Bên này, Giang Siêu cưỡi ngựa chở Tô Nguyệt Nhi chạy như điên ra khỏi đại doanh.
Lúc này, cơ thể Tô Nguyệt Nhi càng lúc càng nóng, miệng lẩm bẩm: “Công tử, ôm chặt ta... công tử..."
Tô Nguyệt Nhi vặn vẹo thân thể, liều mạng ôm chặt Giang Siêu.
Nàng mặt mày đỏ bừng, hơi thở càng lúc càng dồn dập, rồi bắt đầu có chút khó thở, dường như có thể chết bất cứ lúc nào.
Thấy cảnh này, Giang Siêu cảm thấy căng thẳng. Hăn biết mị dược trên người Tô Nguyệt Nhi đã phát tác hoàn toàn.
Muốn giải loại thuốc này thì chỉ có thể dùng thuốc giải hoặc là làm chuyện nam nữ.
Nhưng thuốc là do Hoàng Thân Lang cho, tên kia tuyệt đối sẽ không mang thuốc giải.
Hiện tại chỉ có thể làm như thế kia mới cứu được Tô Nguyệt Nhi.
Trong nhất thời, Giang Siêu có hơi khó xử. Hắn không biết Tô Nguyệt Nhi suy nghĩ thế nào.
Đối với một người hiện đại như Giang Siêu, hắn từng trải rất nhiều chuyện nam nữ, đương nhiên không quá quan trọng những chuyện thế này.
Nhưng Tô Nguyệt Nhi dù sao cũng là người cổ đại, tư tưởng cổ hủ, lỡ như nghĩ bậy thì phiền phức lắm.
Có điều, nếu hiện giờ Giang Siêu không cứu Tô Nguyệt Nhị, thì Tô Nguyệt Nhi sẽ chết.
Thấy Tô Nguyệt Nhi càng ngày càng không ổn, Giang Siêu không do dự nữa, ôm Tô Nguyệt Nhi cưỡi ngựa về phía núi lớn bên ngoài thành.
Đi tới chân núi, Giang Siêu nhảy xuống ngựa, rồi nhảy vào trong rừng.
Hắn muốn dẫn Tô Nguyệt Nhi đi tìm một sơn động, hiện giờ không kịp quay lại cửa đông nữa rồi.
Hắn đành phải tìm một chỗ ở đây giải độc cho Tô Nguyệt Nhi. Còn chuyện sau đó thì chỉ có thể sau đó lại nói.
Giang Siêu nhanh chóng tìm được một sơn động. Hắn ôm Tô Nguyệt Nhi vào sơn động, nhặt một ít cành khô ở xung quanh, đi đốt một đống lửa.
Lúc này, Giang Siêu đang định đi xem xét tình huống của Tô Nguyệt Nhị, thì bị một đôi tay ôm lấy từ phía sau.
Giang Siêu biết dược lực trên người Tô Nguyệt Nhi đã hoàn toàn phát tác.
Lúc này, nàng đã không còn tỉnh táo nữa. Hắn vừa mới xoay người thì đôi môi ấm áp của nàng đã hôn lên.
Giang Siêu nảy lên cảm giác xao động. Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, rốt cuộc không thể kiềm lòng được nữa. Hắn nhiệt tình đáp lại Tô Nguyệt Nhi.
Có cơn gió thổi phất qua ngoài động. Trong động lại là một cảnh tượng khác.
Không biết qua bao lâu, Giang Siêu nhìn Tô Nguyệt Nhi đang ngủ say với ánh mắt phức tạp.
Giang Siêu nhìn chằm chằm vào đống lửa, trong nhất thời không biết phải nên đối mặt như thế nào với Tô Nguyệt Nhi.
Tuy rằng hắn vì cứu nàng nên mới làm như vậy. Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn cũng xem như đoạt trong sạch của người †a.
Với tính tình quyết liệt của Tô Nguyệt Nhi, có khi còn sẽ xảy ra mạng người.
Giang Siêu suy nghĩ lo lắng, rồi dân cảm thấy mệt mỏi. Hắn bận rộn cả ngày, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã bị Lạc Ngưng Sương bắt đi.
Vì bỏ trốn, hắn dùng hết sức lực đánh sâu vào huyệt đạo. Khi ấy hắn đã cạn kiệt sức lực rồi.
Đến cuối cùng, hắn còn phải cứu Tô Nguyệt Nhị, lại tốn thêm rất nhiều thể lực.
Khi bắt đầu yên tĩnh, hắn rốt cuộc không cố được nữa, nhắm mắt lại dựa vào vách động ngủ.
Không biết qua bao lâu, Tô Nguyệt Nhi nằm trên mặt đất tỉnh lại.
Nàng mơ màng nhìn xung quanh, rồi đột nhiên cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, cả người chợt căng thẳng, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Nàng siết chặt quần áo phủ trên người, ngẩng đầu lên thì thấy Giang Siêu đang dựa vào vách động, trên người mặc rất ít quần áo, phần lớn quần áo đều bị nàng đè dưới người.
Vẻ tuyệt vọng trên mặt nàng lập tức thả lỏng.
Không biết nghĩ đến gì đó, sắc mặt nàng lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng mà nhìn Giang Siêu.
Nhưng rất nhanh sau đó, nàng thay đổi sắc mặt, nước mắt chảy ra.
Nàng nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt tràn đầy phức tạp.
Nàng và Giang Siêu vốn dĩ có lập trường khác nhau.