Tăng Nghị cầm lấy cặp xách của mình, ngẩng đầu nhìn tòa lầu trước mặt. Đây là một tòa nhà cao chín tầng, tường bên ngoài sơn màu lam, trông có vẻ u ám. Trên nhóc nhà được dựng vài cái chữ thật lớn “Tập đoàn Vân Phàm”, bên cạnh có hai chữ nhỏ phân biệt là “Đầu tư” và “Thực nghiệp”.
Lối vào đại sảnh bày một mô hình con thuyền thật lớn, phía dưới có hàng chữ: “Trường phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tể thương hải”.
Hai câu này là thơ của Lý Bạch, ý tứ nói rằng con đường phía trước chướng ngại thật nhiều, nhưng tin rằng sẽ có ngày sẽ thấy được bến bờ.
Tăng Nghị lắc đầu. Bạch Gia Thụ này có bố làm hậu thuẫn, việc kinh doanh được thuận buồm xuôi gió. So với những xí nghiệp khác thì Bạch Gia Thụ quả thực là chỉ nhặt tiền, không có chướng ngại gì. Hai câu này mà đặt ở đây thì thật sự châm chọc.
Bước vào đại sảnh lập tức có bảo an phát hiện Tăng Nghị, tiến lên nói:
- Xin chào tiên sinh, nếu là khách thì xin đến bên kia đăng ký.
Tăng Nghị nói:
- Tôi đến tìm Bạch tổng, Bạch Gia Thụ của các người.
Bảo an thấy Tăng Nghị khí thế không tầm thường, thì liền gọi một nhân viên hành chính trong đại sảnh đến nói:
- Vị tiên sinh này muốn tìm Bạch tổng.
Nhân viên hành chính liền cười nói:
- Tiên sinh, chào anh. Xin hỏi anh có hẹn trước hay không?
- Không có!
Tăng Nghị nói.
Nhân viên hành chính lên tiếng:
- Rất xin lỗi, nếu không có hẹn trước thì tiên sinh hôm nay không nhất định sẽ gặp được Bạch tổng. Bạch tổng bình thường rất bận.
Tăng Nghị thầm nhủ cái tên Bạch Gia Thụ này cũng thật là sĩ diện. Y mà bận cái gì? Bận ăn cơm uống rượu thì có. Tăng Nghị lại nói:
- Vậy phiền cô chuyển cáo một tiếng, tôi là nhân viên chính quyền huyện Nam Vân, muốn tìm Bạch tổng của các người có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Nhân viên hành chính liền lên tiếng:
- Vậy thì anh qua bên kia ngồi một chút, tôi lập tức liên hệ với thư ký Vương xem Bạch tổng có rảnh hay không?
Điện thoại được gọi tới thư ký của Bạch Gia Thụ. Thư ký liền biết là chuyện gì, nói ngay:
- Bạch tổng không rảnh.
Nhân viên hành chính hỏi:
- Để tôi bảo anh ta về trước?
Thư ký ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Không cần, anh cứ nói Bạch tổng đang họp, bảo anh ta chờ.
Nhân viên hành chính cảm thấy khó hiểu. Có gặp thì nói rằng gặp, còn không gặp thì thôi, còn muốn người ta chờ làm gì. Tuy nhiên, y cũng khó mà nói cái gì. Cúp điện thoại, y đi đến trước mặt Tăng Nghị, bưng theo một ly nước:
- Bạch tổng đang họp, nếu không thì anh ngồi chờ một chút?
Tăng Nghị nhìn đồng hồ nói:
- Bạch tổng các người có nói là họp trong bao lâu không?
- Việc này rất khó nói!
Nhân viên hành chính cười trả lời.
- Thời gian của tôi rất quý báu. Nhiều nhất chỉ là nửa tiếng thôi. Nếu Bạch tổng sau nửa tiếng nữa mà vẫn chưa họp xong thì vậy mời anh ta tự mình đến Nam Vân tìm tôi.
Tăng Nghị nói xong, ngồi tựa lưng vào ghế sofa, thần thái nhàn nhã cầm một tờ báo, chậm rãi xem qua. Nói thật, Tăng Nghị cũng chẳng muốn gặp Bạch Gia Thụ. Bạch Gia Thụ lần trước đả thương Tôn Duệ và Diệp Thanh Hạm, món nợ này Tăng Nghị đến bây giờ vẫn còn nhớ kỹ. Tuy nhiên, cho dù không đợi Bạch Gia Thụ thì Tăng Nghị cũng phải về. Hắn không thể để cho cô bé kia phải đi bộ về nhà. Cho nên liền ngồi một chỗ xem báo.
- Được, tôi sẽ nói lại với thư ký Vương.
Nhân viên hành chính cũng không biết chính xác rốt cuộc Tăng Nghị muốn làm cái gì. Vừa rồi Tăng Nghị khoát tay, y đã nhìn rất rõ cái đồng hồ trên tay Tăng Nghị là thứ đắt tiền, thậm chí còn sang hơn đồng hồ của Bạch tổng. Huyện Nam Vân là một huyện nghèo khó, ngay cả Chủ tịch huyện cũng không mang nổi một cái đồng hồ như vậy. Cho dù là có nhưng cũng không dám mang. Tiểu tử này dáng vẻ không giống như nhân viên công tác của chính phủ.
Tăng Nghị một tiếng cũng không phản ứng với nhân viên hành chính kia, chăm chú nhìn vào tờ báo.
Nhân viên hành chính liền báo cáo lại với thư ký Vương những lời Tăng Nghị đã nói. Anh ta lần này tăng thêm một chút phân lượng cho Tăng Nghị:
- Đối phương thoạt nhìn giống như lãnh đạo quan trọng của huyện Nam Vân.
- Biết rồi!
Cô thư ký đang mài móng tay, nghe xong điện thoại, cô ta rất không tình nguyện buông dụng cụ làm móng, gõ cửa phòng làm việc của Bạch Gia Thụ, phong tình vạn chủng bước vào nói:
- Bạch thiếu, dưới lầu có một lãnh đạo huyện Nam Vân nói có chuyện quan trọng muốn tìm anh thương lượng. Em đã bảo anh đang họp nên bảo anh ta ở dưới chờ.
Bạch Gia Thụ đang đứng như pho tượng đằng trước một cái hồ cá thật lớn, nhìn đàn cá bơi qua bơi lại trong hồ. Sau khi gặp phải Tăng Nghị, Bạch Gia Thụ cảm thấy mọi sự của mình đều không thuận lợi. Đầu tiên là bị đánh gãy hơn mười cái răng, ngay cả lợi cũng bị hỏng. Khi trồng lại răng mới đi ra ngoài cũng cảm thấy không được tự nhiên. Thoải mái đâu được mấy ngày, liền không hiểu ra làm sao bị bảo an đánh, ngồi xổm hơn nửa tháng không nói, nhưng vết thương trên người phải đau mất mấy tháng.
Ngoại trừ những cái này thì việc kinh doanh cũng không thuận lợi. Chính mình vừa mới ký hiệp nghị với huyện Nam Vân thì Nho Tử Ngưu lại rơi đài. Theo sau, chính quyền huyện Nam Vân liền trở mặt không tiếp nhận bản hiệp nghị này, không cho y nhúng tay vào hạng mục Tướng Quân Trà.
Bạch Gia Thụ chạy tới chùa Trung Quốc, tìm một vị cao tăng đắc đạo chỉ điểm, đem văn phòng của mình bố trí lại một phen, lại còn bày thêm một cái hồ cá phong thủ, chặn lại sát khí và vận xui.
- Cứ bảo anh ta chờ!
Bạch Gia Thụ ánh mắt thu hồi lại. Cán bộ của huyện Nam Vân khốn kiếp đó đến đây thì có chuyện gì tốt. Cứ để bọn họ chờ cho đến chết.
- Người nọ nói sự việc rất quan trọng. Hơn nửa chỉ chờ có nửa giờ.
Ả thư ký lại nói.
Bạch Gia Thụ hừ một tiếng:
- Không muốn chờ thì cứ bảo anh ta đi.
Nói xong, y ngồi vào trong ghế sofa, xuất ra một điếu thuốc, nói:
- Cô hẹn Phàn công tử đến Vinh Thành đánh golf đi. Nửa tiếng sau xuất phát, cô an bài xe luôn đi.
- Có cần em đi theo không?
Ả thư ký hỏi.
Bạch Gia Thụ nhả ra một vòng khói nói:
- Lần này không cần cô đi đâu, cứ ở nhà cho ngoan ngoãn là được rồi.
Ả thư ký hơi thất vọng, lên tiếng rồi rời khỏi phòng.
Sau nửa giờ, Tăng Nghị để lại tờ báo, đứng dậy nói:
- Nói cho Bạch tổng các người biết, bảo anh ta đến phòng Xúc tiến đầu tư huyện Nam Vân tìm tôi.
Nhân viên hành chính đành phải xin lỗi, cười nói:
- Thật là ngại quá, khiến anh phải chờ lâu. Nếu không thì anh để tôi lên lịch trước cho. Khi nào Bạch tổng rảnh thì tôi lập tức thông báo cho anh.
Tăng Nghị hừ lạnh một tiếng:
- Bạch tổng các người khi có thời gian rảnh thì tôi chưa chắc đã rảnh.
Nói xong hắn liền cất bước rời khỏi tập đoàn Vân Phàm.
Bước vào trong xe, đang chuẩn bị khởi động xe rời khỏi, vừa mới giẫm lên chân ga, thì thình lình đằng sau có một chiếc BMW trờ tới. Nếu Tăng Nghị không phát hiện đúng lúc, khẩn trương giẫm phanh lại thì chắc chắn sẽ đụng phải.
Tăng Nghị có chút bực mình. Hắn xi nhan cả nửa ngày, tên kia còn lao thẳng tới. Ánh mắt đóng ở đâu không biết. Lái xe mà chẳng quan sát tình huống phía trước gì cả.
Gã lái xe lúc này nhảy ra. Vóc dáng của gã nhỏ, mái tóc húi cua, đeo cặp mắt kính con cóc. Sau khi xuống xe thì liền đi đến trước cửa tòa nhà Vân Phàm la to:
- Tôi nói anh đó lão Bạch, cái gì không mời, lại mời tôi đi đánh golf. Nếu không có an bài gì khác thì tôi không đi đâu.
Tăng Nghị giương mắt nhìn lại, phát hiện lúc này Bạch Gia Thụ đang bước ra khỏi tòa nhà.
- Muốn hoạt động cái gì khác còn không phải từ anh ai bài sao?
Bạch Gia Thụ cười ha hả tiến lên:
- Chỉ cần anh chơi cho vui vẻ là được.
- Nói cũng không dở lắm.
Phàn Lượng Lượng liền lớn tiếng cười. Gã hiện tại đang hợp tác với Bạch Gia Thụ làm một hạng mục. Bạch Gia Thụ ra tiền, Phàn Lượng Lượng ra sức. Trước kia Bạch Gia Thụ ở Long Sơn làm ra cái gì thì Phàn Lượng Lượng chỉ có thể đi theo sau người ta nhặt ít đồng tiền lẻ. Tuy nhiên, cảnh vật thì cũng có sự thay đổi. Bạch Vũ Đồng bị điều đến Mặt trận tổ quốc, bố của Phàn Lượng Lượng lên làm Phó chủ tịch thường trực thành phố Long Sơn. Từ Bạch thiếu trước kia nay liền trở thành lão Bạch.
Bạch Gia Thụ đối với cách xưng hô này chẳng thích chút nào. Nhưng y cũng biết trước khác nay khác. Tuy rằng bố của y ở Long Sơn không hề ít môn sinh. Nhưng huyện quan không bằng hiện quản. Huống chi huyện quan đang dưỡng lão người ta cũng đâu nể tình. Không nể ân tình cũ thì anh cũng không còn cách nào khác.
Tăng Nghị lúc này đẩy cửa bước xuống xe nói:
- Bạch thiếu, cái giá của anh không nhỏ đấy. Chờ cả nửa giờ đồng hồ cũng không thể khiến anh xuất hiện.
Bạch Gia Thụ vẻ mặt ý cười, đang muốn cùng Phàn Lượng Lượng nói chuyện thì thình lình từ chiếc xe bên cạnh bước xuống một người. Vừa thấy rõ ràng là ai, sắc mặt Bạch Gia Thụ liền đại biến, rất không có phẩm vị hô lên một tiếng “Bảo an”, trong giọng nói đầy sự khủng hoảng.
- Không đến mức đó chứ?
Tăng Nghị ánh mắt lạnh lùng nhìn bảo an đang chạy tới, nói:
- Chúng ta coi như quen biết đã lâu, tôi thấy anh cũng không thể dùng cái này để đón tiếp tôi chứ?
Bạch Gia Thụ tốt xấu gì cũng đã nếm mùi qua. Vừa rồi đột nhiên nhìn thấy Tăng Nghị xuất hiện, có chút chuẩn bị không đủ, cho nên kinh hoảng thất thố, thật lâu mới trấn tĩnh lại được nói:
- Tăng thiếu đại giá quang lâm, không có tiếp đón. Thật sự là ngại quá, xin thứ lỗi.
- Hai chữ Tăng thiếu này tôi không dám nhận.
Tăng Nghị khoát tay chặn lại, nói:
- Tôi là Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư huyện Nam Vân, cũng là Phó tổ trưởng tổ lãnh đạo Tướng Quân Trà. Anh cứ gọi tôi là Trưởng phòng Tăng hoặc Phó tổ trưởng Tăng là được rồi.
Bạch Gia Thụ hiện tại trong lòng đối với Tăng Nghị có chút e dè. Nhất là sau khi nghe thư ký của bố mình nói sự tích của Tăng Nghị ở Vinh Thành thì Bạch Gia Thụ càng thêm sợ hãi. Y sau này lui hai bước, đứng cùng một hàng với bảo an công ty, tránh cho lát nữa nói không hợp lời thì lại không kịp trốn.
Phàn Lượng Lượng nhìn Tăng Nghị, thầm nghĩ chỉ một Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư nho nhỏ ở huyện, nhiều nhất thì cũng là cấp bậc Trưởng phòng, Bạch Gia Thụ không ngờ lại gọi là Tăng thiếu. Xem ra con ông cháu cha xuống dốc thì chẳng khác nào hổ lạc đồng bằng, rồng du nước cạn. Ngay cả chính mình cũng cảm thấy mất mặt.
- Trưởng phòng Tăng hôm nay đại giá quang lâm công ty nhỏ của tôi thì không biết có cái gì chỉ giáo hay không.
Bạch Gia Thụ nét mặt tuy mỉm cười, nhưng trong lòng lại phát sầu. Tăng Nghị vừa báo thân phận, y liền biết chuyện gì xảy ra, là vì chuyện của Tướng Quân Trà mà tới. Bạch Gia Thụ trước đây đối với con đường chính trị ở huyện không quan tâm. Cho nên không biết Tăng Nghị làm việc ở huyện Nam Vân, cũng không biết Tăng Nghị phụ trách hạng mục Tướng Quân Trà.
Nếu sớm biết rằng như thế thì y năm đó không dừng lại tại trạm thu phí để bị đánh gãy mất mấy cái răng.
- Năm ngoái Bạch tổng ký một hiệp nghị đầu tư Tướng Quân Trà với huyện chúng tôi. Bởi vì ở giữa tồn tại một số hiểu lầm, tôi hôm nay cố ý đến đây để giải thích với Bạch tổng một chút, hy vọng chúng ta có thể giải quyết chuyện này một cách hòa khí.
Người ta bảo không giơ tay đánh vào mặt người đang cười. Tăng Nghị thấy Bạch Gia Thụ ngoan ngoãn như vậy thì khi nói chuyện cũng khách khí vài phần. Hắn từ trong xe lấy ra một túi văn kiện nói:
- Không biết Bạch tổng bây giờ có rảnh hay không?