Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Nguyên ửng đỏ, gật đầu trả lời: “Ừm.”
Thân hình cao lớn, cường tráng của nam nhân ôm chặt lấy nàng sau lưng Thẩm Nguyên, rồi im lặng dùng bàn tay to thấy rõ xương ngón tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, gần như bao vây lấy nàng trong một không gian nhỏ hẹp.
“Vậy dạy nàng thể chữ Nhan ha.”
Lục Chi Quân thấp giọng nói, lập tức dẫn dắt bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Nguyên, viết một chữ “Nguyên” trên giấy Tuyên Thành một cách lưu loát.
Chữ Nguyên được nam nhân viết một cách mạnh mẽ và có hồn, mang một vẻ uy nghiêm và hào hùng.
Thẩm Nguyên cực kỳ thưởng thức kiểu chữ này, nhưng vẫn cố tình chậc nhẹ một tiếng, hối hận trả lời: “Quan nhân nói đúng lắm, kiểu chữ này quả nhiên không thích hợp với thiếp thân, không biết quan nhân có thể dạy thiếp thân một kiểu khác được không.”
Lục Chi Quân không lập tức trả lời nàng, ngược lại nghiêng người lại tới gần Thẩm Nguyên một chút.
Hắn đang mặc quan phục, nha bài bên hông và thẻ bài tua rua màu chàm đột nhiên chạm vào phía sau eo nàng, lớp vải của váy mùa hè khá mỏng, nên khi thẻ bài tua rua chạm vào một chút, không hề lướt qua thắt lưng nàng, trái tim Thẩm Nguyên như bị vật gì đó cào qua.
Trên mặt phù dung to như bàn tay cũng đỏ bừng lên bởi một vài suy nghĩ khó tả nào đó, chẳng hạn như tư thế nguy hiểm hiện tại của nàng với Lục Chi Quân.
Thẩm Nguyên mơ hồ cảm thấy nhất định Lục Chi Quân cố tình làm vậy.
Đang nghĩ như vậy, giọng nói trầm thấp của nam nhân đột nhiên lướt qua mái tóc nàng, nói: “Ta biết một loại kiểu chữ này thôi, nếu nàng không muốn học, ta sẽ không dạy nàng.”
Lục Chi Quân ngoài miệng nói không dạy nàng, nhưng thật ra là muốn nàng cầu xin.
Tấm lưng mảnh khảnh của Thẩm Nguyên gần như dán chặt vào miếng vải kỳ lân trước người hắn, nàng thầm cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, mọi chuyện sẽ không ổn lắm.
Nàng không muốn bị hắn bắt nạt ở đây đâu.
Thẩm Nguyên đành phải từ chối Lục Chi Quân lủi thân đến gần, nhẹ giọng trả lời: “Quan nhân chỉ biết kiểu chữ này thôi thì thiếp thân sẽ không học nữa.”
Trong lúc bối rối, khuỷu tay Thẩm Nguyên cong lên, như dùng sức đánh mạnh vào xương sườn của nam nhân.
Thẩm Nguyên vốn định giãy dụa, muốn cách xa Lục Chi Quân hơn một chút, nào biết sau lần giãy dụa này, giữa hai người thực sự có nhiều tiếp xúc thân thể hơn.
Hô hấp của Lục Chi Quân dường như bỗng dưng nặng nề hơn rất nhiều, lập tức khi Thẩm Nguyên chưa kịp phản ứng, hắn đã vung tay lên, quét hết bút, mực, giấy mực trên bàn xuống.
Nghe thấy âm thanh rầm rầm của những thứ đó rơi xuống đất, Thẩm Nguyên cũng bị hành vi thô lỗ của Lục Chi Quân làm cho sợ hãi, mở to mắt ra, sau khi được nam nhân ôm lên án thư rộng lớn kia ngồi xuống, còn cực kỳ khó xử gọi một câu: “Quan nhân ~”
Đôi mắt thâm sâu của Lục Chi Quân bình tĩnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn, bối rối của nàng, hôm nay hắn đã nhìn thấy cái gì gọi là khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi rồi.
“Thẩm Nguyên.”
Giọng Lục Chi Quân trầm thấp mà hùng hậu, đang gọi nàng.
Cây trâm bướm đang run bên cạnh mái tóc của Thẩm Nguyên Nha vẫn theo hơi thở không đều của nàng vỗ cánh lên xuống, Lục Chi Quân thấy vậy mím môi mỏng, cảm thấy con bướm trên cây trâm này giống hệt mỹ nhân gian xảo trước mặt, liền đưa tay lấy cây trâm khỏi trên búi tóc mây của nàng xuống, sau đó thấp giọng hỏi nàng: “Nàng quyến rũ ta?”
Thẩm Nguyên luống cuống lắc đầu, âm điệu cực mềm trả lời: “Thiếp thân không dám…”
Lục Chi Quân không tra hỏi nàng nữa, chỉ dùng cánh tay dài vòng qua eo con kiến mảnh mai của nàng, hơi có ý trừng phạt nghiêng người hôn nàng.
Khi hơi thở trong trẻo và trưởng thành của nam nhân truyền đến, Thẩm Nguyên cũng dịu dàng nhắm mắt lại, nàng không đưa tay về phía sau, tìm chổ dựa trên án thư, ngược lại tuân theo mệnh lệnh trước đó của nam nhân đối với nàng, ngoan ngoãn đặt bàn tay nhỏ nhắn lên eo hắn, mặc cho Lục Chi Quân hôn nàng đến mơ mơ màng màng, thậm chí còn phát ra tiếng chụt chụt mềm nhũn.
Sau khi Lục Chi Quân buông nàng ra, Thẩm Nguyên đã hoàn toàn quên mất mục đích chuyến đi đến Kỳ Tùng quán này.
“Có phải nàng không thích ở đây không?”
Giọng Lục Chi Quân hơi khàn khàn, nhưng lại dịu dàng lạ thường.
Thẩm Nguyên biết ý của hắn, đúng là nàng không thích án thư cho lắm, dù sao nó cũng là nơi Lục Chi Quân làm việc thường ngày, làm chuyện đó ở chỗ này, không chỉ làm cho nàng cảm thấy rất không an toàn, thậm chí còn cảm thấy hơi xấu hổ.
Sau khi nàng đỏ mặt nhỏ nhắn gật đầu vài cái, nam nhân liền ôm nàng vào lòng, sải bước đi về phía khung Bác Cổ.
Đây là muốn dẫn nàng đến Noãn các ở phía tây Kỳ Tùng quán sao?
Không biết vì sao, trong lòng Thẩm Nguyên lại nổi lên hưng phấn khó hiểu, nhớ tới trước đây mình đã từng mơ tưởng dáng vẻ ấy khi ở trong Noãn các, cho nên nàng liền vùi mặt nhỏ nhắn trước người hắn.
Sau khi đến Noãn các, Lục Chi Quân đặt nàng lên giường thấp, còn cố tình lạnh lùng, nghiêm túc nói: “Hôm nay thật sự phải xử lý nàng thật tốt mới được.”
Trong lòng Thẩm Nguyên oán thầm, rõ ràng là hắn đã có những suy nghĩ này từ trước rồi, trước khi nàng đáp ứng yêu cầu của hắn, Lục Chi Quân lại bày đặt tỏ ra nghiêm túc ở đây.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Thẩm Nguyên vẫn giả bộ trốn về phía cửa sổ lăng hoa bên cạnh giường, lúc sắp bị nam nhân bắt được cổ chân, còn nhẹ nhàng a một tiếng.
Thẩm Nguyên cố tình lần lượt gọi hai từ “quan nhân” và “đừng mà”, vừa muốn nghênh đón vừa muốn từ chối, rụt rè rủ đôi mắt xuống.
Quả như nàng nghĩ, Lục Chi Quân cực kỳ hưởng thụ dáng vẻ này của nàng, chiêu này của Thẩm Nguyên cũng đã thử nghiệm nhiều lần mà lần nào cũng dính.
Đang lúc Lục Chi Quân sắp giữ chặt cổ tay nàng, giam nàng vào một chỗ, thì bên ngoài lồng hoa rơi xuống đất đột nhiên truyền đến giọng nói của Giang Trác ——
“Công gia, ngài còn ở trong Kỳ Tùng quán không? Chuyện ban ngày ngài bảo thuộc hạ điều tra đã vài có manh mối rồi.”
Giang Trác đứng bên ngoài giá Bác Cổ, trước khi nói chuyện, hắn ta đã quan sát thông qua khe hở ô vuông rồi.
Vừa hỏi xong, Giang Trác không nhận được hồi âm ngay lập tức, liền cảm thấy Lục Chi Quân đã rời khỏi Kỳ Tùng quán rồi.
Nhưng vừa nãy ở trong sân, hắn ta và những người hầu còn lại đâu thấy bóng dáng của Lục Chi Quân đi tới hành lang đâu.
Đang cảm thấy kỳ quái thì nghe thấy giọng nói thì thầm của nữ tử nhỏ nhắn và mềm mại ở phía tây sương quán: “Quan nhân, công việc quan trọng, ngài đi nói chuyện với Giang Trác trước đi.”
Giang Trác nghe xong, sắc mặt bỗng dưng đỏ lên.
Công gia bây giờ không giống trước đây, lúc nhìn thấy sau khi phu nhân sinh thế tử xong, tình cảm với công gia càng lúc càng bền chặt, đối với Lục Chi Quân mà nói, Kỳ Tùng quán không còn là một nơi hoàn toàn riêng tư nữa.
Phu nhân sẽ đến chỗ này làm bạn với hắn, tâm sự cùng hắn.
Dưới ánh trăng sáng, tình chàng ý thiếp, làm sao có thể hoàn toàn chắc chắn rằng chỉ đơn thuần tán gẫu khi ở cùng nhau chứ.
Công gia đang ở tuổi sung sức, phu nhân lại trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, tây sương có chỗ nghỉ ngơi, hai người thân mật ở chỗ đó một chút, cũng là chuyện hết sức bình thường.
Thấy Lục Chi Quân vẫn chưa mở miệng nói chuyện, Giang Trác định lợi dụng thời cơ lặng lẽ chuồn đi.
Bên kia.
Lục Chi Quân nhớ tới tin tức mà Giang Trác phải điều tra có liên quan đến Uất Trì Tĩnh, liền tự kìm nén những hứng thú xuống.
Sau khi Thẩm Nguyên nhẹ nhàng dặn dò hắn, Lục Chi Quân vừa định rời khỏi Noãn các, nhưng cảm thấy thắt lưng bên hông mình được thê tử dùng bàn tay mảnh khảnh đột nhiên ôm lấy.
Lục Chi Quân thấp giọng ngăn lại: “Đừng náo loạn.”
Tuy nhiên, Thẩm Nguyên thẹn thùng mím môi mềm, giải thích với nam nhân: “Thiếp thân không có làm loạn với quan nhân… Mũ ô sa của ngài bị lệch rồi, chỉnh lại một lần rồi hẵng đi ra ngoài.”
Sau khi Lục Chi Quân đi ra từ chỗ lồng hoa, đã được Thẩm Nguyên giúp đỡ mặc y phục xong, thấy trong Minh Đường sáng rực, nhưng không có bóng dáng của Giang Trác, liền nâng cao giọng ra lệnh nói: “Giang Trác, tiến vào.”
Giang Trác đỏ mặt đi vào trong quán lần nữa, chờ sau khi Lục Chi Quân vào thư phòng, lại thấy trên thảm nhung cũng có một đống bừa bộn, thầm cảm thấy lúc công gia và phu nhân đang ở thư phòng, chắc là đã vui đùa một lúc lâu rồi.
Thật sự là không thể không thấy.
Hắn ta nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, cung kính nói với Lục Chi Quân: “Công gia, người ở chỗ Yến quốc nói, mẹ đẻ của Uất Trì Tĩnh là Nhâm thị, lại là thế gia đại tộc ở địa phương, chỉ là sau khi Nhâm thị sinh hắn xong, không lâu liền qua đời. Mà Yến vương phi quen biết với người dân địa phương hiện nay, vẫn là vương phi Giản thị hiện tại.”
Trên danh sách tổ tiên của Hồng lô tự ghi lại năm và thời điểm mỗi vương gia chư hầu và thế tử cùng đích trưởng tử được sinh ra, năm sinh của Uất Trì Tĩnh được ghi lại là năm Thái Khang thứ bảy, mà sinh nhật của Thẩm Nguyên lại là năm Thái Khang thứ sáu.
Năm Thái Khang thứ sáu, Yến vương Thác Bạt Hành vừa được tiên đế ban thưởng đất phong[1], rồi dời từ phủ quận vương ở kinh thành đến Yến quốc cách phủ Nhữ Ninh rất gần, từ đó đến bây giờ không bao giờ vào kinh thành nữa.
[1] Đất phong: hoặc thái ấp, trong xã hội nô lệ hoặc phong kiến vua chúa phong đất đai cho chư hầu, chư hầu lại cấp cho tầng lớp dưới.
Mà mẫu thân của Thẩm Nguyên là Đường thị, bởi vì khó sinh, sau khi sinh Thẩm Nguyên liền rời khỏi nhân thế, năm bà qua đời cũng là năm Thái Khang thứ sáu.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lục Chi Quân dần trở nên thâm trầm khó lường.
Nguyên nhân hắn vẫn phái người nhìn chằm chằm vào thế tử Yến vương, là vì cảm thấy Uất Trì Tĩnh là người có tài năng.
Nếu tuổi thọ của tiểu hoàng đế thật sự không kéo dài đến hai năm, trước mắt xem ra, Uất Trì Tĩnh là người kế vị thích hợp nhất.
Tài năng của hắn tuy không tính là xuất sắc, nhưng cũng đủ để trở thành một vị vua thủ thành.
Vận mệnh quốc gia của Kỳ triều vốn đã có dấu hiệu suy sụp, nhưng sau khi Lục Chi Quân trở thành người nắm quyền thực sự, Kỳ triều lại mơ hồ có dấu hiệu phục hưng.
Nếu như Uất Trì Tĩnh thật sự làm hoàng đế tương lai, chỉ cần không phạm sai lầm lớn nào, triều đại này tồn tại hơn một trăm năm cũng không thành vấn đề.
Nhưng Lục Chi Quân vẫn chưa hoàn toàn xác định Uất Trì Tĩnh là người kế nhiệm Kỳ triều, so với Uất Trì Tĩnh có thể trở thành một quân chủ đủ tư cách hay không, hiện tại hắn càng muốn hiểu thêm chính là vì sao hắn lại chú ý và để ý Thẩm Nguyên như vậy.
Ánh nến khẽ lay động, Lục Chi Quân lúc này nói: “Chỗ kia của Yến quốc đã không tra được tin tức nào hữu dụng, xem ra việc này vẫn phải bắt đầu từ Thẩm gia Vĩnh An Hầu phủ.”
Giang Trác suy nghĩ một lát, trả lời: “Thuộc hạ đã biết, Vĩnh An Hầu phủ vẫn có mấy lão nô, lão bộc lớn tuổi, bọn họ đã làm việc hơn hai mươi năm ở Hầu phủ, thuộc hạ sẽ nhanh chóng phái tai mắt ở Hầu phủ giúp công gia điều tra chuyện này.”
——
Ba ngày sau, Lưu Viễn Hầu phủ.
Từ sau khi Đại Kỳ lập triều, hoàng đế dần dần phong tước cho vị công thần khai quốc, sự khác biệt giữa tước vị này và các tước vị khác, ngoại trừ tên gọi khác nhau như công, hầu, bá, còn phải xem những đại thần có tước vị này, có được hoàng đế ban cho Thiết Khoán[2] hay không.
[2] Thiết Khoán: trong Đan Thư Thiết Khoán, là vật có thể miễn chết cho gia tộc, có thể làm mọi việc mình thích, ngay cả Thiên Tử cũng không thể làm gì được.
Trên Thiết Khoán ghi lại danh húy và công huân của người nhận, thậm chí còn ghi lại những gì hoàng đế đã hứa với bọn họ, có thể là đặc ân cha truyền con nối, thậm chí Thiết Khoán còn có thể miễn chết. (1)
Chỉ có công hầu thế gia có Thiết Khoán, mới có thể chân chính được xưng là hào môn vọng tộc.
Phụ thân của Thẩm Nguyên là Vĩnh An hầu Thẩm Hoằng Lượng, không có Thiết Khoán.
Tổ phụ của Lục Chi Quân có quân công trong người, cho nên trong từ đường của phủ Trấn Quốc công đương nhiên có Thiết Khoán mà triều đình ban tặng.
Hôm nay, Thẩm Nguyên đến dự tiệc tại Lưu Viễn Hầu phủ, cũng là một huân tước thế gia có Thiết Khoán, lại nói Lưu Viễn Hầu Đỗ Quyết hiện tại là đích thứ tử Đỗ gia, vốn dĩ khi huynh trưởng hắn còn sống, đã lấy tước vị Hầu phủ trước rồi.
Đỗ Quyết đi theo con đường của các nam tử thế gia bình thường, thi đậu công danh, sau đó đã từng được đưa ra ngoài làm quan ở phủ Dương Châu vài năm, và đã từng giao tiếp với cữu cữu của Thẩm Nguyên.
Về sau, sau cái chết của Hầu gia trước, Đỗ Quyết xử lý hết công vụ của chức quan mình, rồi cả nhà dời về kinh thành, sau khi kế thừa tước vị, cũng không tiếp tục làm quan.
Phu nhân Vệ thị của hắn cũng là quý nữ danh môn xuất thân từ thế gia lừng lẫy, mấy đệ đệ trong nhà rất hiếu thắng, dù ở lại kinh thành làm quan hay ra ngoài làm quan, chiến tích của họ đều rất tốt.
Đệ đệ của Vệ thị là Vệ Ức, cũng là Thiếu khanh Đại lý tự trong triều, rất được Lục Chi Quân coi trọng.
Lục gia và Đỗ Vệ hai nhà đều có quan hệ tốt đẹp, vào ngày mừng thọ của Đỗ gia lão thái thái, Thẩm Nguyên đến Hầu phủ tham dự yến tiệc.
Nhắc mới nhớ, từ sau khi nàng gả cho Lục Chi Quân, bởi vì mang thai quá nhanh, cho nên ngoại trừ yến tiệc của công phủ, Thẩm Nguyên chưa từng tham dự yến tiệc của các thế gia khác trong kinh thành.
Khi nàng vừa đến cửa Hầu phủ, nàng đã thấy người đến đón nàng là đích trưởng nữ của nhà này – Đỗ Phương Nhược.
Đỗ Phương Nhược có ngoại hình đoan trang xinh đẹp, phóng mắt nhìn cả kinh thành, cũng là một quý nữ có nhan sắc nổi bật, nhưng nha hoàn đi theo Thẩm Nguyên đến dự tiệc có lẽ là vì đã quen với nhan sắc của chủ tử nhà mình, cho dù gặp mỹ nhân nào đi chăng nữa, đều cảm thấy hơi kém hơn một chút, không cần phải dùng mắt để nhìn.
Hôm nay, Thẩm Nguyên mặc một chiếc áo sam có vạt áo trên màu nâu, bởi vì thời tiết bây giờ là mùa hè, để không làm cho khí chất cả người trông quá đắt tiền, xúc phạm người khác, nên nàng mặc một chiếc váy xếp ly mặt ngựa màu xanh hạt đậu tươi mát, trong tay còn cầm một cái quạt ba tiêu thêu bướm và phù dung.
Mái tóc đen dày cũng được vấn thành búi tóc dài của quý phụ trong kinh thành, cài một bộ trâm hoa, thiêu tâm[3], phân tâm[4], đấu tấn[5], đội mũ đầy đủ, trang sức đều bằng vàng, kiểu tóc gọn gàng, trang trọng như thế, khiến khuôn mặt của Thẩm Nguyên và các đường nét càng lúc càng trở nên thanh tú.
Khí chất không vì bộ váy quá đỗi sang trọng mà có chút già dặn, vẫn là dáng vẻ dịu dàng, cổ điển, nhã nhặn ấy.
“Phương Nhược gặp qua Thủ phụ phu nhân.”
Đỗ Phương Nhược dứt lời, liền mỉm cười ngâm nga bước đến bên cạnh Thẩm Nguyên.
Người nhà Đỗ gia phái Đỗ Phương Nhược đến đón, tất nhiên là vì biểu hiện sự tôn trọng đối với Thẩm Nguyên, khi Đỗ Phương Nhược ân cần chào hỏi nàng, thái độ cũng rất khách khí.
Nàng đương nhiên biết người Đỗ gia đối xử với nàng như thế là vì trượng phu của nàng là Lục Chi Quân, nếu chỉ dựa vào thân phận đích nữ Thẩm gia của nàng đến yến tiệc, vậy người đến chào hỏi nàng phải là quản sự của Đỗ phủ.
Đến khi Thẩm Nguyên và đại tiểu thư Đỗ gia chu đáo và lịch sự đi đến bức tường phù điêu, họ gặp lại mẫu thân Vệ thị của Đỗ Phương Nhược.
Bởi vì lý do cùng sống ở Dương Châu, Vệ thị tiến lên cầm tay Thẩm Nguyên, vừa mang theo tán thưởng đánh giá nàng từ trên xuống dưới, vừa nói: “Nguyên tỷ nhi đã lớn rồi, năm đó khi ta ở Dương Châu thấy cữu cữu dẫn ngươi đến cánh đồng muối, ngươi mới hai ba tuổi thôi. Khi đó, Phương tỷ nhi chúng ta còn đang trong bụng ta đấy.”
Mặc dù Thẩm Nguyên biết Vệ thị đã từng hầu hạ Lưu Viễn Hầu nhậm chức ở ngoài Dương Châu, nhưng vẫn chưa có ấn tượng gì với Vệ thị, chỉ dịu dàng trả lời: “Khiến Hầu phu nhân đến đón, thật sự là làm ta xấu hổ mà.”
Vệ thị khách khí nói: “Phu nhân Quốc công nói gì vậy, đều trách ta tiếp đãi không chu đáo, vốn nên cùng Phương tỷ nhi đứng ở cửa phủ đích thân nghênh đón ngươi, chỉ là hôm nay Hầu phủ chúng ta dùng tiệc bằng Khúc Thủy Lưu Thương[6], những tiểu nha hoàn kia làm việc đần độn quá nên ta phải nhìn các nàng ở phòng khách một lúc.”
Thẩm Nguyên lạnh nhạt gật đầu.
Tuy nói nàng nhìn hai mẹ con Vệ thị và Đỗ Phương Nhược đều là cười như không cười, có chút giả tạo và không được tự nhiên, nhưng dù sao nàng cũng được hai người này lấy lòng và nịnh nọt, cho nên cũng không cảm thấy có chỗ nào khó chịu.
Sau khi theo hai mẹ con các nàng đến bảy gian rộng lớn của Hầu phủ, và phòng khách bằng gỗ bách cực kỳ hoành tráng, hiên ngang.
Tuy nhiên, Thẩm Nguyên nhìn thấy ngoài đại sảnh đủ loại hoa mùa hè nở rộ cây tường vi[7], mẫu đơn, thược dược[8], cây lựu đều đang tranh nhau làm đẹp.
Bọn nha hoàn đang không ngừng thêm nước vào phía trên dòng nước, để làm cho nước lưu thông, một số món kho lạnh đã xuôi theo dòng nước trôi về chỗ Thẩm Nguyên.
Trong sảnh đã có vài quan quyến đã ngồi vào ghế, Thẩm Nguyên nhớ rõ Cao phu nhân và Kiều phu nhân cũng sẽ đến đây, nhưng lại không phát hiện bóng dáng của hai người này.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Nguyên, mấy nữ quyến trong sảnh đều đứng lên, còn cung kính phúc thân hành lễ với Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên lập tức gặp gỡ bình lễ với các vị nữ quyến này, nàng không ngờ rằng sau khi làm phu nhân của Lục Chi Quân, khi nàng đến nhà khác dự tiệc, thái độ của người ngoài đối với nàng lại cung kính như vậy.
Nói hơi quá một xíu, ngoại trừ nàng không có đội nghi trượng, các đãi ngộ còn lại thực sự không khác gì hoàng hậu.
Thẩm Nguyên nhanh chóng đè nén hết tâm tư, sau khi Vệ thị dẫn nàng ngồi xuống ghế trên, Thẩm Nguyên liền nhìn Đỗ Phương Nhược có chút hưng phấn chạy về phía một thiếu nữ sắp vào phòng khách.
Nàng nhìn từ xa, thì thấy thiếu nữ kia đúng là muội muội của nàng, Thẩm Hàm.
_______________
Tác giả nói xíu: Bây giờ không giống như ngày xưa nữa, Nguyên tỷ bây giờ rất hạnh phúc, tâm trạng cũng khác rồi, không bị lừa bởi thủ đoạn của tiểu nhân nữa đâu.
(1) Baidu Bách khoa toàn thư
[3] Thiêu tâm: Từ gốc “ 挑心”, là kiểu tóc của phụ nữ vào giữa thời nhà Minh.
[4] Phân tâm: Từ gốc “分心”,