Edit: Trảm Phong
“Hiện tại – -” Vân Khanh lần nữa nhu hòa cười cười, gom góp tóc tán loạn nơi thái dương, mặc dù một thân chật vật lại mang theo mãnh liệt tôn quý, “… Vân tổng quản biết rõ vị trí viện tử của ta sao?” Vân Khanh như vậy làm cho trong lòng Vân tổng quản bỡ ngỡ, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống, một câu nói cũng không dám nói.
Nhìn xem Vân tổng quản như vậy, khóe môi Vân Khanh câu dẫn ra một độ cong trào phúng, đám nô tài này chính là như vậy, ngươi yếu, bọn họ liền tùy ý khi dễ. Ngươi mạnh, bọn họ sẽ nịnh bợ đến ngón chân ngươi.
“Vân tổng quản còn muốn ngẩn người tới khi nào, hay là nói ngươi cảm thấy lời đại tiểu thư dòng chính nữ Vân phủ nói ngươi muốn suy nghĩ một chút mới chấp hành?”
“Lão nô không dám.” Lời Vân Khanh nói giống như ma âm đem hắn từ trong sự sợ hãi kéo ra, vừa ngẩng đầu liền chứng kiến Vân Khanh vui vẻ nhu hòa cười, cười như vậy làm cho hắn trong lòng run sợ, hắn vội vã cúi đầu xuống, nghiêng người cung thanh, “Đại tiểu thư, mời.”
Vân Khanh như cười như không liếc nhanh nhìn Vân tổng quản, nhấc chân liền bước vào cổng lớn.
Vân phủ rất lớn cũng rất quanh co, trong sân đình đài lầu các cầu nhỏ nước chảy, bồn hoa, hòn non bộ, mỗi một thân cây, mỗi một cành hoa đều ở vị trí nó nên ngây ngốc, tuy đẹp, lại có vẻ vô cùng nghiêm cẩn đoan trọng, ngược lại thiếu tự nhiên nhất.
Chậm rãi đi ở đường mòn đá xanh, xuyên qua lại tiến một sân khác, bên tai nghe tiếng nghị luận nha hoàn người hầu chung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, Vân Khanh phảng phất như cách một thế hệ, quả nhiên… Cùng trước kia… Giống nhau như đúc a… Nàng lạnh lùng câu dẫn khóe môi.
Được hơn phân nửa khắc thời gian rốt cục về tới tiểu viện Vân Khanh ở, Vân tổng quản cúi đầu, “Đại tiểu thư, đến!”
“Ừ!” Vân Khanh đang lâm vào trong hồi ức, nghe vậy cúi đầu đáp một tiếng, “Đi xuống đi!”
Vân tổng quản len lén dùng dư quang khóe mắt liếc nhanh Vân Khanh, đã thấy môi nàng bất giác câu dẫn ra một nét cười lạnh, trong lòng hắn cả kinh, vội vàng mang theo nô bộc sau lưng lui ra.
Một người đứng ở cửa viện tử, kiếp trước, nàng bởi vì không được sủng ái ở trong phủ cơ hồ không có địa vị, cho nên đại phu nhân Lưu thị liền an bài nàng ở sân phía Bắc vắng vẻ nhất, phụ thân cũng không thấy nàng, cho nên rõ ràng biết được cũng không hỏi đến nhiều.
Chậm rãi đạp bước vào viện, mỗi một thân cây mỗi một cọng cỏ đều quen thuộc như vậy, nàng nhẹ nhàng vuốt ve bàn đá trong sân, móng tay hung hăng lưu lại một đạo vết cắt ở trên bàn, dấu vết kia rõ ràng giống như hận ý trong lòng nàng, bén nhọn rõ ràng.
Nàng thề, cả đời này ai cũng không thể lại khi dễ nàng, nàng sẽ không còn nhu nhược giống như trước như vậy!
Tay phải đặt ở trên bụng, cảm giác được một mảnh bằng phẳng, trong lòng Vân Khanh đau nhói, những người kia làm hại nàng cùng cốt nhục sinh sinh chia lìa, nàng nhất định phải để cho bọn họ trả giá cao!
“Đại tiểu thư?”
Một giọng già nua từ trong cửa truyền ra, thanh âm kia tràn đầy từ ái cùng tìm kiếm, Vân Khanh vừa ngẩng đầu bắt gặp người phụ nữ chạy vội ra phòng cửa.
“Đại tiểu thư, thật sự là người?” Phụ nhân kia nhìn thấy Vân Khanh ngẩng đầu đột nhiên sững sờ, ngẫu nhiên nhanh chóng chạy ra, giữ chặt tay Vân Khanh lạnh buốt, lo lắng nói, “Tiểu thư, người không phải đi cùng Nhị tiểu thư theo lời thái tử điên hạ mời sao? Làm sao sẽ thành bộ dáng như vậy?” Bà đau lòng ma sát tay Vân Khanh, vội vàng nói, “Mau trở lại phòng đổi một thân xiêm y, coi chừng nhiễm phong hàn.”
Nghe được cái thanh âm này, Vân Khanh suýt nữa rơi lệ, phụ nhân trước mắt này không phải là người ngoài, là nhũ nương của nàng Chu má má, bà là nha hoàn hồi môn của mẫu thân, về sau được mẫu thân cho phép gả cho một người quản sự Vân phủ, sau này quản sự bệnh qua đời, Chu má má liền liên tục hầu hạ bên cạnh nương, cả đời cũng không có tái giá, cũng chưa từng có một đứa con.
Cho nên Chu má má đối với nàng vô cùng tốt, mẫu thân mất sớm, nàng không có cảm thụ quá nhiều mẫu thân yêu thương, mà Chu má má làm không thể so với mẫu thân ít hơn. Kiếp trước, sau khi nàng vào cung bao nhiêu tai nạn đều là Chu má má vì nàng đau lòng, mà nàng cũng trong một lần âm mưu mất tính mạng.
“Chu má má…”
“Đại tiểu thư, đây là thế nào, a?” Chu má má thấy vành mắt Vân Khanh đỏ ửng, cho rằng nàng là bị ủy khuất, mới vừa muốn mở miệng hỏi thăm lại cảnh giác nhìn thoáng qua bốn phía, bà lôi kéo tay Vân Khanh vào nội thất, từ trong tủ quần áo xuất ra một món y phục sạch sẽ cho Vân Khanh thay, lại lấy ra khăn long khô ráo vì nàng lau đầu tóc.
“Đại tiểu thư, là ở bên ngoài bị ủy khuất?” Chu má má đứng ở sau lưng Vân Khanh từ trong gương đồng nhìn vẻ mặt Vân Khanh, cúi đầu than nhẹ, “Đại tiểu thư, người nhẫn nhịn nữa, đổi lại là cái gì? Má không phải là muốn tìm vết quan hệ người cùng thái tử điện hạ, đúng là người hôm nay đi yến hội điện hạ, chật vật như vậy trở về hắn lại chẳng quan tâm, tiểu thư a, người khi nào mới có thể thấy rõ hắn đối với người căn bản vô tình a.”
Theo lý thuyết, cho dù là chưa lập gia đình, chủ nhân một bữa yến hội cũng nên đưa đại tiểu thư một thân chật vật trở lại đi, đây là một chữ “Lễ”, mà thái tử điện hạ lại làm quá đáng như thế, hiển nhiên không chỉ là vô tình đối với tiểu thư, căn bản chính là chán ghét nàng a, ngay cả một kẻ nô tì như bà đều nhìn ra, có thể vì sao tiểu thư vẫn khăng khăng một mực đây.
“Má không cần phải lo lắng.” Vân Khanh thu liễm thần sắc, cười nhạt nói, “Người nói ta đều hiểu, hôm nay ta rơi xuống nước suýt chút nữa bỏ mạng, lúc ấy cho là mình sẽ chết, suy nghĩ rất nhiều.” Vân Khanh cầm tay Chu má má, cảm giác được làn da trên mặt nhăn lại, đáy lòng hơi đau lại cười nói, “Nếu là Quân Ngạo thật sự yêu thích ta, tất nhiên sẽ không để cho ta có cơ hội rơi vào trong sông, cho nên má… Ta đã hiểu rõ, sau này tất nhiên sẽ không tiếp tục làm chuyện mất mặt.”
Nghe được Vân Khanh rơi xuống nước suýt nữa bỏ mạng, thần sắc Chu má má lo lắng, “Tiểu thư, người có sao hay không, đang tốt lành làm sao sẽ rơi xuống trong sông?”
Tàn khốc trong mắt Vân Khanh chợt lóe lên, lại cười nói, “Vô sự, vừa rồi biểu ca đem ta cứu lên, ta cũng uống hai ngụm nước, không có gì đáng ngại.”
Nghe đến đó trong lòng Chu má má thả lỏng, động tác trên tay không ngừng, hơi tiếc hận nói, “Biểu thiếu gia là đứa bé ngoan, trước kia lúc mẫu thân người chưa xuất giá, biểu thiếu gia vô cùng thích kề cận phu nhân, trong nháy mắt biểu thiếu gia cũng lớn thành công tử văn nhã tuấn tú lịch sự, nếu phu nhân còn tại thế, tất nhiên sẽ vui mừng. Biểu thiếu gia là đứa bé ngoan a, đáng tiếc…”
Đáng tiếc đại tiểu thư đã có hôn ước, nếu không có thể gả cho biểu thiếu gia, dùng biểu thiếu gia yêu thương đối với đại tiểu thư, tất nhiên sẽ không ủy khuất nàng.
Vân Khanh tự nhiên biết rõ Chu má má không có nói hết lời, nàng lắc đầu bật cười, có lẽ người ngoài nhìn không ra, nhưng là nàng lại rất rõ ràng, biểu ca đối với nàng chỉ có huynh muội yêu không có tình yêu nam nữ, hắn có thể hộ nàng yêu nàng, lại sẽ không cưới nàng.
“Ngân Tâm nha đầu kia đâu? Nàng không phải là cùng tiểu thư cùng đi hẹn ước sao? Vì sao để cho tiểu thư độc thân trở về?”
Đáy mắt Vân Khanh xẹt qua một tia thâm sắc, lại cười nói, “Biểu ca đưa ta về trước, nha đầu kia sẽ phải cùng Vân Vận đồng thời trở về.”
Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến thanh âm thô sử bà tử thông truyền, “Đại tiểu thư, đại phu nhân tới thăm người…”
Đáy mắt Vân Khanh lập tức thoáng hiện lên một tia khói mù…