Edit: Bongbong_nbo
Chương 56: Bắt đầu
Cái gọi là còn chưa kết thúc, chính là còn chưa kết thúc trên mặt chữ.
Lục Vân Khai ở bên kia, ngày hôm qua cậu vừa mới được hưởng ngày nghỉ, nghỉ ngơi nửa buổi tối lại gặp ác mộng nửa đêm.
Mà Giang Hưng ở đây, cái bộ phim chế tác lớn《 Tạm thời chưa có tên 》mà anh tham diễn ấy, sau khi kéo dài ba tháng đã chính thức ghi hình... Chỉ vì một diễn viên diễn không được tốt, cả đoàn làm phim ở lại cùng cả đêm, trên có đạo diễn, quay phim, dưới có diễn viên chính, nhân viên công tác, không người nào trở về khách sạn nghỉ ngơi, toàn bộ ở đây lãng phí một buổi tối.
Lúc Lục Vân Khai vừa mới gọi điện thoại qua, Giang Hưng đang ngồi tựa ở trên ghế dựa, mơ màng chợp mắt một lúc.
Lục Vân Khai: ''?''
Bản thân cậu cũng quay phim, phản ứng lại rất nhanh, hỏi: ''Tối hôm qua quay thẳng tới sáng sớm? Sao lại quay lâu như vậy? Bây giờ cách thời gian bắt đầu ngày quay thứ hai cũng chỉ hai, ba giờ thì phải? Không phải các anh đều không trở về nghỉ ngơi chứ?''
Sau khi thật sự trở thành diễn viên, trở thành minh tinh, bắt đầu quay phim rồi, liền sẽ phải hiểu việc quay phim này nghĩ buồn cười thực ra giống với đang đi làm: Ông chủ có thể khiến bạn tăng ca vô điều kiện, nhưng bạn đừng nghĩ tới nghỉ ngơi vô điều kiện.
Với lại thông thường mà nói, bởi vì mỗi ngày quay phim đều phải trả tiền thuê sân bãi và đủ loại dụng cụ, cho nên rất nhiều khi, sẽ tăng ca thêm giờ trong những ngày chưa hoàn thành kế hoạch để đẩy nhanh tiến độ, ngày trước công việc làm đến hai, ba giờ đêm, ngày sau chín giờ sáng tiếp tục đúng giờ ghi hình quay phim, cũng không phải không có.
''Chắc là không cần trở về nghỉ ngơi được rồi, đạo diễn cũng còn ở đây đó.'' - Lúc Giang Hưng cùng Lục Vân Khai thấp giọng nói chuyện điện thoại, cũng từ trên ghế dựa đứng lên, bản thân cầm lấy tách trà đi tới trước thùng nước rót một tách trà nóng được pha.
Nhân viên công tác giữ bên thùng nước ngủ gật bị tiếng nước chảy làm giật mình tỉnh, mở to mắt nhìn Giang Hưng ở một bên rót nước, vội vàng muốn đứng lên giúp đỡ.
Nhưng Giang Hưng lắc lắc tay, lên tiếng: ''Không sao, cậu tiếp tục ngủ đi.''
''Cái gì?'' - Lục Vân Khai ở đầu kia điện thoại hỏi.
''Không có gì, nói chuyện với người trong đoàn làm phim đấy.'' - Giang Hưng nói.
Lục Vân Khai ở bên kia lại hỏi: ''Diễn viên nào khiến đạo diễn một đêm không ngủ kéo anh ta diễn, cái này cảm thấy diễn tiếp có nhiều áp lực không?''
''Muốn xem hay không?'' - Giang Hưng hỏi.
''Được được được, xem xem!'' - Thừa số bát quái trong nội tâm của Lục Vân Khai thực ra cũng không ít chút nào, vừa nghe có thể xem phát sóng trực tiếp hiện trường liền vội vàng tiếp lời nói.
''Vậy đừng lên tiếng.'' - Giang Hưng nhỏ tiếng, cười lên, sau khi nói xong liền mở công năng video của di động, bộ dạng chính trực, quang minh chính đại đi tới bên cạnh sân bãi đang quay phim.
Sử Sâm cầm ghế dựa mở ra, ngồi xuống, cạnh sân bãi đang quay phim, bắt chéo hai chân, mũi chân hếch lên, hút thuốc.
Lúc Giang Hưng đi qua, anh từ trong khói thuốc liếc Giang Hưng một cái.
''Sử lão sư.'' - Giang Hưng thấp giọng chào hỏi.
Sử Sâm qua loa gật đầu xuống một cái. Anh là vai chính số một trong bộ phim này, cũng là ảnh đế trên liên hoan phim của hai năm qua, là nam minh tinh tuyến một bao gồm nhân khí và già vị.
Hiện giờ, anh đang liếc nhìn Giang Hưng trong khói thuốc, liền phát hiện manh mối, ánh mắt tự nhiên trượt xuống dưới, trực tiếp rơi xuống trên di động của Giang Hưng cầm trong tay.
Giang Hưng cũng dời một cái ghế dựa qua đây, hơi tụt sau chỗ của Sử Sâm một chút, anh thấp giọng nói: ''Tám chuyện với một người bạn ở Chúng Tinh, cho đối phương xem phim trường.''
Sử Sâm ''Ừ'' một tiếng, không nói gì nhiều, nhưng nhìn thần sắc dường như hơi cười.
Sau khi nói xong câu này, hai người liền không trò chuyện nữa.
Lúc kề sát phim trường quay phim, đoàn làm phim phải thu âm, cho nên nhân viên công tác và diễn viên đều biết, nếu như muốn nói chuyện, thì đi xa chút; muốn xem, thì không được nói chuyện.
Ánh mắt của bọn họ dừng lại trong phim trường.
Ngay như trước đây đã nhắc đến, bộ phim điện ảnh《 Tạm thời chưa đặt tên 》này là đạo diễn lớn, chế tác lớn, tương đối mà nói, phải khá nghệ thuật.
Nòng cốt chính mà nó diễn đạt là ''Giấc mộng Trung Hoa'' —— cũng chính là mộng tưởng của toàn dân ở thời kỳ đặc biệt. Cái thời kỳ đặc biệt này, bộ phim trích dẫn một khoảng thời gian mà mạng internet tư nhân trong nước đi từ không tới có, lại tới cuốn sạch toàn dân.
Ở trong phim, tổng cộng có ba nam chính.
Vai chính thứ nhất là Sử Sâm, đóng vai Trương Kiến Quang, người quan trọng nhất trong việc hoàn thiện hệ thống thương mại điện tử trong nước.
Vai chính thứ hai là Giang Hưng, đóng vai Ngụy Ngôn Giản, bạn của Trương Kiến Quang.
Vai chính thứ ba là Hà Dược, đóng vai bạn của Ngụy Ngôn Giản, đồng thời là người đầu tư cho công ty của Trương Kiến Quang.
Nữ diễn viên có phân cảnh tương đối nhiều là:
Đặng Bích, đóng vai Giang Oánh Oánh, bạn gái của Trương Kiến Quang.
Lâm Tiểu Thiện, đóng vai Dương Tinh Kỳ, bạn gái của Ngụy Ngôn Giản và Hà Dược.
Mà tối hôm nay, nữ diễn viên ở trên trường quay quay suốt đêm, chính là Đặng Bích.
Cô diễn viên này có thể xuất hiện... Nguyên nhân tương đối phức tạp.
Chủ đề của bộ phim điện ảnh này là ''Giấc mộng Trung Hoa'', đạo diễn Cao Thiên Phương vốn không chuẩn bị mời Đặng Bích, cũng không chuẩn bị sắp đặt một người bạn gái cho Trương Kiến Quang.
Nhưng trong giới giải trí này, tình nghĩa và lợi ích bao giờ cũng không thể tránh được. Cho nên cuối cùng, sau khi phía đầu tư nói chuyện xong rồi lại nhét thêm một diễn viên vào.
Lẽ ra nhét diễn viên thì nhét diễn viên thôi, Cao Thiên Phương mặc dù không thích, nhưng mà cho mấy cảnh để đối phương lộ cái mặt cũng không đáng kể gì.
Vấn đề là... Người đã vào đoàn làm phim rồi, Cao Thiên Phương mới phát hiện, người diễn viên này đã đòi hỏi vị trí nữ diễn viên chính, nhưng quả thực không có kỹ thuật diễn có thể chấp nhận được được, chỉ riêng một cảnh xuất hiện mở màn, cô ta có thể diễn một cái đầu gỗ 360° không góc chết.
Tóm lại điều này so với dự liệu của Cao Thiên Phương có phần chênh lệch quá nhiều, có thể gọi là hàng không đúng mẫu, ông càng quay càng bực bội, sau đó mới có sự việc tối hôm qua, mọi người cùng quay cả một đêm, ai cũng không nghỉ ngơi.
Xem thô một phân đoạn lặp đi lặp lại, còn nghe chay không lồng tiếng, thực ra rất đơn điệu.
Cho nên Giang Hưng chỉ giơ di động tầm ba đến năm phút, sau khi một cảnh gần như lặp lại một lần, liền thu lại di động đứng lên.
Anh kết thúc cuộc video call, đi tới bên ngoài, lại đem loa áp ở bên tai, liền nghe thấy giọng của Lục Vân Khai: ''Cô ta diễn là... hình tượng nhân vật gì đó sau khi bị đả kích to lớn à? Nhìn có vẻ cứng đơ từ gót chân tới sợi tóc.''
''Không... Chỉ là một cảnh vũ hội, học sinh mới mặc váy ngắn đẹp đẽ, trong lòng ôm giấu kích động lại khó xử đi vào cung thể thao.''
Lục Vân Khai: ''...''
Giang Hưng: ''...''
Lục Vân Khai: ''Không biết diễn chút nào?''
Giang Hưng: ''Ừ, gần như thế đi...''
Lục Vân Khai cạn lời: ''Em cũng không biết phải nói là cô ta thảm hơn hay là đạo diễn thảm hơn nữa. Lúc quay phim đụng phải loại người này quả là có thể khiến người ta nổi điên phát hỏa. Đừng nói đối diễn, anh kéo cô ta, cô ta cũng không nhúc nhích được.''
''Ha ha.'' - Giang Hưng cười cười với người trong điện thoại, sau đó nói - ''Gác kỹ thuật diễn qua một bên, thực ra cô ấy cũng rất tốt.''
Đây trái lại chẳng phải lời khách sáo.
Cả một đêm, bảy, tám tiếng đồng hồ, Cao Thiên Phương không phải đạo diễn bụng dạ rộng rãi, tính tình tốt gì đó, ông vừa bắt đầu dạy dỗ, đối phương học không hiểu liền bắt đầu chửi, dạy xong, chửi xong, tới lúc nửa đêm, Cao Thiên Phương liền chẳng muốn nói nữa, nhưng ông không thả người đi. Cứ ngồi ở đây xem người ta quay hết lần này đến lần khác.
Một lần quay này nhất định không có kết thúc, cứ không được, quay lại; không được, quay lại.
Quay từ đêm tối thẳng tới khi trời sáng tỏ, cả đoàn làm phim cứ xem cô ta một mình ở bên kia đi, ở bên kia biểu diễn.
Tình hình này, áp lực mà cả đoàn làm phim nhìn trò cười của một mình mình, cho dù là ngôi sao nam cũng không chắc chắn có thể kiên trì được, nhưng Đặng Bích thì tiếp tục kiên trì.
Nữ diễn viên này, cho dù kỹ thuật diễn tệ, EQ và sức chịu áp lực cũng tuyệt đối đủ cao.
Mà có thể có EQ và sức chịu áp lực như vậy, đối với diễn viên mà nói, tuyệt đối sẽ không thể không có kết quả tốt.
''Được rồi.''
''Chờ chút!''
Hai tiếng nói không cùng phương hướng đồng thời truyền vào trong tai của Giang Hưng.
Anh phân biệt một chút, phát hiện lời của người trước là truyền tới trong hiện thực, người nói chuyện là đạo diễn Cao Thiên Phương; lời của người sau là truyền tới trong điện thoại, người nói chuyện khẳng định là Lục Vân Khai.
Cao Thiên Phương lên tiếng ''Được rồi'' cùng không tiếp tục, tốc độ nói của Lục Vân Khai trong điện thoại rất nhanh, nói: ''Có trợ lý tới gõ cửa của em rồi, lại phải ngăn cách thế gian cả một ngày, em đi hỏi anh ta có thể cho em năm phút hay không nhưng em đoán chừng không thể được, cho nên đợi lần sau tụi mình tám tiếp, tạm biệt Giang ca!''
Cuộc trò chuyện điện thoại tranh thủ từng giây, bị cúp cái rụp!
Giang Hưng chậm nửa nhịp mới đem câu nói dài hơi của Lục Vân Khai phân tích hiểu rõ toàn bộ.
Sau đó anh nghĩ: Cũng đã cúp vội vậy rồi... Vậy làm sao còn phải hỏi xin thời gian năm phút nữa?
Ở bên ngoài, gần một ngàn km, trong nhà khách ở một ngôi làng nhỏ trong núi, Lục Vân Khai mặc áo ngủ từ trên giường đứng lên, mở cửa, nhìn thấy nhân viên công tác của đoàn làm phim ở ngoài cửa cười tít mắt nói: ''Lục ca, di động.''
''Cho năm phút nữa được không?'' - Lục Vân Khai thử hỏi dò.
Nhân viên công tác rất kiên định, rất cố gắng mỉm cười: ''Lục ca, có thể đừng làm khó nhân viên công tác nhỏ bé như tôi.''
Lục Vân Khai: ''...''
Cậu cầm di động đã tắt máy ra, đưa cho đối phương.
Ở nơi khác, sau khi cúp điện thoại, Giang Hưng cũng trở về trong phim trường.
Bây giờ cách thời điểm Giang Hưng tỉnh ngủ cũng khoảng mười lăm phút, sau khi Cao Thiên Phương rống to cổ họng một cái, người trong đoàn làm phim chợp mắt khắp nơi đều theo đó tỉnh lại.
Cao Thiên Phương không có biểu tình gì mà liếc nhìn Đặng Bích, nhưng cuối cũng thở dài một hơi nói: ''Một cảnh này qua rồi, nghỉ ngơi một tiếng, mọi người đi khách sạn ăn cơm sáng, bảy giờ lại bắt đầu, cảnh sau, Sử Sâm, Đặng Bích khiêu vũ.
Đây là cảnh ngay sau khi Đặng Bích vào cảnh quay.
Đặng Bích vừa nghe thấy hai chữ ''Qua rồi'', xém chút cả người đều khuỵu xuống, trợ lý ở bên cạnh vội vã đi lên dìu Đặng Bích ngồi sang một bên, vừa bưng đồ ăn uống bổ sung năng lượng, vừa giúp đối phương bóp chân, bóp khoảng mười lăm phút, chờ tới cơn tê nhức ban đầu qua đi, lúc này mới đi để đồ ăn tự chọn giúp Đặng Bích đem bữa sáng tới.
Thời gian một tiếng trôi nhanh qua kẽ ngón tay người.
Trước khi phần lớn mọi người trở về, Đặng Bích đã chuẩn bị xong toàn bộ, chỉ chờ ở bên cạnh, thái độ vô cùng nghiêm chỉnh.
Sử Sâm là tên nghiện thuốc lá, đi tới đâu đều ngậm một điếu thuốc, bây giờ Cao Thiên Phương ngồi trên ghế đạo diễn, Sử Sâm cũng không nói gì, dí đầu thuốc lá vào trong gạt tàn của trợ lý bê, rồi đi thẳng lên.
Hai người đứng ngay ngắn trong trường quay đã bố trí xong.
Một tiếng ''Cạch'' của bảng quay phim vang lên!
( Trong phòng, cung thể thao, ánh đèn chiếu rọi.
Trương Kiến Quang (căng thẳng)(làm lễ mời khiêu vũ): ''Oánh Oánh, anh —— anh —— có thể mời em nhảy một điệu được hay không?''
Giang Oánh Oánh (thẹn thùng)(nói ngang): ''Nếu như em nói không thì sao?'')
Trên mặt Sử Sâm mang theo hăng hái cùng một chút thấp thỏm.
Ngón tay của anh ta lặng lẽ chà chà một chút lên đường chỉ may quần của mình.
Anh ta đi tới trước mặt của Đặng Bích, khẩn trương nói: ''Anh —— anh ——'' - anh ta ngừng giữa chừng có hơi dài, vẻ mặt và động tác lại chứa nhiều sự lấn lướt và thay đổi, anh ta siết chặt nắm đấm, bả vai căng chặt, trên môi anh ta lắp bắp, đôi mắt lại phô bày ra một loại dục vọng cấp thiết, sau đó, giống như một hơi thở đưa đến điểm giới hạn, anh ta nói bất chấp tất cả - ''Anh có thể mời em nhảy một điệu được không?''
Giang Hưng ở bên ngoài cảnh quay nhìn, khẽ nhíu mày.
0021 chỉ có lúc này mới sẽ mạo muội đi ra. Nó nói: [ Ở 'Anh —— anh ——' bên kia, diễn viên nữ phải kết nối được nó. ]
Giang Hưng không lên tiếng.
0021 lại đánh giá: [ Màn vừa này, từ góc độ bên ngoài xem mà nói, diễn viên nam giống như đang diễn kịch với phông nền, diễn viên nữ thì là cái phông nền ấy. ]
Lúc này, Đặng Bích thoáng xoay mặt qua, chắp tay sau lưng nói: ''Nếu như em nói không thì sao?''
''Cắt!'' - Cao Thiên Phương bất lực mà hô ngừng, lúc này, ông cũng không biết đánh giá thế nào, thứ nghiền nát tứ phương này... Cho dù nói thế nào, dạy thế nào, Đặng Bích cũng không thể trong thời gian ngắn từ cấp một thăng cấp lên cấp mười lăm với trình độ trung bình trong nghề chăng?
Cuối cùng ông chỉ có thể bình luận: ''Phản ứng nhanh một chút, đừng thất thần.''
Sau đó, cảnh này lại quay mấy lần nữa.
Kết quả chẳng có gì bất ngờ, càng quay càng thê thảm.
Lúc này, Giang Hưng mới trao đổi với 0021: [ Sử Sâm chẳng cần thiết bung hết sức như vậy, đây là anh ta không muốn diễn cùng Đặng Bích... ]
Anh vừa mới chuyển một dòng suy nghĩ qua, trong phim trường lại 'cắt' một lần, lần này Cao Thiên Phương hô dừng, nói nghỉ ngơi mười phút —— với sự đối diễn của Sử Sâm với Đặng Bích giữa trường quay, ông cũng không thể nào cứ quay rồi quay liên tục giống như ngày hôm qua, chỉ có thể bảo Sử Sâm đi nghỉ, sau đó dạy cho Đặng Bích hiểu.
Nhưng sau khi ra khỏi cảnh quay, Sử Sâm bàn bạc tiếp với đoàn đội của mình, tiếp theo liền ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi.
Mấy phút sau, người quản lý của đoàn đội liên hệ với Cao Thiên Phương: ''Cao đạo diễn, ông xem thế này, Sử lão sư của chúng tôi diễn miết vậy đó. Cảnh lúc nãy đơn giản như thế, lần này của lỗi của Sử lão sư sao? Sử lão sư cũng rất dẫn dắt rồi, nhưng tôi thấy Đặng tiểu thư hoàn toàn theo không kịp bước chân của Sử lão sư thì phải?''
Cao Thiên Phương thoáng nhíu mày.
Tối hôm qua, ông làm khó Đặng Bích như thế, cũng là toan tính ý nghĩ khiến đối phương biết khó mà lui, tự mình chủ động rời khỏi đoàn làm phim. Nếu như đối phương chủ động, vậy thì không phải ông không nể mặt phía đầu từ, mà là bản thân diễn viên yếu kém, muốn đi.
Không nghĩ tới đối phương vẫn cứ nghiến răng chống cự cả một đêm, Cao Thiên Phương cũng có chút khâm phục, cứ coi như xong.
Nhưng bây giờ Sử Sâm không muốn diễn cùng Đặng Bích...
Nan đề này vẫn là đẩy tới lên đầu ông! Cao Thiên Phương nghĩ hết cách, ông liếc nhìn Đặng Bích, vào lúc người quản lý của Sử Sâm nói chuyện, Đặng Bích đã đi tới trước mặt của Sử Sâm nói ''Xin lỗi'' lia lịa.
Ông nhìn một cô gái với vẻ ngoài còn rất trẻ, vốn là chỉ không tới hai mươi tuổi, mái tóc bob của tạo hình nhân vật trong đoàn làm phim lại tôn lên khuôn mặt càng non nớt hơn, lúc này nước mắt sóng sánh trong vành mắt.
Sử Sâm cũng không biểu hiện ra dáng vẻ của người vênh váo hung hăng gì, chỉ nói rất bình thường: ''Tiểu Đặng không cần như vậy, cô trở về luyện tập chút nữa đi.''
Diễn viên này thực sự rất kém.
Nhưng mà phía đầu tư nhét vào.
Thực ra, lộ mặt cũng coi như xong, cứ một mực muốn vai diễn xuất hiện nhiều.
Nhưng mặc dù kỹ thuật diễn không tốt, ít nhất chịu khổ được rồi...
Thôi, nếu không thì cứ theo biện pháp của Sử Sâm?
Vị ảnh đế điện ảnh này cũng thật khó chiều. Cao Thiên Phương nghĩ tới đây, vẫn hơi hơi có chút không thoải mái. Ông đang sắp mở miệng, người quản lý của Sử Sâm lại đột nhiên cân nhắc nói: ''Cao đạo diễn, trong kịch bản, hai vai nữ chính là Giang Oánh Oánh và Dương Tinh Kỳ, cá tính của Giang Oánh Oánh là hoạt bát, năng nổ, nhưng Dương Tinh Kỳ lúc mới đầu, bởi vì xuất thân nông thôn, vừa tới thành phố lớn, có điểm sợ hãi và tự ti, người thứ hai có phải càng phù hợp với tình huống hiện tại của Đặng tiểu thư hay không? Bằng không thì đem diễn viên của hai vai nữ thay đổi thử xem?''
Trong phim trường, ánh mắt của rất nhiều người đều tập trung trên người quản lý của Sử Sâm.
Giang Hưng ngồi ở bên cạnh, cũng theo đó nhướng mắt lên.
Hết chương 56./.