Lúc Ôn Lĩnh và Hứa mẹ đi vào trong phòng, bầu không khí có chút xấu hổ...
Ôn Noãn vẫn cúi đầu chơi đồ chơi của mình, Cố Dung Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào. Dì Lâm nhìn hai người đi vào, hết nhìn Hứa mẹ rồi lại nhìn Ôn Lĩnh.
Ý bảo Cố Dung Khanh đều nghe được hết rồi.
Hứa mẹ không ngờ giọng nói lúc nãy lại lớn như vậy, làm bầu không khí xấu hổ.
"Chúng ta đi mua cơm, Tiểu Noãn muốn ăn cái gì?" Ôn Noãn đang chơi hăng say, thuận miệng nói đồ ăn cô bé thích.
"Mẹ không cần đâu, lát nữa An Nhược sẽ đến đây."
Cố Dung Khanh đang nhìn ngoài cửa sổ, nghe được tiếng Ôn Lĩnh cô quay đầu nhìn lại.
Mặc dù, cô biết Ôn Lĩnh và An Nhược không có quan hệ gì với nhau, nhưng mà nghe được từ trong miệng Ôn Lĩnh gọi An Nhược thân mật, suy nghĩ lời Ôn Lĩnh vừa nói, trong lòng cực kỳ chua xót.
Cô u oán nhìn Ôn Lĩnh.
Nào ngờ Ôn Lĩnh lại không thèm chú ý đến cô, Hứa mẹ cũng không để ý, lại bị dì Lâm nhìn thấy được.
Thật ra lời nói lúc nãy, đừng nói là Cố Dung Khanh, bà nghe thôi cũng cảm thấy khó chịu, chuyện của hai đứa nhỏ này, thật sự làm cho người ta rầu thúi ruột mà.
Vẫn là cần thời gian để hai người nói chuyện.
Ngồi nói chuyện một láy, dì Lâm lôi kéo Hứa mẹ đi, nói ngày mai sẽ quay lại thăm các cô.
Ôn Lĩnh đem chìa khoá đưa cho hai người, sau đó muốn tiễn hai người nhưng bị dì Lâm cản lại.
"Con ở lại đây đi, ở lại chăm sóc hai mẹ con, dì với mẹ con không sao."
Ôn Lĩnh nghĩ nghĩ, cũng đúng.
"Vậy hai người chú ý An Nhược toàn, về nhà nhắn tin cho con nha."
Thật ra hôm nay An Nhược có gọi điện thoại cho cô, nhưng mà nói có việc nên không đến được, cô nói vậy là không muốn vất vả cho mẹ cô và dì Lâm, hai người sáng nay vội vàng đến thủ đô, rồi đến ngay bệnh viện.
Cô gọi điện thoại cho nhà ăn lúc sáng mua đồ ăn, buổi sáng cô có cầm lấy danh thiếp, nếu Cố Dung Khanh và Ôn Noãn thích ăn, buổi tối cô có thể gọi đồ ăn ở đó giao đến.
Hiện tại cũng đúng giờ ăn, một lát sau cơm đã giao đến cửa, cô gọi hai phần cháo bí đỏ, còn bản thân thì cơm.
"Dung Khanh, ăn tối đi."
Từ sau khi mẹ cô đi rồi, Cố Dung Khanh vẫn không nói chuyện. Trạng thái bây giờ của Cố Dung Khanh, rất giống với Cố Dung Khanh trước kia, cao ngạo lạnh lùng.
Ôn Lĩnh cảm thấy không thú vị, nhưng mà vẫn nghĩ chỉ là tiện tay chăm sóc Cố Dung Khanh thôi.
Cô đút cho Ôn Noãn ăn xong, lại cùng Ôn Noãn xem tivi, sau đó mang cô bé đi tắm rửa.
Trong lúc này, Cố Dung Khanh vẫn không nói gì, thật ra cô cũng muốn hỏi Cố Dung Khanh có đi tắm không.
Nhưng mà thôi bỏ đi, vẫn là không hỏi.
Tắm rửa xong cô nhắn cho Lâm Tự, nói cho cô ấy hôm nay không cần đến.
Ôn Lĩnh dỗ Ôn Noãn ngủ, thiếu chút nữa cũng ngủ quên, Ôn Noãn mới ngủ. Cô cũng rời khỏi giường Ôn Noãn, lấy cái giường xếp ra, Cố Dung Khanh lại xuống giường, cầm đồ dùng cá nhân và quần áo đi tắm.
Đương nhiên, cũng không thèm nhìn Ôn Lĩnh một cái.
Giống như một cơn gió lướt qua Ôn Lĩnh, vào trong nhà tắm.
Ôn Lĩnh trải cái giường ra, vừa nằm xuống không bao lâu thì nghe tiếng nước trong nhà tắm...
Cố Dung Khanh đang tắm, Ôn Lĩnh không biết sao lại nghĩ đến cái giấc mơ tối hôm qua.
Đúng lúc này, Cố Dung Khanh nói chuyện.
"Ôn Lĩnh, giúp chị lấy cái khăn tắm."
Cái này... lấy hay không lấy? Thôi lấy đi.
Cố Dung Khanh ở trong nhà tắm hít một hơi thật sâu, thật ra là cô cố ý không lấy khăn tắm đó, cô vẫn còn đang dỗi.
Nhưng chờ một lát, không nghe thấy Ôn Lĩnh đáp lại, hình như không có ý định trả lời cô.
Đột nhiên, cô nhụt chí.
Đầu óc suy nghĩ lung tung.
Thật ra...Ôn Lĩnh sợ làm ồn đến Ôn Noãn, cho nên nói rất nhỏ.
Với lại, tìm bao lâu trong túi Cố mẹ mang đến cũng không thấy khăn tắm của Cố Dung Khanh, cuối cùng không còn cách nào đành phải lấy khăn của Ôn Noãn.
Nhẹ nhàng mở cửa ra, trong nhà tắm đều là sương mù, cô nhìn không rõ lắm, cô đỡ men theo vách tường, đến bồn rửa tay, dựa vào trí nhớ mà đi vào trong.
Cô cảm thấy hình như sắp đến nơi rồi, bởi vì thấy bóng dáng của Cố Dung Khanh.
Cô tuỳ tay sờ sờ, nào ngờ tay đụng trúng chỗ mềm mại.
"A..." Cố Dung Khanh bị giật mình, cô không có nghe tiếng Ôn Lĩnh mở cửa, còn đang suy nghĩ nếu Ôn Lĩnh không lấy khăn cho cô, cô phải làm sao để đi ra ngoài đây, ai biết được chỗ mềm mại bị người ta sờ.
Sau mới phản ứng lại đây là Ôn Lĩnh, mặt cô lại ửng hồng cả lên.
Ôn Lĩnh cũng giật mình, sao trùng hợp quá vậy? Như thế nào liền...
"Khăn tắm... đưa cho chị." Nói xong Ôn Lĩnh xoay người muốn đi ra, nào ngờ tay bị Cố Dung Khanh nắm lấy.
"Em giúp chị lau sau lưng đi, chị với không tới."
Ôn Lĩnh theo bản năng muốn từ chối, bây giờ trong lòng cô nghĩ, nếu cứ tiếp tục nữa... thật sự không ổn!
Nhưng mà, Cố Dung Khanh thật sự không tiện.
Cuối cùng, Ôn Lĩnh vẫn cầm lấy cái khăn tắm, lau từ bả vai Cố Dung Khanh... đến xương bả vai rồi eo, lúc lau đến eo cô đột nhiên dừng lại.
Nghĩ thầm, sao eo Cố Dung Khanh vẫn nhỏ như vậy, càng ngày càng nhỏ.
Ôn Lĩnh hít một hơi thật sâu, tiếp tục lau.
"Xong rồi." Cuối cùng cũng xong rồi.
Cố Dung Khanh quay đầu lại chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Cô tắm rửa có chút lâu, trên mặt cũng ửng đỏ, Ôn Lĩnh không biết nghĩ tới cái gì, mặt cũng đỏ theo.
Cố Dung Khanh nhìn cô như vậy, lại cười mỉm, sau đó không thèm để ý Ôn Lĩnh, trực tiếp đi ra ngoài, ai ngờ lại bị trượt chân, cơ thể ngưỡng ra sau.
Ôn Lĩnh vốn đang xấu hổ, đột nhiên nghe được tiếng động, theo phản xạ mà ôm lấy Cố Dung Khanh.
Cái này so với vừa rồi còn kích thích hơn nhiều, cô ôm Cố Dung Khanh từ phía sau, với tư thế này chỉ có thể ôm Cố Dung Khanh từ phía sau, cho nên lại chạm vào nơi không nên chạm.
"Ưm... hừ...." Cố Dung Khanh cũng không nghĩ cục diện lại như vậy, cô chỉ vờ làm động tác trượt chân, ai dè trượt thật.
Càng không nghĩ Ôn Lĩnh trực tiếp ôm lấy cô... đôi tay còn rất tự nhiên mà nhéo một chút.
Lần này, cô nhịn không được đỏ cả mặt đến cổ, rên một tiếng.
Vốn dĩ cô xấu hổ muốn chạy trốn, nhưng mà cô cảm nhận được tay Ôn Lĩnh, hình như đang run lên.
Cô thuận thế nằm trong lòng ngực Ôn Lĩnh, quay đầu lại chớp chớp mắt, "Chị không đứng dậy được...."
Cái này....
Ôn Lĩnh cũng có chút sốt ruột, nhưng mà nhìn tình trạng này của Cố Dung Khanh, ngoại trừ bế lên còn cách nào khác sao?
Đúng là không có.
Cô run rẩy lấy một bàn tay ra, bế Cố Dung Khanh lên, cô không dám cúi đầu nhìn, hơi nước cũng đã tản đi, nếu cúi đầu thì có khả năng lại nhìn đến cái không nên nhìn của Cố Dung Khanh.
A... tay cô.
Nghĩ tới cái này, Ôn Lĩnh mới nhớ, một cái tay khác cũng có thể lấy ra.
Đúng lúc này, đôi tay Cố Dung Khanh lại khoanh lên cổ Ôn Lĩnh, cô cúi đầu một chút.
Đúng là sợ nhìn thấy cái gì thì liền nhìn thấy cái đó mà.
Hừ... Cố Dung Khanh ăn cái gì mà lớn lên vậy? Vì sao lại....
Thật ra, lúc Cố Dung Khanh ôm lấy cổ Ôn Lĩnh, cố ý ưỡn thân mình gần Ôn Lĩnh, cố ý để Ôn Lĩnh nhìn.
Gần đây, Cố Dung Khanh sáng tỏ một việc, có đôi khi Ôn Lĩnh là người khẩu thị tâm phi.
Đã như vậy rồi, muốn chủ động phải chủ động tấn công hoàn toàn.
Cô liếm liếm môi, sau đó ngượng ngùng mà chôn mặt vào trong lòng ngực Ôn Lĩnh.
Ôi mẹ ơi! Cái này cái này... cái này.
Cố Dung Khanh gần đây luyện thành tinh rồi sao?
Ôn Lĩnh cảm giác cả cơ thể nóng lên, cô ôm Cố Dung Khanh cũng có chút lâu.
Cố Dung Khanh bây giờ như con chim nhỏ nép vào trong lòng ngực của cô.
Cô hít một hơi thật sâu, muốn đặt Cố Dung Khanh xuống.
Cố Dung Khanh bị thả xuống, đột nhiên không vui, cô còn chưa được ôm đủ mà.
Lúc đi gần đến cửa, tay Ôn Lĩnh bị Cố Dung Khanh kéo lại.
Cô quay đầu lại còn chưa biết chuyện gì, đã bị Cố Dung Khanh ấn lên tường.
Hành động này rất nhanh, lưng với chạm vào tường thì Cố Dung Khanh đã sấn tới, Ôn Lĩnh vẫn không nhúc nhích, bởi vì bây giờ cô cảm nhận được rất rõ hơi thở của Cố Dung Khanh.
Cố Dung Khanh rất ít khi nhìn thấy Ôn Lĩnh khẩn trương, dường như Ôn Lĩnh lúc nào cũng thong dong, điềm tĩnh. Ngoại trừ lúc ở trên giường, Ôn Lĩnh mới chơi xấu.
Nhưng mà bây giờ, Cố Dung Khanh nhìn thấy Ôn Lĩnh mất tự nhiên sau đó nuốt nước miếng, ánh mắt không dám nhìn cô, sắc mặt còn đỏ bừng, làm cô cảm nhận được điều mới lạ.
Trước giờ, đều là cô ngượng ngùng, nhưng bây giờ nhìn thấy cái dáng vẻ này của Ôn Lĩnh, cô cũng hiểu vì sao mỗi lần ở trên giường, Ôn Lĩnh so với cô càng hưng phấn hơn.
Tay nàng sờ cái cằm của Ôn Lĩnh, rồi sờ đến môi, môi Ôn Lĩnh thật mềm, hôn lên rất đã, cô một bên cọ xát môi Ôn Lĩnh, một bên nói, "Em có biết, chị lén hôn em không?"
.... Ôn Lĩnh có điểm ngốc, chẳng lẽ hôm qua không phải nằm mộng à? Cố Dung Khanh thật sự hôn cô sao?
Cố Dung Khanh nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch của Ôn Lĩnh, đột nhiên cảm thấy rất đáng yêu, cô liếm liếm môi, hiện tại rất muốn hôn.
Sau đó, lập tức hôn lên đôi môi kia.
Lần này, Ôn Lĩnh không có ngủ, cô biết!
Hơn nữa nhìn cái dáng vẻ này của Ôn Lĩnh, Cố Dung Khanh cực kỳ thích, ngây thơ đáng yêu.
Cô căn nhẹ lên bờ môi Ôn Lĩnh... thật mềm.
Bây giờ, cô cũng biết vì sao Ôn Lĩnh lại rất thích làm chuyện xấu với cô, cái cảm giác này thực hưng phấn.
Còn cảm giác của Ôn Lĩnh vào lúc này là dày vò... Cố Dung Khanh quả nhiên luyện thành tinh rồiiii.
Ảnh hậu Cố cao ngạo rụt rè đi đâu rồi, bây giờ cư nhiên dám ở trong phòng tắm cưỡng hôn cô???
Tay Ôn Lĩnh không biết đặt đâu mới tốt, nhưng mà cô bị Cố Dung Khanh hôn cũng có chút mê mang.
Theo bản năng xấu xa vốn có, cũng bắt đầu đáp trả lại Cố Dung Khanh, cảm nhận được đôi môi mềm mềm kia.
Cố Dung Khanh bất mãn, Ôn Lĩnh có cơ bụng nha, không giống cô bụng thật mềm, nhưng mà Cố Dung Khanh thích như vậy.
Hôn thật sâu, cả hai đều không nhịn được mà phát ra tiếng...
Nhưng mà tiếng này là của Ôn Lĩnh...
Cố Dung Khanh cực kỳ cực kỳ hưng phấn, bởi vì đây là lần đầu tiên Ôn Lĩnh rên như vậy.
Đột nhiên, cô muốn nằm trên, làm sao bây giờ??? Thật sự rất vui.
Nhưng mà giây tiếp theo cô đã bị Ôn Lĩnh bắt nạt.
Đây không phải là điều cô muốn!
Cố Dung Khanh đột nhiên dứt ra, nhưng mà Ôn Lĩnh lại cảm giác chưa đã thèm....
Cố Dung Khanh cười lưu manh, sau đó bọc khăn tắm đi ra ngoài.
Ôn Lĩnh ở bên trong bình tĩnh lại, cô che mặt lại, thật sự quá mất mặt.
Buổi chiều còn bày đặt làm lời thề son sắt không có khả năng tái hợp, còn bây giờ thì cùng Cố Dung Khanh tình nàng ý thiếp.
Buổi tối, Ôn Lĩnh nằm trên cái giường nhỏ, chăn kéo qua đỉnh đầu.
Trong lòng hối hận không thôi, bây giờ cô làm sao mà đối mặt với Cố Dung Khanh? Cố Dung Khanh sẽ nghĩ cố thế nào? Khẩu thị tâm phi sao?
Aiz~ cô thở dài trong lòng.
Cô không cần mặt mũi được không? Như vậy hết phiền.
Cho nên cuối cùng Cố Dung Khanh bị cái gì kích thích, mới có thể từ người lạnh lùng biến thành bộ dạng này chứ?
Sau đó cô lại nghe tiếng sột soạt phát ra từ giường của Cố Dung Khanh, Cố Dung Khanh rón ra rón rén không biết muốn làm cái gì.
Cô nghĩ là Cố Dung Khanh đi nhà vệ sinh, cho nên không nghĩ nhiều lắm, tiếp tục ấp ủ cơn buồn ngủ.
Nào ngờ một lát sau, cô cảm giác được chăn bị vén lên, sau đó là cơ thể mềm mại của Cố Dung Khanh dựa sát vào cô.