Không cần nói tiếp, Cố Dung Khanh cũng hiểu rõ.
Chuyện gì sao đương nhiên không phải là chuyện gì tốt, muốn cùng Ôn Lĩnh nói thế nào không cần nói cũng biết, nguyên nhân chính là vì suy nghĩ cẩn thận, sắc mặt Cố Dung Khanh bây giờ khó coi, lúc đỏ lúc trắng.
Quá xấu hổ.
"Giả Tình... cô đi về trước đi." Nói Ôn Lĩnh đưa Giả Tình đi ra cửa, cô nhìn Giả Tình đi vào thang máy, rồi lại nhìn khắp nơi không có ai mới yên tâm.
Sau khi quay lại phòng, nhìn thấy Cố Dung Khanh ngồi ở trên sô pha cầm ly nước mà phát ngốc, Ôn Lĩnh có chút buồn cười. Cái dáng vẻ khẩn trương vừa rồi của Cố Dung Khanh lúc nãy mặc dù doạ cô sợ muốn chết, nhưng bởi vì thấy Cố Dung Khanh ghen, cô vẫn rất vui.
Ôn Lĩnh ngồi xuống bên cạnh Cố Dung Khanh, ôm lấy Cố Dung Khanh, nhéo nhéo cái mặt Cố Dung Khanh nói, "Quỷ hẹp hòi~"
"Hừ~" Cố Dung Khanh xoay đầu sang hướng khác không thèm để ý đến cô, nghĩ lại vẫn xấu hổ không thôi, quay đầu lại trừng mắt với cô, "Sao em lại không nói sớm, làm cho chị mất mặt dễ sợ~"
Ôn Lĩnh nghĩ thầm, gần đầy mặt của Cố Dung Khanh đã bị Cố Dung Khanh vứt hết rồi còn sợ sao? Cô thật sự không nghĩ là Cố Dung Khanh sẽ có lúc xúc động như vậy, trước kia luôn là cái dáng vẻ thờ ơ, mặc kệ chuyện gì có xảy ra cũng làm như không có liên quan đến cô ấy vậy, mấy chuyện mất mặt gần đây cũng không ít.
Nhưng mà, cứ như vậy càng làm cho Ôn Lĩnh vui vẻ hơn, điều này cũng chứng minh Cố Dung Khanh sẽ có lúc tâm loạn sao?
Cô ôm lấy eo Cố Dung Khanh, ở trên mặt Cố Dung Khanh hôn một cái, "Được rồi, không có việc gì, không phải do chị quan tâm đến tôi cho nên mới vậy sao?"
Ôn Lĩnh nói chưa dứt lời, thì Cố Dung Khanh đã bị lời nói này làm cho đỏ mặt, cô vùng vẩy không cho Ôn Lĩnh hôn, còn khó chịu mà nói, "Ai quan tâm đến em chứ."
Cái bộ dáng khó chịu này ở trong mắt Ôn Lĩnh cực kỳ đáng yêu, Cố Dung Khanh càng như vậy cô càng muốn ghẹo Cố Dung Khanh, tay cô ở trên eo Cố Dung Khanh bắt đầu sờ sờ, "Phải không? Là ai vừa mới xong buổi tuyên truyền lập tức đã quay lại ấy nhỉ."
"Em im đi." Cố Dung Khanh đỏ mặt che miệng Ôn Lĩnh lại, không muốn Ôn Lĩnh nói thêm nữa.
Mặc dù, cô vội vàng quay trở lại, nhưng mà cô rất muốn gặp Ôn Lĩnh, nhưng bị đối phương nói ra hết tâm tư trong lòng, cô vẫn không nhịn được mà sĩ diện.
"Được rồi, đừng nói nữa, chị đi tắm."
"Ha ha ha...." Ôn Lĩnh nhìn thấy Cố Dung Khanh chạy trốn, vô tình cười thành tiếng, cái này càng làm cho sắc mặt Cố Dung Khanh càng khó coi hơn.
Chuyện này, hình như làm Ôn Lĩnh rất vui vẻ!
Cô sắp tức chết mà.
Lúc Cố Dung Khanh tắm xong rồi trong lòng vẫn không vui, ngay cả nói chuyện với Ôn Lĩnh cũng thờ ơ lạnh nhạt, cầm kịch bản đi lên giường mà đọc, Ôn Lĩnh biết Cố Dung Khanh vẫn còn giận, muốn dỗ dành nhưng mà Cố Dung Khanh một cái ánh mắt cũng không ban phát cho cô.
Ôn Lĩnh cảm thấy hết vui cho nên đi tắm.
Sau khi tắm xong, Cố Dung Khanh tập trung xem kịch bản, Ôn Lĩnh cũng đã lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Mà Cố Dung Khanh lại càng không vui, vốn dĩ là cô giả vờ thôi mà, nào ngờ... Ôn Lĩnh thật sự không thèm nói chuyện với cô, còn đi ngủ nữa, cô bực bội bỏ kịch bản xuống, cũng chui vào ổ chăn, từ phía sau mà ôm lấy Ôn Lĩnh.
Ôn Lĩnh đưa lưng về phía Cố Dung Khanh, nhưng trên mặt lại lén cười, cô biết ngay mà, Cố Dung Khanh chắc chắn sẽ mò đến cô, giữa hai người cũng không có mâu thuẫn gì lớn, cũng không có chuyện gì mà phải giả vờ giả vịt, cô xoay người ôm lấy Cố Dung Khanh vào trong lòng ngực, chỉ chỉ lên cái mũi Cố Dung Khanh, cưng chiều nói, "Mới vừa rồi không phải không để ý đến tôi sao? Bây giờ biết mò lại đây rồi à."
Cố Dung Khanh không thèm để ý đến cô, chu môi mà nói, "Bởi vì em không có dỗ chị, cho nên chị mới không để ý đến em."
"Vậy muốn dỗ thế nào đây? Như vậy sao?" Miệng Ôn Lĩnh nói thì tay đã hành động chui vào trong áo ngủ Cố Dung Khanh, cô định làm cho Cố Dung Khanh thật mềm mại không có sức lực, nào ngờ Cố Dung Khanh lại đẩy cái tay của cô ra.
"Hôm nay, đừng làm."
"Vậy muốn thế nào?"
Cố Dung Khanh lại bắt đầu tung chiêu gì đây???
Ôn Lĩnh còn chưa nghĩ xong, thì đã cảm giác áo bị vén lên, bàn tay mềm mại của Cố Dung Khanh đã sờ vào trong áo của cô, cô có chút không tin được nhìn Cố Dung Khanh.
"Chị...."
Cố Dung Khanh cười cười, sau đó nói, "Hôm nay, chị muốn trừng phạt em."
Ôn Lĩnh thật sự không thể tin được, hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, số lần Cố Dung Khanh phản công đều đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa vào cái lúc sinh Ôn Noãn xong, hai người mới....
Lúc ấy, kỹ thuật Cố Dung Khanh còn kém, làm cô đau muốn chết đi sống, trở thành bóng ma trong lòng, cho nên cô cũng không nghĩ đến chuyện này..
Mà bây giờ... Cố Dung Khanh cư nhiên muốn....
Ôn Lĩnh đành phải xin tha, dỗ Cố Dung Khanh, "Tôi dỗ chị được không, chị đừng.... A...."
Tay Cố Dung Khanh đã di chuyển xuống phía dưới, a a a... cái này thật sự muốn cái mạng già của cô, Ôn Lĩnh cực kỳ sợ hãi.
"Chị không cần em dỗ dành chị." Cố Dung Khanh học cái bộ dáng thường ngày của Ôn Lĩnh mỗi khi làm cô, hôn hôn một cái, vừa hôn vừa nói, "Em yên tâm đi, chị sẽ làm em thoải mái."
Trong đầu Ôn Lĩnh giờ đây chỉ suy nghĩ một điều, ai cho Cố Dung Khanh tự tin vậy?
Nhưng mà lúc chìm đắm trong cảnh đẹp, cô muốn thu hồi lại suy nghĩ trên, Cố Dung Khanh từ khi nào đã....?
"Đừng mà...."
"Vậy chị được chưa?"
"Được...."
Sáng hôm sau, Ôn Lĩnh dậy trễ, người bên cạnh đã không thấy đâu, cô mơ mơ màng màng đứng dậy, thiếu chút nữa đứng không nổi. Cảm thụ của cô bây giờ còn khó chịu hơn lần đầu tiên. Suy cho cùng thì cô cũng đã cấm dục nhiều năm rồi, mà Cố Dung Khanh ngày hôm qua còn không biết khống chế, không hề thương tiếc cô.
Ngồi ở trên giường nghe thấy tiếng nước từ nhà tắm, thì ra Cố Dung Khanh đang tắm.
Chờ lúc Cố Dung Khanh tắm xong đi ra, Ôn Lĩnh đã nằm xấp trên giường, cô cảm thấy không còn mặt mũi đi gặp người khác, eo thì đau, trên người thì ê ẩm.
Cố Dung Khanh thay đổi rồi, không chịu thụ nữa.
Tắm xong, trên mặt Cố Dung Khanh thật phấn chấn, Ôn Lĩnh nhìn cô với đôi mắt oán niệm, bây giờ cô đã hiểu tâm trạng của Cố Dung Khanh mỗi khi thức dậy rồi.
Cố Dung Khanh nhìn thấy cô thế này chắc chắn sẽ chê cười cô.
Thật ra, trong lòng Cố Dung Khanh cũng có chút áy náy, ngày hôm qua cô thật sự làm càn quá mà, đặc biệt lúc nhìn thấy hai chân Ôn Lĩnh nhũn ra, cô lập tức đi đến đỡ lấy Ôn Lĩnh.
"Em chậm chút thôi."
"Em không sao."
Né tránh tay Cố Dung Khanh, Ôn Lĩnh có chút vất vả đi vào nhà tắm. Nhìn vào gương cả người Ôn Lĩnh đều choáng váng, cô lao đầu ra khỏi nhà tắm, gào thét với Cố Dung Khanh, "Chị xem chuyện tốt mà chị làm đây?!"
Cố Dung Khanh định hỏi Ôn Lĩnh sao mới có một lát đã đi rồi, thì đã bị Ôn Lĩnh gào thét, nhìn kỹ thì... ờ dấu hôn.
Trong phút chốc, cô có chút xấu hổ, mỗi lần làm... cô đều không cho Ôn Lĩnh để lại dấu vết trên người cô, nhưng mà cô thì....
"Không phải chị không đủ kinh nghiệm sao?"
Cố Dung Khanh nói ra lời này, Ôn Lĩnh càng bực bội hơn, "Chị còn nói vậy được hả?"
"Lần sau, chị sẽ chú ý hơn nha."
Thôi bỏ đi, không muốn cùng Cố Dung Khanh đôi co, Ôn Lĩnh mang theo mấy dấu hôn trên cổ đi vào lại nhà tắm.
Lúc các cô đi ra ngoài, thì đã đụng ngay An Nhược và Sở Du, Ôn Lĩnh liếc mắt một cái đã nhìn thấy được dấu trên cổ, mặc dù đã dặm lớp phấn rồi nhưng nhìn thấy vẫn rất rõ.
Ôn Lĩnh định cà khịa An Nhược cuối cùng cũng được ăn thịt rồi, còn để lại dấu vết trên người của người ta, nhưng trong nháy mắt cô nhớ đến bản thân cô, trên cổ còn nhiều dấu hơn.
Cô che lại cái cổ cùng hai người chào hỏi.
Lúc Sở Du gặp Cố Dung Khanh và Ôn Lĩnh, còn có chút xấu hổ, mấy dấu trên cổ cô nhìn thật rõ ràng, nhưng mà thấy hành động che cổ của Ôn Lĩnh....
Chắc trên đó cũng có dấu hôn, bởi vì Ôn Lĩnh tay Ôn Lĩnh chỉ che được hai cái, mấy cái còn lại vẫn lộ ra.
Nhưng An Nhược làm sao từ bỏ cơ hội cà khịa tốt như vậy được, còn hăm hở đến bên Ôn Lĩnh mà nói, "Tối hôm qua...."
"Cút."
Ôn Lĩnh tức giận mắng cô, lấy hai tay đẩy An Nhược sang một bên rồi đi trước.
Hành động này rõ ràng là giận quá hoá thẹn mà, Cố Dung Khanh nhìn thấy vậy, cười thành tiếng, đây vẫn là lần đầu cô nhìn thấy Ôn Lĩnh vì chuyện này mà bực bội a, xem ra về sau cô nên thường xuyên làm vậy, cảm giác này rất tuyệt!
Lần này ca khúc chủ đề giao cho Sở Du sáng tác, cho nên ngoài việc đến thăm An Nhược, cô còn có nhiệm vụ chính là tìm hiểu sâu hơn về bộ phim, lúc trước chỉ biết sơ qua thôi.
Cho nên cô định ở đoàn làm phim mấy ngày, cần phải cảm thụ thật tốt, mấy ngày này ban ngày Sở Du đi cùng An Nhược đến trường quay, buổi tối thì ở trong phòng An Nhược, coi như hai người chính thức yêu đương, mặc dù không công khai, nhưng các cô cũng không có ý định giấu diếm, cứ để thuận theo tự nhiên đi, nếu bị phát hiện thì thừa nhận.
Mỗi ngày có Sở Du ở bên, thời gian trôi qua rất nhanh, ban ngày đóng phim, buổi tối thì cùng Sở Du âu yếm, vừa mới được ăn thịt cho nên An Nhược cực kỳ thèm thịt, dường như mỗi đêm Sở Du đều bị cô nháo không còn sức lực, ba bốn ngày cứ thế trôi qua, rồi Sở Du trở về lại thành phố, trước khi đi còn cùng mọi người ăn bữa cơm. Sau đó, Ôn Lĩnh cho An Nhược nghỉ nửa này để đưa Sở Du về.
Sau khi An Nhược quay lại đoàn làm phim, trong khoảng thời gian này cô và Sở Du đều thông qua video mà thương nhớ nhau, lúc ban đầu Sở Du còn có thể yên bình mà nói chuyện, qua vài ngày An Nhược ngày càng quá mức, mỗi lần đều yêu cầu Sở Du hở này hở nọ, thậm chí còn đưa ra yêu cầu quá mức.
Sở Du xấu hổ, giận dỗi từ chối cô.
An Nhược bị từ chối lập tức đi ghen ghét Ôn Lĩnh và Lâm Tự.
Hai người họ ngày nào cũng được ôm vợ ngủ, mà cô thì có câu dẫn thế nào cũng không được.
Sau khi bị Cố Dung Khanh ngủ, Ôn Lĩnh vẫn luôn muốn tìm cơ hội phản công, nào ngờ lúc cô nắm bắt được thời cơ, thì họ hàng thân thích của Cố Dung Khanh tới thăm, Ôn Lĩnh cực kỳ khó chịu.
Chờ họ hàng thân thích đi rồi, mới hung hăng săn sóc Cố Dung Khanh, kết quả là ngày hôm sau Cố Dung Khanh phải xin nghỉ nửa ngày.
Mỗi ngày đều có thể chung chăn gối với Cố Dung Khanh, Ôn Lĩnh cực kỳ thích cuộc sống chỉ có hai người, giữa hai người ngày càng có hành động tự nhiên hơn, mùi mẫn hơn.
Ngoại trừ lâu lâu cùng Ôn Noãn nói chuyện, đi ra ngoài ăn cơm, thì thời gian còn lại hai người đều cố gắng tìm hiểu thương yêu nhau.
Cho đến khi bộ phim đóng máy, Ôn Lĩnh mới phản ứng lại, bất tri bất giác hai tháng đã qua đi.
Chỉ còn lại cảnh quay cuối, Chiêm Đài Hoa chết trong tay Chiêm Đài Minh, nói đúng hơn là chết trong tay Chân Trì, nhưng Chiêm Đài Minh lại muốn tự tay giết chết Chiêm Đài Hoa.
"Chị.... Kiếp sau em không muốn trở thành người của nơi này."
Đây là lời nói cuối mà Chiêm Đài Hoa đã nói với Chiêm Đài Minh, nghe câu nói này, tay Chiêm Đài Minh run lên, nhưng kiếm vẫn đâm vào người Chiêm Đài Hoa.
Chiêm Đài Hoa chết.
Kiếm từ trên tay Chiêm Đài Minh rơi xuống, cô rưng rưng nước mắt quay lưng đi, nhỏ giọng nói, "Có ai nguyện làm người chốn này đâu...."
Cuối cùng là máu thấm đẫm long bào, đôi tay run rẩy, Chiêm Đài Hoa chết cùng.... Nữ Tướng thờ ơ lạnh nhạt.