- Cây súng này là Browning M1911, là Địch lão năm đó trong chiến trường Triều Tiên từ trên tay người khác có được.
Trương Kiệt Hùng nói.
Tăng Nghị đứng lên từ chối:
- Cái này rất quý, hơn nữa lại có ý nghĩa. Tôi không thể nhận.
Trương Kiệt Hùng liền dùng ánh mắt nhìn Tăng Nghị. Địch lão trước đây nói một là một, hai là hai. Nếu đã mở miệng thì cậu mau khẩn trương nhận lấy. Nếu không thì lần sau Địch lão sẽ không cho thứ tốt như vậy nữa.
- Khi nào trở lại, tôi nhất định sẽ thử tài bắn súng của cậu.
Địch lão cười.
- Tôi là người trước nay không dùng súng. Cây súng này lọt vào tay tôi, chỉ sợ giống như người tài giỏi không được trọng dụng. Thật sự là làm ủy khuất nó.
Tăng Nghị nhìn thấy ánh mắt của Trương Kiệt Hùng. Cổ nhân có câu “Hảo mã phối hảo an, bảo kiếm tặng anh hùng”. Quân nhân mà tặng vũ khí cho nhau thì đó chính là một loại lễ nghi cấp bậc cao nhất. Nếu tặng cây súng này cho Trương Kiệt Hùng hay Thang Vệ Quốc thì sợ là bọn họ sớm kích động đến máu chảy đầu rơi. Nhưng Tăng Nghị không phải là quân nhân. Hắn ngượng ngùng khi nhận lễ vật này. Hơn nữa, hắn chẳng nghiên cứu gì về súng. Cho dù một cây súng có đến tay của hắn thì hắn đều cảm thấy đó là một loại lãng phí.
Trương Kiệt Hùng không đợi cho Tăng Nghị từ chối lần nữa, liền trực tiếp đem cái hộp ấn vào trong tay của Tăng Nghị nói:
- Cây súng này Địch lão rất có cảm tình. Cậu hãy bảo quản nó cho thật tốt. Những chi tiết bảo quản có liên quan, tôi sẽ chỉ cho cậu.
Tăng Nghị không nhận cũng không được, đành phải nói:
- Xin cảm ơn Địch lão.
Địch lão khoát tay chặn lại, thở dài:
- Tôi ngoài súng ra thì chẳng có gì tốt để tặng cho một người có y thuật giỏi như cậu.
Địch lão đây là cảm thán mà nói. Ông ta cả đời này chẳng có ham thích gì khác ngoài súng. Ông ta cất giữ hàng trăm cây súng, xem nó như sinh mạng của mình. Mỗi ngày đều đem ra lau chùi một lần. Nhưng cho dù có tặng hết súng thì cũng không đổi được sự khỏe mạnh của Địch Hạo Huy.
- Huyện Nam Vân cũng không có gì thú vị ngoại trừ phong cảnh. Địch lão có thể lên núi đi dạo. Phong cảnh của Trường Ninh Sơn này rất đẹp. Hơn nữa không khí lại rất tươi mát.
Tăng Nghị nói.
Địch lão liền cười:
- Ừ, tôi biết rồi.
Tăng Nghị liền đứng dậy nói:
- Chiều nay tôi sẽ qua lại.
Địch lão khoát tay nói:
- Khi trở về nói với Thang lão một tiếng, nếu ông ấy không bận việc gì thì tôi mời ông ấy đi leo núi một chuyến.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Vâng, tôi nhất định sẽ truyền đạt lại.
Thang Vệ Quốc thấy Tăng Nghị mang cây súng về thì không giấu được sự hâm mộ, cầm trong tay luyến tiếc không buông, nói;
- Cây súng này nhiều tuổi lắm rồi.
- Trương Kiệt Hùng bảo là Địch lão thu được trên chiến trường Triều Tiên.
Tăng Nghị giải thích.
Ồ? Thang Vệ Quốc cầm cây súng lên nhìn thật kỹ. Quả thật là một cây súng khó có được. Hơn nữa, chiếc hộp chính là một căn cứ chính xác về lai lịch của nó. Thang Vệ Quốc nói:
- Cây súng này cho tôi mượn hai ngày nhé.
Tăng Nghị cũng không giữ cây súng nữa, thuận tiện nói:
- Nếu để ở đây, em sợ Hạo Lân và Dĩnh Tâm lại phá. Anh mau cầm về Vinh Thành mà bảo quản nó.
Thang Vệ Quốc mừng rỡ:
- Yên tâm đi, tôi khẳng định sẽ bảo quản nó thật tốt. Sáng nào cũng cắm cho nó một nén nhang, dập đầu ba cái. Haha..
Thang Vệ Quốc là một người rất thích súng, tất nhiên là sẽ biết cách bảo quản, lập tức cầm cây súng lên lau lau, chùi chùi.
Tăng Nghị đem lời nói của Địch lão chuyển đạt lại cho Thang Tu Quyền rồi đi ra ngoài.
Khi tới phòng Xúc tiến đầu tư, Yến Dung gõ cửa bước vào:
- Trưởng phòng Tăng, công việc anh giao cho tôi, tôi đã điều tra rõ ràng.
- Thật vất vả cho cô quá!
Tăng Nghị cười nói:
- Ngồi đi.
Yến Dung đặt văn kiện xuống bàn làm việc của Tăng Nghị. Cô và Tăng Nghị làm việc với nhau đã nửa năm, thân thiết đến độ không thể thân thiết được nữa. Cô đi tìm một cái chén, rồi từ trong tủ lấy ra một số thức ăn sáng, cẩn thận ngồi ở sofa mà ăn.
Cùng phòng với Yến Dung là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi tên là Ngưu Diễm Hồng. Bình thường chỉ cần Yến Dung xuất ra đồ ăn vặt thì Ngưu Diễm Hồng liền kêu lên:
- Tiểu Yến cô mua cái gì đó? Mùi thơm thật là ngon.
Thanh âm này lớn đến nỗi toàn bộ cơ quan đều nghe được.
Ngưu Diễm Hồng cũng không phải là khen tặng Yến Dung mà là cáo trạng. Cô ta hô to như vậy là muốn cho lãnh đạo phòng nghe thấy, muốn lãnh đạo biết rằng Yến Dung đi làm mà còn mang theo đồ ăn vặt, là người thích ăn vặt, mục đích là phòng ngừa một người vừa mới tiến vào cơ quan đoạt đi cơ hội thăng chức, bình ưu của mình.
Được gọi là người có trí tuệ trong cơ quan, Yến Dung đương nhiên là hiểu được ý tứ của Ngưu Diễm hồng. Sau này đều đem những thứ này đến phòng làm việc của Tăng Nghị, thừa dịp báo cáo công tác thì liền ăn một chút.
Tăng Nghị cầm lấy xấp tài liệu mà Yến Dung mới đưa qua, vừa thấy thì hắn đã bật cười mũi. Tôi còn tưởng là ai, hóa ra nhà đầu tư chính là Bạch thiếu xui xẻo kia. Tăng Nghị cầm lấy bản hiệp nghị, cẩn thận đọc qua cả nửa ngày, mới phát hiện được một cái chữ chẳng ra làm sao chen chúc trong đám ký tên kia là của Bạch Gia Thụ.
Yến Dung nhìn thấy vẻ mặt của Tăng Nghị, lại hỏi:
- Làm sao vậy? Có cái gì không đúng à?
Tăng Nghị xua tay cười nói:
- Đây là nghệ thuật viết chữ. Nếu sớm nhận ra ba chữ Bạch Gia Thụ thì tôi cũng sẽ không bảo cô vất vả làm công việc này.
Yến Dung lại hỏi:
- Anh quen với Bạch Gia Thụ?
- Không có giao tình gì, chỉ tình cờ gặp qua hai lần.
Tăng Nghị trả lời.
- Cha của Bạch Gia Thụ là Bạch Vũ Đồng, ban đầu là Chủ tịch thành phố Long Sơn chúng ta. Năm ngoái vừa mới lui về tuyến hai, hiện tại đang là Phó Chủ tịch Mặt trận tổ quốc. Ở thành phố có rất nhiều lãnh đạo lúc trước là môn sinh của Bạch Vũ Đồng.
Yến Dung nói.
Tăng Nghị gật đầu, điều này hắn đã sớm biết.
- Cái tên Bạch Gia Thụ này rất xa hoa. Vừa ra tay thì bỏ ra hai chục triệu để đầu tư.
- Bạch Vũ Đồng trước kia khi còn là chủ quản của thành phố Long Sơn, đã muốn cải cách doanh nghiệp nhà nước, có ngoại hiệu là “Bạch Thái Quang”. Các doanh nghiệp nhà nước trong thành phố Long Sơn đều bị ông ta bán hết. Hơn nữa đều là giá rẻ. Bạch Gia Thụ năm đó thu mua lại một số xí nghiệp có tài sản lớn. Do đó mới phát tài. Hiện tại là một xí nghiệp cũng rất có danh tiếng của thành phố Long Sơn, là Ủy viên của Mặt trận tổ quốc thành phố.
Tăng Nghị trong lòng không khỏi cảm thán. Đây thật sự là phụ tử binh ra trận. Bố bán, con mua, dám coi thành phố Long Sơn trở thành cửa hàng của Bạch gia. Khó trách Bạch Vũ Đồng vừa mới hơn năm mươi tuổi đã cho ông ta lui về tuyến hai, dưỡng lão ở Mặt trận tổ quốc. Nếu để cho ông ta tiếp tục làm thì sợ là thành phố Long Sơn sẽ bị ông ta bán hết:
- Hiệp nghị này có vấn đề gì sao?
- Hiệp nghị không có bất cứ một vấn đề nào. Tôi đã kiểm tra, Bạch Gia Thụ trong hiệp nghị đã hứa hẹn đầu tư năm triệu đồng trước. Số tiền này cũng đã sớm đưa vào sổ sách. Nhưng sau vụ Nho Tử Ngưu xảy ra, ở huyện ban đầu hứa hẹn cấp cho anh ta đất để xây dựng nhà máy thì nay lại không thể phê. Cho nên nhà máy của anh ta đến nay vẫn chưa được xây dựng.
Yến Dung nhìn Tăng Nghị, thầm nghĩ chuyện này cũng không dễ giải quyết. Nếu không thì tại sao lại từ năm ngoái để tới năm nay.
Tăng Nghị cũng không xem bản hiệp nghị nữa. Hắn trực tiếp nhét vào trong cặp xách của mình rồi nói:
- Xem ra tôi phải tự mình đi nói chuyện với Bạch Gia Thụ.
Yến Dung lại hỏi:
- Anh muốn đến Long Sơn?
Tăng Nghị nhìn đồng hồ, nếu thuận lợi thì khi đi khi về cũng chỉ mất ba giờ, hoàn toàn đủ thời gian để trị liệu cho Địch Hạo Huy, liền nói:
- Đi ngay bây giờ.
Yến Dung ánh mắt sáng lên, cười nói:
- Có thể đem tôi đi cùng được không? Tôi muốn về nhà một chuyến.
Tăng Nghị bất đắc dĩ nói:
- Được, vậy thì cô nên chuẩn bị đi. Nửa tiếng sau chúng ta xuất phát.
Yến Dung thu dọn điểm tâm của mình rồi nói:
- Cũng chẳng cần chuẩn bị gì cả, tôi cái gì cũng không mang theo.
Tăng Nghị cầm lấy cặp xách của mình, cười nói:
- Cũng chính là tôi dung túng cô quá. Về sau nếu thay đổi lãnh đạo thì tôi xem cô làm như thế nào đây.
Yến Dung cười khanh khách:
- Được rồi, biết anh là lãnh đạo tốt, bình dị, gần gũi, lại có ý chí rộng lớn, biết chăm sóc cấp dưới. Cùng lắm thì sau này anh đi đâu, tôi đi theo đó.
Tăng Nghị đối với Yến Dung không có biện pháp. Anh trước mặt cô ta có bày ra cái giá lãnh đạo thì cũng vô dụng. Huống chi Tăng Nghị lại chẳng thích bày ra cái giá gì cả.
Khi xuống lầu thì gặp phải Chánh văn phòng Lưu Cường, Tăng Nghị cười lên tiếng:
- Chánh văn phòng Lưu, tôi và Tiểu Yến đến thành phố một chuyến, đại khái chắc chiều mới trở về. Phòng có việc gì gấp thì anh gọi điện thoại cho tôi nhé.
- Vâng, vâng!
Lưu Cường cười, khẩn trương xuống lầu mở cửa xe cho Tăng Nghị:
- Trưởng phòng Tăng trên đường lái xe phải chậm một chút.
- Tiểu Yến, cô nhất định phải chiếu cố Trưởng phòng Tăng cho tốt.
- Vâng!
Yến Dung gật đầu rồi chui vào vị trí lái phụ.
Nhìn chiếc xe rời đi, Lưu Cường lưng thẳng lên, thong thả bước lên trên lầu. Y là Chánh văn phòng, mỗi ngày đều đi thu dọn văn phòng cho Tăng Nghị. Lần nào cũng đều nhìn thấy hộp điểm tâm, hạt dưa hay mấy thứ linh tinh gì đó. Tăng Nghị không ăn thì ai ăn biết liền ngay.
Cơ quan hay có những loại tin đồn, nhất là tình cảm giữa lãnh đạo và cấp dưới. Ai cũng nói Trưởng phòng Tăng năm ngoái khi ở Anh quốc, đã qua đêm cùng với Yến Dung không về. Tuy nhiên, Lưu Cường cũng không thể nào tin được. Y quan sát cũng hơn nửa năm, hai người này nếu có chuyện gì thì như thế nào khả năng một chút dấu vết cũng không có.
Hơn nữa, một chưa lập gia đình, một chưa gả đi đâu, cho dù có cái gì thì cũng là chuyện kết giao bình thường thôi. Quy định của tổ chức đâu có cấm lãnh đạo không thể yêu cấp dưới.
Lưu Cường tuyệt đối bảo vệ cho Tăng Nghị, không vì cái gì khác, chỉ vì Tăng Nghị đến cách đây nửa năm thì y một tháng đã thu vào bảy tám chục ngàn, hoàn toàn cao hơn so với mấy năm trước kia. Về đến nhà cũng thẳng sống lưng hơn với vợ con.
Trước kia, đừng bao giờ nghĩ tới có ai mời người của phòng Xúc tiến đầu tư đi ăn cơm. Nhưng hiện tại người mời mình mỗi ngày đi ăn cơm đều có. Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì hạng mục của phòng Xúc tiến đầu tư rất nhiều. Con cái nhà ai không an bài được công tác, không vào được thể chế thì tiến vào một xí nghiệp cũng tốt. Trước mắt, xí nghiệp tốt ở huyện Nam Vân đều là do phòng Xúc tiến đầu tư đưa tới. Chuẩn xác mà nói thì đều là Trưởng phòng Tăng đưa tới.
Tăng Nghị đến Nam Vân đã lâu, ngoại trừ lần trước đi theo đoàn khảo sát đến Long Sơn một lần thì gần như chưa lần nào đến thành phố Long Sơn. Hắn chỉ là một Trưởng phòng nho nhỏ của phòng Xúc tiến đầu tư huyện Nam Vân, cũng chẳng có công vụ gì có thể đến thành phố để xử lý.
May mắn hôm nay dẫn theo Yến Dung. Yến Dung đối với thành phố rất quen thuộc, rất nhanh đưa Tăng Nghị đến công ty của Bạch Gia Thụ.
- Cô không phải muốn về nhà sao?
Tăng Nghị hỏi:
- Không cần tôi đưa về à?
- Anh đi lên làm việc đi, tôi tự về nhà được rồi.
Yến Dung cười ha hả:
- Nhà của tôi gần đây, đi vài bước là tới. Lát nữa xong công việc, chúng ta gặp mặt nhau ở đây.
- Vậy thì cô đi đi!
Tăng Nghị cười mở cửa xe xuống nói:
- Tôi sau khi làm xong công việc sẽ điện thoại cho cô.
Yến Dung khoát tay, cầm lấy túi xách rồi hướng đường cái đối diện đi tới. Cái đuôi ngựa đằng sau vung vẩy, trông có vẻ rất hoạt bát.