Trình Khác và Giang Dư Đoạt đứng tại chỗ bất động một lúc, không ai thèm để ý tới ai.
Trình Khác không muốn nói chuyện, đánh nhau với Giang Dư Đoạt một trận cũng không phải nguyên nhân chính, đánh nhau với Giang Dư Đoạt ở phòng tập thể hình, trước mặt hơn mười người đang tập cùng một đống huấn luyện viên, mới là nguyên nhân lớn nhất hắn không muốn nói chuyện.
Mất mặt.
Hắn và Giang Dư Đoạt rất ít khi cãi nhau, hôm nay cũng không hiểu làm sao lại có thể bực đến như vậy.
Đồ ngu ngốc Giang Dư Đoạt có lẽ là lâu lắm rồi không ra tay với ai, ngay từ đầu đã không kiềm chế gì, tuy rằng cả hai bên đều nắm chắc sức mạnh, nhưng chiêu thức cũng không biết kiềm chế, ngoại trừ không dùng quá nhiều lực, mỗi quyền mỗi cước, đánh lên đâu cũng chẳng nhẹ chút nào.
Đệch.
Rõ đau.
Còn mất mặt chứ.
Trình Khác cảm thấy bực mình lắm rồi, đi qua lấy áo khoác mặc vào, quay đầu đi về hướng cửa phòng tập thể hình.
Lúc đi ngang qua Giang Dư Đoạt, hắn cũng không thèm liếc mặt Giang Dư Đoạt một cái nào.
“Anh không tắm à?” Giang Dư Đoạt ở phía sau hắn hỏi một câu.
“Tắm cái rắm.” Trình Khác nói, cũng không thèm quay đầu lại.
“Đệt.” Giang Dư Đoạt nói.
Tiểu Dương đứng ở cửa, lúc Trình Khác đi ra, gã ngẩn người: “Anh Trình, về à?”
“Ừ,” Trình Khác đáp một tiếng.
“Aiiii, anh…” Tiểu Dương thở dài, đoán chừng còn định khuyên, mà lại không biết nói gì cho phải, “Tam ca cũng về à?’
“Bị đánh cho một trận rồi chẳng lẽ còn không về à?” Giọng Giang Dư Đoạt vang lên từ phía sau.
“Aiii.” Tiểu Dương lại thở dài một hơi.
Trình Khác đi mấy bước, ngẫm lại có chút không phục, liền nghiêng đầu.
Giang Dư Đoạt ở phía sau đi theo rất sát, lúc hắn dừng lại, Giang Dư Đoạt suýt nữa đụng phải người hắn, y nhíu mày: “Làm gì!”
“Cậu bị đánh cho một trận?” Trình Khác nói, “Cậu ôm đầu lăn trên đất hay là bỏ chạy thế? Bị đánh? Cậu không ra tay à!”
“Vậy anh nói xem anh có đánh tôi không đi!” Giang Dư Đoạt nhìn hắn chằm chằm.
“Cậu có đánh tôi không?” Trình Khác hỏi.
“Đánh,” Giang Dư Đoạt nói, “Vậy anh đánh tôi cũng đâu có ít! Mẹ nó, anh còn xốc cả mũ bảo hiểm của tôi lên đó!”
“Cút.” Trình Khác quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Giang Dư Đoạt vẫn đi theo sau hắn, về phía trước, cả đường chẳng ai thèm nói gì, Trình Khác mấy lần định quay lại xem Giang Dư Đoạt còn ở phía sau không, nhưng cắn răng nhịn không quay lại.
Nhân lúc rẽ, hắn liếc mắt nhìn bóng dưới đất.
Thấy được cái bóng của Giang Dư Đoạt đang hung hăng vênh váo vung tay bước đi.
Đột nhiên có hơi buồn cười.
Giang Dư Đoạt chắc chắn vẫn giận, giận đến mức đi thành bạch tuộc rồi.
Có điều Trình Khác nhịn không cười, vẫn không quay đầu lại.
Hắn biết hôm nay mình có hơi gấp gáp, nhưng Giang Dư Đoạt học mà cũng chẳng có chút nhẫn nại nào, thái độ cũng chẳng hề đoan chính, ngay cả… kính già yêu trẻ cũng không có, hắn không muốn quen.
Hắn cũng không phải Trần Khánh.
Sau khi vào phòng, Trình Khác cầm quần áo đi tắm luôn, Giang Dư Đoạt đi theo muốn nói gì, hắn đóng sầm cửa phòng tắm lại.
“Phí lời,” Trình Khác mở cửa ra, nhìn y, “Cậu định nói là cậu không giận à?”
“Tôi giận xong rồi,” Giang Dư Đoạt nói.
“Tôi còn chưa giận xong đây!” Trình Khác rống lên, đóng cửa lại.
“Cửa này không ngăn được tôi,” Giang Dư Đoạt vặn chốt cửa.
“Cậu dám đi vào, tôi dám cầm vòi phun đập cậu, đồ không biết xấu hổ.” Trình Khác cởi áo, ném mạnh áo bẩn vào trong giỏ đựng quần áo.
Vừa mới dứt lời, cửa đã bị Giang Dư Đoạt đẩy ra, y cầm trong tay một thanh sắt nhỏ, dựa vào cửa nhìn hắn.
Trình Khác lấy vòi hoa sen xuống.
“Tôi chưa đi vào,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi mới chỉ mở cửa ra.”
Trình Khác cầm vòi hoa sen, tay giơ lên giữa không trung.
Cứ như vậy vài giây, hắn đặt lại vòi hoa sen, cởi hết rồi bắt đầu tắm.
“Anh sao mà tính khí nóng như vậy,” Giang Dư Đoạt nói, “Giận nửa tiếng rồi.”
“Muốn học taekwondo là cậu đúng không, động tác làm không đúng chuẩn cũng là cậu đúng không, làm không đúng chuẩn còn không chịu tập cho tử tế cũng là cậu đúng không, không chịu tập tử tế còn ra tay đánh người cũng là cậu đúng không?” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt không nói gì.
“Giờ tôi vẫn tức,” Trình Khác nói, “Tôi cũng không phải kiên trì gì, thế nhưng tôi vẫn nhịn, kết quả nhịn rồi cậu lại ra tay đánh tôi, tôi giận nửa tiếng cậu còn thấy lâu? Tôi cho cậu biết, tôi còn định giận tiếp 24 tiếng, cậu cứ từ từ chờ đấy.”
Giang Dư Đoạt không nói gì, Trình Khác cũng không quay đầu lại nhìn y, tiếp tục tắm rửa.
Qua gần nửa buổi, Giang Dư Đoạt mới thở dài: “Tôi cũng không cố ý mà.”
Trình Khác không để ý tới y.
“Tôi lớn thế này,” Giang Dư Đoạt nói, “Xưa nay gần như chưa từng học gì, liền cảm thấy… cứ một lần lại một lần, phiền lắm đi.”
“Học cũng không phải là chơi.” Trình Khác nói.
“Thế là tôi liền cuống lên,” Giang Dư Đoạt ngừng vài giây, “Đã vậy tôi còn cảm thấy…rõ là mất mặt.”
Trình Khác ngẩn người, quay đầu lại.
“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
“Mất mặt gì?” Trình Khác hỏi.
“Mãi mà không học được,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Rõ ràng anh không đánh lại được tôi, còn cứ xoi mói tôi, rõ ràng tôi đánh nhau không thèm sợ ai, kết quả lại thế nào cũng không học được, rõ là mất mặt.”
Trình Khác nhìn y một lúc lâu: “Giờ cậu không phải đang học đánh nhau, tôi cũng không dạy cậu đánh nhau, đây là hai việc khác nhau, chuyện này không liên quan gì đến ai đánh nhau giỏi hơn.”
“À.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.
“À cái rắm.” Trình Khác quay đầu tiếp tục tắm.
“Vậy anh còn dạy tôi nữa không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Chờ tôi nguôi giận đã.” Trình Khác nói.
“Đến lúc nào mới nguôi giận được.” Giang Dư Đoạt lập tức hỏi.
Trình Khác thở dài, lại quay đầu nhìn y.
“Anh muốn tôi xin lỗi anh à?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Không cần,” Trình Khác nói, “Tôi biết cậu xin lỗi vất vả, tôi nghe cũng thấy mệt.”
“Vậy nếu không xin lỗi thì lúc nào anh mới nguôi giận,” Giang Dư Đoạt vẫn chấp nhất mà hỏi.
“Tắm xong thì nguôi,” Trình Khác nói, “Cậu đừng làm ồn tôi nữa.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt quay người trở về phòng khách.
Lúc Trình Khác tắm xong đi ra, Giang Dư Đoạt đang ngồi trên sofa, nhìn đầu Miu bằng bông trong tay.
Cái đầu Miu bằng bông này là Trình Khác làm, dùng năng lực DIY suốt đời cũng không tồn tại, cố làm xong trước sinh nhật Giang Dư Đoạt.
Một quả cầu bằng lông cỡ lớn, phía trên đính hai quả cầu bông nhỏ, ở giữa dùng hai nút thắt nhỏ làm thành hai mắt, ngoài ra, mũi miệng đều không có, ngay cả ria mép còn không có.
“Chuột Mickey!”
“Chuột đồng!”
“Chuột tre*!”
“Hamster vàng!”
“Heo!”
“Tôi!
“Anh!”
Giang Dư Đoạt đoán một lượt cũng không đoán ra được là Miu.
Mấy đáp án này, Trình Khác cũng không bất ngờ chút nào, chính hắn làm xong cũng không cảm thấy có chỗ nào giống Miu.
Có điều khăn quàng cổ lông Miu biến thành thứ như vậy. Giang Dư Đoạt vẫn không buồn chút nào, thích cực kỳ, đến tối đi ngủ còn phải đặt trên gối, có lúc còn muốn cọ cọ lên mặt.
Nghĩ đến chuyện này, hắn liền mềm lòng, đi qua đưa tay lên xoa đầu Giang Dư Đoạt hai cái.
“Giận xong rồi?” Giang Dư Đoạt lập tức ngẩng đầu lên hỏi.
“Ừ,” Trình Khác thở dài, cầm quần lót đã giặt sạch đi về phía sân sau phơi lên.
“Tôi vừa mới nghĩ thử,” Giang Dư Đoạt theo ra ngoài, “Tôi nghĩ lại động tác trong đầu một lần.”
“Động tác nào?” Trình Khác vào nhà.
Giang Dư Đoạt tiến theo vào: “Đầu tiên nghĩ qua đá bên một lần.”
“Vấn đề lúc đá bên của cậu là do trọng tâm không đúng,” Trình Khác đi vào phòng ngủ, cầm một cái áo phông từ trong tủ tròng lên người, “Thật ra tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, lúc cậu đánh nhau, cho dù là trọng tâm hay phương hướng cũng đều vững vàng, sao mà vừa đá bên lại không thăng bằng được.”
“Bây giờ tìm được rồi, anh xem này!” Giang Dư Đoạt nhanh chóng bày ra tư thế, không đợi Trình Khác ngăn cản, y đã vung một cú đá bên vào trong hộc tủ, “A ya!”
Cái khay vuông trên cửa tủ rơi xuống đất.
“Ya cụ cậu!” Trình Khác rống lên, “Ya gẫy luôn chân cậu đi!”
“Thế nào!” Giang Dư Đoạt giơ chân lên, xoa xoa mu bàn chân, “Đúng rồi phải không?”
“…Đúng rồi.” Trình Khác quả thực hết chỗ nói, nhưng tư thế cú đá này của Giang Dư Đoạt quả thật là đúng, không chỉ có đúng, còn siêu ngầu siêu đẹp trai, “Đau chân không?”
“Không đau, tôi không dùng lực,” Giang Dư Đoạt thấy cái khay trên đất, “Aiii đệch, không hỏng chứ?”
“Cậu còn đáng ghét hơn cả con Miu nữa.” Trình Khác nhặt cái khay lên, từ lúc cái khay này treo lên đây, đã bị Miu kéo xuống ít nhất là năm lần, rơi đến mức có hơi tróc sơn rồi.
Cái khay là Giang Dư Đoạt làm, mỗi lần nhìn thấy, Trình Khác lại cảm thấy kinh ngạc.
Đủ loại linh kiện tháo ra từ đồng hồ đeo tay sắp xếp ngổn ngang, nửa trên hầu như đều dùng linh kiện hình tròn, bánh răng cửa to nhỏ, mặt đồng hồ to nhỏ, nửa dưới là các loại ổ trục, hình dáng bất quy tắc, kim chỉ giờ, lò xo, hoặc đan xen nhau, hoặc đè lên nhau.
Mây và bồ công anh.
Đây là cái tên Giang Dư Đoạt đặt cho bức tranh này.
Phía trên là từng đóa bồ công anh, phía dưới là mây.
Tuy rằng thứ này có hơi khiến người ta không tìm được manh mối như cái đèn Giang Dư Đoạt làm, nhưng Trình Khác vẫn thích kiểu sáng tạo lung tung này của Giang Dư Đoạt lắm.
Có cảm giác giống như người này, vừa phức tạp lại vừa hỗn loạn, nhưng cũng rất đơn thuần.
“Không hỏng,” Giang Dư Đoạt nhặt cái khay lên, treo lại trên cửa tủ.
*Tên các đòn đá Taekwondo trong truyện được dịch từ tiếng Trung, mình không học taekwondo và cũng không chắc tên cụ thể của đòn đá trong tiếng Việt luôn, thế nên là, ai muốn tìm hiểu cụ thể thì có thể xem vid minh họa dưới đây.
*chuột tre: là một loại động vật hoang dã quý hiếm, sống trong các khu rừng nhiệt đới và cận nhiệt đới, bụi cây và rừng tre ở phía đông châu phi và nam châu á.