Tô Nguyệt Nhi nhìn về phía Giang Siêu, cả người thả lỏng, ý thức lập tức chìm vào cơn hôn mê.
Giang Siêu mặt mày hiện lên vẻ lo lắng.
Có điều, hắn còn chưa kịp đi xem xét tình huống của Tô Nguyệt Nhi thì Hoàng Thân Lang ngoài cửa đột nhiên hô lớn: “Người đâu, mau tới đây, phạm nhân chạy trốn! Mau tới đây...”
Hắn ta vừa dứt lời, xung quanh vang lên tiếng ồn ào, dường như ai cũng chạy về phía bên này.
Giang Siêu nhìn Hoàng Thân Lang, nhặt cây dao trên mặt đất lên, bế Tô Nguyệt Nhi, định đi đâm Hoàng Thân Lang.
Lúc này, Hoàng Thân Lang còn đang chảy máu, mặt mày đầy vẻ đau đớn.
Một chân vừa rồi của Giang Siêu tuy rằng không đá chết hắn ta, nhưng lại khiến hắn ta bị thương nặng.
Bây giờ cứ thấy Giang Siêu là hắn ta sợ hãi.
Thấy Giang Siêu xông tới chỗ mình, hắn ta quay người chạy ra bên ngoài.
Lúc này, bên ngoài lầu vang lên tiếng người, hiển nhiên là có người đã chạy tới bao vây lều lại.
“Mau vào đi... hắn ở bên trong, hắn bắt cóc thánh nữ, nhất định phải bắt lấy hắn, nếu không thánh nữ sẽ có nguy hiểm!”
Hoàng Thân Lang nói với người ở cửa.
Giang Siêu không đi về phía cửa. Khi chưa rõ tình huống, hắn sẽ không mạo hiểm. Hắn ôm Tô Nguyệt Nhi, quay người chạy ra phía sau lều, vung tay rạch lên vải lều.
Vải lều lập tức bị cắt một lỗ to, Giang Siêu dùng một tay xé toạc cái lỗ, rồi nhảy ra khỏi lều.
Lúc này, có người phát hiện Giang Siêu nhảy ra từ nơi này, lập tức chạy lại bao vây Giang Siêu.
“Mau lại đây... hắn ở đây... thánh nữ đang trong tay hắn, mau bắt hắn lại!” Có binh lính hô lớn.
Giang Siêu đành phải chạy về một hướng khác. Hắn ôm chặt Tô Nguyệt Nhi hơn nữa, nhảy bật lên xuống mấy lần, xông qua vài cái lều, chạy về phía chuồng ngựa.
Muốn chạy ra khỏi doanh trại kẻ địch, chỉ có thể dựa vào ngựa. May mà hiện tại Tô Nguyệt Nhi đang ở trong tay hắn.
Đám binh lính dường như sợ Giang Siêu sẽ làm hại Tô Nguyệt Nhi, đồng thời sợ Tô Nguyệt Nhi bị thương, vậy nên không dám bắn tên.
Có điều vẫn có rất nhiều binh lính bao vây lại đây, lớn tiếng hô Giang Siêu buông Tô Nguyệt Nhi ra.
Trạng thái hiện giờ của Tô Nguyệt Nhi không tốt lắm.
Giang Siêu sao có thể buông nàng ra, ai biết người nào là thật lòng tốt với Tô Nguyệt Nhi.
Đối mặt với đám binh lính xông tới, Giang Siêu bật nhảy đá ra, đám binh lính lập tức bị đá ngã lăn lộn.
Giang Siêu nhân cơ hội chạy tới trước chuồng ngựa.
Hắn vung dao cắt dây cương của một con ngựa, nhảy lên ngựa, đạp bụng ngựa, ngựa chạy ra khỏi chuồng ngựa.
Một đường chạy như điên, đám binh lính chạy lại ngăn cản hoặc là bị đâm bay hoặc là sợ hãi tránh né. Giang Siêu giục ngựa lao ra ngoài quân doanh.
Trong đám người, Hoàng Thân Lang thấy Tô Nguyệt Nhi bị Giang Siêu dẫn đi thì tức giận đến mức ngứa răng, trong mắt tràn đây không cam lòng và đáng tiếc.
Bên kia, Lạc Ngưng Sương ra khỏi lều, nhìn bóng dáng xa dần khỏi quân doanh, hơi thay đổi ánh mắt.
Sau vài lần do dự, Lạc Ngưng Sương không đuổi theo, chỉ lằẳng lặng mà nhìn rồi thở dài quay về trong lầu của mình.
Bên cạnh lều của nàng ta, một tên thanh niên khác đi ra, ánh mắt là lạ nhìn về phía nàng ta, không biết đang suy nghĩ gì.