Sau khi ăn xong bữa tối, Ôn Lĩnh quay về khách sạn gọi điện thoại với Ôn Noãn một lúc. Hôm nay, Ôn Noãn không ngoan khóc nháo đòi cô về nhà với cô bé. Sau cái hôm đi công viên giải trí về, nghĩ đến cô giáo Trịnh, cô cảm thấy có mối quan hệ của bọn họ có chút xấu hổ, cho nên cô cùng nói với An Nhược về chuyện cho Khả Khả chuyển trường mẫu giáo chung với Tiểu Noãn. Mặc dù, bây giờ đã có Khả Khả cùng chơi cùng học với Tiểu Noãn, nhưng mà Tiểu Noãn vẫn không thích ứng được, gần đây luôn ấm ức. Hôm nay, lại nặng hơn, khóc nháo đòi cô về nhà.
Bộ phim này dự kiến quay hai tháng, bởi vì cảnh quay đều trong cung đình, và cũng quay chụp chính ba diễn viên, cho nên việc quay phim cũng không có áp lực, dựa theo tiến trình hiện tại, thì có khả năng sẽ sớm đóng máy.
Ôn Lĩnh dịu dàng dỗ dành Ôn Noãn, nói chờ cô về rồi sẽ mang cô bé đi ra ngoài chơi, nhưng mà Ôn Noãn vẫn không đồng ý, nói muốn đi thăm mẹ lớn và mẹ nhỏ, cái dáng vẻ ấm ức kia làm cho bà ngoại Hứa mềm lòng, lập tức muốn mang Tiểu Noãn đến nơi quay phim, nhưng cũng may còn có dì Lâm ngăn lại.
"Mấy đứa nhỏ đang bận, chị mang theo Tiểu Noãn đến đó không tiện cho lắm.
Hứa mẹ nghe vậy trừng mắt dì Lâm một cái, có chút không cao hứng chất vấn bà, "Chị mang theo Tiểu Noãn đi có gì mà không tiện?"
Ôn Lĩnh có chút bất đắc dĩ, hai người chỉ vì vấn đề này mà cãi nhau, ngay cả Ôn Noãn cũng không khóc nữa, ngồi nhìn hai bà ngoại cãi nhau....
"A..." Ôn Lĩnh rốt cuộc không nhịn được mà a một tiếng, hai người đồng loạt nhìn cô, không nói.
"Mẹ, lần này không giống như lần trước, con không có nhiều thời gian ở cạnh Tiểu Noãn, chờ quay xong thì Tiểu Noãn cũng nghỉ hè rồi, mọi người cùng nhau đi chơi đi."
Nói đến đi chơi, hai mắt Tiểu Noãn sáng rực lên, cũng không còn buồn rầu nữa, vui vẻ hỏi mẹ, "Đi đâu chơi ạ?"
"Con muốn đi đâu?"
"A~~" Cái này làm cho Tiểu Noãn vui vẻ, hưng phấn lôi kéo bà ngoại hỏi đi nơi nào chơi được, dỗ được Ôn Noãn thì Ôn Lĩnh cũng vui, cũng cùng nhau thảo luận với ba người kia lựa chỗ đi chơi.
Đang nói vui vẻ thì chuông cửa vang lên, Ôn Lĩnh có chực buồn bực, tối thế này rồi còn ai đến gõ cửa phòng cô chứ.
"Không nói nữa, có người đến gõ cửa."
Ngắt điện thoại, Ôn Lĩnh lập tức đứng dậy đi mở cửa, vừa mở cửa đã thấy Giả Tình.
"Đạo diễn Ôn." Giả Tình rất nghiêm chỉnh đứng ở cửa, vẻ mặt tươi cười, cô làm vẻ mặt như vậy làm Ôn Lĩnh có chút hoảng, gần nửa đêm rồi còn đến đây? Muốn giở trò quỷ gì đây?
"Có chuyện gì?"
"Tôi có vấn đề, muốn nói chuyện với cô."
Ôn Lĩnh nhìn Giả Tình đầy nghi ngờ, nhưng mà Giả Tình cười rất tự nhiên làm cho cô cảm giác bản thân nghĩ quá nhiều rồi, Ôn Lĩnh đứng chắn cả người ở cửa, mang theo sự phòng bị mà nói, "Vấn đề gì, nói ở đây đi."
Nào ngờ Giả Tình lại nói, "Đứng đây nói không có tiện."
Không tiện??? Có cái gì mà không tiện chứ?
Ôn Lĩnh nhăn mày, vừa định nói chuyện, đã bị Giả Tình cắt ngang, "Kỷ Thần Hi không biết tôi đến tìm cô."
.... Cô không biết lời Giả Tình nói có mấy phần tin được, bây giờ đã đến gõ cửa nếu như lại vào trong phòng, nhưng cô bị người ta gài, chắc chắn sẽ có một tin sóng to gió lớn, suy cho cùng cô vừa mới tú ân tú ái với Cố Dung Khanh xong, quay lưng lại thì để Giả Tình đi vào cửa?
Trong lòng cô đang ngổn ngang suy nghĩ, nhưng Giả Tình thì rất bình tĩnh mà nhìn cô, tựa như đang biết được Ôn Lĩnh suy nghĩ đến cái gì.
Mà thực tế thì Giả Tình biết chứ.
"Cô nghĩ không sai, Kỷ Thần Hi có ý định kêu tôi làm như vậy, nhưng bây giờ cô ta đang ngủ...."
Lời nói này có nghĩa là... muốn về phe cô à?
Nếu Ôn Lĩnh nghĩ không sai về lời nói kia, thì người ta đã nói đến nước này rồi, mà cô cũng không cho vào trong phòng thì thật đúng là không biết điều.
"Mời vào."
Sau khi Giả Tình đi vào, Ôn Lĩnh ló đầu ra ngoài nhìn xung quanh, phát hiện không có ai khả nghi mới đi vào phòng.
"Cô muốn uống gì?"
"Không cần."
Giả Tình nói không cần, cho nên Ôn Lĩnh cũng không khách sáo với cô, ngồi lên ghế sô pha, chờ Giả Tình nói chuyện.
Thật ra, nếu không phải người chống lưng cho Giả Tình chính là Kỷ Thần Hi, thì cô thực sự cũng rất thưởng thức của Giả Tình, khả năng diễn xuất cũng tốt, mà làm người cũng có chừng có mực.
Thật ra, cô không phải không từng nghĩ sẽ xuống tay từ chỗ Giả Tình. Nói đúng hơn để Giả Tình đến đoàn làm phim chính là tương kế tựu kế, chẳng phải Kỷ Thần Hi còn cho rằng chuyện này trùng hợp sao, vậy cứ tuỳ ý cô ta nghĩ đi.
Để cho Giả Tình vào đoàn làm phim, coi như cũng để Kỷ Thần Hi đến đây.
Hai người ngồi đối diện nhau, trầm mặc một lúc, ai cũng không mở lời trước, Ôn Lĩnh cũng không sốt ruột, Giả Tình đến tìm cô thì chắc chắn cô ấy phải nói trước.
Ôn Lĩnh một bên uống nước một bên quan sát Giả Tình, Giả Tình mở lời, "Đạo diễn Ôn biết mối quan hệ của tôi và Kỷ Thần Hi sao?"
Ôn Lĩnh híp mắt nói, "Coi như là biết đi."
Giả Tình cười giễu cợt nói, "Đúng vậy, chắc là biết rồi, tôi bị Kỷ Thần Hi bao dưỡng."
.... A, nghe thấy Giả Tình nói thẳng ra như vậy, Ôn Lĩnh vẫn có chút xấu hổ, nghĩ thầm cho dù cô có biết cũng không cần phải nói rõ ra như vậy, nhưng mà dường như Giả Tình cũng không có phản ứng gì, lại tiếp tục nói, "Kỷ Thần Hi, chính là một kẻ biến thái."
Bởi vì Ôn Lĩnh đã tìm Hứa Triết đi tra tư liệu của Kỷ Thần Hi, cho nên đối với lời nói của Giả Tình, cô cảm thấy chuyện này không ngoài ý muốn, Kỷ Thần Hi đúng thật không phải là một người bình thường.
Vốn dĩ bản thân có thể làm một người ưu tú, nhưng bởi vì chuyện cá nhân, cha mẹ ly hôn, gia đình không hạnh phúc, đã tạo thành tổn thương cho cô ta, hơn nữa sau khi ra nước ngoài du học, đã làm cả đời này của cô ta từ màu hồng thành màu xám.
"Chuyện mà tôi biết đến, có khả năng còn nhiều hơn những gì cô biết."
Ôn Lĩnh nói xong, Giả Tình ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt không thể tin được, Ôn Lĩnh bị ánh mắt này của cô làm cho buồn cười, chẳng lẽ cô gái này lại đơn thuần như vậy? Cô biết nhiều hơn làm cô ấy kinh ngạc đến vậy sao?
Ôn Lĩnh cười một chút, đặt ly nước lên bàn, cũng nhìn Giả Tình nói, "Cô không cần phải ngạc nhiên."
"Tôi biết chuyện của Kỷ Thần Hi, nhưng chuyện về cô và cô ta thì tôi không iết nhiều cho lắm."
Ý này chính là, nếu chuyện về Kỷ Thần Hi thì cô không cần phải nói nữa, nói chuyện của cô đi.
Giả Tình vốn dĩ cho rằng quyền chủ động nắm trên tay cô, nhưng nghe Ôn Lĩnh nói xong cô nắm chặt tay lại có chút lo sợ.
Nhìn thấy Giả Tình lo lắng, Ôn Lĩnh rót cho cô một ly nữa, ân cần hỏi, "Muốn uống nước không?"
Giả Tình ngơ ngác gật đầu tiếp nhận, cầm lấy cái ly từ trong tay Ôn Lĩnh, một lát sau cô mới nói, "Tôi... Kỷ Thần Hi bảo tôi đến quyến rũ cô."
"Ừm."
"Cô ta nói.... Tôi khá giống với... tiền bối Cố, cô ta bảo tôi tìm cơ hội chuốc say cô, sau đó tôi và cô...." Câu kế tiếp không nói thì Ôn Lĩnh cũng hiểu, nhưng mà cô không nghĩ là Kỷ Thần Hi lại dám làm chuyện này. Nhưng mà... Giả Tình đồng ý sao?
"Vậy cô có nhược điểm trong tay cô ta sao?"
Nghe vậy Giả Tình sửng sốt, trong nháy mắt đôi mắt đỏ lên, đôi mắt có chút ướt.
Lúc này, Giả Tình không bình tĩnh như lúc gõ cửa phòng nữa, lộ ra dáng vẻ yếu ớt, cũng dễ hiểu thôi, cô gái Giả Tình này mới hai mươi tuổi đã bị Kỷ Thần Hi bao nuôi.... Ôn Lĩnh cầm lấy tờ khăn giấy đưa cho Giả Tình.
Giả Tình nhận lấy, lau nước mắt, hoãn một lúc mới nói, "Tôi không muốn cứ để Kỷ Thần Hi sắp xếp như vậy, cuộc sống của tôi, tôi muốn tự bản thân vươn lên, tôi muốn quay những bộ phim mà tôi thích...."
Nói đến lúc này, Giả Tình khóc càng dữ dội hơn, đem chuyện giữa cô và Kỷ Thần Hi nói hết cho Ôn Lĩnh nghe, phút cuối còn thút thít nói, "Tôi cũng có quyền được yêu chứ."
A... sao tự dưng lại chuyển sang đề tài này, nhìn thấy cô gái này khóc như vậy, Ôn Lĩnh cũng xót xa thay, vỗ tay cô mà an ủi, "Cô yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng giúp cô."
Thật ra, Giả Tình đến đây ngã bài với Ôn Lĩnh, cũng hy vọng Ôn Lĩnh có thể giúp cô, cô mới hơn hai mươi tuổi, đã bị Kỷ Thần Hi trói buộc, ngay lúc đầu coi như là cô tình nguyện, nói cho cùng thì Kỷ Thần Hi lại đẹp như vậy, cô cũng từng thích Kỷ Thần Hi, cho nên mới cam nguyện bị bao nuôi.
Kỷ Thần Hi cho cô tài nguyên, cô không phủ nhận, nhưng mà trước kia cô ở bên Kỷ Thần Hi cũng không đến nổi nào, coi như được như ý nguyện, bởi vì người kia chính là Kỷ Thần Hi.
Là người mà cô từng ao ước.
Nhưng mà càng về sau càng nhiều chuyện xảy ra, trái tim của Giả Tình cũng đã bị tổn thương rất nhiều.
"Đạo diễn Ôn, cảm ơn cô."
Giả Tình nói rất chân thành, giống như đem toàn bộ hy vọng đời người của cô giao cho Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh nhìn thấy ánh mắt chân thành của Giả Tình, cảm thấy có chút phiền, cho dù cô sẽ làm Kỷ Thần Hi không quấy rầy đến Giả Tình, nhưng mà cô với Giả Tình... không có quan hệ gì.
Cô nhàn nhạt nói, "Đừng cảm ơn tôi, coi như chúng ta theo nhu cầu đi."
Nghe Ôn Lĩnh nói vậy nhưng biểu cảm Giả Tình vẫn như cũ, rất chân thành, cô nói cảm ơn, "Tôi hiểu rồi, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn cô."
"Hai người đang nói chuyện gì?"
Nghe được giọng nói khác vang lên, cả hai đều ngây người, không biết Cố Dung Khanh trở về từ lúc nào, Ôn Lĩnh chớp chớp mắt ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của Cố Dung Khanh, quay đầu sang nhìn Giả Tình, cô ấy cũng đang ngây người.
Ôn Lĩnh đứng lên chỉ vào Giả Tình, rồi lại chỉ vào bản thân giải thích, "Cái này, Dung Khanh...."
"Em im đi."
Bây giờ, Cố Dung Khanh không hề muốn nghe cô nói chuyện, cô vất vả vội vàng trở lại đây, lại bắt gặp một cảnh như vậy, máu trong người sôi cả lên, hai người đó còn ngồi gần nhau, còn nói gì mà theo nhu cầu, còn khóc sướt mướt nữa.
Cô tức giận đến mức đôi mắt cũng đỏ lên, gương mặt ngày càng lạnh hơn.
"Giả Tình."
"Người của tôi mà cô cũng dám đến dụ dỗ sao?"
Giả Tình bị giọng nói lạnh lùng của Cố Dung Khanh làm cho hoảng sợ, không dám khóc nữa, đứng dậy giải thích, "Tiền bối Cố, cô hiểu lầm rồi."
"Tôi hiểu lầm sao?" Thật là xem cô là con ngu sao?
"Lời hai người vừa nói, tôi đều nghe hết rồi."
Ôn Lĩnh hoảng hốt không thôi, chân tay đều luống cuống, rõ ràng là cô và Giả Tình không có gì, nhưng bây giờ cái dáng vẻ kia của Cố Dung Khanh làm cho.....
Aaaa muốn điên mất!!!
"Dung Khanh, chị nghe tôi nói...."
Cố Dung Khanh thấy Ôn Lĩnh lên tiếng, cô quay đầu lại trừng mắt, ánh mắt lạnh đến thấu xương, giống như xem Ôn Lĩnh là cái người bội bạc, trong lòng Ôn Lĩnh hoảng hốt, xong rồi... tiêu đời rồi, hiểu lầm lớn rồi.
"Giả Tình, cô nói đi."
Vốn dĩ không có chuyện gì, nhưng sau khi nói hết với Ôn Lĩnh rồi, Giả Tình khó mở miệng mà nói với Cố Dung Khanh một lần nữa.
Ôn Lĩnh thật sự rất gấp, Cố Dung Khanh còn không cho cô nói chuyện, cô muốn giải thích cho Cố Dung Khanh nghe, nhưng Cố Dung Khanh lại yêu cầu Giả Tình nói, Ôn Lĩnh cố gắng nhớ lại lời Giả Tình nói, cố gắng lấy hết can đảm, muốn nói ra....
"Kỷ Thần Hi muốn hãm hại hai người, tôi nói với đạo diễn Ôn chuyện này, sẵn tiện giúp tôi...."
"Giúp cô?"
A chuyện này... lại dây dưa đến chuyện của Giả Tình, Dung Khanh không phải càng tức giận hơn sao?
Ôn Lĩnh sốt ruột, đi qua nắm chặt lấy cán tay Cố Dung Khanh nói, "Trọng điểm là Kỷ Thần Hi."
Nhìn thấy cánh tay mình bị nắm lấy, cùng với dáng vẻ sốt ruột của Ôn Lĩnh, trong lòng Cố Dung Khanh ấm ức, lúc này còn muốn đổ lỗi cho Kỷ Thần Hi sao, cô ngẩng đầu nhìn Ôn Lĩnh, đôi mắt đỏ bừng, muốn khóc.
Ôn Lĩnh cũng xấu hổ, cái dáng vẻ ấm ức của Cố Dung Khanh này, ở trong mắt cô chính là...
Vào lúc hai người đang giằng co với nhau, Giả Tình đột nhiên cúi đầu trước hai người, "Cô Cố, xin lỗi đã làm cô hiểu lầm, chuyện tôi nhờ đạo diễn Ôn giúp tôi là thật, chuyện của Kỷ Thần Hi cũng là thật...."
Trong nháy mắt, sắc mặt Cố Dung Khanh hồng cả lên, còn có chút xấu hổ....