Sáng hôm sau, Ôn Lĩnh bị Ôn Noãn đánh thức, vừa mới tỉnh ngủ cô còn chưa ý thức được gì, trước mặt là khuôn mặt bầu bĩnh của Ôn Noãn, cô tuỳ tay ôm Ôn Noãn vào trong lòng ngực.
.... Cô vẫn còn chưa tỉnh hẳn, hình như tối hôm qua cô nằm mơ, thấy Cố Dung Khanh hôn cô!
"Mẹ ơi...." Ôn Noãn vừa mới thức dậy, còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy mẹ ở kế bên cho nên chạy đến tìm mẹ.
Chờ mẹ tỉnh dậy sẽ tự nhiên mà ôm cô bé vào lòng, Ôn Noãn đột nhiên nhớ đến chuyện hôm qua, liền ôm mẹ mà khóc làm nũng....
Lúc này, Ôn Lĩnh cũng đã có chút tỉnh táo, ngày hôm qua thật sự rất mệt, nhưng mà ngủ cũng rất ngon, làm cho tinh thần cô cũng sảng khoái đôi chút, sau khi Ôn Noãn khóc, cô vỗ vỗ Ôn Noãn dỗ dành, "Mẹ ở đây, Tiểu Noãn đừng sợ."
Giọng nói của hai người cũng đánh thức Cố Dung Khanh, lúc cô ngồi dậy thấy Ôn Noãn đang làm nũng với Ôn Lĩnh, còn Ôn Lĩnh thì dịu dàng dỗ dành con gái, nhìn Ôn Lĩnh ôn nhu hôn Tiểu Noãn còn Tiểu Noãn thì vẫn còn làm nũng.
Đột nhiên, cô cảm thấy thật hâm mộ, nếu cô làm nũng với Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh sẽ dỗ cô sao?
Không cần chờ cô làm nũng thì Ôn Noãn đã bắt đầu làm nũng với cô...
"Mẹ ơi, huhu..." Ôn Noãn cũng còn nhớ rõ ngày hôm qua cô bé đi cùng Cố Dung Khanh, cô bé cũng rất lo lắng cho mẹ nhỏ của mình.
Cô bé thoát ra khỏi lòng ngực của Ôn Lĩnh, muốn bò lên trên giường Cố Dung Khanh, Ôn Lĩnh nhìn ra được ý đồ của con gái, lại đem con gái ôm vào trong ngực, "Mẹ nhỏ con không được thoải mái, con ôm mẹ nhỏ sau được không?"
Ôn Noãn bĩu môi uỷ khuất, gật đầu.
Ôn Lĩnh đứng dậy xếp gọn cái giường nhỏ lại, chuẩn bị đi mua bữa sáng, chân trước cô mới vừa đi thì Cố mẹ đã gọi điện thoại đến.
Cố Dung Khanh bắt máy, nghe được giọng đầy lo lắng của Cố mẹ, "Con và Tiểu Noãn sao rồi?"
Sáng hôm nay, Cố mẹ mới biết được khi đọc tin tức, bà thực sự tức giận, chuyện lớn như vậy cũng không có nói cho bà biết, nhưng mà bà cũng rát lo lắng.
"Không có việc gì, mẹ đừng lo lắng."
"Mẹ không thể không lo được sao? Hiện tại, ai đang chăm sóc cho các con, là Ôn Lĩnh à?" Nếu là Ôn Lĩnh thì Cố mẹ sẽ yên tâm rất nhiều.
Ôn Lĩnh rất ân cần, bà thực sự rất yên tâm.
Cho nên sau khi nghe được Cố Dung Khanh nói, Ôn Lĩnh chăm sóc cho hai mẹ con, bà không còn khẩn trương nữa. Cố mẹ tính toán sẽ mang đồ ăn đến bệnh viện. Cố Dung Khanh nói cho bà biết Ôn Lĩnh đã đi mua đồ ăn sáng, vậy Cố mẹ nói buổi trưa sẽ mang canh hầm đến.
Nói vài câu rồi mới cúp máy, nếu không phải do Cố mẹ gọi điện thoại đến, Cố Dung Khanh cũng quên mất chuyện lấy điện thoại ra nhìn xem.
Vừa nhìn thấy thì có mấy cuộc gọi nhỡ, trong đó có Ôn Lĩnh, Lương Mị và cả Kỷ Thần Hi.
Điện thoại của Kỷ Thần Hi... cô không cần gọi lại.
Cô gọi cho Lương Mị, nói bản thân không có việc gì, Lương Mị đã xử lý xong việc rồi, nói trễ chút nữa mới đi cùng Lâm Tự đến bệnh viên thăm cô.
Không bao lâu thì Ôn Lĩnh trở lại, Ôn Lĩnh ở bên ngoài ăn đơn giản, sau đó mua cháo trắng và ít đồ ăn kèm cho Cố Dung Khanh và Ôn Noãn, cô lấy cháo ra, đặt cái muỗng vào trong tay Cố Dung Khanh, sau đó quay đầu đút cho Ôn Noãn ăn.
Ăn xong không bao lâu, bác sĩ đến kiểm tra, kiểm tra một lúc sau đó nói không có việc gì, nghỉ ngơi thì sẽ khoẻ lên, còn nói hai người rất may mắn, không có bị thương nặng.
Mà lúc đó Cố Dung Khanh lái xe cũng không nhanh, không bao lâu sau thì xe cứu thương đã đến, tài xế gây tai nạn đã bị cảnh sát mang đi, mấy việc tiếp theo đều do Lương Mị xử lý.
Bác sĩ đi rồi, Ôn Lĩnh lại dỗ Ôn Noãn ngủ, cô cũng bảo Cố Dung Khanh ngủ một lát. Nhưng mà hiện tại tinh thần của Cố Dung Khanh rất tốt, không muốn ngủ, Ôn Lĩnh cũng không nói thêm lời nào.
Cố Dung Khanh nhìn Ôn Lĩnh dỗ Ôn Noãn ngủ, nghĩ thầm trong đầu, nếu Ôn Lĩnh cũng dỗ cô như vậy, cô cũng sẽ ngủ...
Nhưng mà không có....
Cô nhìn Ôn Lĩnh kể chuyện cổ tích cho Ôn Noãn nghe, bờ môi cử động theo âm tiết, đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua lén hôn Ôn Lĩnh, mặt cô đỏ lên, nghĩ thầm, ngày hôm qua không biết bị ma ám hay gì mà lại làm chuyện như vậy....
Cô nằm xuống giường, kéo chăn qua cả đầu, lúc hôn thì không thấy gì, còn bây giờ nhìn thấy Ôn Lĩnh tự nhiên xấu hổ à.
Nào ngờ nằm nằm như vậy, Cố Dung Khanh cũng thiếp đi.
Ôn Lĩnh dỗ xong Ôn Noãn quay đầu nhìn lại, phát hiện Cố Dung Khanh cũng ngủ mất rồi, còn đá chăn nữa chứ.
Cô đắp lại cái chăn cho Cố Dung Khanh, sau đó nằm trên sô pha nghỉ ngơi một lát.
Ôn Lĩnh cảm thấy bản thân mới ngủ được tí xíu thì Cố mẹ và Cố ba đã đến rồi.
Cố mẹ và Cố ba cầm không ít túi đồ đến, còn có canh hầm của Cố mẹ, Cố ba thì làm vài món ăn, còn có đồ dùng cá nhân của Ôn Noãn và Cố Dung Khanh.
Đi vào bên trong thấy hai mẹ con đang ngủ, Cố mẹ nhỏ giọng nói với Ôn Lĩnh, "Con về nhà nghỉ ngơi đi, tối lại đến, bên này có chúng ta rồi."
Ôn Lĩnh không đồng ý, nhưng dưới sự khuyên bảo của Cố mẹ thì cũng vẫn đi về nha, cô cần về nhà thay quần áo, mang theo đồ dùng cá nhân đến.
Người khác chăm sóc cho hai mẹ con cô không có yên tâm, nhưng mà có Cố mẹ thì cũng có chút yên tâm.
"Vậy con đi về nhà rồi trở lại."
Cố mẹ xua tay nói, "Không vội... đừng có vội làm gì, để ba con... a." Cố mẹ nói một nửa, Cố ba vừa muốn gật đầu nhưng Cố mẹ đã sửa miệng, "Để chú đưa con về nhà."
"Đúng vậy, để ba đưa con về." Cố ba cũng mặc kệ Cố mẹ xưng hô cái gì.
Ôn Lĩnh cũng không từ chối, thật sự cô rất mệt.
Sau khi đưa cô về đến nha, Cố ba nói muốn trở lại bệnh viên trước, buổi tối sẽ quay lại đón Ôn Lĩnh, nhưng Ôn Lĩnh không đồng ý, mời Cố ba lên nhà ngồi một lát, cô thu thập ít đồ vật liền đi.
Cố ba thật sự rất thành thật, ông cũng muốn Ôn Lĩnh nghỉ ngơi nhiều hơn nhưng mà Ôn Lĩnh nói mấy câu cũng đã thuyết phục được ông lên nhà.
Lấy cho Cố ba một ly trà, Ôn Lĩnh lập tức lên phòng thu dọn quần áo và đồ dùng cá nhân, cô thu dọn cũng rất nhanh, tắm rửa xong rồi lấy hai bộ quần áo rồi mang theo đồ dùng cá nhân. Đi được nửa cầu thang cô đột nhiên nhớ lấy mấy món đồ chơi cho Ôn Noãn, cô lại chạy lên phòng, bỏ đồ chơi của Ôn Noãn vào trong túi.
Toàn bộ thời gian không vượt quá 30 phút, cô xách túi đi xuống lầu.
"Nhanh vậy sao?" Cố ba có vẻ là người chậm rãi... trà còn chưa uống xong.
"A... dạ đúng là có chút nhanh..."
Cuối cùng trà cũng không uống, hai người đã về lại bệnh viện.
Trên đường đi, Hứa mẹ gọi điện thoại đến.
"Chuyện lớn như vậy sao lại không nói cho mẹ biết? Ở cái bệnh viện nào? Bây giờ mẹ đang ở thủ đô." Hứa mẹ ở bên đầu bên kia điện thoại gào thét, sáng hôm nay bà đọc tin tức, thiếu điều muốn tức chết, lập tức đặt vé máy bay đi thủ đô, xuống máy bay liền gọi cho Ôn Lĩnh, chuyện lớn đến vậy cũng không nói với bà, không xem bà là mẹ à?
Hứa mẹ nói xong, mới dịu lại một chút, nhưng Cố ba ở bên cạnh nhỏ giọng nói, "Bà thông gia, bây giờ tôi đi qua đón bà được không?"
A... Hứa mẹ không ngờ được Ôn Lĩnh đang ở cạnh Cố ba, trong lúc nhất thời không được tự nhiên, thật ngoại trừ Ôn Lĩnh thì bà đều ôn nhu với tất cả mọi người.... A mất hình tượng rồi.
"Không cần đâu ông thông gia, tôi đã lên xe rồi rất nhanh sẽ đến."
Cố ba cũng không một hai phải đến đón, hai người nói chuyện vài câu rồi cúp điện thoại.
Vừa mới tắt điện thoại, Hứa mẹ và dì Lâm còn chưa lên xe, bà uỷ khuất mà làm nũng với dì Lâm, "Làm sao bây giờ, hình tượng của chị a, sao em lại không nhắc nhở chị."
Dì Lâm cười không ngớt, nhéo nhéo mặt bà nói, "Không sao mà, rất đáng yêu."
Hứa mẹ trừng mắt hờn dỗi.
Lúc Ôn Lĩnh quay lại bệnh viên, Cố Dung Khanh và Ôn Noãn đã thức dậy, đang uống canh.
Nhìn thấy Ôn Lĩnh quay lại, Cố mẹ đang đút cho Ôn Noãn ăn, bà ngừng tay lại nói, "Sao lại không để trễ chút nữa quay lại? Sao lại quay trở lại nhanh vậy!"
Vừa định mở miệng giải thích thì đã bị Ôn Noãn cắt ngang.
Ôn Noãn nhìn thấy Ôn Lĩnh mang đến món đồ chơi mà cô bé thích nhất, đôi mắt cười cong cả lên, đưa tay phải ra lấy món đồ, Cố mẹ thấy vậy liền nói, "Cháu gái ngoan, mau uống hết canh rồi chơi được không?"
Ôn Noãn nhìn qua Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh gật đầu nói, "Uống xong rồi cho con chơi."
Cuối cùng, Ôn Noãn uỷ khuất ba ba gật đầu, ngoan ngoãn uống hết canh của bà ngoại.
Cô bé muốn về nhà....
Lúc nhìn thấy Ôn Lĩnh trở lại, Cố Dung Khanh rất vui vẻ. Mặc dù, cô biết Ôn Lĩnh vì Ôn Noãn cho nên mới quay lại bệnh viện nhanh như vậy.
Nhưng mà thôi tự dối lòng, cho rằng Ôn Lĩnh vì cô.
Ôn Lĩnh cảm giác được Cố Dung Khanh đang nhìn mình, cái ánh mắt này làm cho cô không được tự nhiên.
Cô đột nhiên nhớ cái giấc mơ tối hôm qua. Cộng thêm biểu hiện kỳ quái của Cố Dung Khanh lúc này, nói không chừng hôn gì đó là do Cố Dung Khanh làm.
Cố mẹ đút cho Ôn Noãn ăn xong, lại giúp Cố Dung Khanh dọn cái chén, sau đó đưa cho Ôn Lĩnh một chén canh, "Hai ngày nay, con cũng không có nghỉ ngơi nhiều, uống một chén đi."
Ôn Lĩnh nhận lấy cái chén, nói cảm ơn.
Cố mẹ nhìn thấy bộ dáng khách sáo của Ôn Lĩnh, trong lòng thở dài.
Thật là không biết làm sao thì hai đứa nhỏ mới có thể tốt lên được.
Giữa trưa, Lương Mị mang theo Hứa Triết và Hứa Mộc Mộc đến thăm, lại mang theo ít quà. Lúc Ôn Lĩnh và Cố Dung Khanh kết hôn, Cố mẹ cũng không nhớ bản thân đã gặp qua Hứa Triết và Hứa Mộc Mộc, bà chỉ biết Hứa Triết là ông chủ của Cố Dung Khanh, nhưng không biết là anh họ của Ôn Lĩnh.
Cố mẹ rất nhiệt tình tiếp đón, sau đó còn cảm ơn một hồi, ngây người không bao lâu, mấy đó đã đi rồi, Ôn Lĩnh tiễn mọi người đi. Trước khi đi Lương Mị nói bản thân còn việc xử lý, buổi tối sẽ đến cùng Lâm Tự.
Ôn Lĩnh biết Lương Mị chắc chắn rất bận, Lâm Tự cũng vậy. Cho nên nói không cần đến, bây giờ cũng không có chuyện gì.
Lương Mị đi rồi, Hứa mẹ và dì Lâm cũng đến, Ôn Lĩnh mang hai người lên phòng bệnh.
Hứa mẹ và Cố mẹ cũng đã lâu không gặp mặt, hai người vừa nhìn thấy liền ôm nhau nhiệt tình, còn khen sắc đẹp của nhau, không bao lâu thì Cố mẹ và Cố ba cũng về nhà, nói ngày mai sẽ mang đồ ăn ngon đến.
Hứa mẹ và dì Lâm cũng mang theo một đống đồ bổ, đau lòng cho cháu gái mình, lại hỏi han ân cần Cố Dung Khanh.
"Ôn Lĩnh, con phải chăm sóc cho hai mẹ con tốt đó."
Ôn Lĩnh liên tục gật đầu, mẹ cô nói cái gì cô cũng gật đầu, cho đến khi càng nói càng cảm thấy không thích hợp.
Bà cư nhiên lại nói, sau khi xuất viện mang Cố Dung Khanh về nhà chăm sóc.
"Mẹ... mẹ nói cái gì vậy?"
"Làm sao nào?" Thật ra Hứa mẹ là người thù rất dai, bà vẫn còn nhớ đến chuyện mất mặt vừa rồi, cho nên mới nói mấy lời này.
Ôn Lĩnh kêu mẹ cô đi ra ngoài, hai người ở trên hành lang nói chuyện.
"Tại sao mẹ lại ở trước mặt Cố Dung Khanh nói mấy lời đó?"
"Mẹ còn tức giận con đó."
"Mẹ thật là nhàm chán." Ôn Lĩnh lắc đầu bất đắc dĩ, cô không nói thì không sao, vừa nói như vậy càng làm cho mẹ cô tức hơn, giọng nói cũng lớn.
"Mẹ nhàm chán sao? Hay là con nhàm chán hả, con là con gái của mẹ, mẹ không hiểu rõ sao? Nhìn cái bộ dáng lo lắng của con xem, chuyện hai đứa tái hợp với nhau cũng là chuyện sớm muộn thôi."
Bị mẹ nhìn thấu, Ôn Lĩnh cũng lớn tiếng nói, "Con sẽ tái hợp với cô ấy."
Hai mẹ con hình như không biết giọng của hai người lớn biết bao nhiêu, trong phòng bệnh Cố Dung Khanh và dì Lâm đều nghe rõ. Dì Lâm có chút xấu hổ, mà Cố Dung Khanh rũ mắt không biết suy nghĩ cái gì.