Có khế thực xuất hiện, ẩn giấu bên trong cỏ Mạn Đằng.
Từng đạo từng đạo bóng tối qua lại trong đám lá khô, tốc độ cực nhanh, lại cực kỳ cẩn thận, chỉ có tiếng sàn sạt nhẹ nhàng, bị tiếng bước chân trong rừng hoàn toàn che lấp.
Đường Tiểu Trì khống chế hoa Đèn Lồng chiếu sáng, một tay kéo chặt tay áo Kiều Tu, đi cẩn thận từng li từng tí, đạo bóng tối ki ám ám ẩn núp dưới đám lá khô, mãi đến tận hai người triệt để đi vào phạm vi săn bắn của nó mới đột nhiên bạo lên, ngẩng đầu, như rắn độc hung tàn lộ ra răng nanh chạy đến chỗ hai người dám bước vào lãnh địa của nó.
Mắt thấy đạo bóng tối kia sắp chạm đến tiếp chân phía sau hai người, Đường Tiểu Trì và Kiều Tu còn phảng phất như không thấy mà đem sự chú ý đều tập trung ở dưới chân trước mắt, lão sư trốn ở bên cạnh kém chút không nhịn được xông ra ngoài.
May là đồng bạn của y tay mắt lanh lẹ kéo y về tại chỗ. Người kia bị lực kéo của đồng bạn kéo trở về, ngồi trên mặt đất. Trong rừng có rất nhiều muỗi, sau khi y ngồi xuống liền có thể nghe thấy âm thanh những con côn trùng bị y đè ép bạo thể mà chết, toàn thân tóc gáy lập tức dựng thẳng lên, trợn to hai mắt ủy khuất nhìn về phía đồng bạn.
Đồng bạn của y lại không có tâm tư để ý tới tên ngốc bạch ngọt này, chuyên chú nhìn Linh Tiêu đằng đang giao đấu với hai người kia.
Đường Tiểu Trì không có ra tay, vẫn như cũ khống chế hoa Đèn Lồng, không gian xung quanh được ánh sáng của hoa Đèn Lồng làm sáng sủa hơn mấy phần, chiếu cho Linh Tiêu đằng có thói quen trốn ở trong bóng tối không còn chỗ trốn nữa, phân ra ba nhánh cây mây muốn đánh diệt hoa Đèn Lồng, lại bị Đường Tiểu Trì linh xảo né tránh.
Tình cảnh bên Kiều Tu nguy hiểm hơn một chút, đối phó với hắn chính là năm nhánh cây mây. Linh Tiêu đằng là loài thực vật ăn thịt, lúc là thực vật phổ thông chưa biến dị đã tràn ngập tính công kích, chớ nói chi là khế thực.
Bọn họ vốn là muốn tìm Hoa Nhạc Mật, thứ khắc chế Linh Tiêu đằng để để ở trước, bất quá hai người lại không tìm thấy, bây giờ gặp phải Linh Tiêu đằng, chỉ có thể dựa vào vũ lực để đi qua.
Bất quá này cũng vừa hay để có thể nhìn ra thực lực chân chính của hai người này.
Lão sư ngồi dưới đất nhìn hai Khế Ước Sư mà y cho rằng sẽ bị Linh Tiêu đằng một chiêu cuốn đi đang đánh đến bất phân cao thấp với khế thực trung cấp đỉnh, cũng bị hấp dẫn sự chú ý, ngay cả chuyện bản thân đang ngồi trên một đống thi thể của côn trùng thi cũng không kịp nhớ, chỉ nhìn chằm chằm không chớp mắt hai người một thực tranh đấu.
Nhánh cây mây của Linh Tiêu đằng vung vẩy với tốc độ cực nhanh, sức lực lại lớn, lao vun vút trong không khí mang theo tiếng xé gió, hơn nữa Mạn Đằng ở trên còn che kín một tầng chất nhầy trơn bóng, khi vũ khí chạm vào sẽ bị trượt đi bởi tầng chất nhầy này, rất khó tổn thương đến bản thể của Linh Tiêu đằng.
Đường Tiểu Trì tuy rằng chỉ khống chế hoa Đèn Lồng, thế nhưng Linh Tiêu đằng đối với cậu cũng không thả lỏng công kích, nhìn cậu từng bước từng bước không vững vàng tránh né công kích, giống như là sau một khắc liền sẽ ngã chổng vó, làm người khác cảm thấy thót tim vì cậu.
Vũ khí trong tay Kiều Tu là Hoàn Diệp kiếm, so với Linh Tiêu đằng thô to như cánh tay người, Hoàn Diệp kiếm có thân kiếm khinh bạc linh xảo làm người khác cảm thấy nó rất là yếu.
Hai vị lão sư nhìn hoàn cảnh trước mặt phát hiện không thể yên tâm quá sớm, tuy rằng bọn họ đã chặn lại Linh Tiêu đằng đánh lén, nhưng không có nghĩa là đã hết nguy hiểm, chỉ hơi bất cẩn một chút thôi bọn họ liền sẽ bị Linh Tiêu đằng quấn lấy kéo đi, Linh Tiêu đằng sau khi nhốt con mồi lại thì sẽ ngay lập tức đem chất nhầy bôi trơn trên Mạn Đằng biến thành nọc độc có tính ăn mòn làm con mồi mất cảm giác, thời điểm cứu hai người bọn họ ra, phải hao phí đại bộ phận tinh lực mới làm được.
Bọn họ không nghĩ sẽ đánh nhau với Linh Tiêu đằng, loại thực vật bắt được con mồi cho dù chết cũng sẽ không buông tay, có thể giải quyết trước khi hai người này bị tóm là tốt nhất.
Làm bọn họ không nghĩ đến chính là, Linh Tiêu đằng cư nhiên lại bại dưới tay hai Khế Ước sư này
Chỉ là trong nháy mắt hoảng thần, lão sưu ngồi dưới đất cuối cùng cũng nhớ lại tình cảnh của bản thân. Y không nhát gan, cũng không sợ côn trùng, chỉ là nhớ tới bản thân đang ngồi trên ở một đống xác côn trùng, hơn nữa còn là côn trùng bị đè bẹp, hoặc là nửa người bị nghiền nát, số nước bên trong thân thể chúng bị đè đến phun ra ngoài, nửa thân thể không bị đè bẹp vẫn còn đang ngọ nguậy giãy dụa, toàn thân y liền nổi đầy da gà.
Toàn thân cứng ngắc ngồi hai giây, hắn một tay bóp cánh tay của đồng bạn, không hề có một tiếng động gào thét, miệng mở lớn, thậm chí có thể nhìn thấy lưỡi chỗ yết hầu của y.
Đồng bạn cũng bị sợ hết hồn, thấy dáng vẻ chấn kinh của y liền vội vàng nhẹ giọng hỏi dò, chờ đến khi hai người bọn họ quyền đấm cước đá, sắc mặt ửng đỏ từ trong rừng cây lăn ra đây thì, Đường Tiểu Trì và Kiều Tu sớm đã không thấy tăm hơi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, dùng tốc độ nhanh nhất trong phạm vi mấy ngàn mét xung quanh tìm, cũng không thấy bóng dáng của hai người, chỉ có thể ủ rũ đi ra hội Thí Luyện, đồng thời phát ra tín hiệu, nhờ các đồng nghiệp còn ở trong hội Thí Luyện nếu nhìn thấy hai người này thì thuận tay bảo vệ một chút.
Bên này Kiều Tu và Đường Tiểu Trì cuối cùng thoát khỏi lão sư học viện, liền không áp chế nữa, đi ngang qua khế thực có tính công kích có thể trốn liền trốn, không thể trốn liền một đường nghiền ép đi qua, có Đường Tiểu Trì Mộc hệ Thiên linh căn và Kiều Tu Thiên linh thể, chỉ cần không gặp phải khế thực đang ở kỳ săn bắn, đều sẽ không chủ động ra tay với Đường Tiểu Trì, nếu ngẫu nhiên đụng phải công kích, năng lực cướp đoạt linh khí của Kiều Tu vừa vặn thích hợp.
Vì vậy trong thời gian rất ngắn, hai người Đường Tiểu Trì đã chạy ra khỏi khoảng cách dự đoàn của lão sư học viện.
Bất quá càng đi vào sâu, khế thực có tính công kích càng nhiều, thực lực càng mạnh lớn, tuy rằng không so được với Linh Tiêu đằng, nhưng mà thủ đoạn công kích lại thiên kỳ bách quái, Đường Tiểu Trì thấy có vài loại khế thực hi hữu, cũng thu thập một ít vào trong chiếc nhẫn.
Sau khi qua một đoạn đường, rừng rậm trước mặt tuy rằng vẫn tươi tốt như cũ, thế nhưng cũng không có tình cảnh rậm rạp âm u kiềm nén như trước nữa.
Đường Tiểu Trì cảm ứng một hồi, có chút thất vọng nói: "Phía trước không có nhiều khế thực..."
Khế thực ở phía trước thực lực càng mạnh, cũng càng quý giá hi hữu, tuy rằng Kiều Tu nói có thể giúp cậu thu thập, thế nhưng nhìn khế thực toàn bộ bại lộ ở trước mắt, nghĩ đến cái cảm giác có thể tùy tiện đào thực sự là làm người phát nghiện, hơn nữa còn không cần phải trả tín dụng điểm...
Kiều Tu nhu đầu cậu an ủi, nheo mắt lại nói: "Khế thực phía trước số lượng tuy rằng không nhiều, thế nhưng tất cả đều là phẩm chủng* quý giá cường đại. Tiểu Trì có thể nhìn kỹ một chút."
(*chủng loại, phẩm chất: chủng loại có phẩm chất quý giá cường đại.)
Đường Tiểu Trì nghe xong gật đầu, lên tinh thần lại.
Cây cối đây thưa thớt hơn rất nhiều, con dướng nhỏ bọn họ luôn đi dọc theo đã biến thành con đường chân chính, ít nhất đã không còn có cỏ dại rậm rạp.
Bất quá, với địa thế như vậy, so với chỗ vừa đi qua còn nguy hiểm hơn chút.
Một trận gió tanh kèm theo bóng đen to lớn nhào tới, Đường Tiểu Trì lùi nửa bước, răng nhọn của một con hổ da vàng hắc văn vừa vặn gặm lên nửa bước chân trước của cậu, sau đầu của nó bị Hoàn Diệp kiếm của Kiều Tu cắm vào, từ xương sọ đến dưới hàm toàn bộ bị đâm xuyên, có óc theo mũi kiếm nhỏ xuống.
"Là Hổ Răng Nhọn thành niên" Đường Tiểu Trì nhìn về phía Kiều Tu cười nói: "Da lông hoàn hảo, Thú hạch hoàn hảo. Kiều đại ca, anh ăn thịt hổ không?"
Tinh thú ở thế giới Tinh Lịch tương tự như Linh thú, chỉ bất quá những người ở đây không có thử thuần phục Tinh thú dùng để cưỡi hay chiến đấu, mà là trực tiếp giết.
Trong thân thể Tinh thú có một loại kết tinh gọi là Thú hạch, là một loại năng lượng rất trọng yếu, chỉ có Tinh thú thành niên mới có Thú hạch hoàn chỉnh, có thể bán được giá rất cao.
Hơn nữa tuy rằng không có khoa học chứng minh, nhưng mọi người vẫn hết lòng vững tin rằng ăn nhiều thịt Tinh thú có thể giúp thân thể trở nên cường tráng, đặc biệt là Khế Ước Sư, thậm chí còn có Khế Ước Sư Cấp cao mê tín lực lượng của thịt Tinh thú, chỉ dùng thịt Tinh thú làm thức ăn.
Vì vậy ở trên tinh võng, thịt Tinh thú rất được mọi người hoan nghênh.
Đường Tiểu Trì có thể cảm ứng được trong thân thể của Hổ Răng Nhọn này xác thực có chứa một chút lực lượng, tuy rằng sẽ không mang đến thay đổi lớn, thế nhưng nếu dùng quanh năm suốt tháng, sẽ có một chút chỗ tốt. Bất quá trọng yếu nhất là, mùi vị của thịt Tinh thú tương đương mỹ vị, chỉ cần ăn qua một lần sẽ không quên.
Kiều Tu nhìn dáng vẻ mắt óng ánh của Đường Tiểu Trì, biết cậu đang suy nghĩ gì, lại cười nói: "Anh chưa từng ăn thịt Hổ Răng Nhọn, chẳng lẽ Tiểu Trì sẽ nướng thịt Tinh thú?"
"Em sẽ nha! Nướng thịt đặc biệt là cầm tay!"
"Có phiền không nếu Tiểu Trì chuẩn bị bữa trưa của ngày hôm nay?"
"Không phiền không phiền!"
Đường Tiểu Trì vung vung tay, từ khi ở trên tinh võng nhìn thấy nhóm bằng hữu miêu tả mùi vị của thịt Tinh thú, Đường Tiểu Trì liền luôn luôn muốn nếm thử cực phẩm mỹ vị trong truyền thuyết cực, nhưng mà người công khai bàn thịt Tinh thú ở trên tinh võng cực ít, cậu luôn luôn không thể đạt thành tâm nguyện.
Hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội, Đường Tiểu Trì hứng thú đại phát. Kiều Tu rút Hoàn Diệp kiếm cắm ở trên đầu con hổ ra, nhìn Đường Tiểu Trì tay cầm một chiếc chụt thủ khéo léo tinh xảo, nhanh chóng mà hoàn hảo lột da con hổ ra.
Kiều Tu bật cười, mặc dù biết Tiểu Trì ẩn tàng rất nhiều bí mật, bất quá làm sao cũng không nghĩ tới cậu cư nhiên còn có tay nghề như vậy. Tiếp đó là róc gân cốt, cuối cùng ở đó chỉ còn dư lại một bộ xương hổ trắng toát to lớn.
Vừa vặn đang ở trong rừng, bẻ cành cây xếp thành giá nướng, xung quanh không có người giám thị, Đường Tiểu Trì thả nhóm Linh bảo ra, chỉ chốc lát sau liền mang về một đống trái cây có khẩu vị khác nhau.
Theo thời gian nướng thịt kéo dài, một cổ mùi thơm kỳ dị tản mát ra, càng ngày càng dày đặc, Đường Tiểu Trì ghé sát vào ngửi, chỉ cảm thấy mùi thơm nức mũi, miệng lưỡi sinh tân.
Trong rừng cây bên cạnh trong truyền đến động tĩnh Tác Tác tinh tế. Hổ Răng Kiếm trong nhóm Tinh thú thuộc về loại đẳng cấp cao, lực công kích cường đại, mảnh đất này vốn là thuộc về nó, phạm vi nhỏ xung quanh căn bản sẽ không có Tinh thú tới gần. Mà Hổ Răng Kiếm sau khi chết, lực uy hiếp lưu lại cũng có thể kinh sợ nhóm Tinh thú trong một thời gian.
Nhưng mà hương vị của thịt nướng vừa truyền đi, Tinh thú vốn là còn chút lý trí liền không khắc chế nổi bản năng mà kích động.
Tinh thú có thể dựa vào việc ăn đồng loại cường đại để tiến giai **, hiện tại đạo cụ giúp tiến giai đang bị phơi bày trước mắt, hơn nữa còn được nướng thơm ngát mềm mại, con thú nào có thể nhịn được?
Tiên linh đứng trên bả vai Đường Tiểu Trì, thu liễm khí tức bản thân để tránh thực vật xung quanh biến dị, nhìn những ánh mắt hoặc u lục hoặc mờ nhạt hoặc đỏ đậm trong rừng cây, nhìn một chút tâm tư liền chuyển đến thịt nướng trên tay chủ nhân ngu ngốc, hừ lạnh một tiếng.
Tiên linh và nhóm Linh bảo không ăn thịt, Rau Má và Sen Đá đang đỡ một quả cao bằng bọn nó gặm chăm chú.
- -------
6/8/2019