Edit: Trảm Phong
“Vân tổng quản!” Bạch Thanh Tiêu giọng nói nặng rất nhiều, hắn có thể chịu được Vân tổng quản vô lễ đối với hắn, nhưng lại không thể để cho Vân Khanh bị ủy khuất, mắt xếch hẹp dài mang theo quang mang bén nhọn bắn thẳng đến Vân tổng quản, hắn từng chữ từng câu lạnh lùng nói, “Đừng quên, Khanh nhi không chỉ là ngươi Vân gia đại tiểu thư, vẫn là Bạch gia biểu tiểu thư!”
Không nói cái này, cho dù Vân Khanh chỉ là Vân gia đại tiểu thư, thì nàng cũng là đại tiểu thư con vợ cả, cho dù là phạm sai lầm cũng không tới phiên một nô tài thuyết tam đạo tứ.
Vân Khanh như cười như không nhìn chằm chằm cái kẻ gọi là Vân tổng quản dần dần thay đổi sắc mặt, lại nói tới, Vân quản gia này là người quen của nàng, hắn là nô tài đại phu nhân luyến tiếc của hồi môn tới, đại phu nhân lại phụ trách quản lý việc bếp núc, theo đó những thứ nô tài của hồi môn tới cũng tự giác tài trí hơn người, cho tới bây giờ cũng không đem người khác để vào mắt, kiếp trước thời điểm nàng chưa gả không ít bị hắn khi dễ, trước kia nàng luôn căn cứ chuẩn tắc “Nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng”, lâu dài dĩ vãng, bọn nô tài này nguyên một đám con mắt đều dài đến bầu trời, bắt đầu là sau lưng châm chọc khiêu khích đối với nàng, bởi nàng ngày ngày tìm cơ hội quấn quít lấy Quân Ngạo nói chuyện, thế cho nên càng về sau nô tài này đối với nàng đều là bằng mặt không bằng lòng, thậm chí một chút quản sự ma ma bên cạnh chủ tử trong phủ ngay cả sắc mặt cũng cho nàng.
“Vân tổng quản, ngươi nhớ rõ chính mình là nô tài là tốt rồi!”
Vân Khanh cười như gió xuân ấm áp, ba năm làm hoàng hậu không phải là ngồi chơi, một thân uy nghiêm cùng đoan trang làm lòng người sợ hãi, đây là một loại khí thế, uy nghiêm do thân ở địa vị cao lâu dài dưỡng thành, chỉ cần một cái ánh mắt liền có thể đem ngươi đưa vào hầm băng.
Nghe vậy, trong mắt Vân tổng quản hiện lên một tia sợ hãi, sau đó nhưng lại từng đợt khó xử, người hầu phía sau mình cũng có mấy kẻ, đại tiểu thư lại trước mặt bọn họ cùng mình gây sự, điều này làm cho hắn luôn luôn tác oai tác phúc đã quen cảm thấy từng đợt tức giận.
“Tốt lắm.” Bạch Thanh Tiêu tức thời chen vào nói, “Vân tổng quản, ta vẫn là câu nói kia, Khanh nhi không chỉ là Vân gia đại tiểu thư, vẫn là Bạch phủ biểu tiểu thư. Người của Bạch gia vô cùng bao che khuyết điểm, chắc hẳn Vân tổng quản về sau nên biết phải làm sao, chỉ cần Khanh nhi tại Vân phủ hết thảy mạnh khỏe, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Vân tổng quản cúi đầu thưa phải, mà vài kẻ nô bộc phía sau hắn sớm đã sợ hãi cúi đầu.
Trong lòng Vân Khanh ấm áp, dùng thân phận Bạch Thanh Tiêu muốn đối phó một hạ nhân chỉ là chuyện một câu nói, nhưng là hắn lại dễ dàng tha thứ Vân tổng quản vô lễ, nàng hiểu, hắn là lo lắng đắc tội Vân tổng quản, cuộc sống của nàng ở trong phủ về sau không dễ chịu.
Vừa gõ Vân tổng quản giúp nàng lập uy, vừa cân nhắc đến cuộc sống của nàng sau này, tiên lễ hậu binh, cương nhu lưu loát, vừa đấm vừa xoa, quả thật là người tâm tư thông thấu.
Bất quá đáng tiếc tâm tư Bạch Thanh Tiêu uổng phí, Vân Khanh hiểu rất rõ Vân tổng quản người này, luôn luôn tâm cao khí ngạo, tự cho là quản sự tại thượng thư phủ cảm thấy rất giỏi, trong phủ ngoài phủ thổi phồng chính mình đến cỡ nào rất giỏi, người như vậy cho hắn khó xử, hắn làm sao có thể quên? Chỉ sợ bắt đầu từ bây giờ liền ghi hận trong lòng đối với nàng đi. Chỉ là rõ rệt không dám đối với nàng như thế, trong tối tất nhiên sẽ cho nàng khó chịu.
“Dạ dạ dạ!” Vân tổng quản cười ra mặt, “Lão nô chẳng qua là cảm thấy nơi này dù sao cũng là cửa lớn Vân phủ, người đi đường mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng không ít, chứng kiến thần thái đại tiểu thư như thế chỉ sợ sẽ lầm cái gì, cho nên lão nô mới vội vàng điểm, kính xin biểu thiếu gia cùng đại tiểu thư không nên trách tội.” Vân tổng quản trong lòng thầm hận, ngược lại đã quên đại tiểu thư là biểu muội Bạch Thanh Tiêu, Vân gia người người nào không biết đại tiểu thư chỉ là danh hiệu dễ nghe mà thôi, tại Vân gia có con mắt người nào nhìn qua kẻ ngu ngốc này, đại tiểu thư chỉ biết theo đuổi nam tử?! Ở trong lòng cười lạnh một tiếng, người của Bạch gia cũng không phải không biết đại tiểu thư tại Vân gia qua như thế nào, nhưng là nhiều năm như vậy cũng không thấy người vì nàng ra mặt, hôm nay làm ra tư thái như vậy cũng bất quá là làm cái bộ dáng mà thôi.
Trong lòng nghĩ như thế, trên mặt nhưng lại một bộ biết sai rồi hơn nữa còn là vì Vân Khanh bộ dạng tốt, len lén ngẩng đầu liếc nhanh nhìn Bạch Thanh Tiêu, quả nhiên thấy sắc mặt hắn tốt một chút, Vân tổng quản cười mỉa, “Biểu thiếu gia cùng đại tiểu thư nếu đã đã trở lại đứng ở cửa lớn cũng không phải là bộ dáng tốt, hay là mời vào trước đi, lão gia nếu là biết rõ đại tiểu thư là cùng biểu thiếu gia đồng thời trở về tất nhiên sẽ thập phần vui vẻ.”
Vân tổng quản âm thầm cuống cuồng, lão gia đã ở trong đại sảnh chờ biểu thiếu gia, nếu là hắn thỉnh biểu thiếu gia không tới chỉ sợ trong lòng lão gia không vui, bởi vậy hắn mới đem Vân Khanh cũng tiện thể đưa lên, nghĩ tới biểu thiếu gia coi như là vì đại tiểu thư cũng nên đi vào trong đại sảnh một chuyến.
Bạch Thanh Tiêu không phải là người ngu, tự nhiên nghe được Vân quản gia có ý gì, hắn khẽ gật đầu, vốn là hắn định đến vì Khanh nhi ở trong phủ tranh đến một chút sủng ái, hơn nữa Vân Thường dù sao cũng là dượng hắn, cho dù cô cô mất sớm, còn có Khanh nhi ở đây, hắn về tình về lý cũng khó có khả năng đến nhà mà không vào.
“Khanh nhi, muội trở về hậu viện đổi bộ quần áo trước, ta đi bái kiến dượng, sau đó lại đi nhìn muội.”
“Ừ, biểu ca mau đi đi, nếu không đi phụ thân chỉ sợ phải đợi nóng nảy.”
Vân tổng quản nghe được lập tức tiếp lời nói, “Đúng vậy, biểu thiếu gia, lão gia nghe được biểu thiếu gia đi vào liền chờ ở trong đại sảnh, biểu thiếu gia nhanh đi thôi.”
Bạch Thanh Tiêu nhíu mày, để cho một một trưởng bối đợi quá lâu cuối cùng cũng không thật tốt, nhưng là để lại một mình Vân Khanh hắn lại không yên tâm, suy đi nghĩ lại liền nghiêng đầu nói với Vân tổng quản, “Vậy ta trước hết đi trước, làm phiền Vân tổng quản đưa đại tiểu thư trở về nghỉ ngơi.”
“Dạ dạ dạ!” Vân tổng quản cười tìm đến gã sai vặt dẫn đường cho Bạch Thanh Tiêu, chờ thân ảnh Bạch Thanh Tiêu hoàn toàn biến mất sau cửa chính, nụ cười trên mặt thoáng cái liền rơi xuống, hắn lạnh lùng nhìn Vân Khanh, đoán chừng dọa Vân Khanh e sợ sẽ không dám cáo trạng Bạch Thanh Tiêu, bởi vậy cười lạnh nói, “Đại tiểu thư nhiều khả năng a, thế nhưng tìm đến Bạch thiếu gia làm chỗ dựa, bất quá ngươi cũng đừng quên, Bạch thiếu gia lại như thế nào cũng chỉ là một ngoại nam, không quản được chuyện tình nội viện Vân gia chúng ta, trong phủ này vẫn là đại phu nhân đương gia đấy.” Nhìn mặt Vân Khanh nhàn nhạt mà cười, Vân tổng quản liền không nhịn được ức hiếp lãnh trào, lúc này thấy tầm mắt Vân Khanh buông xuống, cho rằng nàng là sợ, giọng nói càng thêm ác liệt, “Đại tiểu thư không biết đường trở về viện tử sao? Còn cần bản tổng quản vì ngươi dẫn đường sao?”
“Khoan hãy nói!” Vân Khanh đột nhiên ngẩng đầu lên nhếch miệng cười một tiếng, đáy mắt nhưng không có vui vẻ, “Vân tổng quản ngươi thật đúng là nói đúng, ta đúng là đã quên đường trở về viện tử, thỉnh Vân tổng quản dẫn đường đi.” Khẩu khí mặc dù dịu dàng, lại cực kỳ kiên định, mắt thấy Vân tổng quản thay đổi sắc mặt, Vân Khanh lại cười một tiếng, “Ai nha nha, ta như thế nào đã quên, Vân tổng quản thân phận tôn quý, làm sao sẽ làm chuyện nhỏ thấp tiện như vậy đây.”
Khóe mắt liếc thấy sắc mặt Vân tổng quản hòa hoãn, Vân Khanh lại bỗng nhiên lệ quát một tiếng, “Vân tổng quản, gan chó của ngươi cũng lớn lắm!”
Đã thấy Vân tổng quản đột nhiên run lên, Vân Khanh từng bước ép sát, lạnh lùng nói, “Ta lại không biết Vân tổng quản khi nào thì biến thành chủ tử Vân phủ rồi? Ngay cả đại tiểu thư cũng dám đến kêu đi hét, ai cho ngươi quyền lợi làm xằng làm bậy như vậy, là ai cho ngươi lá gan làm ngươi không kiêng nể gì cả? Ta Vân Khanh ở trong phủ lại không được sủng ái thế nào cũng không tới phiên ngươi một cái nô tài dạy dỗ, càng không tới phiên ngươi tới chỉ trích giận dữ mắng mỏ, ngươi cho rằng ngươi là ai? Có thể thay thế đại phu nhân? Hôm nay đừng nói đại phu nhân không có ở chỗ này, chính là đại phu nhân ở chỗ này cũng không tha cho ngươi, nếu muốn sai sử ta trừ phi ngày nào đó ngươi chuyển biến thành lão gia Vân phủ, nếu không ngươi hãy thu sắc mặt buồn nôn của ngươi vào, nhìn thấy bản tiểu thư thì đàng hoàng hô một tiếng ‘đại tiểu thư’!”