Edit: Bongbong_nbo
Chương 55: Fanfic
''Cốc cốc, cốc cốc cốc!''
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, thanh điệu rõ ràng rất khẽ, nhịp thong thả, vang lên hết sức êm ả, nhưng Lục Vân Khai ngồi sững trên chỗ ngồi thì bị dọa giật nảy mình, sau đó chính là cảm giác không tên tới lờ mờ xấu hổ và chột dạ.
Sự xấu hổ và chột dạ này từ đâu tới không cần phân tích nhiều.
Duy chỉ có một vấn đề là.
Lại không phải của mình viết, mình chột dạ cái quái gì...
Lục Vân Khai lầm bầm trong bụng một hồi, cất cao giọng nói câu ''Tới đây'', rồi mặc áo choàng ngủ đi tới chỗ cửa phòng khách sạn mở cửa ra.
Đứng ngoài cửa là Trương Phương, người quản lý của Lục Vân Khai.
Nhận lấy một cái túi mua hàng trong tay Trương Phương mà vừa nãy nói qua điện thoại với Lục Vân Khai, đi vào trong phòng mở ra nhìn một cái, sữa bò, trái cây, cháo yến mạch hạt mè, toàn là đồ ăn có dinh dưỡng!
Lục Vân Khai rất ngạc nhiên: ''Trương ca sao lại tới?''
''Trong công ty được nghỉ hai ngày nay, xem thời gian vừa khéo cũng là ngày nghỉ của cậu, liền thuận tiện qua đây xem thử.'' - Trương Phương cười nói.
Trương Phương là người quản lý trong Chúng Tinh, dẫn dắt trong tay không thể chỉ có một mình Lục Vân Khai, việc trong ngày thường cũng nhiều, dĩ nhiên không thể vì Lục Vân Khai ở nơi khác huấn luyện khép kín bao lâu, anh ta liền ở cùng bấy lâu.
Nhưng anh ta hết sức xem trọng Lục Vân Khai, trước mắt mà nói cũng là một nghệ sĩ có phân lượng nhất trên tay anh ta, anh ta hiện tại chỉ có thể dựa vào Lục Vân Khai để bò lên cao ở Chúng Tinh thôi đấy, cho nên cho dù không thể theo sát bất cứ lúc nào, vừa có thời gian, cũng không ngại xa xôi mà vội chạy tới chỗ huấn luyện khép kín để hỏi han ân cần với Lục Vân Khai.
''Đâu cần làm phiền Trương ca như vậy chứ.'' - Lục Vân Khai cười nói, thấy Trương Phương mang tới một túi đồ ăn vặt, trái lại không khách khí, trực tiếp chọn hộp sữa bò uống sữa trước khi ngủ.
''Không phiền chút nào, nên làm mà.'' - Theo sự thăng tiến địa vị của Lục Vân Khai, Trương Phương không ở trước mặt Lục Vân Khai ra vẻ 'đại ca' như ban đầu nữa, mà là thay đổi càng lúc càng hiền hòa, nếu không phải bản chất anh ta là tên đàn ông thô thiển, không phải nữ quản lý, chỉ sợ thật sự có thể giống như phần lớn các nữ quản lý trong giới giải trí, xách nồi cháo dinh dưỡng qua cho ''X lão sư'' đã rất vất vả, thêm bữa thêm dinh dưỡng - ''Lại nói, huấn luyện gần đây của cậu thế nào rồi?''
Lục Vân Khai ngậm ống hút sữa bò: ''Cũng được? Từ đạo diễn cũng rất hài lòng?''
''Nhất thiết không được làm mất lòng Từ đạo diễn, đắc tội Từ đạo diễn, thì cậu lăn lộn không xong trong giới giải trí đâu!'' - Trương Phương căn dặn Lục Vân Khai lần thứ một trăm.
Lục Vân Khai: ''... Dạ, em lớn lên giống trẻ con vậy sao?''
''Trẻ con? Trẻ con làm sao có thể có diện mạo đẹp trai được như cậu?'' - Trương Phương không nghĩ nhiều, còn buột miệng lấy lòng một chút.
''Vậy vì cái gì Trương ca luôn cho rằng em cứ khờ khạo như vậy chứ?'' - Lục Vân Khai cười trêu.
Mình đây là quá mức suy tính thiệt hơn à!
Trương Phương lập tức liền bừng tỉnh lại, anh ta âm thầm cảnh giác một phen, tiện thể liền chuyển hướng, nhắc đến đề tài khác: ''Từ đạo diễn là bậc tiền bối, tôn kính một chút bao giờ cũng tốt. Đúng rồi, lần này cậu đóng vai chính trong《 Góa vợ 》, huấn luyện tới đâu rồi?''
Lúc này, Lục Vân Khai chính vì không thích không khí bức bối trong phòng mà đi tới cửa sổ, mở toang cửa sổ ra.
Gió trời thổi tung rèm cửa ngăn ngắn trên cửa sổ lên.
Nhìn theo ánh sáng trong phòng hắt ra bóng tối bên ngoài —— bờ ruộng với cây cổ thụ có chạc cây khô héo, gồ lên làm cho mặt đất nứt nẻ, vỡ vụn, nhà cửa thấp lè tè, rải rác, im lìm lặng lẽ đứng dưới bầu trời đầy sao.
Lục Vân Khai quay về trong phòng, cậu nói: ''Gần đây mới ra đồng thử làm tơi đất, bón phân gì đó thôi...''
Trương Phương không ở chỗ Lục Vân Khai làm phiền quá lâu, sau khi ngồi khoảng nửa giờ, anh ta liền rời khỏi phòng khách của phòng khách sạn, trước khi rời khỏi còn không quên dặn dò Lục Vân Khai ngủ sớm.
Lục Vân Khai dạ dạ vâng vâng nghe lời, ngay sau khi tiễn Trương Phương đi, chính là đem ánh mắt của mình tập trung ném lên máy tính.
Sau đó, cậu ôm một bụng tâm trạng biến đổi phức tạp lần nữa mở màn hình đã khép lại.
Trước tiên cậu xem bài đồng nhân của mình đã viết trước đây...
Nói tới đồng nhân này cũng là định mệnh biến đổi bất ngờ...
Cậu vốn chỉ là viết tiểu thuyết thiên về tình bạn, kết quá dưới một cơn phẫn nộ biến thành cao H, sau đó bản thân cảm thấy không thể đối mặt, liền lặn mất tăm mấy tháng.
Thế là tụi anti fan phía dưới vốn nhao nhao bóp chết cậu, bị sốc toàn tập, đều rút khỏi tan tác, còn lại toàn là fan gõ bát nói ''Thịt thơm ngon, LZ* mau trở lại'', nhưng cậu không phải mất tích sao, thế là fan thèm thịt vì để cậu quay lại, trước tiên bắt đầu đại chiến ba trăm hiệp với anti fan còn chưa rời đi... Không nói được là ai thắng hay bại... Tóm lại tụi anti fan cuốn gói rồi, fan thèm thịt ngồi xổm chờ, sao đó không phải cậu còn chưa trở lại à, ngay sau đó fan thèm thịt cũng biến thành anti fan...
*LZ: lầu chủ
Cái hướng đi gì đây hả.
Lục Vân Khai quả là bó tay chửi thề.
Nhưng mà đem so với bài đồng nhân Giang Hưng và Lục Vân Khai ở nhà bên, đồng nhân văn Thư Bách Xuyên của mình viết có là gì chứ... Cho dù đồng nhân văn cao H thì có là gì chứ...
Lục Vân Khai quả thật thông suốt trong một giây!
Cậu bình tĩnh, chính trực nhìn thẳng vào nội dung cao H của mình viết mấy tháng trước, cảm thấy một đám người chờ một cái hố cũng không dễ dàng, liền đăng nhập nick phụ để lại lời nhắn trên diễn đàn, nói: ''Trước đó có việc, sau này vẫn còn bận rộn. Không biết ngày quay lại, trong vài ngày nữa lấp hố. —— Vân Chu Hỏa Loạn.''
Sau đó cậu đóng giao diện của mình, ngồi trước máy tính hít sâu một hơi, rồi chuyên chú xem bài ghép cặp ấy
Bài ghép cặp này thay vì nói là bài văn, thực ra nói là fanfic hoặc là stalk* càng thích hợp hơn.
*Stalk: hay còn gọi là Secret admirer - Một người ngưỡng mộ bí mật là một cá nhân cảm thấy yêu mến, hoặc yêu thương người khác mà không tiết lộ danh tính của mình cho người đó và có thể gửi quà tặng hoặc thư tình cho người mình yêu.
Tựa đề chính là cái đầu đề cực sốc [ Giang Hưng / Lục Vân Khai ]《 Tuyệt đối không ngờ được mình cứ như thế bị chinh phục rồi! ( aka thịt kho tàu, si hán băng núi vượt sông, loại bỏ muôn vàn khó khăn giành được tâm mỹ nhân)》, ai cũng không cách nào thay thế được nha...
Còn có cái aka là ý gì chứ, mỗi chữ xem đều hiểu nhưng một khi đồng thời nổi lên thì hoàn toàn không hiểu?...
C. H. 1:
Tống Từ nhìn thấy hắn trong màn mưa đêm.
Hắn ngồi trong quán rượu cũ nát, tóc đen như mực, thanh sam* rũ xuống.
*青衫 - Thanh sam: Áo dài kiểu xưa như trong phim cổ trang thường thấy, thường là màu xanh nhạt.
Hắn nâng ly hướng về Tống Từ, cười lên, mắt hơi cong, như trăng lưỡi liềm: ''Có rượu lẽ nào có thể không có bằng hữu?''
Tống Từ đi qua, ngồi xuống, vẻ mặt hơi mang chút kiêu ngạo, hắn đem quyển trục cầm trong tay cẩn thận đặt ở trên bàn gỗ, vừa đặt xuống liền bị đối phương chụp lấy, đoạt đi.
Bàn gỗ 'két' một tiếng, đang thể hiện sự tức giận của Tống Từ.
Tống Từ lạnh lùng nhìn hắn ta.
Hắn dùng tay còn dính rượu mở quyển trục ra, nhìn tranh từ trên xuống dưới, gật đầu.
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về hướng Tống Từ:
''Người tìm tác giả bức họa này?''
''Phải.''
''Người biết ta là ai à?''
''Hà cớ gì ta phải biết?''
Một câu nói hạ xuống, người được hỏi cười sang sảng.
C. H. 2:
Tống Từ cuối cùng biết người nói chuyện với mình là ai.
Hắn còn đang vì thái độ mới đây của mình mà khó chịu, đối phương thì đã cùng thức cùng nằm, thân thiết hết như tay chân.
Phần lớn thời gian, Tống Từ vẫn thỏa mãn với việc này.
Chỉ là có lúc có hơi phiền não.
Chẳng hạn như:
Tô Thức đột nhiên lấy quạt giấy đặt dưới cằm hắn khẩy lên một cái, mỉm cười với hắn, vẻ mặt tà mị: ''Vừa rồi đang nghĩ cái gì?''
Má, má ơi...
Cái này đi sai thiết lập rồi ư...
Lúc Lục Vân Khai vừa mới lướt sơ qua thì đã cảm thấy da đầu ngứa ngáy, hiện tại cậu càng trực tiếp nổi da gà rần rần, từ cổ tới chân đều cảm thấy từng dòng điện lâm râm chạy tán loạn!
Cậu gom góp chút dũng khí còn sót lại, nhưng đã không cách nào nhìn thẳng từng hàng từng hàng, cứ kéo xuống một đường nhảy tới hàng cuối cùng, phóng cặp mắt liếc nhìn, cậu liền có một loại cảm giác không thể nhìn thẳng.
Vì sao vậy?
Bởi vì ở giữa không biết phát sinh diễn biến gì đó, Tô Thức và Tống Từ, hai vai chính của phim truyền hình, điện ảnh trực tiếp biến thành tên của diễn viên đóng vai bọn họ.
Không sai, Giang Hưng và Lục Vân Khai...
C. H. 13:
Giang Hưng ngồi ở trên ghế sô-pha lật báo, anh hờ hững nói: ''Hai ngày nữa là sinh nhật muốn cái gì?''
Lục Vân Khai giống như một chú cún lớn, bộ dạng uể oải dựa trên sô-pha, không nói chuyện.
Giang Hưng cười lên: ''Mua hòn đảo nhỏ tặng cho em được hay không?''
Lục Vân Khai nhàm chán chuyển dời tầm nhìn, giữa đôi mắt nửa khép nửa mở, thanh lãnh và mị hoặc xen lẫn.
Đồng hồ báo thức đặt yên ổn trên bàn đột nhiên kêu vang, Giang Hưng đi vào phòng bếp, một lúc sau, mùi thơm bay ra.
Lục Vân Khai thuận theo mùi thơm bay vào.
Giang Hưng lại chậm rãi hỏi: ''Suy nghĩ thật kỹ, muốn có cái gì?''
Ánh mắt của Lục Vân Khai dán chặt vào trước mặt của Giang Hưng không nói lời nào.
Cậu si dại vươn tay, mơ màng nói: ''Muốn...''
''Hửm?''
''—— Muốn thịt kho tàu!''
Giang Hưng mỉm cười tà mị!
Cư dân mạng No.0: Thịt kho tàu mới là chân tuyệt sắc
Bài đăng ngày XXXX—XX—XX
Lục Vân Khai: ''...''
Tại sao trong mắt mình thường rưng rưng nước mắt?
Bởi vì mình luôn muốn được khóc rên rỉ.
Má nó...
Quá kinh khủng rồi...
Nên đi ngủ thôi...
Sau đó Lục Vân Khai liền có một giấc mơ không yên ổn nhất từ trước tới nay trong lịch sử.
Cậu cứ ngủ cứ ngủ liền mơ thấy mình và Giang Hưng.
Mơ thấy mình và Giang Hưng thì thôi, cậu còn mơ thấy mình ở trong nhà Giang Hưng ăn cơm, ăn rồi ăn, người vốn nghiêm chỉnh bình thường, không biết vì sao đột nhiên cười tà mị với cậu một cái, sau đó liền cúi đầu xuống, đem ngón tay của cậu ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng liếm một cái.
Cậu ở trong mộng thẹn thùng cười, thấp đầu xuống liếc nhìn.
Mịa, ngón tay làm sao biến thành cục thịt kho tàu!
Tiếp đó, Giang Hưng liền chậm rãi mở miệng ra, không phải liếm nhẹ, mà là lộ ra hàm răng trắng đều, cắn một miếng xuống ngón tay thịt kho tàu của cậu ——!
Lục Vân Khai bị bản thân dọa tỉnh.
Cậu bật ngồi dậy từ trên giường, cảm giác được sau lưng lạnh lẽo, vươn tay sờ một cái, phát hiện mình ra một thân mồ hôi ngay trong mùa đông lạnh.
Con mẹ nó quá đáng sợ rồi...
Cậu ngồi ở mép giường bình tĩnh một chút.
Sau mấy lần do dự, vẫn nhịn không được đem ánh mắt dán lên di động ở đầu giường, cầm lên, gọi một cuộc điện thoại qua cho Giang Hưng...
Điện thoại đổ chuông hồi lâu mới được bắt máy.
Lục Vân Khai nghe thấy giọng của Giang Hưng ở đầu kia điện thoại truyền tới: ''Alo...?''
Thanh âm này nghe có chút yếu ớt.
Giang Hưng ở trong fanfic ấy dường như cũng có lúc rất yếu ớt...
Lục Vân Khai choáng một lúc, trong nhất thời không phân rõ là hiện thực hay là trong mơ, cậu lắp bắp nói: ''Giang Giang, Giang ca?''
''Hửm? Xảy ra chuyện gì?'' - Giọng của Lục Vân Khai nghe có vẻ có chỗ không bình thường, Giang Hưng vốn vừa bị gọi tỉnh, còn có chút mệt mỏi, tức thì tỉnh táo lại.
''A ——" - Hình như giọng nói bình thường lại rồi? - ''Không sao ạ, chỉ là —— ừm, hiện giờ Giang ca đang làm gì?''
''Đang quay phim?'' - Giang Hưng dùng một loại giọng điệu không chắc chắn lắm nói.
''... Vì sao phải dùng ngữ khí thăm dò?'' - Lục Vân Khai từ từ tìm lại cảm giác tồn tại trong hiện thực, sau đó cậu ý thức được bây giờ rốt cuộc là mấy giờ - ''Thật ngại quá, em quên bây giờ mới sáu giờ, không làm phiền Giang ca chứ?''
''Ừ, không sao...'' - Giang Hưng ngồi ở trên ghế duỗi duỗi lưng - ''Tổng thể mà nói, còn chưa xong đâu —— "
Hết chương 55./.