Tuy rằng hắn ta là một tên ăn chơi trác táng, đôi khi cũng có chút bỉ ổi, nhưng mà hắn ta vẫn có chút khí phách trước đại nghĩa dân tộc.
Tên chiến sĩ kia nghe vậy thì gật đầu, vội vàng cưỡi ngựa đi.
Lúc này, Tống Yên đứng bên cạnh nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ ngẫm nghĩ. Rất nhanh sau đó, nàng nghiêm túc nói với ca ca Tống Chân: “Ca, người Nữ Chân chủ yếu tấn công bằng ky binh. Nếu bọn chúng muốn vượt qua Hiệp Khâu thì chắc chăn sẽ dùng ky binh mở đường. Chỉ dựa vào bộ binh, thương binh, cung tên binh của chúng ta là rất khó chặn đường.”
“Ưu thế của bọn chúng là tính cơ động rất cao, một khi đột phá được quân trận của chúng ta thì sẽ khiến quân đội bên ta loạn lên, trở thành đối tượng chém giết của bọn chúng.”
“Cách tốt nhất hiện giờ là phá hư tính cơ động của ky binh, vậy thì chúng ta mới có thể ngăn cản bọn chúng được.
Chúng ta có thể lợi dụng địa hình Hiệp Khâu để làm vậy.”
Tống Yên vừa dứt lời, đám tướng lãnh quân Nguyên Triệu đều lộ vẻ khâm phục.
Bọn họ dường như không thể ngờ rằng Tống Yên lại còn có thiên phú quân sự, chỉ vài câu nói đã vạch trần được mấu chốt của sự việc.
Nếu lợi dụng tốt địa hình ở đây thì ky binh muốn đi đường sẽ khó càng thêm khó.
Nghe vậy, Tống Chân cũng gật đầu, vội vàng ra lệnh với tướng sĩ đứng sau: “Toàn quân nghe lệnh, mở ra một mặt trận quấy rầy ky binh, cách một trượng kéo một dây cản ngựa, dời tất cả tảng đá có thể dời ra giữa đường đi, càng lộn xộn càng tốt, lớn hay nhỏ gì cũng được, chỉ cần là đá thì cứ dời đi cho bổn thế tử, nhanh đi...”
Hiện giờ tình huống khẩn cấp, hắn ta cần phải giành giật từng giây một để hoàn thành mặt trận ngăn cản ky binh người Nữ Chân.
Chỉ cần hạ thấp tính cơ động của ky binh người Nữ Chân là ổn rồi.
Tiếp theo chỉ cần đánh nhau nữa thôi.
Đương nhiên cũng có thể là một bên bị chém giết.
Rốt cuộc thì trong tình huống mất đi chiến mã, ở ngay tại Hiệp Khâu, thì người Nữ Chân chẳng khác gì dê đợi làm thịt.
Tiền đề là bọn họ có thể thành công lợi dụng ưu thế bên phe mình.
Lúc này, Tống Yên bên cạnh vội vàng bổ sung: “Ca, lát nữa đặt cung tên binh ở cuối cùng, thương binh và thuẫn binh che phía trước, bộ binh ở hai bên..."
Nghe vậy, Tống Chân gật đầu. Loại trận hình này là loại trận hình tốt nhất trong cuộc chiến chặn đường.
Dù cho người Nữ Chân có ky binh xông qua được thì kết quả cuối cùng sẽ là bị thương binh đâm chết, hoặc là bị bộ binh chém chết.
Về phần cung tên binh, bọn họ sẽ bắn chết những tên Nữ Chân xung phong.
Rất nhanh sau đó, quân Nguyên Triệu bắt đầu chuẩn bị hết ở các mặt, bốn vạn người dọn hết đá ở khu vực này lên chỗ phía trước cách mấy chục mét.
Một số công binh dùng cọc sắt đóng đinh hai đầu dây cản ngựa, rồi kéo thêm dây thừng ở giữa, hoàn thành mặt trận chặn đường dài gần trăm mét trong mười mấy phút.
Nhiều người lực lượng lớn, cộng thêm sự giục giã của đám tướng lãnh và Tống Chân, vậy nên tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Cho dù mỗi người dời một tảng đá thì cũng có gần bốn vạn tảng đá được dời đến giữa đường.
Xung quanh Hiệp Khâu có nhiều nhất là đá. Bốn vạn người một người dời một tảng đá thì cũng còn phân nửa đá ở xung quanh.
Có đống đá chặn ở giữa đường, cộng thêm dây cản ngựa chặn lại, ky binh người Nữ Chân xem như xong rồi.
Dù chiến mã có thể nhảy qua dây cản ngựa thì cũng không thể nào đi nhanh được trên đống đá.
Vó ngựa có thể giãm xuống đá bất cứ lúc nào, một khi giãm xuống là sẽ đau, chiến mã chắc chăn sẽ nổi điên.
Nếu chỉ có vài con chiến mã thì không sao.
Nhưng nếu là đội ky binh, chỉ cần có một con chiến mã xảy ra chuyện thì có khả năng là nguy hiểm chết người.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, đám người Tống Chân và Tống Yên mặt mày khẩn trương nhìn lên Hiệp Khâu ở phía trước.
Trước mặt bọn họ là đại quân đã bày trận xong.
Các loại binh phối hợp với nhau, từng loại binh vào đúng vị trí của mình.