Edit: Trảm Phong
Thời điểm Quân Ngạo hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Quân Ly mới nhẹ nhàng dựa trên núi giả kịch liệt thở dốc, thân thể của hắn vẫn luôn không tốt, vừa rồi nổi giận giờ phút này tâm thần run rẩy dữ dội, ngón tay hắn tái nhợt che môi hơi có chút tím bầm, kịch liệt ho khan.
Hắn ho đến thân thể không nhịn được run run, ngực kịch liệt phập phòng, làm người nghe nhịn không được thay hắn lo lắng hắn có thể đem phổi cũng ho ra. Đầu ngón tay Vân Khanh trắng bệch, sắc mặt tái nhợt, nghĩ muốn tiến lên cũng không dám cất bước.
Cả đời này nàng đã từng nghĩ rời xa hắn, bởi vì gặp được nàng, hắn cũng sẽ không có kết cục tốt, cho nên dù là sau khi sống lại, dù là thân phận của nàng nhìn thấy hắn cũng không phải là việc khó, nhưng là nàng cho tới bây giờ đều không có nghĩ đi quấy rầy hắn, thậm chí mỗi trường hợp hắn xuất hiện nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp tránh đi.
Nhưng mà… Vân Khanh ngẩng đầu nhìn trời bắt đầu tối… Chẳng lẽ là vận mệnh sao? Cả đời này gặp được nàng, đến tột cùng là để cho nàng hoàn trả hắn khoản nợ, hay là để cho hắn tiếp tục thống khổ, nàng không biết!
“Răng rắc – – ”
Vân Khanh gắt gao chế trụ một điểm gồ lên trên hòn non bộ, tảng đá nho nhỏ kia có lẽ là do phong hóa, thế nhưng bị nàng bẻ xuống. Trong lòng nàng đột nhiên cả kinh.
Không gian yên tĩnh ngay cả phiến lá rụng cũng có thể nghe được tiếng vang, một tiếng răng rắc này mặc dù rất nhỏ lại chân chân thật thật truyền vào trong tai Quân Ly, tay phải hắn nắm thành quyền chống đỡ ở trên môi gắt gao đè nén cảm giác buồn buồn nơi cổ họng. Bởi vì vừa rồi kịch liệt ho khan một phiên, hai gò má hắn có chút đỏ bừng, mà môi sắc lại càng tái nhợt.
“Ai?”
Hắn từng tập võ, biết rõ thanh âm vừa rồi vang lên là động tĩnh gì.
Một tay hắn chộp lại, mâu quang lạnh lùng. Đáy mắt hiện ra một tia sát ý.
Người trong hoàng cung có lẽ sẽ vô dục vô cầu nhưng tuyệt đối không phải là hạng người nhân từ nương tay, hắn hiểu được lời hôm nay nói nếu truyền vào trong tai người khác nhất định sẽ mang đến phiền toái cho Vân Khanh, cho nên nếu như có thể, hắn sẽ chọn giết người diệt khẩu!
Vân Khanh biết rõ rốt cuộc tránh không thoát, chỉ có thể chậm rãi từ đằng sau hòn non bộ đi ra. Tử Khâm theo sát phía sau.
Trong nháy mắt nhìn thấy Vân Khanh, trong mắt Quân Ly thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, lãnh ý cùng rét lạnh trong mắt hắn không để lại dấu vết lui xuống, một nụ cười mờ xa cách đã đọng ở bên môi.
Hắn nhàn nhạt chào hỏi, vẻ mặt lãnh đạm phảng phất chưa bao giờ nhìn thấy nàng, “Vân cô nương…”
“Tử Khâm, đi ra bên ngoài coi chừng, có người đến lập tức cho ta biết.” Vân Khanh quay đầu lại nhìn Tử Khâm, thấy trong mắt Tử Khâm có nhàn nhạt không đồng ý, nàng khẽ mỉm cười, “Nhanh đi, ta có mấy lời muốn cùng Tam hoàng tử nói, đợi lát nữa cung yến bắt đầu, chúng ta cũng không thể trì hoãn quá lâu.”
Tử Khâm muốn nói lại thôi, “Nhưng là, tiểu thư…” Nàng một nữ nhi gia vừa lấy chồng lúc này lại cùng một hoàng tử gặp mặt ở phía sau hòn non bộ, nàng dù biết rõ tình huống này là bất đắc dĩ, nhưng nếu người ngoài thấy được sẽ nghĩ như thế nào?
Quả thực cùng diễn trò trong rạp hát giống nhau như đúc a, hẹn hò tình lang…
“Không có việc gì.” Vân Khanh đương nhiên biết rõ Tử Khâm lo lắng điều gì, nàng nhẹ nhàng đi vài bước không để lại dấu vết thay Quân Ly ngăn gió, váy dài đỏ thẫm sắc uốn lượn ở trong gió tung bay bay lay động, nàng nghiêng đầu nhìn Tử Khâm, “Ta chỉ cùng Tam hoàng tử nói vài lời thôi.”
Tử Khâm khẽ cắn răng ra khỏi hòn non bộ xây dựng tầng tầng lớp lớp không có bất kỳ quy luật.
“Vân cô nương…” Nàng muốn cùng hắn nói cái gì? Nàng đến đây đã bao lâu? Vừa rồi hắn cùng Quân Ngạo đối thoại nàng nghe được bao nhiêu? Trong lòng Quân Ly không có đáp án, cho nên chỉ có thể suy yếu vịn lấy hòn non bộ, hắn hít một hơi, cảm giác tim nóng rực thoáng hóa giải một chút, mới khẽ mỉm cười nói, “Cô nương chớ có trì hoãn yến hội của Hiền phi, nên sớm rời đi thôi.”
Vân Khanh nhìn hắn, đôi mắt đẹp cũng không nháy mắt, giống như là muốn từ trong ánh mắt của hắn nhìn ra thứ gì đó, nhưng mà hắn vĩnh viễn đều là một bộ dạng khẽ mỉm cười lãnh đạm xa cách, đôi mắt giống như là bị phong ấn một tầng sương, mờ mịt thấy không rõ ý nghĩ của hắn.
Nàng rốt cục thở dài một hơi, chậm rãi đến gần hắn, làn váy đỏ thẫm sắc dính vài phần bụi bặm, nhìn thân thể hắn bởi vì kề cận nàng mà hơi khẩn trương, nàng không khỏi cười khổ, từ trong lòng móc ra một chút thuốc trị thương Phong Lam Cẩn cho nàng, những thuốc này là ngày đầu tiên thành thân Phong Lam Cẩn liền kín đáo đưa cho nàng, để cho nàng tùy thân mang theo, nàng mở lọ, từ bên trong đổ ra một viên thuốc nho nhỏ, đưa cho Quân Ly.
“Thuốc này có thể giảm bớt bệnh tình của huynh.”
Con ngươi Quân Ly lóe lóe, nhìn giữa bàn tay nàng mảnh mai trắng noãn đặt viên thuốc màu nâu sẫm, cẩm bào tuyết trắng bất nhiễm bụi bặm lạnh lùng giống như là được rót vào nhiệt độ mặt trời chói chang, sắc mặt hắn hòa hoãn một chút, không do dự từ trong lòng bàn tay nàng cầm lấy viên thuốc, không chút do dự nuốt vào.
Nàng sẽ không hại hắn! Trong lòng có thanh âm nói với hắn như vậy.
Hắn không biết, cũng không hiểu, hắn đã sống hơn hai mươi năm, thân là hoàng tử hắn gặp qua rất nhiều cô gái, phi tử của phụ hoàng mỗi người đều xinh đẹp như hoa, tính tình các nàng cũng không giống nhau, hắn từng gặp cô gái so với Vân Khanh càng thêm xinh đẹp, cũng đã gặp cô gái so với Vân Khanh càng thêm dịu dàng hào phóng, nhưng là những người kia cho tới bây giờ cũng không thể lưu lại bất kỳ ấn tượng nào ở trong lòng của hắn.
Cho dù là mẫu thân của hắn.
Cô gái được phụ hoàng hắn cưng chiều cả đời, hắn đều không có bất kỳ ấn tượng.
Nhưng mà, lần đầu tiên nhìn thấy Vân Khanh, phảng phất như là số mệnh, một khắc kia trái tim hắn yên tĩnh hơn hai mươi năm hung hăng nhảy lên một cái, lúc đó hắn liền biết, hắn xong rồi. Một khắc kia trong lòng rung động, thế nhưng so với bất cứ lúc nào đều rõ ràng.
Ăn vào viên thuốc, cảm giác nóng rực trong lòng thế nhưng thật sự bớt đi, hắn đỡ môi nhẹ ho hai tiếng, vừa rồi sắc mặt đỏ bừng lúc này cũng dần dần khôi phục tái nhợt ngày thường, tay trái hắn giờ phút này không thể động, vừa rồi Quân Ngạo hạ ngoan độc, trực tiếp bẻ gãy cánh tay hắn, phải đợi lát nữa về trong phủ mới có thể chữa trị.
Hắn vừa muốn nói gì, lại nhìn thấy Vân Khanh đã xé ra một mảnh hồng sa, âm thanh xé gấm thanh thúy, Quân Ly lập tức ý thức được nàng muốn làm cái gì, vội vàng nghiêng người ngăn nàng lại, “Không cần băng bó, ta trở về sẽ gọi ngự y.” Váy của nàng nếu hư, chỉ sợ sẽ bị người nhìn ra.
Vân Khanh xé váy rất có kỹ xảo, từ một tầng bên trong xé ra, từ bên ngoài nhìn căn bản là nhìn không ra váy có bất kỳ chỗ nào không ổn. Nàng hung ác trừng mắt nghiêng đi thân thể muốn né tránh Quân Ly, Quân Ly dưới ánh mắt nàng thân thể cứng lại, tùy ý bàn tay nhỏ bé của nàng có chút lạnh buốt nâng tay hắn, đem hồng sa nhẹ nhàng quấn trên cánh tay hắn. Hắn khẽ mỉm cười, thần sắc ôn nhu chậm rãi chảy vào đáy mắt hắn, vừa rồi nàng nhìn hắn hắn không thấy hung ác, ngược lại cảm thấy có vài phần đáng yêu.
Nhìn thấy cánh tay hắn thay đổi hình rõ ràng, con ngươi Vân Khanh hẹp dài nhíu lại, đáy mắt lập tức hiện ra vài phần âm u, ánh mắt của nàng lướt qua bốn phía, nhìn thấy bên cạnh hồ sen có một ít nhánh cây to bằng ngón tay, đầu mày nàng cau lại dặn dò, “Đừng động.”
Quân Ly nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, ánh mắt đuổi theo thân ảnh của nàng, nhìn thân thể nàng linh hoạt nhặt lên nhánh cây nho nhỏ sau đó nhảy vài bước đến, tâm của hắn nhảy lên, sợ nàng sẽ bị cục đá nhỏ dưới núi giả làm trượt chân chân té, không tự chủ được mở miệng nói, “Cẩn thận một chút.”
Vân Khanh đem nhánh cây nhặt được bẻ gẫy chia làm chia làm mấy nẹp, sau đó lại từ trong tay Quân Ly tiếp nhận hồng sa vừa xé, nàng rũ mắt xuống, “Giúp đỡ chút.” Trong tay ra hiệu tay Quân Ly còn hoàn hảo giữ lấy mấy cành cây nhỏ.
Quân Ly thõng mắt, hắn giữ lấy nhánh cây, đôi mắt lại lạc trên người nàng, hôm nay nàng cùng lần trước đụng phải có khác biệt rất lớn, lần trước nàng giống như hoa sen mới nở không thi phấn trang điểm, ngày hôm nay nàng lại giống mẫu đơn yêu nhiêu, tận tình nở rộ mị lực của nàng.
Tròng mắt của hắn chợt lóe, nhìn xem khuôn mặt nàng nhỏ nhắn nghiêm túc, rốt cục chậm rãi thu liễm mặt mày. Ngón tay nàng lạnh buốt ở trên cánh tay hắn nhẹ nhàng xẹt qua, mi tâm Quân Ly nhéo một cái, lo lắng nói, “Giữa mùa hạ sao tay của nàng lại lạnh buốt như vậy?” Là thân thể không thoải mái hay là nguyên nhân khác?
Hắn một chút cũng không có cảm giác được cùng một người mới gặp mặt hai lần nói lời như vậy không hợp lễ tiết cỡ nào, một lời quan tâm tự nhiên liền bật thốt ra.
Tay Vân Khanh có chút dừng lại, thời điểm nàng trọng sinh đúng là lúc Vân Vận phái người đẩy nàng xuống nước, khi đó thân thể nàng thiếu hụt dinh dưỡng, chỗ bọn họ du hồ lại là chỗ nước lạnh nhất, nàng rơi xuống nước sau lại vì thân thể hư yếu cho nên có chứng bệnh tứ chi lạnh như băng, cứ việc ngày hè đã đến trên người nóng đổ mồ hôi, tay chân vẫn lạnh như băng như cũ.
Phong Lam Cẩn cũng sớm phát hiện vấn đề này, những ngày qua lúc bọn họ nghỉ ngơi hắn cũng sẽ nắm hai tay của nàng, chân cũng sẽ quấn quít lấy chân của nàng dùng nội tức giúp nàng điều giải. Nghĩ đến Phong Lam Cẩn, con ngươi nàng hơi mềm một chút.
Rũ mí mắt xuống, không có đáp lại vấn đề của hắn, nhàn nhạt nói, “Huynh không cần cùng Quân Ngạo chống đối.”Quân Ngạo tàn nhẫn thị huyết cùng với bị Phong Lam Cẩn đè nén mà tâm lý sinh vặn vẹo, Quân Ly đơn giản không phải là đối thủ của hắn.
Mà lời nói này nghe vào trong tai Quân Ly lại thành nàng ủng hộ Quân Ngạo, mi tâm của hắn nhéo một cái, “Vân cô nương…”
“Gọi ta Phong phu nhân đi.” Nàng khẽ mỉm cười, mười ngón tay thon dài linh hoạt đánh cái kết, sau đó dè dặt đem tay áo của hắn thả xuống, sợ chạm vết thương của hắn, nàng dặn dò, “Ta chỉ đơn giản xử lý cho huynh một chút, chỉ sợ còn không ổn, thương gân động cốt dưỡng trăm ngày, huynh hồi phủ phải tìm đại phu tốt nhìn một chút, sau này tuyệt đối không nên để lại bệnh căn.”
Tâm của hắn cực độ phức tạp, mắt thấy Vân Khanh cất bước có ý tứ tránh ra, hắn vội vã bất chấp lễ tiết bắt lấy cổ tay của nàng, hắn kiên trì gọi nàng, “Vân cô nương, làm sao nàng lại hồ đồ như vậy, vừa rồi ta cùng Quân Ngạo nói chuyện nàng hẳn đều nghe được đi, Quân Ngạo luôn tính kế nàng, vì sao cho tới bây giờ nàng còn muốn bảo vệ hắn?!”
Vân Khanh hơi sững sờ, nàng khi nào thì bảo vệ Quân Ngạo rồi?
“Quân Ngạo người này dã tâm quá lớn, trong lòng nàng chứa hắn đối với nàng không có một chút chỗ tốt, hắn bất quá là muốn lợi dụng nàng thôi, nàng tuyệt đối không thể bị hắn lừa gạt. Hôm nay nàng đã gả cho Phong thừa tướng, dùng gia phong nhà Phong thừa tướng cùng với hắn đối đãi xử sự với người, đối với nàng tất nhiên sẽ không kém, cho nên Vân cô nương, nàng tuyệt đối không cần ngớ ngẩn.”
Vân Khanh sững sờ, mà Quân Ly nhìn ra dĩ nhiên là cam chịu, hắn vội vã lo lắng khuyên lơn nàng. Hoàn toàn không nghĩ tới hắn kỳ thật căn bản cũng không có lập trường khuyên bảo nàng.
Vân Khanh lại có thể cảm nhận được sự lo lắng của hắn, nàng vỗ vỗ mu bàn tay hắn ra hiệu hắn buông tay, nhẹ nhàng ngồi ở trên tảng đá nhìn hoa sen trong dòng suối nhỏ, vỗ vỗ bên cạnh tảng đá ra hiệu Quân Ly cũng ngồi xuống.
“Quân Ly, ta biết rõ huynh là vì tốt cho ta.” Nàng ngắm nhìn sen hoa trong hồ khẽ xuất thần, “Một người té ngã ở một chỗ có thể do không có phòng bị, nếu ngã hai lần ở cùng một chỗ chính là ngu xuẩn, ngã một lần khôn hơn một chút, ta làm sao còn có thể đối với người kia có tâm tư khác. Quân Ngạo người này ta hiểu rất rõ, hắn âm ngoan xảo trá vì mục đích của mình có thể không từ thủ đoạn nào, huynh rất sạch sẽ, cùng hắn chống lại căn bản cũng không có chút phần thắng nào. Phong Lam Cẩn đã đem tình thế Phong gia cùng hoàng thất đều phân tích cho ta nghe, ta rất yêu Phong gia, thích mỗi người trong Phong gia, cho nên ta không thể nào để cho Quân Ngạo phá hủy người ta yêu, những thứ này đều là chiến tranh giữa Phong gia cùng hoàng thất, thân phận của huynh quá nhạy cảm cũng quá lúng túng, nếu huynh rõ rệt giúp đỡ chúng ta, sẽ chỉ làm huynh lâm vào tình hình càng thêm lúng túng, cho nên ta cầu xin huynh không cần nhúng tay vào chuyện này.”
Nàng hiểu rõ Quân Ly vì nàng ngay cả tính mệnh cũng có thể không cần, vì nàng an tâm dù biết rất rõ ràng trong chén là độc dược đều không chút do dự nuốt vào, vì nàng hạnh phúc dù trước khi chết cũng không muốn làm cho nàng lòng mang áy náy.
Cho nên nàng biết rõ, nếu đem nàng cùng hoàng thất cho hắn lựa chọn một bên, kiếp trước Quân Ly sẽ chọn làm cho nàng hạnh phúc, mà cả đời này Quân Ly chỉ sợ cũng làm như vậy.
Quân Ly ngồi ở bên nàng, nhẹ ngửi ngửi khí tức của nàng trong gió, mai hương kia quen thuộc mang theo thanh lãnh làm cho hắn run sợ, hắn không che dấu chút kinh ngạc nào, nghiêng đầu nhìn nàng, “Nàng thật giống như rất hiểu ta.” Hơn nữa không phải hiểu rõ bình thường, nếu không nàng làm sao sẽ biết rõ hắn sẽ giúp nàng đây, một người bình thường đứng ở trên góc độ của hắn suy nghĩ vấn đề chỉ sợ cũng sẽ nghĩ tới hắn sẽ giúp hoàng thất đi, dù sao hắn là hoàng thất Tam hoàng tử.
Hơi thở Vân Khanh hơi chậm lại, dưới tay áo dài nàng nắm chặt tay căng thẳng, nhưng không biết nên giải thích thế nào, dứt khoát cúi đầu xuống làm bộ như rất chăm chú nhìn hoa sen trong hồ, phảng phất không có nghe được lời hắn nói vừa rồi.
Quân Ly càng nghi hoặc.
Hiện tại hắn không phải hoài nghi, là dám khẳng định, Vân Khanh tuyệt đối che giấu hắn cái gì.
Vân Khanh sợ hắn lại hỏi thăm, nàng không có cách nào cùng hắn giải thích nàng tại sao hiểu hắn, chỉ có thể nói sang chuyện khác. Nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, nhớ tới hắn ho khan đè nén đến mức tận cùng. Nàng hơi ân cần nói, “Lần trước ta đã nói với huynh mật sơn trà nấu với tuyết lê rất tốt huynh có cho người làm sao, thứ đó mặc dù đều không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng đối với ho khan đặc biệt có tác dụng, lâu dài sử dụng khẳng định có thể cải thiện tình huống của huynh hiện tại. Thân thể huynh vẫn luôn không tốt, lại không chú ý nuôi, như vậy tương lai nhất định sẽ rơi xuống bệnh căn.”
Con ngươi Quân Ly sâu thảm, “Làm sao nàng biết ta thường ngày không chú ý nuôi thân thể?”
Hô hấp Vân Khanh cứng lại, ảo não cúi đầu, quả nhiên nói nhiều sai nhiều. Nàng mím môi, quyết định ngậm miệng không nói.
Cũng may lúc này đây Quân Ly không có hỏi lại cái gì, hắn nhìn sen mở trong hồ vừa vặn, nhìn phía trên hồ sen chuồn chuồn bay thấp, than thở nói, “Thời tiết thay đổi.”
Từ xưa đã có thuyết pháp chuồn chuồn bay thấp thì mưa.
Vân Khanh nhìn nhìn mặt trời, chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm trên người, “Ta phải về, đợi lát nữa yến hội sẽ bắt đầu, lại không quay về sẽ có người tìm đến đây, huynh cũng nên trở về nam tịch đi, tổn thương trên tay sớm cho người xử lý một chút, không cần trì hoãn.”
Quân Ly không hề động, “Nàng đi về trước đi, ta chờ một lát mới đi.”
Vân Khanh gật gật đầu, biết rõ hắn là lo lắng hai người đồng thời đi ra ngoài làm người nhìn thấy sẽ gây ra một chút phiền toái không cần thiết, nàng nâng cước bộ đi về phía trước vài bước, thời điểm sắp ra khỏi hòn non bộ chợt nghe thanh âm Quân Ly sau lưng nhàn nhạt truyền đến.
“Vân cô nương…”
“Ừ?” Nàng dừng bước chân quay đầu lại nhìn hắn.
Thanh âm hắn nhàn nhạt ở trong gió vừa thổi liền tản đi, “Nàng… Bảo trọng!…”
“Huynh cũng thế.” Câu nói kế tiếp thanh âm quá nhẹ Vân Khanh không có nghe được, nàng nhìn thấy phía trước Tử Khâm khoát tay với nàng, nhìn dáng vẻ nàng lo lắng nghĩ tới hẳn là có người tìm tới, bởi vậy nói một tiếng với Quân Ly, “Ta đi.” Liền nhanh rời đi.
Nghe được bước chân của nàng dần dần đi xa không thể nghe thấy Quân Ly mới từ trên tảng đá đứng dậy, hắn cúi đầu tiếng nói phiêu đãng trong không khí, “Ta sẽ giúp nàng…”
Không trung một cụm mây đen bao phủ không ngừng tản ra, hắn nhìn thoáng qua cánh tay băng bó rất tốt, ánh mắt ấm áp, trên cẩm bào thuần sắc trắng thêu lên hoa mai phảng phất như sống lại, hắn như ngửi được lãnh hương nhàn nhạt.
Cổ tay hắn run lên, cánh tay vừa rồi băng bó kỹ, nhánh cây cùng hồng sa liền rơi xuống, hai tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve hồng sa kia ở trong gió phiêu đãng, ngửi được hương thơm quen thuộc, dè dặt đem hồng sa gập lại, đặt ở trong ngực.
Cánh tay hắn lúc này hoàn hảo, hoạt động tự nhiên, nào có bộ dáng bị thương vừa rồi.
“Hách thúc…” Hắn nhẹ giọng gọi một câu.
Sau hòn non bộ lập tức lóe ra một thân ảnh màu xám tro, đây là một trung niên nam tử giống như U Linh, động tác mau lẹ làm cho người kinh ngạc, càng thêm quan trọng là Quân Ngạo làm người mặc dù rất cao ngạo tự đại, nhưng cũng chân chân chính chính là một cao thủ võ công, nhưng là dùng võ công của hắn cùng tính cảnh giác của Vân Khanh cũng không có phát hiện nam tử này cũng ẩn ở trong núi giả, có thể thấy được võ công của hắn cực cao, quả thực sâu không lường được.
“Ngươi giúp ta âm thầm bảo vệ Vân cô nương, đừng để cho nàng bị thương.”
Bị Quân Ly gọi ra, nam tử tên Hách thúc khẽ mỉm cười, hắn lắc lắc đầu nói, “Không cần, bên cạnh nàng có người âm thầm bảo vệ, là một cao thủ.”
Trong mắt Quân Ly thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, lại không nói gì thêm. Ngược lại an bài một chuyện khác cho Hách thúc.
“Quân Ngạo hôm nay càng càn rỡ, thúc tìm cách áp chế nhuệ khí của hắn.” Quân Ly ho nhẹ một tiếng, sắc mặt không có tái nhợt như vừa rồi, hắn thản nhiên nói, “Quân Ngạo muốn kết hôn với Vân Vận lấy được Vân gia cùng Lưu gia ủng hộ, thúc đem chuyện này quấy thất bại, đối với Vân Vận cùng Quân Ngạo không cần khách khí, còn có, phân phó thủ hạ đi âm thầm bảo vệ Quân Mạc hồi kinh, chờ hắn trở lại, Quân Ngạo nên bớt phóng túng chút ít.”
“Vâng.” Nhớ tới vừa rồi Quân Ngạo uy hiếp Quân Ly cùng động tác hắn bẻ gẫy cánh tay Quân Ly, đáy mắt Hách thúc chợt lóe lệ sắc, “Ta lập tức cho người đi làm.”
“Ừ.” Quân Ly đứng chắp tay, một thân bạch y giống như đám mây trắng nơi chân trời, thanh âm của hắn nghe không ra hỉ nộ, “Đừng làm cho người phát hiện là chúng ta làm.”
“Ta hiểu rõ.”