Hôm nay, Lục Chi Quân đến đây là muốn vào nha môn Hồng lô tự[1] để điều chỉnh một vài hồ sơ của vương gia chư hầu, theo lý thuyết chuyện điều chỉnh hồ sơ này, không cần hắn đích thân chạy đến một chuyến.
[1] Hồng lô tự: tên cũ là Đại hồng lư, Điển khách là một cơ quan nhà nước trong quan chế phương Đông thời phong kiến. Ở Việt Nam, Hồng lô tự là trong 6 tự trong quan chế Lục tự. Hồng lô tự là cơ quan phụ trách việc tiếp đón và thể thức lễ nghi với những sứ đoàn từ các triều hoặc nước khác đến.
Nhưng sự việc đã nghiêm trọng, từ sau khi Đường Vũ Lâm bị Uất Trì Tĩnh đưa đến Yến quốc, mật thám cũng nhanh chóng đưa tin tức vào trong kinh thành.
Lục Chi Quân cũng biết được rằng mặc dù Đường Vũ Lâm say rượu được thế tử Yến vương đưa đến Yến quốc, sau khi đến nơi đó, cũng không còn tâm tư muốn vào kinh tham gia kì thi khảo hạch, hoặc có suy nghĩ trở về quê hương Dương Châu, ngược lại an phận làm một chức quan ở vương phủ mà Uất Trì Tĩnh phong cho hắn, cấp hàm nhậm chức là Nghi Tân.
Tính tình của Đường Vũ Lâm ít nhiều cũng có chút nhạy cảm và giả tạo của văn nhân, nguyên nhân không chịu trở về Dương Châu chắc là sợ sẽ bị tổn thương bởi tình cảm, với lại hắn cũng đã thích nghi với cuộc sống ở Yến quốc, sau khi biết Thẩm Nguyên đã thành hôn, liền cố gắng hết sức kiềm chế tình cảm và cảm mến với nàng.
Mặc dù Lục Chi Quân vẫn phái người theo dõi nhất cử nhất động của Đường Vũ Lâm, nhưng đối với con người như vậy, coi như đã yên tâm rồi.
Ngược lại hành động của Uất Trì Tĩnh, thật sự có chút kỳ lạ.
Tin tức đưa đến còn nói, Uất Trì Tĩnh sẽ đã hỏi Đường Vũ Lâm về phu nhân của Thủ phụ, vả lại phàm là chuyện liên quan đến nàng, Uất Trì Tĩnh đều sẽ kiểm tra chi tiết mọi thứ.
Đang yên đang lành, việc thế tử Yến Vương là Uất Trì Tĩnh vào kinh thành mà không có chiếu chỉ, bản thân hắn cũng rất kỳ lạ.
Lục Chi Quân nảy sinh nghi ngờ vấn đề này, nhưng lại nghĩ đến từ trước tới nay, thái độ của Thẩm Hoằng Lượng luôn lạnh nhạt với trưởng nữ Thẩm Nguyên, trong lòng bỗng nhiên có thêm một phỏng đoán cực kỳ hoang đường.
Lại nói Uất Trì Tĩnh đang ở tuổi hai mươi, hắn ta trạc tuổi Thẩm Nguyên, nhưng ngày sinh cụ thể của Uất Trì Tĩnh chỉ có lễ quan Hồng lô tự mới biết rõ.
Hắn không biết nếu Thẩm Nguyên biết được chuyện này, có thể mang đến cho nàng đả kích gì hay không, trước khi chân tướng sự việc còn chưa được xác nhận, Lục Chi Quân đương nhiên sẽ chọn không đề cập chuyện đó với nàng.
Nghĩ đến đây, Lục Chi Quân lay lay tay áo rộng có hoa văn nước biển trên vách núi, vừa định cất bước đi về phía nha môn Hồng lô tự thì Giang Trác nhỏ giọng gọi hắn lại, ý bảo hắn nhìn về phía sau.
Gần trưa, ánh nắng đầu hè có chút chói chang.
Cho nên, đôi mắt phượng của Lục Chi Quân hơi hơi nheo lại, khi nhìn về phía Thẩm Du có ngoại hình khá giống Thẩm Nguyên đang chậm rãi đi về phía hắn, khuôn mặt cũng trầm đi rất nhiều.
Chỗ giống nhau nhất giữa Thẩm Du và Thẩm Nguyên chính là lông mày.
Chỉ có đường nét trên đôi mắt của Thẩm Nguyên là thanh tú hơn một chút, các đường nét còn lại xuất sắc hơn nhiều so với Thẩm Du.
Nhưng hai tỷ muội này, chỉ có Thẩm Du là có vài phần giống Thẩm Hoằng Lượng.
Mà nguyên nhân Thẩm Du và Thẩm Nguyên có phần giống nhau là vì mẫu thân của hai người đều là người của Đường gia ở Dương Châu.
Nhớ tới lần đó Thẩm Nguyên hỏi hắn, giữa nàng và Thẩm Du rốt cuộc có giống nhau hay không, vẻ mặt còn lộ ra chút phiền muộn, trong lòng Lục Chi Quân càng thêm chán ghét Thẩm Du.
“Sao nàng ta lại ở đây?”
Lục Chi Quân lạnh lùng hỏi xong, Giang Trác cũng khó hiểu lắc đầu.
Hắn có việc quan trọng trong người, nên mặc dù nhìn thấy Thẩm Du đang đi về phía hắn, Lục Chi Quân cũng không rảnh mà để mắt đến nàng ta, vừa định xoay người rời đi thì Thẩm Du đã cất cao giọng gọi hắn lại: “Tỷ phu… Về trưởng tỷ của ta… Ta có chuyện muốn nói với ngài.”
Thẩm Du nói xong, vẫn còn hơi run sợ.
Vừa nhìn thấy Lục Chi Quân, nàng ta liền sâu sắc nhận ra hai chữ uy nghiêm là gì, giống như nhìn thấy Hoàng đế, khiến người ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Sau khi nghe được hai chữ “trưởng tỷ”, Lục Chi Quân vẫn nhíu mày dừng bước, nhưng vẫn nắm một tay, đưa lưng về phía Thẩm Du, lạnh lùng nói: “Nói.”
Chỉ phát ra một chữ lạnh lùng, trong lòng Thẩm Du đã rùng mình một cái.
Trong lòng đột nhiên có chút đồng tình với Thẩm Nguyên, mỗi ngày hầu hạ một người chủ nghiêm túc và độc đoán như vậy, sao nàng có thể chịu đựng được vậy?
Thẩm Du điều chỉnh hơi thở không đều, nhanh chóng nói hết những lời đã sắp xếp trước đó.
“Tỷ phu… Mấy ngày nay trên đường đón con riêng đi học ở thư viện, ta luôn nhìn thấy trưởng tỷ mặc nam trang, vừa nói vừa cười với một vài nam tử lạ mặt trên đường Tuyên Vũ môn…”
Nói được một nửa, Thẩm Du nhìn thấy Lục Chi Quân xoay người, rồi dùng đôi mắt phượng lạnh lùng liếc nàng ta một cái.
Thẩm Du hơi hoảng hốt, nhưng lại có chút may mắn.
Coi kìa, Thẩm Nguyên đã gây ra những tai họa bại họai phong hóa như vậy, vẫn khiến lão nam nhân tức giận đấy thôi.
Thẩm Du âm thầm quở mắng Thẩm Nguyên, ước chừng lần này có thể lấy đi quyền tự do ra khỏi phủ của nàng, còn có thể cấm túc nàng ở trong viện.
Thấy ánh mắt Thẩm Du lóe lên, Lục Chi Quân nhướng mày hỏi: “Sao không nói tiếp?”
Sau khi bị hắn ép hỏi, Thẩm Du sợ hãi, lập tức trả lời: “Còn nữa… Trưởng tỷ nàng còn mở một thư viện, Viên chưởng viện của thư viện Hoa Mai kia chính là một thân phận khác của nàng. Thư viện ở đâu thì tỷ phu ngài cũng biết rồi, cả ngày trưởng tỷ đều tiếp xúc với nam tử… Ta trong lúc vô tình nhìn thấy những chuyện này, sợ trưởng tỷ sẽ làm ra chuyện gì vượt quá khuôn phép, hôm nay nhìn thấy tỷ phu ngài…”
Giọng điệu của Thẩm Du càng lúc càng giả tạo, sự không kiên nhẫn trong lòng Lục Chi Quân cũng càng ngày càng nóng nảy.
Hắn giơ tay lên và ngăn lại: “Không cần nói nữa, ngươi đi đi.”
Sắc mặt Thẩm Du bỗng dưng cứng đờ.
Lập tức lại thấy, khóe môi Giang Trác bên cạnh Lục Chi Quân nhếch lên một chút, hắn ta giống như đang xem kịch, buồn cười nhìn nàng ta một cái.
Thẩm Du không khó hiểu, nhìn thấy Lục Chi Quân sắp đi xa, nàng ta vội vàng chạy theo, vội vàng hỏi: “Tỷ phu… Tỷ phu, chẳng lẽ ngài không giận trưởng tỷ sao?”
Giang Trác vừa định đánh Thẩm Du ra xa, nhưng Lục Chi Quân lại ngăn lại, lạnh lùng ra lệnh nói: “Chuyện trưởng tỷ ngươi mở thư viện, nếu ngươi dám nói cho những người còn lại, ngươi phải gánh chịu hậu quả, phải suy nghĩ cho rõ ràng.”
Giọng điệu khi hắn nói lời này rất bình tĩnh, nhưng từng câu từng chữ đều chứa đựng ý tứ uy hiếp mạnh mẽ.
Khuôn mặt Thẩm Du nhất thời trở nên trắng bệch, dập đầu trả lời: “Biết…Đã biết.”
Lục Chi Quân xoay ngọc ban chỉ trên ngón tay cái, không thèm nhìn Thẩm Du, sau khi chủ quan của Hồng lô tự biết tin Thủ phụ sắp đến, liền đích thân ra nha môn nghênh đón.
Thẩm Du sững sờ tại chỗ, cẩn thận suy nghĩ về ý nghĩa trong lời nói của Lục Chi Quân.
Nếu chuyện này của Thẩm Nguyên bị truyền ra ngoài thì không dễ nghe lắm, Lục Chi Quân muốn bịt miệng nàng ta lại là chuyện bình thường.
Thẩm Du biết rõ thủ đoạn xử lý người của Lục Chi Quân, cũng may mình đã để ý tới, khi nói cho Chung Dã phái người làm động tay động chân với thư viện, nhưng không dám nói ra thân phận thật sự của chủ nhân nhà này.
Nàng ta vốn sợ Chung Dã biết thân phận thật sự của Thẩm Nguyên, nên không dám làm gì với thư viện này của nàng, nhưng không nghĩ rằng hành động này của mình còn cứu mạng nhỏ của nàng ta.
Bằng không nếu việc này thật sự truyền ra ngoài, Lục Chi Quân sẽ đổ hết toàn bộ chuyện này lên đầu nàng ta.
Nghĩ đến đây, Thẩm Du thở phào nhẹ nhõm.
——
Vĩnh An Hầu phủ.
Công bộ[2] trong Lục bộ, mặc dù phải chạy ngược chạy xuôi, nhưng chi tiêu hàng năm lại đứng đầu trong sáu bộ.
[2] Công bộ: tên gọi của một cơ quan hành chính thời phong kiến tại các nước Đông Á, như Trung Quốc, Việt Nam, tương đương với cấp Bộ ngày nay. Đứng đầu Công bộ là Thượng thư (尚書, tương đương Bộ trưởng ngày nay); giúp việc có Tả Thị lang 左侍郎, Hữu Thị lang 右侍郎 (thời Lý – Trần – Lê) hoặc Tham tri (thời Nguyễn) (tương đương cấp Thứ trưởng ngày nay); Lang trung, Viên ngoại lang, Tư vụ… (tương đương Tổng cục trưởng, Cục trưởng, Vụ trưởng, Giám đốc các sở hoặc Chánh Văn phòng ngày nay).
Lục bộ của Kỳ triều trước đây có quyền tài chính độc lập, nhưng từ sau khi Lục Chi Quân trở thành người nắm quyền thực sự của quốc gia, hắn đã cho phần lớn Hộ bộ thống nhất thành một nhánh.
Mấy ngày gần đây, Công bộ mới giao danh sách vật tư và lực dịch cần mua cho Hộ bộ thị lang Hồ Luân, lại bị Hồ Luân nghi ngờ số ngân lượng của bốn ty ở Công bộ.
Cho nên Thẩm Hoằng Lượng đã không về nhà cho đến giờ Dậu, thậm chí còn gửi tin cho Hầu phủ, nói tối nay sẽ không về nhà dùng bữa chiều.
Thẩm Du không đợi phụ thân được, không muốn ở lại Hầu phủ nhiều, sợ về Chung phủ quá muộn thì tên Chung Lăng kia lại chỉ trích nữa.
Lưu Thị là người biết diễn trò, còn giả vờ giữ Thẩm Du lại.
Thẩm Du coi như có thái độ khách khí với kế mẫu, chỉ nhẹ nhàng trả lời: “Mẫu thân, hài nhi sẽ không ở lại trong phủ lâu, Hưng ca nhi tuổi còn nhỏ, một hai không thể rời khỏi ta, ta phải nhanh chóng trở về ở với hắn.”
Nghe xong lời này của Thẩm Du, Thẩm Hàm cười nhạo một tiếng, giọng điệu khẽ mỉa mai nói: “Nhị tỷ, ngươi đã quay về phủ rồi, đừng giả vờ nữa. Thời gian trước ta dự tiệc nhà Nghi Xuân Hầu phủ, các tiểu thư thế gia cùng bàn tiệc đã không ít lần lấy chuyện của ngươi ở Chung gia ra bàn tán rồi. Bọn họ nói mẹ kế ngươi quá khổ, quan nhân không đau, con riêng còn trăm phương ngàn kế phòng bị ngươi. Cuộc sống trải qua khó khăn, đừng tiếp tục giả bộ thái độ giàu sang trước mặt hai mẹ con chúng ta. Ngươi hôm nay quay về phủ, không phải vẫn muốn khóc lóc kể lể với phụ thân sao?”
Lưu thị liếc nhìn nàng và giả vờ ngăn cản Thẩm Hàm tiếp tục nói tiếp, nhưng bà cũng có tâm tư muốn nhìn Thẩm Du khó xử.
Thẩm Du không biết Thẩm Hàm có gì phải đắc ý trước mặt nàng ta chứ.
Mấy tháng nay Thẩm Hoằng Lượng đã từng vì Thẩm Hàm mà chọn vài mối hôn sự không tồi, nhưng đều bị Lưu thị từ chối.
Qua năm nay, tuổi của Thẩm Hàm đã gần mười bảy tuổi rồi.
Ở độ tuổi này, đặt ở trong nữ tử thế gia đang chờ gả ở kinh thành đã được coi là rất lớn.
Dù sao Thẩm Du đã sống chung với Thẩm Hàm trong cùng Hầu phủ hơn mười mấy năm, cũng biết một hai điều về suy nghĩ của muội muội này.
Mấy năm trước, Thẩm Hàm đã có tâm tư ái mộ Thủ phụ Lục Chi Quân.
Thẩm Du cười lạnh một tiếng, trả lời: “Hàm tỷ nhi, ta cũng không phải là kẻ ngốc, ngươi có suy nghĩ, ta cũng có thể nhìn thấy hết. Chỉ là Trấn quốc công thật sự cưng chiều vị trưởng tỷ này của chúng ta, người ta bình an vô sự sinh ra đích trưởng tử, hiện giờ thân thể đã khỏe rồi. Trấn Quốc công không thích trưởng tỷ qua lại với người Thẩm gia chúng ta, người ta thì sao, cũng không cần mang danh bất hiếu quay về thăm phụ thân và mẫu thân. Còn ngươi ngay cả cơ hội tiếp xúc với trưởng tỷ và Trấn quốc công cũng không có, thế mà còn mơ mộng giữa ban ngày ở chỗ này làm gì nữa đây?”
“Ngươi…”
Thẩm Hàm tuổi nhỏ hơn, nhưng vẫn là một người thiếu kiên nhẫn, vừa mới đứng lên từ ghế bành, muốn tranh luận với Thẩm Du một phen.
Nhưng bây giờ Thẩm Du tốt xấu gì đã là người có gia đình, cũng lười so đo với nàng, vì vậy vén tóc mai ra hai bên, liền cáo từ Lưu thị, rời khỏi Hà Hương đường.
Nhìn thấy Thẩm Hàm tức giận đến run cả người, nghiến răng nghiến lợi, Lưu thị hận sắt không rèn thành thép túm lấy tay của nữ nhi, khuyên nhủ: “Con giận nàng cái gì? Con thấy nàng đã được gả rồi, người đó là ai chứ. Hàm tỷ nhi chúng ta có tương lai rất tốt, đừng tức giận với thứ tỷ con làm gì.”
Thẩm Hàm hờn dỗi giậm chân, cắn răng trả lời: “Nhưng mẫu thân, Thẩm Du nói cũng không sai. Chúng ta đã đưa biết bao nhiêu quà tặng qua chỗ Quốc công phủ rồi, cũng phái người đến quản sự đưa bái thiếp. Nhưng chỗ đó lúc nào cũng đưa ra đủ loại lý do, chính là không cho con gặp nàng…”
Thẩm Hàm càng nói càng lo lắng, sợ mình sau khi trở thành gái lỡ thì giống Thẩm Nguyên mà vẫn không gả ra ngoài được, cuối cùng chỉ có thể giống như Thẩm Du, phải hạ thấp yêu cầu gả cho thứ tử tầm thường của Quận công như Chung Lăng làm vợ kế.
Lưu thị vừa thấy Thẩm Hàm khóc, liền hơi luống cuống, bà đứng dậy vuốt nhẹ lên sống lưng của Thẩm Hàm từng chút một, vừa xoa dịu nàng, vừa trấn an nàng nói: “Hàm tỷ nhi ngốc quá, con lo cái gì chứ? Nương đã sớm nghĩ ra kế sách đối phó cho con rồi nè. Chỉ là lần này, con sẽ phải hy sinh bản thân một chút.”
Thẩm Hàm dần dần ngừng khóc, rồi nhìn mẫu thân mình như tìm kiếm.
Lưu thị gật đầu với nàng, lập tức thì thầm bên tai nói với Thẩm Hàm vài câu.
Thẩm Hàm nghe xong, hơi kháng cự trả lời: “A? Vậy thì… Nếu thật sự làm tổn thương con, phải làm sao bây giờ?”
Lần này, Lưu thị không còn nhân từ nữa, mắng Thẩm Hàm nói: “Nếu con thậm chí không thèm hạ chút quyết tâm này, về sau đừng nghĩ đi làm chủ mẫu của công phủ nữa. Một thứ vô dụng, chỉ tốn một tí sức thôi mà không thèm đáp ứng lời đề nghị của phụ thân con, cứ gả con cho đích trưởng tử của Thái thường tự Thiếu khanh kia là được rồi.”
Thẩm Hàm thấy Lưu thị lộ vẻ thất vọng với nàng, vội vàng đồng ý nói: “Nương ~ người đừng tức giận, nữ nhi làm, nữ nhi sẽ làm theo những gì ngài nói.”
——
Sau khi Thẩm Du trở về Chung phủ, liền thấy tiểu thúc tử (em trai của chồng) Chung Dã trùng hợp lên phủ, đang cùng huynh trưởng cùng mẹ của hắn ta uống rượu, nói chuyện trên bàn Bát Tiên ở thiên sảnh.
Chung Dã đã đến rồi, Thẩm Du chung quy cũng phải gặp mặt với hắn ta, nên đến nói vài câu khách sáo với Chung Dã.
Chung Lăng lãnh đạm nhìn Thẩm Du một cái, hỏi: “Gần đây sao ngươi cứ quay về nhà mẹ đẻ hả?”
Nhìn thấy Chung Lăng ở trước mặt Chung Dã mà không nể mặt nàng chút nào, Thẩm Du dùng khịt mũi nhẹ một cái để che giấu sự xấu hổ, ngượng ngùng trả lời: “Thân thể của đích mẫu ta gần đây không tốt lắm, cứ hay bị đau đầu, nên mới hay về Hầu phủ.”
Chung Lăng làm bộ ừ một tiếng, lập tức phất phất tay, ý bảo Thẩm Du rời khỏi thiên sảnh.
Trước khi rời đi, Chung Dã gọi Thẩm Du, hỏi: “Đại tẩu, ta nhớ rõ ngươi đã từng nói, ngươi quen biết Viên chưởng viện từ Dương Châu đó. Vậy ngươi không biết rõ huynh trưởng tuần tra họ Viên của hắn là người như thế nào đâu?”
Thẩm Du lúc này nhớ tới sự uy hiếp của Lục Chi Quân đối với nàng vào buổi sáng, nên không nói thân phận thật sự của Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân cho Chung Dã, chỉ biết lắc đầu.
Nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Chung Lăng không kiên nhẫn thúc giục: “Mau xuống đi, đừng làm chậm trễ ta và đệ đệ ta uống rượu.”
Thẩm Du âm thầm cắn răng, nhưng không tranh cãi với Chung Lăng trước mặt Chung Dã, cuối cùng đành phải hậm hực rời khỏi đây.
Sau khi nàng đi, Chung Lăng cầm chén rượu trong tay, còn khẽ châm biếm nói: “Địa vị của Thẩm gia hiện giờ ở trong kinh không còn như trước nữa, ta chịu cưới nàng, tất cả đều là vì trưởng tỷ của nàng đã gả cho Lục Chi Quân. Nhưng con đàn bà ngu xuẩn này chẳng những không leo lên được một tầng quan hệ tốt như vậy, mà còn đắc tội với phu nhân Cao Hạc Châu trong yến tiệc đầy tháng của thế tử công phủ. Một con đàn bà vô dụng như vậy, trước đây đã có rất nhiều tin đồn với Khang Bình bá Lục Kham, ta chịu tha thứ cho nàng đến nay, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.”
Chung Dã gật đầu, tuy nói hắn ta có chút đồng tình với đại tẩu Thẩm Du này, nhưng dù sao người hắn ta muốn dựa dẫm là huynh trưởng Chung Lăng cùng một mẹ sinh ra, cho nên hắn ta chỉ có thể tỏ vẻ tán thưởng từng câu một mà đại ca nói.
Thấy chén rượu bên cạnh Chung Lăng sắp cạn, Chung Dã nhanh chóng ân cần rửa chén rượu cho hắn, lại hỏi: “Đúng rồi huynh trưởng, ngài có biết tuần quan họ Viên của Thông bảo hội sao thuộc Hộ bộ không?”
Chung Lăng trầm ngâm một hồi, nhớ tới đúng là Hộ bộ có tuần quan họ Viên, lớn tuổi hơn hắn một chút, liền trả lời: “Biết, sao thế?”
Chung Dã kích động lấy tay vỗ đùi, vội vàng nói hết những chuyện xảy ra ngày đó với Chung Lăng.
“Ta chưa từng thấy người có khí chất nhà quan như vậy, nhưng hắn chỉ là một quan nhỏ chánh bát phẩm thôi, nếu không biết, ta còn tưởng rằng hắn là quan viên quan trọng gì đó trong triều đấy.”
Chung Lăng nghe Chung Dã oán giận, rồi nhanh chóng tìm kiếm dáng vẻ của Viên tuần quan này trong đầu, nhưng hắn không có ấn tượng gì với người này, liền hỏi Chung Dã: “Vẻ ngoài của người này ngươi nhớ không?”
Chung Dã mơ hồ nhớ rõ, người họ Viên kia thật ra là một nam tử chững chạc và rất tuấn tú, nhưng khí chất lại rất cường thế và lạnh lùng, rồi miêu tả lại với Chung Lăng: “Người này chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng khí chất lại cực kỳ lão luyện, giống như một lão già, khi cầm gậy định đánh ta, có thể nói là hung thần ác sát. Hắn ta cao ghê lắm, vừa nhìn đã biết là chả phải người tốt gì.”
Khí chất lão luyện?
Còn hung thần ác sát?
Chung Lăng suy nghĩ kĩ thật cẩn thận, thầm cảm thấy quan viên dưới tam phẩm trong triều chắc là không có người như vậy.
Trong ấn tượng của hắn, quan viên có khí chất lão luyện, sắc bén và cường thế cũng chỉ có vị nội các kia thôi.
Tuy nhiên, Chung Lăng cảm thấy làm quan trong triều đình hơn người khác một bậc, nhưng cho dù là một tiểu quan chánh thất hay bát phẩm thì khi đi trên phố, dân chúng đều phải sợ hắn.
Tên tuần quan họ Viên kia phách lối trước mặt Chung Dã, cũng có khả năng đấy.
Nghĩ đến đây, Chung Lăng ngước mắt nhìn Chung Dã, thừa dịp đang say, thề son hẹn biển với hắn: “Ngươi yên tâm, huynh trưởng ngươi gần đây rất thân thiết với Hộ bộ thị lang Hồ Luân, cái tên tuần quan nho nhỏ kia đã chọc ngươi, dù sao vi huynh cũng phải thay ngươi đánh hắn vài cái chứ.”
Sau khi Chung Dã nghe xong, lập tức thay đổi nét mặt vui vẻ, cảm kích nói: “Đệ đệ ta đây đa tạ huynh trưởng.”
——
Kỳ Nghi Tùng.
Gần đây công việc của Lục Chi Quân lại trở nên phức tạp hơn rất nhiều, Thẩm Nguyên sợ hắn sẽ không rảnh rỗi ở cùng với Sóc ca nhi nữa, nên thường xuyên thừa dịp nam nhân nghỉ ngơi, liền sai người đem nôi chuyển đến thư phòng hắn, cùng hắn chơi đùa với Sóc ca nhi.
Còn có thể cùng nam nhân nói vài chuyện thú vị trong thư viện, mặc dù Lục Chi Quân không nói nhiều, nhưng luôn lắng nghe rất nghiêm túc.
Cách nói chuyện của Thẩm Nguyên với hắn cũng rất có khéo léo, không hề khiến người ta nhàm chán, cùng hắn kể chuyện xưa, còn thường xuyên úp úp mở mở với nam nhân để thỏa mãn cơn thèm của hắn.
Tuy Lục Chi Quân không nói thẳng, vẻ mặt của hắn mỗi lúc một nhạt, nhưng Thẩm Nguyên cũng có thể cảm thấy rằng thật ra hắn rất thích bầu bạn cùng nàng và Sóc ca nhi trong khoảng thời gian ngắn ngủi mỗi ngày.
Vì lần trước Lục Sóc Hi dùng tay không đập chết một con chim sẻ, nên Thẩm Nguyên đã tự tay làm một con chim trúc cho bé, chỉ cần có thời gian rảnh, nàng sẽ kiên nhẫn dạy bé nên đối xử với sinh mệnh yếu ớt này như thế nào.
Ngay từ đầu Lục Sóc Hi còn vui vẻ nắm chặt bàn tay mũm mĩm của mình, thề sẽ đập nát con chim trúc này, nhưng khi Thẩm Nguyên nghiêm khắc mắng bé vài lần, bé mới có thể ngây thơ làm theo lời nàng nói, dùng bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng sờ đầu con chim trúc kia.
Chờ sau khi nhũ nương ôm Sóc ca nhi rời khỏi Kỳ Tùng quán, Lục Chi Quân lại thấy Thẩm Nguyên vẫn chưa có ý định rời khỏi nơi này, liền khó hiểu hỏi: “Còn có chuyện gì à?”
Thẩm Nguyên kinh ngạc hỏi hắn: “Quan nhân, tối nay ngài bận công việc sao?”
Nghe xong, Lục Chi Quân vươn tay trái đeo ngọc ban chỉ, ý bảo thê tử đến bên cạnh hắn.
Sau khi Thẩm Nguyên đi qua, Lục Chi Quân mới trả lời: “Không có chuyện quan trọng.”
Rồi thấy khóe môi mềm mại của Thẩm Nguyên cong lên trên một chút, trong đôi mắt trong suốt có chút gian xảo.
Hàng lông mày sắc bén của nam nhân nhíu lại.
Bây giờ, hắn không thể biết Thẩm Nguyên đang có suy nghĩ gì.
Ngay khi nàng đến bên cạnh hắn, Lục Chi Quân nhất thời cảm thấy bầu không khí xung quanh đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Rồi nhìn thấy Thẩm Nguyên không lập tức mở miệng nói chuyện với hắn, thay vào đó đứng bên cạnh bên ghế thái sư của hắn.
Chỉ cách hắn hai bước chân.
Thẩm Nguyên dùng bàn tay mảnh khảnh trải giấy tuyên thành lên án thư, rồi chọn một cây bút lông sói dài vừa phải trên giá bút, hôm nay nàng mặc bộ có thắt lưng màu xanh tím, tôn lên vòng eo con kiến không đầy một nắm.
Lục Chi Quân vẫn im lặng, từ góc độ này của hắn, có thể nhìn thấy vòng eo nhỏ như con kiến của Thẩm Nguyên, cùng với hốc eo hình thành giữa khe mông tròn trịa, hiện ra một đường vòng cung lõm cực kỳ hấp dẫn.
Mặt khác, con bướm trên cây trâm của nàng vẫn khẽ run rẩy lên xuống theo cử động của nàng, con bướm màu lam ấy đang vỗ đôi cánh mỏng như đang sắp cất cánh một cách sống động.
Thực ra trong trí nhớ của Lục Chi Quân, hắn và Thẩm Nguyên đã từng làm chuyện đó trên án thư ở Kỳ Tùng quán rồi.
Chỉ là Thẩm Nguyên không thích làm chuyện đó ở chỗ này, bởi vì nàng đưa lưng về phía hắn, cho nên khi nàng lấy tay che môi và âm thầm rơi lệ, Lục Chi Quân không lập tức nhận ra sự khác thường của nàng.
Sau khi hắn phát hiện Thẩm Nguyên không vui, thì không bao giờ làm chuyện đó với nàng ở nơi như thế này.
Nhưng Thẩm Nguyên không nhìn thấy yết hầu có đường nét lạnh lùng của Lục Chi Quân lúc này khẽ lăn lên lăn xuống.
Sau khi làm xong, nàng mới nhẹ giọng nói với hắn: “Quan nhân, sau này, thiếp thân muốn chữ viết của mình giống của ngài. Từ hôm nay trở đi, ngài có thể mỗi ngày dành chút thời gian, dạy thiếp thân cách sử dụng bút như thế nào, và làm thế nào để dừng bút được không?”
Khi Thẩm Nguyên nhìn Lục Chi Quân, nam nhân đã khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, lạnh nhạt trả lời: “Chữ ta viết là thể chữ Nhan[3], rất mạnh và nặng, không thích hợp với nàng.”
[3] Thể chữ Nhan: thể chữ của Nhan Chân Khanh thời Đường.
Mấy bức thư trả lời của Vân tiên sinh đưa cho nàng đều bị cữu mẫu La thị đốt hết hầu như không còn, nhưng Thẩm Nguyên vẫn nhớ rõ, chữ viết của Lục Chi Quân khi đó là thể chữ Liễu[4] với độ gầy đồng đều, lực bút mạnh mẽ.
[4] Thể chữ Liễu: Viết theo phong cách của Liễu Công Quyền, một nhà thư pháp nổi tiếng thời Đường, Trung Quốc.
Cho nên Thẩm Nguyên cố tình cụp mắt xuống, giả bộ mất mát, mềm giọng hỏi: “Quan nhân cũng có thể viết chữ kế bên cuốn sách, sau này thiếp thân muốn nét chữ của mình giống chữ của ngài.”
Lục Chi Quân nhíu mày, hắn cảm thấy Thẩm Nguyên có mục đích gì đó.
Sau khi hắn đứng lên khỏi ghế thái sư, đột nhiên vươn cánh tay dài, vòng qua eo thon của nàng, rồi ôm nàng vào lòng.
Khuôn mặt phù dung của Thẩm Nguyên dần dần trở nên bối rối.
Khi hơi thở trong trẻo của nam nhân lướt qua bên tai nàng, đôi tai nhỏ nhắn của Thẩm Nguyên liền đỏ lên, nhưng sau khi nghe thấy Lục Chi Quân kiên quyết vây chặt mình, không cho phép nàng nhúc nhích nữa, chỉ thấp giọng hỏi: “Nàng chỉ muốn viết cùng một kiểu chữ với ta thôi sao?”