Edit: Trảm Phong
Vân Khanh ra khỏi ngự hoa viên, đúng lúc đụng phải Vân Vận háo sắc vội vã mang theo nha hoàn cùng cung nữ chạy về hướng nàng, trong nháy mắt nhìn thấy Vân Khanh con ngươi nàng khẽ híp một cái, ánh mắt sáng ngời lập tức bịt kín một tầng âm u.
Bất quá không thể phủ nhận mỹ nhân chính là mỹ nhân, làm ra tư thái nào cũng thập phần chói mắt, Vân Khanh chỉ cười cười, không có ý định cùng Vân Vận hàn huyên, xoay người liền định đi ra khỏi Ngự Hoa Viên.
Trải qua chuyện tình Đại phu nhân, có thể nói Vân Vận hận nàng thấu xương, lúc này vội vã chạy tới như vậy không biết là vì cái gì đây.
“Tỷ tỷ, không muốn nghe một chút muội muội vì sao lại tới đây sao?”
Vân Vận khẽ mỉm cười, thân hình vừa động liền chắn trước mặt Vân Khanh, nhìn sắc mặt Vân Khanh lạnh nhạt hoa y quý phục bộ mặt nàng hơi có chút dữ tợn, vốn vinh hoa phú quý trong phủ đều nên là của nàng, nhưng kể từ khi Vân Khanh được Bạch Thanh Tiêu cứu từ dưới song lên dường như thay đổi một người khác, vận khí tốt đều rơi trên đầu nàng. Nàng vốn là Nhị tiểu thư Vân gia được sủng ái nhất, nhưng hôm nay mẫu thân nàng vào tù, phụ thân một lòng sủng ái Cửu di nương hạ tiện, mỗi một nô tài trong phủ đều dám không đem nàng để vào mắt, nếu không phải phía sau nàng có chỗ dựa Lưu gia, chỉ sợ hôm nay cũng không khá hơn chút nào.
Con mắt nàng sắc bén hung ác, “Bên ta nghe nói tỷ tỷ cùng người hẹn hò, sao, tỷ tỷ mới lập gia đình mấy ngày liền kềm nén không được muốn hồng hạnh xuất tường sao? Có phải thừa tướng đại nhân hai chân tàn tật không thể thỏa mãn tỷ hay không, cho nên tỷ mới không thể chờ đợi được đi thông đồng cùng nam tử khác?”
Tử Khâm biến sắc, quát lạnh, “Nhị tiểu thư, chú ý ngôn hành cử chỉ của ngươi.” Nàng vào cung tham gia cung yến là đại biểu Vân gia tới, nàng nói những lời kia đâu phải lời một thiên kim tiểu thư có thể nói ra? Quả thực chính là làm nhục môn phong.
“Pằng – – ”
Vân Vận phất ống tay áo, lạnh lùng cho Tử Khâm một cái tát, quát lên, “Ngươi tính là cái thứ gì, cũng dám nói với ta như vậy.”
“Thật sự ta chả là cái gì, nhưng cho dù nô tỳ lại ti tiện hơn lời hạ tiện như vừa rồi cũng chẳng dám nói.” Tử Khâm bực tức nói.
“Tiện tỳ! Bất quá là một con chó săn của Vân Khanh thôi, ngươi cho rằng nàng là chủ tử tốt, nhìn một chút nàng đối đãi mẫu thân ta thế nào, ngay cả mẫu thân trên danh nghĩa nàng cũng có thể ngoan hạ tâm đối phó, huống chi là một nô tỳ nho nhỏ như ngươi, ngày khác nếu xảy ra chuyện gì, ngươi chờ chịu tiếng xấu thay cho nàng đi.”
“Hừ!” Tử Khâm hung hăng kéo tay áo lau khóe môi, “Đại phu nhân cùng ngươi đi tới hoàn cảnh hôm nay hoàn toàn là các người tự chuốc phiền, lúc này các người cảm thấy ủy khuất khó chịu? Vậy sao không ngẫm lại các người đối phó người khác như thế nào, da mặt dày như vậy, ta đều thay ngươi đỏ mặt.” Tử Khâm mấy năm nay bị đại phu nhân cùng Vân Vận chèn ép, lúc này rốt cục hoàn toàn bộc phát ra.
Vân Khanh đứng ở một bên nhàn nhạt mỉm cười nhìn hai người, thấy sắc mặt Vân Vận phát xanh mới chậm rãi tiến lên, nàng liếc mắt nhìn gò má Tử Khâm đã sưng đỏ lên, con mắt sắc hung ác, lại cười nói.
“Vân Vận, đều nói bắt kẻ thông dâm bắt một đôi, nếu không có chứng cứ thiết thực không cần phải nói lung tung, nếu không ta sẽ bẩm báo Hiền phi nương nương đấy, vì gả cho Quân Ngạo làm thiếp, muội cũng phí không ít tâm tư đi, không nên để đến cuối cùng thất bại trong gang tấc mới tốt.”
Nàng nhấn sâu hơn từ “Thiếp” kia, quả nhiên thấy trên mặt Vân Vận chợt lóe lên lạnh lẽo.
Vân Khanh khoan thai dựa trên cây hợp hoan sau người, trên trán rủ xuống tua cờ màu vàng kim nhỏ vụn, con mắt hẹp dài có quang mang bén nhọn chợt lóe lên, nàng cười nhạt nói.
“Ta còn phải đi tham gia cung yến không cùng muội muội dài dòng nữa, đúng rồi, chờ tham gia hết yến hội xong tướng công ta nói muốn cùng ta đi Hình bộ thăm mẫu thân đấy, muội nói ta nên làm thế nào báo đáp công ơn nuôi dưỡng của mẫu thân những năm nay đối với ta đây.”
“Vân Khanh, ngươi dám!” Sắc mặt Vân Vận đột nhiên biến đổi, nàng bước nhanh vọt tới bên người Vân Khanh, ánh mắt thị huyết, “Ngươi làm thế là phạm pháp, ta muốn đến trước mặt bệ hạ trạng cáo ngươi.”
So với Vân Vận thần sắc kích động, Vân Khanh lại bình tĩnh phảng phất như cây tùng cao ngất đứng ngạo nghễ. Nàng đối với việc Vân Vận nghiến răng nghiến lợi làm như không thấy, lại cười nói, “Muội muội cuống cuồng như vậy làm cái gì, ta bất quá là muốn đi nói vài lời cáo biệt với mẫu thân thôi, muội cũng phải biết Hình bộ đại lao không phải là nơi người người đều có thể ở, hình cụ ở trong đó nghe cũng làm cho người sợ hãi run rẩy, vào Hình bộ đại lao có mấy người sống đi ra. Tỷ tỷ cũng là có hảo ý đi đến gặp mẫu thân một lần cuối cùng, thuận tiện làm chút đồ ăn ngon cho mẫu thân ăn, thà làm ma no bụng cũng không thể làm quỷ chết đói, muội muội, muội nói có đúng hay không?”
Nói xong, Vân Khanh nhếch môi cười, đường cong kia thế nhưng có vẻ lạnh như băng khác thường. Không hề nhìn Vân Vận sắc mặt trắng bệch như ác quỷ, Vân Khanh hừ lạnh một tiếng, không chút do dự cất bước đi đến Ngự Hoa Viên.
Thời điểm đến Ngự Hoa Viên Hiền phi cũng vừa đến, không tính là muộn, yến hội cử hành ở Ngự Hoa Viên, vào buổi trưa mặt trời vẫn tương đối nóng bỏng, cho nên bàn ghế đều bày đặt ở dưới đại thụ trăm năm mấy người ôm, Hiền phi ngồi ở trên cao, còn lại một vài ghế ngồi bài trí theo như hình vuông, trống ra không gian lớn ở giữa, Vân Khanh nhìn bài trí như vậy, con ngươi lóe lóe.
Lần yến hội này mặc dù là Hiền phi khởi xướng, nhưng trong nháy mắt quý phi Phong Hiểu Ưu xuất hiện bà ta cũng lập tức luân lạc thành vai phụ.
Hiền phi cùng Phong Hiểu Ưu hoàn toàn không thể so sánh, Hiền phi quá giỏi tính kế, cho nên già nua cũng nhanh hơn, mà tướng mạo Quý phi vẫn xinh đẹp thanh xuân như xưa, lại thêm phần ý nhị thiếu nữ, cùng Mạc Ngôn đứng chung một chỗ phảng phất như là một đôi hoa tỷ muội, năm tháng ở trên người các nàng cơ hồ không để lại bất kỳ dấu vết nào, làm cho người không thể không sợ hãi than thời gian thiên vị.
Trong nháy mắt nhìn thấy Phong Hiểu Ưu, con ngươi Hiền phi lóe lên, bất quá vẫn rất nhanh nhanh chóng làm ra phản ứng, bà ta từ trên cao đứng dậy, bước nhanh vài bước đi đến bên người Phong Hiểu Ưu, thân mật nói, “Tỷ tỷ làm sao lại tới đây?”
Phong Hiểu Ưu khẽ mỉm cười, thuận tay đem cánh tay khoác lên cổ tay Hiền phi, phảng phất như nàng là tiểu thư cao quý, mà Hiền phi là một nô tỳ đê tiện, thần sắc nàng ôn nhu, thản nhiên nói, “Như thế nào, muội muội không hoan nghênh phải không?”
Mâu quang Hiền phi ngưng tụ, lại cười nói, “Sao có thể a, muội muội luôn biết tỷ tỷ vô cùng yêu thích thanh tĩnh, cho nên không có quấy rầy tỷ tỷ.”
“Ai u, vậy cũng không thấy tỷ tỷ mời ta cùng Huệ phi muội muội a.”
Nghe được thanh âm, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, đã thấy một cô gái mặc cung trang váy dài màu lam nhạt dắt một cô gái xiêm y cung trang màu xanh biếc chậm rãi đi tới. Cô gái nói chuyện có cái cằm nhọn, đầu lông mày có vài phần lãnh ý. Cô gái này chính là một trong tứ phi cùng Hiền phi rất bất hòa – Thục phi. Mà một cô gái khác là cô cô của Hà Tất Thắng, thấp nhất trong tứ phi Huệ phi.
Một đám mệnh phụ cùng các tiểu thư đứng dậy hành lễ, không ngờ rằng hôm nay Hiền phi thiết yến, thế nhưng phi tần trọng yếu trong cung đều hiện thân, bất quá suy nghĩ chút liền sáng tỏ.
Thục phi là mẫu phi Ngũ hoàng tử Quân Mạc, cùng Hiền phi thế như nước với lửa. Hôm nay Hiền phi tại thời điểm con trai của nàng sắp trở về dám cử hành một hồi tụ hội, nói là trong lúc rảnh rỗi mọi người cùng nhau họp gặp, nếu là nghĩ sâu, có thể là thay con trai của nàng lôi kéo mệnh phụ đây. Nàng đương nhiên không thể để cho loại chuyện như vậy phát sinh, huống chi, con trai của nàng Quân Mạc mặc dù ở biên quan thu không ít thị thiếp, nhưng vị trí chính phi cùng trắc phi đều còn trống không đấy, hôm nay trên yến hội này nhiều thiếu nữ tuổi trẻ như vậy, cũng đều là quý nữ hiển quý, nếu có thể tìm cách thay con trai kéo đến, coi như là chuyện tốt.
Con trai của nàng cũng không kém so với Quân Ngạo, chỉ là những năm nay liên tục không có ở bên cạnh bệ hạ, mới bị vắng vẻ, nhưng là những năm gần đây hắn ở biên quan cũng không phải là đợi không, hôm kia con trai truyền đến tin tức, trong tay hắn hiện nay nắm một chút binh quyền.
Những năm gần đây con trai của nàng trấn thủ biên quan, đánh lùi mấy lần địch nhân tiến công, có thể nói công lao không nhỏ, lần này trở về bệ hạ tất nhiên là sẽ luận công ban thưởng, đến lúc đó còn sợ so ra kém Quân Ngạo sao.
Cho nên yến hội này nàng cũng không thể không đến.
“Thục phi muội muội không phải là luôn luôn không thích trường hợp này sao, Huệ phi muội cả ngày đều đem tâm tư đặt lên tiểu Thập, mỗi ngày đều cùng tiểu Thập chơi đùa, tỷ tỷ cũng không biết hai người cảm thấy hứng thú đối với yến hội ngày hôm nay, nếu không tất nhiên sẽ mời hai người cùng đến.” Hiền phi nhàn nhạt nhìn Huệ phi cùng Thục phi sóng vai đi tới, con mắt chợt lóe, giọng nói tự nhiên nhạt xuống, mang theo vài phần kiêu căng lạnh lùng, “Thục phi muội muội, không mời không bằng vừa vặn đến, hiện nay yến hội mới bắt đầu, náo nhiệt còn ở phía sau. Muội muội không ngại cùng tỷ tỷ xem một chút.”
Thục phi phảng phất không có nghe được lời Hiền phi nói mang theo mấy cây châm, lại cười nói, “Tốt, vậy muội muội liền quấy rầy tỷ tỷ.”
Hiền phi nghiêng đầu nói với Tiền nữ quan đi theo phía sau, “Ngươi đi cho người đem thêm vài cái ghế đến.”
Tiền nữ quan cúi đầu đáp một tiếng, không kiêu không nịnh lui ra.
Thấy vậy, con mắt Thục phi lóe lên, lại cười nói, “Tiền nữ quan cũng mau đến hai mươi lăm tuổi đi, qua chút ngày giờ đã đến niên kỷ thả ra cung rồi sao, tỷ tỷ vô cùng coi trọng Tiền nữ quan, nàng mà đi chỉ sợ tỷ tỷ sẽ không thích ứng nổi đây.”
Hiền phi nhàn nhạt đem Phong Hiểu Ưu mời lên chủ vị, ưỡn ngực ngẩng đầu đứng tại chỗ, nghe vậy cả cười, “Đa tạ muội muội quan tâm, không thích ứng cũng phải thích ứng, huống chi Tiền nữ quan cũng đến tuổi kết hôn, đem nàng lưu ở bên cạnh ta chỉ sợ sẽ làm trễ nãi chung thân của nàng.” Nhìn bộ dạng Thục phi như có điều suy nghĩ, bà ta lại cười nhạt nói, “Bất quá Tiền nữ quan là người bên cạnh tỷ tỷ, an trí thế nào cũng không cần muội muội phí tâm.”
Đang nói chuyện, tiền nữ quan đã mang theo bọn thái giám cung nữ đem lên mấy cái ghế đặt ở phía dưới chủ vị, về điểm này, Hiền phi vẫn là rất có tự giác, bởi vì phẩm cấp bà ta không lớn như Phong Hiểu Ưu, cho nên đành ngồi đàng hoàng ở dưới tay Phong Hiểu Ưu.
Thục phi cùng Huệ phi lại sóng vai ngồi ở dưới tay Hiền phi.
Xem như an trí xong vị trí, cung yến cũng coi như chính thức bắt đầu.
Yến hội vừa mới bắt đầu chính là một vài tiết mục ca múa trợ hứng, chính là vì đem cảm xúc tất cả mọi người đang ngồi điều động.
Hiền phi nhìn tràng diện bên dưới, dáng người vũ nữ uyển chuyển, con ngươi đảo một cái cười, “Còn nhớ rõ năm đó Thục phi muội muội dáng người cũng uyển chuyển như thế, vũ kỹ kia so với chỗ này chỉ có hơn chứ không kém, muội muội một khúc ‘ hoa rơi đầy trời ‘ trong ký ức tỷ tỷ cho tới bây giờ còn hãy còn mới mẻ, năm đó muội muội chính là bằng vào điệu múa này mới được bệ hạ coi trọng, nhoáng một cái thế nhưng đã qua hơn hai mươi năm, bao nhiêu năm cũng không có nhìn thấy kỹ thuật nhảy của muội muội, hôm nay nhìn những thứ này một ít cũng không có phong thái muội muội năm đó.”
Thục phi lẳng lặng nhìn những vũ nữ trên tràng diện, nghe Hiền phi đem nàng cùng vũ nữ so sánh, trong con ngươi lướt qua vài phần âm lãnh, lại nghiêng đầu nhéo một quả bồ đào ưu nhã bỏ vào trong miệng, nàng ôn nhu cười một tiếng, “Tỷ tỷ đây không phải là đang tố khổ muội muội, trong cung tỷ muội nào không biết thời điểm năm đó muội muội luyện nhảy không cẩn thận đả thương eo, ngự y cũng nói, ‘hoa rơi đầy trời’ kia chỉ sợ đời này đều nhảy không được nữa.” Nàng cười nhạt, cười nhìn Hiền phi nhẹ giọng nói, “Lại nói tới còn phải cảm tạ tỷ tỷ, thời điểm năm đó luyện vũ tiện tỳ kia trượt chân té ngã mới có thể làm cho muội muội bị thương, tiện tỳ kia là tỷ tỷ xử trí a, những năm gần đây muội muội cũng còn chưa có cùng tỷ tỷ nói một tiếng cám ơn đâu.”
Là nên tạ, còn là hậu tạ đấy! Hầu gái kia không phải là một tay Hiền phi thiết kế sao.
Kể từ sau khi nàng không thể khiêu vũ, sủng ái của bệ hạ đối với nàng liền không bằng lúc trước, đây hết thảy đều là do nàng ta ban tặng!
“Đều là tỷ muội nhà mình, nói cám ơn quá khách khí.”
“Tỷ tỷ lời ấy có lý.”
Hai người dừng lại một lát, nhìn thấy cô gái trẻ tuổi trong sân mặc hồng y tận tình bay múa ở trong gió, bóng cây rậm rạp che đi dương quang nóng bỏng nhưng cũng có ánh sáng xuyên qua kẽ lá chiếu vào trên người các nàng, người đẹp, vũ cũng đẹp, nhìn đương nhiên là một hồi cảnh đẹp ý vui.
Vân Khanh ngồi ở trên ghế nhỏ cũng rất khoan khoái.
Bất quá…
Nàng bất động thanh sắc dùng trà khí mờ mịt che kín cảm xúc nơi đáy mắt, vừa rồi Vân Vận đi ra ngoài cũng không thấy nàng trở lại, trường hợp trọng yếu như vậy nàng đi ra ngoài đến bây giờ vẫn chưa trở lại, quả thực quá không thể tưởng tượng nổi.
Nàng ta lại đang tính kế cái gì, hay là nàng ta đi vào hoàng cung là có mưu đồ khác?
Ngồi bên cạnh Vân Khanh là mấy phu nhân trẻ tuổi cùng các tiểu thư, bởi vì vừa rồi thời điểm an bài chỗ ngồi cân nhắc đến thân phận của nàng cao quý nhưng cũng là cô gái vừa xuất giá, chỉ sợ nàng cùng các phu nhân trung niên chung đụng lúng túng, cho nên liền đem nàng an bài bên cạnh các tiểu thư cùng thiếu phụ.
Bên trái Vân Khanh là hồ sen, bên phải là Phong Hân Duyệt, bên phải Phong Hân Duyệt là Hà Tất Thắng. Sau đó chính là một vài tiểu thư thiên kim. Trong đó còn có một vài thiếu phụ vừa mới xuất giá mấy ngày giống như Vân Khanh.
Những cô gái này dù sao tuổi nhỏ, rất nhanh đã bị vũ đạo duyên dáng trong sân hấp dẫn, nguyên một đám tụ lại một chỗ châu đầu ghé tai đánh giá.
Phong Hân Duyệt cùng Hà Tất Thắng có mấy ngày không gặp nhau, hai người thân nhau, Vân Khanh lại chú ý mấy nữ nhân ghế trên ngoài sáng trong tối tính kế, trong nụ cười sắc bén chứa dao lạnh như băng.
Mới vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Phương Du đứng ở sau lưng Hiền phi nhìn lại nàng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, trong mắt Phương Du lộ ra vài phần đắc ý cùng châm chọc.
Vân Khanh mỉm cười, nhẹ nhàng quay đầu đi chỗ khác không đem nàng để vào mắt chút nào.
Ánh mắt Phương Du nhất thời phun ra lửa.
Vũ đạo của vũ cơ nương theo tiếng tiêu sáo tiếng đàn rất nhanh liền hạ màn, bên kia Hiền phi nhìn vũ cơ lui xuống liền cười nói, “Nếu là nói đến đa tài đa nghệ, các tiểu thư tham gia yến hội ngày hôm nay mới có sở trưởng, trong kinh thành kể từ năm trước chọn lựa đệ nhất tài nữ liền không còn tuyển nữa, ngày hôm nay chúng ta không ngại chọn một lần nữa?”
Phong Hiểu Ưu khẽ mỉm cười, chẳng nói đúng sai.
Huệ phi ôm Thập công chúa trong ngực, từ ái cười trêu chọc nàng, mang bộ dạng việc không liên quan đến mình.
Mà lời ấy ở trong ý nguyện của Thục phi, bà ta cũng muốn tìm ra một cô gái xứng đôi con trai mình, bởi vậy liền mỉm cười gật đầu, “Tỷ tỷ nói rất đúng, bất quá nếu là chọn tài nữ, tự nhiên là phải có chút phần thưởng, tỷ tỷ dự định dùng chuyện gì vật vì làm phần thưởng, lại nên bình phán như thế nào đây.”
“Nếu là chọn tài nữ đương nhiên phải là từ cô gái chưa lấy chồng mà tuyển chọn, không ngại như vậy, để cho các vị phu nhân làm đánh giá, mỗi vị tiểu thư biểu diễn xong trong tay mỗi người có một phiếu, nếu cảm thấy tiểu thư kia biểu diễn không tệ, liền đem một phiếu này cho người đó, như thế nào?” Hiền phi nhìn Thục phi gật đầu liền cười nói, “Về phần phần thưởng sao, hôm kia bệ hạ ban cho tỷ tỷ một sấp gấm hoa màu xanh da trời, muội muội cũng biết gấm hoa ngày nay có thể ngộ nhưng không thể cầu, tỷ tỷ mượn gấm hoa này làm phần thưởng, muội muội thấy thế nào?”
Ngón tay Thục phi căng thẳng, bệ hạ thế nhưng ban cho nàng ta gấm hoa, mà chỗ nàng không có bất kỳ ban thưởng nào… Nàng cúi đầu uống một hớp nước trà, thản nhiên nói, “Gấm hoa trân quý mọi người đều biết, tỷ tỷ cầm gấm hoa làm phần thưởng cũng coi như thích hợp.” Nói xong nàng nghiêng đầu nhìn các tiểu thư thần sắc hưng phấn nhao nhao muốn thử, cười nói, “Chúng vị tiểu thư phải hảo hảo biểu hiện, không thể cô phụ Hiền phi nương nương bỏ những thứ yêu thích a.”
“Đa tạ nương nương, thần nữ cẩn tuân nương nương ý chỉ.”
Trăm miệng một lời trả lời làm cho mấy người Vân Khanh trợn mắt há mồm, những cô gái này cũng quá mãnh liệt đi, nhìn bộ dạng họ hưng phấn xoa tay, Vân Khanh khẽ lắc đầu cười nhạt một tiếng.
Rất nhanh liền định ra quy tắc so tài, tất cả các tiểu thư rút thăm quyết định trình tự xuất hiện, người thứ nhất rút được biểu diễn ký là một cô gái bộ dáng mang theo vài phần cao ngạo, cô gái này đúng là con gái dòng chính Lại bộ thượng thư hôm nay Lưu Thành – Lưu Nghệ. Cô gái này cũng là tài nữ có chút danh tiếng trong kinh thành, bởi vì tự giữ có tài cho nên luôn luôn thanh lãnh cao ngạo, hơi có chút cảm giác không coi ai ra gì.
Dung mạo nàng không tính thượng giai, nhiều lắm xem như là thanh tú, bất quá thắng tại khí chất thanh lãnh, cũng là thập phần hấp dẫn ánh mắt người. Ánh mắt Lưu phu nhân nhìn nàng tràn đầy từ ái cùng tự đắc.
Lưu Nghệ biểu diễn thổi tiêu, tiếng tiêu trong trẻo không tính khó thổi, bất quá nếu là nói dùng tiêu thổi một thủ khúc có thể đánh động nhân tâm làm cho người nghe cộng minh cũng không phải là sự tình đơn giản.
Đứng ở giữa sân, nàng nâng ngọc tiêu đang định lay động, cách đó không xa lại truyền đến động tĩnh khác thường, Lưu Nghệ trong lòng không thích, nghiêng đầu lại nhìn thấy biểu muội Vân Vận lảo đảo từ bên ngoài chạy tới, nàng nhướng mày, Hiền phi đã lên tiếng.
“Vân tiểu thư đi nơi nào, sao trở về lại vội vàng như vậy?” Hiền phi trong lòng cũng có chút không thích, bà ta khởi xướng yến hội nữ tử này thế nhưng đến muộn, hiển nhiên là không đem bà ta để vào mắt đây.
Vân Vận ánh mắt hoảng loạn, một thân bạch y mờ ảo hơi có chút mất trật tự, sắc mặt nàng trắng bệch lại cười lớn nói, “Nương nương thứ tội, vừa rồi thần nữ ở trong ngự hoa viên ngắm hoa, bị lạc đường, lúc này mới tới chậm chút ít.”
Hiền phi nhìn bộ dáng nàng chật vật, không để lại dấu vết nhíu mày, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng liền không nói thêm gì nữa.
Thục phi lại cười nói, “Vân cô nương, mau tới rút thẻ đi, Hiền phi tỷ tỷ đang chọn kinh thành đệ nhất tài nữ đấy.”
Vân Vận miễn cưỡng cười một tiếng, từ trong tay nữ quan tùy ý rút một thẻ ra, dĩ nhiên là cái thăm thứ hai, Hiền phi đối với hành vi hôm nay của nàng mặc dù có chút bất mãn, nhưng dù sao nàng cũng có thể giúp con trai bà ta, Quân Ngạo đã cùng bà ta thương lượng, ngày hôm nay sẽ ở trước mặt bệ hạ cầu xin bệ hạ tứ hôn, dù sao sắp thành người một nhà, Hiền phi cũng không bày mặt lạnh quá mức, cho nên bà ta nhìn thoáng qua rút thăm liền thản nhiên nói, “Vậy đợi lát nữa Lưu tiểu thư biểu diễn xong Vân tiểu thư liền biểu diễn đi.”
Vân Vận tìm chỗ ngồi xuống, nghe vậy cúi đầu thấp giọng hồi đáp, “Vâng, nương nương.”
Lưu Nghệ quả nhiên thổi tiêu vô cùng tốt, một khúc tri âm tri kỷ bị nàng dùng tiêu diễn dịch ra êm tai khác thường, tiếng tiêu trong sáng thẳng thấu lòng người, người nghe phảng phất cả người đều ngâm vào khúc hát, sau tiếng tiêu, Hiền phi mỉm cười dẫn đầu vỗ tay.
Cười nhìn Lưu thị, Hiền phi khen, “Lưu phu nhân đúng là sinh một nữ nhi tốt, chẳng những bộ dáng xinh đẹp, thổi tiêu hay như vậy, chỉ sợ ngay cả nhạc sĩ trong cung đều so ra kém.”
Trong miệng Lưu phu nhân nói lời khiêm tốn, đáy mắt lại lộ ra vài phần hảo sắc, “Đa tạ nương nương khen ngợi, tiểu nữ bất quá là có chút tài mọn, sao có thể cùng nhạc sĩ trong cung so sánh.” Lưu Nghệ cũng là bị Hiền phi khen mà gò má ửng đỏ, vẻ thanh lãnh trên mặt toàn bộ lui ra. Đứng tại chỗ nắm bích tiêu, bộ dạng hơi có chút không biết làm sao.
Hiền phi nhàn nhạt mỉm cười, chẳng nói đúng sai.
Rất nhanh đã đến thời điểm bỏ phiếu, đang ngồi tổng cộng vừa vặn có bốn mươi vị phu nhân, mà Lưu Nghệ được ba mươi sáu phiếu, trong đó có một phiếu là Vân Khanh bỏ vào. Vân Khanh phát hiện Lưu Nghệ biểu diễn xong, mấy cô gái phía sau nàng hơi có chút bộ dáng cà nhiễm sương, mỗi người đều bắt đầu có chút ủ rũ cúi đầu đứng lên.
Mà lúc này phía trên một lương đình Ngự Hoa Viên, Khánh Viễn Đế cùng một đám thanh niên tài tuấn còn có một vài cựu thần được mời ngồi ở trong đình nhìn trận đấu phía dưới, nhìn Lưu Nghệ thành tích phi phàm, Khánh Viễn Đế cười nói.
“Lưu ái khanh, nữ nhi này của ngươi rất tốt a.”
Lưu Thành sắc mặt tự hào khó tả, “Để cho bệ hạ chê cười.”
“Ha ha…” Khánh Viễn Đế khẽ mỉm cười, bưng chén rượu lên nhấp một hớp nhỏ, nhìn Vân Vận đã từ trên ghế ngồi đứng dậy, cười nói với Vân Thường, “Vân Nhị tiểu thư là đệ nhất tài nữ năm trước của kinh thành đi, trẫm còn nhớ rõ năm trước Vân Nhị tiểu thư nhảy một điệu có thể nói là thiên tiên hạ phàm cũng không phải là quá đáng.”
“Bệ hạ quá khen.”
Quân Ly lẳng lặng ngồi ở trên ghế không nói một lời nhìn Vân Vận phía dưới đã từ trên chỗ ngồi đứng lên, trong con ngươi lướt qua một tia trào phúng cùng lãnh ý.
Vân Vận từ trên ghế ngồi đứng lên.
Tất cả mọi người biết rõ nàng là năm trước là đệ nhất tài nữ, cho nên đối với nàng ôm lấy kỳ vọng rất lớn, Hiền phi cũng hi vọng cô gái sắp trở thành trắc phi con trai bà ta này có thể cho bà ta mặt mũi, bà ta cười càng nhu hòa.
Khóe môi Vân Vận cũng mang theo vài phần ý cười, bất quá nhìn kỹ lại cảm thấy nụ cười kia thậm chí có một chút cứng ngắc, không chỉ như vậy mà ngay cả thân thể của nàng đều có vẻ cực kỳ cứng ngắc, hai tay nàng gắt gao siết chặt làn váy bên cạnh chân của mình, vẻ mặt cứng ngắc tới cực điểm, nhìn qua dường như rất khẩn trương. Nàng nhắc bước chân, cứng ngắc từng bước từng bước đi đến giữa sân, giọng nói có vài phần run rẩy khó có thể phát giác.
Nàng hít sâu một hơi, cưỡng chế làm cho mình trấn định lại, chờ trong lòng thoáng bình tĩnh chút ít sau đó lộ ra nụ cười nhàn nhạt mờ ảo, “Thần nữ mang đến trước các nương nương chính là điệu múa thần nữ mới biên ở nhà, tên là – – Kinh Hồng.”
Nàng nâng cước bộ, thân thể mảnh khảnh xiêm y tuyết trắng, lúc đang múa váy dài rộng thùng thình ở trong gió bay múa phiêu đãng, trên mặt của nàng mang theo mờ ảo vui vẻ. Một hồi gió lạnh thổi tới, cánh hoa trong Ngự Hoa Viên tung bay, rơi vào bên người của nàng cũng thành bạn nhảy. Nàng linh hoạt lượn vòng, thân thể mềm mại không thể tưởng tượng nổi, cả thân thể đều khom thành một độ cong khó có thể tưởng tượng.
Nàng như một con bươm bướm xinh đẹp màu trắng chói mắt lượn vòng, tóc dài tung bay, nụ cười uyển chuyển hàm xúc, con ngươi tinh sáng.
Một cái nhăn mày, một nụ cười đều mang theo vài phần yêu tinh mị hoặc, lại hết lần này tới lần khác mang một bộ dung mạo tiên tử, nhưng mà đúng là loại tương phản thật lớn này, càng làm cho người cảm thấy kinh tâm động phách.
Mọi người xem vũ không tự giác ngừng lại hô hấp, sợ kinh động nàng sẽ làm nhiễu loạn kỹ thuật nhảy của nàng.
Lưu Nghệ đáy mắt thoáng hiện lên một tia ghen ghét, Vân Vận mặc dù là biểu muội của nàng, nhưng là nàng ra vẻ yếu kém như thế cũng làm cho nàng đố kỵ. Nàng ta nhảy múa như vậy, tiếng tiêu động nhân vừa rồi của nàng còn có ai nhớ được?!
Trong lương đình ánh mắt Quân Ly lãnh đạm lại chợt lóe, tránh đi người khác đều nhìn không rõ ràng, nhưng là hết lần này tới lần khác lại liên tục rơi vào trong mắt người luôn chú ý Quân Ly Phong Lam Cẩn, ánh mắt của hắn cũng lóe lên, trực giác có chuyện muốn phát sinh.
Hắn thả ra cốc trà trong tay, nghiêng đầu ngóng nhìn.
Đã thấy… Kinh biến chợt nổi lên!
“Xé – – ”
Một tiếng này nhẹ như thế, rồi lại chói tai như thế.
Tất cả mọi người nghe được từ trên người Vân Vận truyền đến động tĩnh khác thường, vừa ngẩng đầu liền ý phục trên người nàng bắt đầu nứt ra, không chỉ là quần lụa mỏng còn có áo ngoài bằng lụa cũng theo đường may từng tấc rạn nứt.
“A – – ”
Bất quá nháy mắt công phu, xiêm y trên người nàng cũng đã từ trên thân tuột xuống toàn bộ, Vân Vận kêu thảm một tiếng, nàng ngồi xổm người xuống, cố gắng dùng vải rách dưới chân che kín thân thể mình lõa lồ.
“Khàn – – ”
Trong Ngự Hoa Viên vang lên âm thanh mọi người hít lãnh khí, không phải là bởi vì kinh biến, mà là vì trên làn da Vân Vận lõa lồ có dấu vết tử hồng chói mắt.
Phàm là cô gái gả cho người đều nhất tề biến sắc, dấu vết kia các nàng biết!
Vết hôn!
Trên người một cô gái chưa lấy chồng thế nhưng xuất hiện vết hôn!
Một cô gái chưa lấy chồng thế nhưng tại thời điểm tham gia cung yến trên người không giải thích được xuất hiện vết hôn hơn nữa còn rách hết cả quần áo!
Trong đầu tất cả mọi người xuất hiện vài chữ to.
Thông dâm!