Trên mặt cả đám quân Nguyên Triệu tràn đầy vẻ thấp thỏm bất an, còn có cả vẻ sợ hãi nữa.
Dù sao thì bọn họ cũng sắp đối mặt với người Nữ Chân trong truyền thuyết.
Hơn nữa, bọn họ đã từng đánh nhau với người Nữ Chân, kết quả thua trận khiến bọn họ tới tận lúc này vẫn còn sợ hãi người Nữ Chân.
Bên kia, Tông Hán đã điều chỉnh xong chiến thuật, đại quân đã xuất phát.
Bộ binh ở hai bên xung phong, ky binh không xung phong nữa.
Rốt cuộc thì ba nghìn bộ binh chỉ để dò đường, xem như là mở đường cho ky binh.
Trước đó dùng ky binh xung phong, gây ra thương vong thảm thiết, chuyện như mới vừa xảy ra thôi.
Đây cũng là lý do vì sao trước đó Tông Hán không định đi thẳng qua Hiệp Khâu, mà đến tận bây giờ mới lựa chọn liều mạng với Giang Siêu.
Hắn ta sợ lại xuất hiện thương vong.
Súng đạn trên tay Giang Siêu thật sự rất lợi hại.
Hắn ta sợ ky binh phe mình đi lên sẽ bị tổn thất nặng nề.
Có điều, hắn ta làm sao cũng không ngờ được là nếu lúc ấy hắn ta bất chấp tất cả để ky binh xung phong, không so đo được mất, thì lúc này hắn ta đã ở một đầu khác của Hiệp Khâu rồi.
Khi ấy, hắn ta nhiều lắm chỉ tổn thất khoảng vạn ky binh thôi, làm gì đến mức tổn thất hơn hai vạn năm ky binh như bây giờ.
Tuy rằng trong đó có một vạn ky binh là do quân Đại Triệu chém giết, nhưng mà đây cũng được coi như là một quyết sách sai lâm từ hắn ta.
Tới tận lúc này, hắn ta còn có chút không hiểu tại sao quân Đại Triệu lại đột nhiên nổi loạn, liều chết tấn công bọn họ.
Hắn nghĩ có lẽ là do quân Nguyên Triệu ép buộc quân Đại Triệu.
Nhưng mà với sức chiến đấu của quân Đại Triệu, quân Nguyên Triệu chưa chắc có thể đánh thắng được quân Đại Triệu nhanh như vậy.
Hơn nữa, quân Đại Triệu tác phong nghiêm chỉnh, không hề giống quân thua trận.
Làm gì có quân thua trận nào lại có thể ngay ngắn tiến lên?
Với lại, quân Đại Triệu thà rằng liều mạng với quân Nguyên Triệu, cũng không muốn liều mạng với bọn họ mới đúng.
Vậy nên, hắn ta bỏ qua suy đoán bên kia có quân Nguyên Triệu.
Rốt cuộc thì hiện giờ quân Nguyên Triệu tự lo cho mình còn chưa xong, đâu còn năng lực đến đây liều mạng với bọn họ.
Sau khi hai bên bộ binh đi vào Hiệp Khâu, Nhạc Bằng Cử quay đầu nhìn Giang Siêu, đợi lệnh của Giang Siêu.
Giang Siêu nhìn đám bộ binh, không ra lệnh tấn công, thật sự là rất lãng phí khi dùng đại pháo bắn một số binh thưa thớt thế kia, nhưng mà dùng súng trường thì cũng được.
Có điều, bây giờ còn chưa đến lúc ra tay.
Dù có muốn ra tay thì cũng phải làm cho đám bộ binh kia lên không được xuống không xong.
Lúc Tông Hán chuẩn bị dốc sức lao về phía Hiệp Khâu, ở hơn mười dặm đường phía sau hắn ta, có năm vạn quân Nguyên Triệu đang mai phục.
Một tên tướng lãnh quân Nguyên Triệu nhìn lên phía trước, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Hắn ta không hiểu vì sao vương gia nhà mình phải nghe theo sự sắp xếp của Giang Siêu.
Bảo bọn họ ra phía sau kẻ địch chặn đường có khác gì bảo bọn họ đi chơi chứ?
Hắn ta cảm thấy quân Nữ Chân sẽ không lui ra từ nơi này, còn cảm thấy quân Nữ Chân sẽ không dễ dàng bị đánh lui như vậy.
Lúc hắn ta đang nghỉ ngờ thì chợt thấy đội quân mấy nghìn người xuất hiện ở phía trước.