Các phóng viên không biết rõ bản tính của Tiểu bá vương liền mềm lòng một chút, nhưng mà dù sao cũng không quan trọng bằng tin tức, điểm tâm mềm này căn bản không đủ để dao động đến sự quyết tâm của các phóng viên.
"Xin hỏi vị bạn học này, tại sao hôm nay chỉ có hai người các cậu tới? Các cậu không là có ba người sao?"
"Chẳng lẽ là bởi vì người còn lại không có tư cách tham gia hội Thí Luyện?"
"Là bởi vì không có Đào Tạo Sư nào nguyện ý ghi thư giới thiệu cho cậu ra sao? Cậu có nghĩ tới là bởi vì nguyên nhân gì hay không?"
"Nghe nói cậu ta là học sinh bị học viện thôi học, cậu có biết vì sao cậu ta bị học viện thôi học không?"
Tả Khâu Tự bị tiếng ong ong truyền đến tai làm phiền gần chết, bất quá những ngày qua cậu luôn luôn bị anh họ căn dặn rằng không được nói lung tung, không cho động thủ với người khác, đặc biệt là ở trước mặt phóng viên, bất luận họ hỏi cái gì đều không được trả lời, Tả Khâu Tự nếu đã đáp ứng, vậy thì muốn làm được, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ gian nan tránh né.
Đường Niệm Chân được cậu ngăn ở phía sau vui mừng thở phào nhẹ nhõm. Nàng trốn ở sau lưng Tả Khâu Lự nhưng lỗ tai vẫn bị ồn đến đau đớn, càng khỏi nói đến Tả Khâu Tự đứng trực diện phóng viên, may là Tả Phán Sơn sợ em họ không chịu được nữa lại phải đến can thiệp, bày ra khuôn mặt tươi cười cười ha hả che trước mặt hai người.
Đường Tiểu Trì và Kiều Tu tới trễ nhất, mãi đến tận sau khi hội Thí Luyện vừa bắt đầu mới đến, các phóng viên không có cách nào cùng đi vào truy hỏi vấn đề, rất thất vọng.
Bất quá trước khi tiến vào phải đưa thẻ thân phận ra, Đường Tiểu Trì là lấy thân phận Đào Tạo Sư để tiến vào, các phóng viên biểu hiện ra sự thần thông của mình, dò thăm được người ký lên thư đề cử của Đường Tiểu Trì Đào là Dương Phụng Viễn, nhưng mà lần này lại không tìm được manh mối nào khác.
Nếu Dương Vịnh muốn đàn áp Khế Ước Sư kia, chỉ cần không cho cậu ta tư cách là được rồi, vì cái gì lại đi lòng vòng như vậy? Nếu như muốn mượn sức, bản thân Dương Vịnh đứng ra không phải là càng tốt hơn à? Vừa có thể biểu hiện y thiện lương rộng lượng, cũng càng có thể làm cậu ta vui lòng phục tùng, hà tất gì lại để đại sư Dương Phụng Viễn đứng ra?
Hơn nữa vừa rồi Dương Vịnh đã tự mình nói rằng không biết Đường Tiểu Trì không có tư cách Khế Ước Sư, này là vì nguyên nhân gì? Rõ ràng là Dương lão gia tử cho cậu ta thư giới thiệu, nhưng mà cháu trai ruột của ông lại biểu thị không chút nào biết đến? Một phóng viên mẫn cảm bắt đầu phát hiện, chẳng lẽ là quan hệ giữa tổ tôn Dương gia, không hề thân cạn giống như biểu hiện?
Kể từ khi quan hệ giữa tổ tôn Dương Vịnh và Dương phụng Viễn được hiển lộ, Dương Vịnh liền thường thường trong các hoàn cảnh thích hợp đề cao tổ phụ của mình, nói rằng ông nghiêm khắc nhưng cũng rất từ ái, cùng với đối bản thân y là ân cần giáo dục và tha thiết chờ đợi, được một nhóm lớn Đào Tạo Sư đời cũ khen, bây giờ nhìn lại, chuyện này không hề giống với những gì mà bản thân Dương Vịnh nói a.
Nếu như những gì y suy đoán là sự thật, đại sư Dương Vịnh kia thực sự là quá dối trá hơn nữa diễn kỹ còn rất cao siêu, cư nhiên dám lừa gạt toàn bộ mắt của nhân dân tinh tế.
Tiểu phóng viên đeo kính mắt tròn tròn rùng mình. Cho dù mọi chuyện có như thế nào, thật giả sẽ được làm rõ, y chỉ cần nhìn kỹ Dương Vịnh, chắc chắn có thể tóm được bím tóc của y, đến thời điểm tung ra được tin tức lớn gây khiếp sợ toàn Tinh tế, y chắc chắn sẽ được thăng chức tăng lương, cưới được nữ thần, đi lên đỉnh nhân sinh nha ha ha ha!
- -
Người tham gia hội Thí Luyện sau khi báo danh liền được tinh tế thông báo cho quy tắc, không cần phiền toái cử người thông báo, chỉ phải vào miệng mở ra, tay cầm thẻ bảo thân phận liền có thể tiến vào bất cứ lúc nào.
Đường Tiểu Trì và Kiều Tu đến chậm hơn một chút, thời điểm tiến vào không thấy Tả Khâu Tự và Đường Niệm Chân, bất quá nghe nói hai người đi cùng Tả Phán Sơn và nhóm nhị thiếu thường đến cửa hàng thực vật hợp thành một tiểu đội, liền không còn lo lắng.
Sau khi tiến vào hội Thí Luyện, vòng tay của tất cả mọi người tạm thời bị che đậy, Đường Tiểu Trì và Kiều Tu tiến vào không lâu, trước mắt liền xuất một rừng cây.
Rừng cây này tươi tốt rậm rạp, cao vút lên tận trên mây, ngoại trừ chỗ đặt chân lúc mới tiến vào là một mảng đất trống nhỏ, còn lại trong tầm mắt đều là cây cối cao to.
Đường Tiểu Trì cảm ứng một hồi, nói: "Đều là thực vật phổ thông, chỉ là không biết tại sao lại sinh trưởng đến cao to như vậy."
Kiều Tu trầm tư một chút, lại cười nói: "Nếu là thực vật phổ thông, vậy thì không cần nghĩ nhiều. Cánh rừng cây này cũng che lấp hướng đi của những người tham gia hội Thí Luyện. Chúng ta tới muộn hơn, mấy người tiến vào trước hẳn đã đi xa, chúng ta cũng chọn phương hướng để đi thôi."
Đường Tiểu Trì gật đầu, thời gian tham gia hội Thí Luyện là một tháng, muốn thăm dò đương hết tất cả mọi nơi là không có khả năng. Mục tiêu của cậu là thực vật chưa thuần phục mà Tả Khâu Tự nói, chỉ là không biết vọc viện sẽ để nó ở đâu.
Đường Tiểu Trì dùng tinh thần lực thăm dò vào chiếc nhẫn.
Không gian trong chiếc nhẫn này đã khác trước rất nhiều, tuy rằng không có đủ loại thực vật giống trang viên Lung Thúy, nhưng vẫn có đủ các loại khế thực quý trọng làm người nhìn không kịp, đương nhiên còn có mấy Linh bảo đang vui chơi ở đó.
Đường Tiểu Trì lấy ra hai cái mai rùa từ trong chiếc nhẫn.
Kiều Tu vẫn có thể bảo trì mỉm cười, nhưng mà lão sư của học viện đồng thời bảo vệ những người dự thi đang ẩn trong bóng tối quan sát trong nháy mắt trợn to hai mắt.
Đường Tiểu Trì sau khi tiến giai Kim đan liền thong thả tu luyện, nhớ tới lúc trước từng xem qua một quyển pháp môn tu luyện tâm lực, liền bắt đầu rèn luyện tâm lực.
Tâm lực khác với lực lượng đặc thù là linh lực, cũng có thể gọi là sức cảm ứng, Đường Tiểu Trì thân là Tu chân giả, cho dù không cố ý rèn luyện, tâm lực cũng sẽ theo tu vi tăng cao mà tăng cường, có rất nhiều Đại năng trong thời khắc đặc thù trong lòng sẽ sinh ra ý nghĩ, cũng là bởi vì tâm lực.
Thời điểm Bát Quái môn chọn lựa đệ tử, quan tâm nhất là người có tiềm lực tâm lực cao, tâm lực cao, đối với dấu vết ở nơi sâu xa có càng nhiều cảm ứng, theo lời nói của lão tổ tông Bách Thảo môn, chính là có bản lĩnh làm thần côn.
Đường Tiểu Trì lấy ra mai rùa, sờ sờ hoa văn trên đó, hai tay chắp tay trước ngực ném mai rùa lên trên trời, quăng hai lần mới suy tư chốc lát, bỗng nhiên giống như tỉnh ngộ bắt đầu châm lửa làm bỏng bộ mai rùa kia.
Hai vị lão sư ở chỗ tối hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ của những người trẻ tuổi.
Đường Tiểu Trì nâng mai rùa đã bị thiêu cháy đen lên, chép miệng một cái, ngón tay chỉ hai phương hướng mà mai rùa lung lay chỉ hai lần, trong miệng nói lầm bầm "Bên này? Còn có bên này?" Cuối cùng như là tùy ý chỉ một phương hướng nói: "Chúng ta đi nơi này."
Hai lão sư ẩn thân trong rừng cây sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Sự hiểu biết của bọn họ đối với thiếu niên này yhông tính là ít. Bất luận là cậu bởi vì nguyên nhân thân thể bị đuổi học, hay là mở cửa hàng thực vật, có thực lực Khế Ước Sư cao cấp, bồi dưỡng ra khế thực kiểu mới, có khả năng còn có Linh bảo, thậm chí hứng thú của cậu đối với thực vật chưa thuần phục cũng hiện ra rõ rõ ràng ràng.
Mặc dù biết cậu ẩn tàng rất nhiều bí mật, bất quá học viện từ trước đến giờ không can dự thế lực tranh đấu, cho dù biết cũng chưa từng nghĩ tới việc tiết lộ ra ngoài. Thế nhưng sẽ luôn có lão sư hiếu kỳ một thiếu niên như vậy rốt cuộc là có bản lĩnh gì, lần này hai vị lão sư là chủ động tới hội Thí Luyện, chỉ là muốn xem một chút Đường Tiểu Trì có thần bí giống với tưởng tượng của bọn họ hay không.
Lúc đầu thấy cậu lớn lên trắng mịn thanh tú, mặc dù nói tướng mạo không sai, nhưng đến cùng vẫn có chút thất vọng. Sau đó cậu lấy ra hai cái mai rùa như là đang vui đùa, bọn họ xém chút liền từ bỏ. Bất quá sau khi Đường Tiểu Trì vạch ra phương hướng, bọn họ lại không dám xác định.
Học viện xác thực có đặt thực vật chưa thuần phục ở trong cánh rừng cây này, ngoại trừ một số ít người biết vị trí cụ thể, phần lớn người thậm chí còn không biết đến chuyện này.
Bọn họ cũng là bởi vì hiếu kỳ Đường Tiểu Trì có thể tìm được thực vật chưa thuần phục hay không nên mới cố ý hỏi thăm vị trí, hai phương hướng mà Đường Tiểu Trì vừa chỉ, chính là vị tria của thực vật chưa thuần phục.
Thực vật chưa thuần phục trong học viện cũng không phải là chỉ có vài cây, nhưng ở hội Thí Luyện lần này chỉ đặt một cây. Mà Đường Tiểu Trì thiêu hai mai rùa, chỉ có một cái chỉ đúng phương hướng của thực vật chưa thuần phục chân chính, cái còn lại là chỉ đến con đường nhỏ dẫn đến vị trí của đó nhanh nhất.
Nếu như chỉ chỉ một vị trí bọn họ còn có thể hoài nghi là gặp may, thế nhưng hai vị trí đều bị chỉ đi ra, bọn họ liền không thể không tin tưởng hai cái mai rùa bị thiêu đen kia thật sự có chút môn đạo, lẽ nào sau này bọn họ ra cửa cũng phải mang bên người mang hai cái mai rùa?
Trong rừng, hai vị lão sư vẫn còn đang mộng bức nỗ lực tu bổ thường thức và thế giới quan vừa bị phá nát, bên này Kiều Tu và Đường Tiểu Trì đã đi theo con đường nhỏ tiến vào rừng cây.
Rừng cây này ở bên ngoài nhìn sum xuê dày đặc, nhưng khi tiến vào phát hiện còn có đường nhỏ bị mạn đằng và cỏ dại chôn vùi.
Bởi vì rừng cây cao to, che khuất ánh mặt trời, trong rừng chỉ có những tia sáng âm u, chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ con đường phía trước. Đường Tiểu Trì gọi ra một đóa hoa Đèn Lồng, tung bay ở trước mặt hai người, phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Trên đất rơi đầy cành khô lá úa, chân đạp lên chỉ cảm thấy xốp mềm không vững vàng, cành lá mục nát cùng với mạn đằng càng làm tăng thêm mấy phần trơn trượt, hơi không cẩn thận liền sẽ bị trượt chân.
Đường Tiểu Trì dùng sức hít vào hai lần, hơi nước dồi dào mang theo mùi thơm đặc thì riêng biệt của thực vật cùng với cỗ mùi lạ mục nát truyền vào xoang mũi, Đường Tiểu Trì không nhịn được lại hắt xì hai cái.
Kiều Tu mỉm cười, đưa cho cậu một chiếc khăn tay, từ lần trước Đường Tiểu Trì không hiểu sao bị chay mũi, bên người Kiều Tu liền luôn mang theo một chiếc khăn tay, Đường Tiểu Trì mặt đỏ hồng tiếp nhận, có chút giận dữ và xấu hổ, còn có chút, ngọt ngào?
"Rừng cây này không đơn giản, Tiểu Trì không nên khinh thường."
Kiều Tu và Đường Tiểu Trì đều biết được bên phải phía sau bọn họ có hai người luôn đi theo, bất quá ở hội Thí Luyện gặp lão sư học viện đến bảo vệ không phải là bí mật gì, đặc biệt là lần này lại coa nhiều Đào Tạo Sư như vậy, học viện càng không dám thả lỏng.
Vì vậy trên đường đi Kiều Tu và Đường Tiểu Trì đều không biểu hiện ra bất cứ dị thường gì. Bọn họ đi được một đoạn đường ngắn, đã đi ngang qua ba cây khế thực sơ cấp, trước mặt không xa còn có một cây khế thực trung cấp, trách không được Khế Ước Sư nào cũng nguyện ý tham gia hội Thí Luyện, quả thực là so với việc thăm dò bí cảnh nhỏ của Thiên Diễn đại thế giới còn có kỳ ngộ tốt hơn nhiều, không cần phải tranh đấu để đạt được tín vật đặc thù mới có thể đi vào, lại còn có lão sư bảo vệ bên người, hơn nữa khắp nơi đều có khế thực, ngay cả Đường Tiểu Trì cũng thấy kinh dị hơn với tích lũy và đại khí của học viện.
Đáng tiếc bọn họ không có hứng thú đối với những thứ này, ngược lại nếu có khế thực thưa thớt thì đáng giá để đi tìm tòi, nhưng mà nhìn những khế thực phổ thông này, so với khế thực Đường Tiểu Trì bồi dưỡng ra thì kém hơn nhiều.
Hai người mắt nhìn thẳng đi ngang qua rất nhiều khế thực, một lòng chỉ hướng về phương hướng đi đến vị trí của thực vật chưa thuần phục.
Đáng tiếc con đường phía sau không hề giống với hồi nãy, khế thực không giấu ở trong rừng cây nữa, mà là được đặt ở ven đường thậm chí là ngay giữa đường nhỏ.
Nói là đường nhỏ, trên thực tế chỉ là khe hở mà cây cối tạo ra, nguyên bản không có bao nhiêu rộng, hơn nữa còn có mạn đằng hỗn độn quấn quanh và cỏ dại cao bằng nửa người chiếm hơn nửa vị trí, Đường Tiểu Trì và Kiều Tu gọi ra khế thực hỗ trợ quét dọn cỏ dại mới có thể đi qua.
_________
_Zen_
29/7/2019
Muốn đào hố mới:((